Bưởi Mật Ong
Chương 21: Cha Già Hiền Lương
Tề Cảnh Bình không giống với An Yến, anh cái gì cũng ăn được, là người cực kỳ dễ nuôi, quan trong là anh ăn rất ngon, khiến người khác nhìn cũng thấy thèm ăn. Khi còn nhỏ cha mẹ bận rộn thường xuyên vắng nhà, gia đình Tề Cảnh Bình lại không thích có người ngoài ở trong nhà, nên bình thường cô giúp việc dọn dẹp nhà cửa với chuẩn bị bữa tối xong thì sẽ đi về trước lúc Tề Cảnh Bình tan học buổi tối. Chờ đến lúc Tề Cảnh Bình đói bụng về nhà, cả nhà đã ăn trước, anh trộn 'cơm thừa cạnh cặn' đã nguội từ lâu lại cho thêm chút nước hâm nóng lên rồi ăn, cứ như vậy suốt mười mấy năm, may mắn thay không cản trở anh trưởng thành thành cậu nhóc đẹp trai cao 1 mét 87. Năm cuối cấp 3 sống với dì nhỏ, cô chỉ ăn ngày một bữa là bữa khuya, vậynên bữa trưa bữa tối Tề Cảnh Bình đều giải quyết ở canteen trường. Nhà ăn trường món gì cũng được chút ít, Tề Cảnh Bình lúc nào cũng không đủ no, người khác ăn một món là đủ Tề Cảnh Bình phải ăn ba bốn món, tất cả đều là thịt, mấy dì bán cơm ở nhà ăn đều biết mặt anh, cười trêu anh là vua dạ dày, nói thảo nào cả người cao lớn như vậy. Đến khi học ở trường cảnh sát, mọi người đều thuộc dạng lưng hùm vai gấu, nhiệm vụ huấn luyện rất mệt mỏi, thời gian nghỉ thì lại ngắn, mỗi bữa ăn toàn phải đi cướp, làm gì quan tâm đến hương vị có ngon hay không, chỉ cần ăn no là được. Sau này đi làm lại thường xuyên phải tăng ca, một ngày ba bữa toàn dựa vào mì gói, thỉnh thoảng có thêm cái xúc xích thì phải nhìn trước ngó sau xem có ai không mới dám ăn. Cho nên lúc Tề Cảnh Bình lần đầu tiên hẹn An Yến đi ăn, anh đã gặp khó khăn. Thật vất vả mới có một ngày cuối tuần cả hai người đều không phải tăng ca, Tề Cảnh Bình nghe nói An Yến thích ăn cay, đặc biệt dẫn cậu đến một nhà hàng Tứ Xuyên để ăn. Vốn định tạo ấn tượng tốt với An Yến, nhưng kết quả Tề Cảnh Bình ăn xong hai chén cơm với đậu hũ Tứ Xuyên cùng cá tiêu băm mà An Yến ngồi đối diện vẫn chưa đụng đũa. Tề Cảnh Bình dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cậu, một miếng thịt cá mềm mại nằm trong chén, An Yến mắt không thèm chớp tiếp tục uống sữa dừa của mình. Cá, không ăn. Vậy thì. Đậu hủ non, vẫn không ăn. Rau xào, không thèm nhìn tới. Thịt luộc, nhíu mày ghét bỏ. Biểu cảm không thích của An Yến quá rõ ràng, Tề Cảnh Bình cho rằng buổi hẹn hò hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Lúc đưa An Yến về nhà, Tề Cảnh Bình vẫn luôn tìm cơ hội hỏi đối phương xem có hài lòng với buổi hẹn hò hôm nay không, nhưng nhìn nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi cậu, anh không thể nào mở miệng được. Tề Cảnh Bình đi phía sau An Yến, cúi đầu cẩn thận nhớ lại xem mình có làm gì sai không, chỉ trừ việc bữa tối An Yến không ăn gì, thì dường như lúc hai người ở chung đều rất vui vẻ, An Yến còn chủ động kể chuyện cười cho anh nghe. "Yến Yến, hôm nay em có vui không?" Giọng nói trầm thấm có chút buồn khổ vang lên sau lưng An Yến, "Em ở cạnh anh có cảm thấy bị miễn cưỡng không?" An Yến quay đầu nhìn thấy Tề Cảnh Bình đứng cách mình một khoảng, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, cả người bao phủ cảm giác mất mát. An Yến chạy nhanh tới, ngẩng đầu, không để Tề Cảnh Bình kịp phản ứng, hôn một cái lên má hắn, sau đó xoay người chạy thẳng vào tiểu khu. Tề Cảnh Bình vuốt ve gò má nóng rực, không kìm được mà nhớ lại xúc cảm mềm mại của đôi môi cậu. Suy nghĩ của anh đã trôi ra tận ngoài vũ trụ, phía dưới nổi lên phản ứng, không còn cách nào khác đành ngồi xuống ghế đá gần đó. Di động 'ting' một tiếng, là An Yến nhắn tin tới. [Đối tượng theo đuổi: Ở bên anh rất vui, em rất chờ mong lần hẹn hò tiếp theo.] Đến cuối cùng Tề Cảnh Bình cũng vẫn không rõ nguyên nhân, chỉ đành đổ lỗi cho đồ ăn Tứ Xuyên, vì thế sau đó đưa An Yến đi ăn món Quảng Đông, Phúc Kiến, Hồ Nam, An Huy,... Những món ăn nổi tiếng đều không bỏ sót, nhưng đều không vừa miệng An Yến. Sau lần thất bại thứ N, Tề Cảnh Bình mới hiểu ra, lỗi không phải đồ ăn, mà do An An quá kén ăn. Chờ sau khi hai người chính thức ở bên nhau, Tề Cảnh Bình lập tức dỡ xuống ngụy trang, dẫn An Yến về nhà mình. An Yến còn tưởng sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả vừa đến nhà Tề Cảnh Bình đã chui ngay vào phòng bếp, cậu buồn chán ngồi một mình trên sô pha, lúc sắp ngủ gật anh mới bưng 4 món một canh ra. Bát cơm xới đầy bên trên còn chất một đống đồ ăn, An Yến ngồi trên bàn cơm cả người bắt đầu khó chịu, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, Tề Cảnh Bình nhìn thấu ý định của cậu, bắt lấy cổ tay An Yến kéo ngồi lên đùi mình, còn kẹp chặt hai chân cậu. Lực chân của Tề Cảnh Bình rất lớn, cái thân cò hương của An Yến không dãy dụa nổi, đành chịu khuất phục miễn cưỡng ngồi trên đùi anh, khuôn mặt đầy vẻ kháng cự nhìn đôi đũa kẹp miếng sườn trước mặt. "An An ngoan, ăn một miếng." Không để An Yến kịp từ chối, Tề Cảnh Bình đã nhét miếng sườn vào miệng cậu. An Yến vốn định nhả ra, nhưng nhai nhai hai cái, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, cơn thèm ăn bùng nổ. Sau khi chậm rãi nhai nuốt hết đồ ăn trong miệng, An Yến thè lưỡi liếm hết nước sốt dính bên môi, bụng kêu gào đòi ăn tiếp. An Yến ngửa đầu, ánh mắt háo hức ra hiệu Tề Cảnh Bình đút thêm miếng nữa. Tề Cảnh Bình nