Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh

Chương 9



cô gái tên Nhãn An Nhiên bị ngất ở ngoài đường, hắn liền tức tốc lái xe tới. Bận chăm sóc cho An Nhiên, mệt mỏi hắn ngủ quên lúc nào không hay, tỉnh dậy đã là 1 giờ sáng rồi, hắn vội vơ lấy cái áo đi ra xe. Trong nhà đã tắt điện tối đen, bà quả gia chạy ra mở cửa:

- Cậu chủ, tiểu thư đã đợi cậu rất lâu. Những thứ này đều tự tay cô ấy làm.

Hắn nhìn sang phía bàn rồi đi thăngr lên lầu, dừng trước phòng của cô vặn cửa.

Cô khoá cửa, hắn đành thở dài đi về phòng.

Chiều mai, khi cô đang thu xếp đồ đạc thì một vị khách không mời mà đến.

- Tiểu Như, cô thua rồi. Anh ấy đã chọn tôi.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ả, làm cô không khỏi tức giận:

- An Nhiên, quá khứ chỉ là để nhìn lại, hiện tại mới đi đến tương lai.

- Lệ Tiểu Như, cô thật là không chịu bỏ cuộc.

"Cậu chủ" nghe tiếng chào ngoài sân vọng vào An Nhiên mắt liếc sang con dao gọt hoa quả để trên bàn, bước tới cầm lên nhét vào tay cô, 1 giây cô chưa kịp hiểu chuyện gì con dao đã đâm phập vào ngực ả, máu đã loang ra 1 vùng:

- Tiểu Như, tôi chỉ xin cô buông tha anh ấy (ả đau đớn ngã xuống)

- An Nhiên...sao cô phải làm như vậy

Tay cô vẫn còn cầm con dao dính máu mà run rẩy, cô đã chuẩn bị rời đi rồi mà, vốn chỉ là chọc tức ả 1 trận nhưng không ngờ ả lại điên rồ như thế.

- Nhiên Nhiên!!!

Vì để quên chút giấy tờ nên hắn lái xe quay về lấy, ai ngờ lại thấy được cảnh tượng kinh hoàng này. Thiên Vương vội lao tới đẩy mạnh cô, khiến cô đập vào thành bàn ngã xuống đất, hắn cúi xuống bế ả lên, ném cho cô 1 ánh mắt sắc lạnh:

- LỆ TIỂU NHƯ, cô không phải là con người.

Hắn bế ả ra xe lao nhanh đi. Cơn đau bụng ập đến khiến cô quằn quại. Bà quản gia chạy vào hoảng hốt:

- Tiểu thư...tiểu như...chân cô..

Tiểu Như cúi xuống 1 dòng máu đỏ chảy ra, cô mệ mỏi gượng nói:

- Giúp cháu...gọi vào số này...bác Lưu, cháu xin bác không được nói cho anh ấy biết. Làm ơn!

- Tiểu thư...đó là máu mủ của cậu chủ. (Bà run rẩy đỡ lấy cô)

- Anh ấy đã sớm không cần rồi. Bác Lưu, cháu xin bác.

- Được...được...Tiểu thư

Nhìn cô quằn quại vì đau đớn, bà không đành lòng nên thoả hiệp, đôi tay run run bấm theo số điện thoại cô đưa.

5 phút sau, 1 chiếc xe dừng trước cổng, hắn chạy vội vào nhà, khung cảnh thật đáng sợ, cô nằm đấy trên vũng máu mà thoi thóp, khiến hắn không khỏi đau lòng:

- Tiểu Như...

- Lăng Hy, giúp em....xin anh hãy.... cứu lấy đứa bé.

Dứt câu cô liền ngất lịm đi, Lăng Hy liền bế bổng cô lên

- Lăng tiên sinh, hãy giúp tôi chăm sóc tiểu thư (bà quản gia lo lắng, 2 hàng nước mắt đã chảy dài)

Hắn khẽ gật đầu rồi đi ra xe.

- Triệu tập tất cả các bác sĩ cao cấp nhất tập trung lại bệnh viện cho tôi.

Hắn điện thoại cho ai đấy rồi quay ra sau nhìn cô:

- Tiểu Như, anh nhất định sẽ không để em và đứa bé xảy ra chuyện gì.

* * * * *

Phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện:

- Tiểu Như, em cũng phải nên ăn 1 chút gì đó chứ?

Lăng Hy bước vào phòng, thấy cô vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơm còn chưa đụng đến. Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn vô tận, bờ môi vì khô mà nứt nẻ, gương mặt xanh xao, thân thể đã hốc hác trông thật thiếu sức sống:

- Lăng Hy, em muốn rời ra nơi này thật sớm.

- Tiểu Như, cơ thể của em chưa được hồi phục, em vân nên nghỉ ngơi vài ngày (Lăng Hy bước tới gần cô ngồi xuống)

- Lăng Hy, chỉ cần 1 giây còn ở đây em thực sự không thể thở nổi. Những việc xảy ra em không cách nào quên được. Lăng Hy, coi như em cầu xin anh được không?

Tiểu Như hồi tưởng lại mà kích động, nước mắt rơi lã chã, bàn tay run rẩy nắm lấy tay anh mà cầu xin. Anh thấy vậy mà không khỏi đau lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, thanh âm trở nên dịu dàng mà cưng chiều:

- Tiểu Như, em không cần phải cầu xin anh, chỉ cần em muốn anh liền có thể đưa e đi ngay lúc này. Em cứ khóc như vậy, anh sẽ rất đau lòng, biết không?

- Lăng Hy, cảm ơn anh!

Sáng hôm sau, tại sân bay Tân Thiên Phát.

Tiểu Như mặc một chiếc đầm màu hồng phấn thêu hoạ tiết, giữa ngực là một bông hoa tường vi nở rộ. Đôi đồng tử trong veo ngày ấy giờ đã phủ 1 lớp sương mờ, thanh âm mang mùi vị trưởng thành:

- Thiên Vương, ngày hôm ấy thay anh nhận lấy viên đạn em vốn đã trả sạch hết nợ, vậy nên những thương tổn này em không đáng được nhận. Chỉ trách tình sâu, duyên phận mỏng. Ra đi lần này, hi vọng sẽ không gặp lại."

Lăng Hy bước tới khoác cho cô 1 chiếc áo, nhẹ nhàng đỡ hành lý từ tay cô:

- Tiểu Như, đi thôi!

Bầu trời hôm ấy đã nhuộm cả một màu đau thương. Thời gian trước, cô đã từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người nhưng đến cuối cùng lại chỉ là "đi ngang qua đời nhau".

Liệu cuối cùng, rồi bọn họ có thể trùng phùng hay không thì đấy còn là quãng thời gian dài đau khổ và mất mát.

* * * * *

Thiên Vương trở về nhà sau vài ngày mệt mỏi chăm sóc An Nhiên ở bệnh viện, cũng may là vết thương không sâu. Hắn bước vào nhà nhưng chẳng thấy bóng người:

- Bác Lưu...

Bà quản gia lật đật từ trong phòng chạy ra, đôi mắt đã có chút sưng:

- Cậu chủ.

- Cô ấy đâu? (Hắn nhìn bà mà lạnh lùng hỏi)

- Tiểu thư...cô ấy đã đi rồi.

Lời nói của bà như dao cứa vào da thịt hắn, vội chạy lên lầu đạp tung cửa phòng cô, căn phòng đã trở nên trống trơn chỉ còn lại những bộ y phục xa hoa được treo ngăn nắp trên tủ. Hắn điên cuồng lao xuống gắt gao túm lấy vai bà gào lên:

- Tại sao bác lại để cho cô ấy đi?

Bà quản gia khóc lóc, cô đi bà cũng buồn, nức nở mà trách cứ:

- Cậu chủ, tiểu thư là một cô gái hiền lành và lương thiện, chung sống với cô ấy 1 thời gian như vậy cậu chủ nghĩ tiểu thư cô ấy sẽ làm những chuyện trái với lương tâm vậy sao? Bà già tôi đây nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy liền không chịu được đã để cô ấy đi.

Hắn thờ thẫn một hồi, phải hắn biết cô không phải là loại người như thế, nhưng khi ấy nhìn thấy An Nhiên với vũng máu hắn liền bị cơn giận che mắt để giờ cô đã rời bỏ hắn đi:

- Đi đâu? Cô ấy đã đi đâu?

- Có lẽ giờ cô ấy đã ở trên máy bay, đi tới một bầu trời khác rồi! (Bà quản gia mắt rũ xuống, buồn bã nói)

Hắn ngước lên bầu trời, 1 chiếc máy bay đi vào đám mây rồi biến mất. Hắn cười đau khổ:

- Tiểu Như, em đã đi thật rồi sao?

Vài ngày sau đấy, hắn liên tục đến nhà Mạt Mạt, rồi cho người điều tra lịch xuất cảnh nhưng tất cả đều là 1 con số 0. Có lần uống say, hắn còn đến nhà của Ivan làm ầm ĩ đòi người, vốn dĩ trước khi đi cô có đến chào hỏi Ivan, nhưng anh lại muốn để cho hắn nếm trải mùi vị đau khổ, hôm ấy Ivan đã nói hắn 1 câu để đến bây giờ hắn vẫn còn lưu tâm: "Nếu không thể dành trọn vẹn tình yêu cho một người thì cũng đừng nên quay lại nắm tay người đó thêm một lần nào nữa."

Hắn lãnh đạm đứng ở sân bay nhàn nhã hút thuốc, đôi mắt màu hổ phách hiện rõ sự đau lòng:

- Tiểu Như, chỉ cần em còn tồn tại dù mất bao lâu anh nhất định cũng sẽ tìm được em.

Về sau An Nhiên được hắn đưa về biệt thự ở, tuy vậy ả vẫn cảm thấy không yên lòng.

- Thiên Vương, anh có tâm sự sao?

Thấy hắn ngồi ngoài ban công suy tư mà hút thuốc, ả bèn đi tới ngồi vào lòng hắn, ngón tay thon dài đi vào trong áo hắn mà lượn lờ, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn thì thầm:

- Thiên Vương, em muốn!

Hắn vốn chỉ muốn ngồi 1 mình thư giãn vậy mà ả cứ quấn dính lấy làm hắn không khỏi cảm thấy phiền:

- Nhiên Nhiên, em nghỉ sớm đi. Anh ra ngoài có chút việc

Nói rồi hắn liền đứng dậy quay trở về phòng thay y phục để lại ả đường sau tức tối:

- Lệ Tiểu Như, rốt cuộc cô còn định "âm hồn bất tán" đến khi nào.

Tại bar DIAMOND, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn đây là tìm rượu giải sầu.

- Thiên Vương, nãy giờ cậu đã uống nhiều rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Nam Cung thấy hắn nãy giờ cứ uống liên tục liền giật lấy chai rượu phiền não nói

- Mình không thể tìm thấy cô ấy

- Cậu muốn nói Tiểu Như sao? Thiên Vương, rốt cuộc là cậu muốn gì? Khi An Nhiên về thì cậu 1 lòng muốn cưới An Nhiên, bây giờ Tiểu Như đi thì cậu lại 1 dạ muốn cô ấy về?

- Mình cũng không biết bản thân mình muốn gì, khi nhìn thấy An Nhiên ở trên giường bệnh khóc lóc cầu xin mình tha thứ mình đã không kìm được lòng đã cho cô ấy 1 lời hứa. Nhiều năm qua chờ đợi cô ấy về vốn dĩ là sẽ làm điều này nhưng từ khi Tiểu Như xuất hiện mình đã không còn nghĩ đến nó nữa. Bây giờ cô ấy đi không 1 chút dấu vết như vậy thật giống như An Nhiên năm ấy nhưng mình đối với điều này đau khổ và dày vò hơn.

Hắn dựa vào ghế, tay cầm cốc rượu suy tư. Năm ấy An Nhiên bỏ đi là ả làm tổn thương hắn nhưng bây giờ Tiểu Như bỏ đi lại là do hắn làm tổn thương cô, nội tâm hắn là day dứt lương tâm hay là đã yêu cô đến mức dày xéo tâm can rồi. Hắn liền quay sang nhìn Lăng Hy, nãy giờ anh vẫn chẳng nói gì:

- Lăng Hy, đến cậu cũng không thể tìm ra cô ấy sao.

Anh làm sao lại không biết chứ, là chính tay anh đặt vé cho cô, cũng chính tay anh tiễn cô lên máy bay nhưng chỉ là sự dày vò của hắn đối với anh vốn không bì được với những tổn thương mà cô phải chịu, anh xót xa nghĩ đến cô mà nói:

- Có những chuyện dây dưa mãi cũng sẽ đến hồi phải từ biệt, chỉ là câu chia tay khó có thể mở lời nên đành chọn cách im lặng mà ra đi. Thiên Vương, nếu thực sự chỉ làm tổn thương cô ấy cậu vẫn nên là đừng tìm cô ấy nữa. Tiểu Như cô ấy đáng được bình yên.

Hắn ngồi đấy dựa đầu vào thành ghế ngửa mặt lên trần, có lẽ đã uống quá nhiều rượu nên hình ảnh cô cứ hiện ra trước mắt hắn. Trên gương mặt tuấn mỹ ấy, 2 giọt pha lê đã chảy dài xuống má, cảnh tượng này khiến ai ai cũng phải thương cảm. Hắn đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng ngày nào.

Vài ngày sau, công ty hắn tổ chức 1 cuộc họp bất thường. Không biết vì sao tin tức nội bộ trong công ty lại bị lọt ra ngoài. Cuộc đấu thầu thu mua 1 vài lô đất ở ngoại ô thành phố đã bị một công ty ma ở nước ngoài cướp mất. Nhiều nhà đầu tư đồng loạt rút vốn, quan chức công ty vài người đã thu hồi cổ phần, nội bộ bắt đầu lục đục khiến hắn ngày đêm phải ở công ty giải quyết.

- Mẹ kiếp, rốt cuộc ai là nội gián

- Chỉ biết được có 1 địa chỉ email giả gửi sang một email bên Anh, nội dung email là gì vẫn chưa thể tra ra được. (Lăng Hy ngồi bên cạnh hắn điềm đạm nói)

- Thiên Vương, cậu yên tâm mình đã bảo anh trai mình đầu tư vốn không lợi nhuận vào công ty rồi (Nam Cung thấy hắn phiền não liền vỗ vai hắn động viên)

- Nam Cung, cảm ơn cậu. Trước mắt chỉ có thể dùng số tiền đấy trả lương cho nhân viên để ổn định nội bộ. Về phía các nhà đầu tư đành phải ra mặt 1 chuyến vậy. Lăng Hy, có thể tra ra được địa chỉ email giả đó được đăng nhập vào thời điểm nào và ở đâu không?

- Vẫn đang tra, có thể cần thêm thời gian. Thiên Vương, cậu mấy ngày qua đã không về nhà rồi, dù sao sức khoẻ cũng quan trọng vẫn nên là về nghỉ ngơi trước đi, chuyện công ty cứ tạm gác lại đã, khi nào có kết quả mình sẽ báo cho cậu.

Hắn mệt mỏi thở dài đành miễn cưỡng gật đầu. Quả thực mấy ngày qua hắn ăn ngủ không yên, liền lái xe trở về.

Tại biệt thự của hắn

- Bà Lưu...(An Nhiên lớn tiếng gọi)

- Nhiên tiểu thư có gì sai bảo (Bà quản gia hớt hải chạy ra)

- Sao phòng này không mở được? (Ả chỉ tay vào 1 căn phòng mà hỏi)

- Nhiên tiểu thư, phòng này là của Như tiểu thư ngày trước.

- Cô ta đã đi rồi sao ta thấy ngày nào các ngươi cũng phải dọn dẹp vậy, mau đưa chìa khoá cho ta (ả nghe bà quản gia nói vậy liền có chút tức giận, ả thật sự muốn xem phòng của cô rốt cuộc như thế nào)

- Như tiểu thư, cậu chủ đã căn dặn chúng tôi ngày nào cũng phải dọn dẹp sạch sẽ và không cho bất cứ ai vào thưa tiểu thư (bà quản gia cương quyết trả lời, bà vốn chẳng ưa nổi ả, mới vào ở có vài ngày mà đã ra vẻ chủ nhân của ngôi nhà)

- Bà Lưu, bà dám cãi lại ta sao? Bà nên nhớ ai mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. (Ả giận giữ gằn lên)

Hắn từ ngoài bước vào đã thấy tiếng to tiếng nhỏ khiến hắn không khỏi phiền não:

- Nhiên Nhiên, em lại làm loạn cái gì vậy?

- Cậu chủ, là Nhiên tiểu thư muốn tôi mở phòng của Như tiểu thư ạ (bà quản gia được đà mà đi tới mách)

Ả thấy bà nói vậy có chút đáng ghét, trong lòng không ngừng mắng thầm "bà già chết tiệt" rồi uốn éo đi tới bên cạnh hắn:

- Thiên Vương, em chỉ là tò mò muốn xem nó thôi chứ không có ý gì khác.

Hắn nhìn lên căn phòng, đôi mắt mệt mỏi giờ lại hằn lên tia thương nhớ:

- Nhiên Nhiên, anh ở công ty có rất nhiều chuyện, em đừng làm loạn nữa để anh nghỉ ngơi được không?

- Bà Lưu, xuống nấu cho anh ấy 1 bát cháo bổ.

Ả thấy hắn như vậy liền lại gần ra vẻ quan tâm nhưng lòng lại không khỏi nghiến rănb gọi tên "Lệ Tiểu Như"

- Không cần, để anh ngủ 1 giấc là được!

Hắn đẩy ả ra rồi đi lên lầu, thả mình trên giường, hắn lại nhớ đến cô rồi, nhớ gương mặt, nhớ mùi hương, nhớ mái tóc, nhớ cả giọng nói. Hắn cứ nghĩ chỉ cần vùi đầu vào công việc liền sẽ quên được cô nhưng hắn đâu biết được rằng cô là ở trong tim chứ không phải ở lý trí. Từ từ chìm vào giấc ngủ, trong vô thức ấy hắn lại gọi tên cô: Như Như.

Ả vốn dĩ chỉ bê bát cháo lên phòng cho hắn ai ngờ lại nghe được thanh âm ấy, ả cười trừ, thì ra hắn sớm đã thay lòng:

- Thiên Vương, em không thể để mất anh 1 lần nữa.

* * * * *

Chuông điện thoại vang lên làm hắn tỉnh giấc, đưa tay với lấy điện thoại, là Lăng Hy gọi:

- Thiên Vương, đã có kết quả rồi. Gặp nhau ở DIAMOND.

Hắn vội bật dậy, tiện tay lấy 1 cái áo rồi lái xe đi thẳng đến bar.

- Lăng Hy, kết quả thế nào? (Hắn gấp gáp hỏi)

- Email được gửi đi từ địa chỉ nhà cậu. (Lăng Hy bình thản đáp)

Hắn thần người ra 1 lúc:

- Không thể nào.

Nam Cung thấy vậy liền vứt 1 xấp giấy trước mặt hắn:

- Mình cũng đã điều tra rồi, đây là tập tài liệu liên quan đến An Nhiên, 5 năm mất tích cô ta đều sinh sống ở bên Anh và có qua lại với một tên doanh nhân là James. Hắn ta cũng có 1 vài công ty nhưng chỉ tồn tại trên giấy tờ, ở bên đấy hắn cũng là kẻ có máu mặt nhưng không hiểu sao dạo gần đây hắn lại lấn sân sang thị trường Trung Quốc, cũng đã có mấy công trình đấu thầu đã bị hắn cướp gọn. Có điều kì lạ là hành tung của hắn khá bí ẩn, không mấy ai biết được hình dáng hắn thế nào.

- Nhiên Nhiên không phải là người như vậy. (Hắn như không tin vào sự thật, phớt lờ đi lời của Nam Cung)

- THIÊN VƯƠNG! Cậu nhớ mình từng nói cô ta bỏ đi lâu như vậy giờ tại sao lại quay về, cậu không thắc mắc sao? Mình vốn cũng chẳng bận tâm đến cô ta nhưng khi Lăng Hy nói email này được gửi từ địa chỉ nhà cậu mình mới điều tra hành tung của cô ta. Cậu tại sao không tỉnh táo vậy (Nam Cung thấy hắn vẫn cố chấp liền gắt lên)

Lăng Hy nãy giờ vẫn không nói lời nào, anh là đang suy tính cái gì:

- Đành phải rụ rắn ra khỏi hang.

- Ý cậu là gì, Lăng Hy?

- Lão già nhà mình có 1 lô đất ở ngoại thành khá là đẹp đã tặng cho chính phủ để xây căn cứ quân sự nhưng lại chưa có văn bản công bố chính thức.

- Ý cậu là bây giờ tung tin tức đấu giá quyền sử dụng lô đất đó và mình đứng ra tổ chức đấu thầu? (Hắn quay sang hỏi Lăng Hy)

- Phải! Lúc đấy ai là rắn sẽ biết thôi.

- Có thể hắn sẽ không tham gia cuộc đấu thầu này.

- Chắc chắn sẽ tham gia. Tin mình đi

Hắn trở về nhà khi trời đã khuya, đi lên lầu thấy An Nhiên đã ngủ hắn liền quay sang thư phòng. Tiến lại bàn làm việc, từ từ ngồi xuống mở laptop lên, ngón tay thon dài thoăn thoắt nhảy nhót trên bàn phím. Sau 1 hồi hắn khẽ đóng laptop lại, 2 tay đan xéo vào nhau mà chống cằm, đôi mắt màu hổ phách nheo lại nhìn xa xăm:

- Nhiên Nhiên, hi vọng không phải là em!

Sáng hôm sau, trên tất cả phương diện truyền thông đều đưa tin tập đoàn Vương Trịnh kêu gọi đấu thầu 1 lô đất có diện tích 10.000m2, vị trí địa lý đẹp thích hợp xây dựng các công trình quy mô lớn như trung tâm thương mại, khách sạn, khu chung cư cao cấp... giá khởi điểm là 150 tỷ.

Tin tức vừa đưa ra nhiều nhà thầu đã xôn xao đi xem đất, các nhà đầu tư đã bắt đầu phân vân lựa chọn nên đầu tư vào đâu.

Công ty tổ chức cuộc họp, các cổ đông bắt đầu xì xào:

- Vương tổng, sau lần đấu thầu thất bại nhiều nhà đầu tư đã rút vốn, chúng tôi cũng muốn bảo vệ cổ phần, không biết Vương tổng lần này kêu gọi đấu thầu là có ý gì?

- Vương tổng, ngài đã điều tra rõ nguồn gốc của lô đất đấy chưa?

- Vương tổng, ngài nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong vụ này?

- Vương tổng, nếu cuộc đấu thầu này thất bại công ty sẽ có nguy cơ đứng trên bờ vực phá sản, ngài có nghĩ đến điều này không?

Hắn vẫn điềm đạm ngồi đấy, nét mặt bình thản, vô ưu mà nói:

- Các vị tiền bối, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Nếu cuộc đấu thầu này gây tổn thất cho công ty, Trịnh Thiên Vương tôi sẽ chịu toàn bộ số tiền tổn thất đồng thời cũng sẽ từ bỏ chức vị tổng giám đốc này.

Lời nói của hắn quả là có sức ma mị, dập tắt hết mọi lời bàn tán. Cuộc họp kết thúc, không một ai ý kiến.

Tại biệt thự nhà hắn. An Nhiên đang ngồi xem tin tức, bỗng chuông điện thoại vang lên, ả khẽ nhíu mày rồi nhấc máy:

- Cô đã xem tin tức rồi chứ, thu thập tài liệu về lô đất đấy cho tôi.

- James chẳng phải tôi đã nói với anh, sau vụ vừa rồi tôi sẽ không làm việc cho anh nữa.

- An Nhiên, tôi để cho cô đi thì tôi có thể đem cô quay trở lại. Đừng vội đắc ý. Ngày mai khi tôi về nước tôi muốn nghe được tin tốt từ cô.

Ả nắp chặt điện thoại trong tay tưởng chừng như muốn nghiền nát nó. Tối hôm ấy, khi thấy hắn về nhà ả liền lao vào lòng hắn:

- Thiên Vương, hôm nay e thấy trên tin tức anh định đấu thầu thu mua lô đất ở ngoại thành.

- Nhiên Nhiên, nay em cũng quan tâm đến mấy chuyện thương trường này sao?

- Thiên Vương, em chỉ lo lắng cho anh thôi. Mức giá khởi điểm cao như vậy anh là đã điều tra rõ nguồn gốc chưa?

- Nhiên Nhiên, em không phải lo, anh làm việc đều có tính toán, mọi hồ sơ và tư liệu về lô đất đó anh đều đã điều tra kỹ và lưu vào máy tính rồi.

- Thiên Vương, uống cốc trà đi, loại này được em cầm từ bên Anh về đấy.

Hắn có chút chần chừ nhưng rồi cũng nhận lấy mà uống.

Nửa đêm, có 1 bóng đen từ từ bước xuống giường khẽ mở cửa phòng. Ả đi vào thư phòng của hắn tiến tới bàn làm việc mở laptop, cắm 1 chiếc usb vào, sau vài thao tác màn hình hiện lên chữ "sao chép thành công" ả liền tắt máy rút usb quay trở về phòng.

Vài hôm sau, cuộc đấu thầu diễn ra. Hắn bước vào 1 thân tây trang lịch lãm, gương mặt tuấn mỹ toát lên vẻ lạnh lùng, từ từ ngồi xuống, vắt chéo chân. Bỗng một người bước tới, đưa tay ra trước mặt hắn:

- Vương tổng, rất hân hạnh được gặp mặt, tôi là James!

Hắn khẽ nghiêng đầu, bờ môi tạo thành 1 đường cong, không có thiện ý muốn bắt tay, hắn nhàn nhạt nói:

- Chỉ là tham gia đấu thầu, không cần thiết phải chào hỏi.

- Vương Tổng hình như không nhận ra tôi? Vậy để tôi nhắc lại cho ngài nhớ chuyện của 7 năm trước.

Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt xoáy sâu vào người trước mặt, chuyện của 7 năm trước?

- Ngài quên công ty Mạnh Thị 7 năm trước đã bị ngài phá huỷ như thế nào sao. Ba tôi Mạnh Văn Quốc đã quỳ xuống chân ngươi mà cầu xin nhưng ngươi lại thờ ơ lạnh nhạt. Công ty sụp đổ, ba tôi vì thế mà tự tử, mẹ tôi đau lòng cũng sinh bệnh rối mất. Còn ngươi lại ở đấy mà ngạo mạn cười trên nỗi đau của người khác.

- Haha. Hoá ra là Mạnh thiếu gia sao. Tôi cứ thắc mắc vì sao dạo này những cuộc đấu thầu đều thât bại thì ra là Mạnh thiếu gia tốn kém như vậy chỉ lf để trả thù.

- Trịnh Thiên Vương, sau 7 năm du học ở bên Anh, trở về lần này tôi nhất định sẽ khiến anh tán gia bại sản.

Hắn khẽ cười: - Tôi đợi!

Tất nhiên không ngoài dự đoán, lô đất được thu mua dưới tên James. Hội cổ đông triệu tập của họp bác bỏ chức tổng giám đốc:

- Vương tổng, ngài không định nuốt lời chứ.

- Các vị tiền bối, cứ đợi đi, 3 ngày sau sẽ biết.

Về phía James sau khi thu mua liền cho thi công công trình, chỉ là 3 ngày sau đó lô đất đấy đã bị chính phủ thu hồi vì vi phạm quyền sử dụng đất của nhà nước. James phải chuyển nhượng tất cả công trình đã đấu thầu trước đó cho công ty khác thu mua với giá thấp nhất, và tất nhiên người hương lợi ở đây là hắn.

(Mấy cái chuyện kinh doanh này em không hiểu cho lams nên viết theo quán tính thôi, chỗ nào không hợp lý mng bỏ qua nhé)

- Thiên Vương, tôi không ngờ đã tính toán vậy rồi mà vẫn thua trong tay anh. Nhưng khi biết người phụ nữ anh yêu thương lại phản bội anh, anh cảm thấy thế nào hả Thiên Vương. Chuyện lần này chưa xong đâu,
Chương trước Chương tiếp
Loading...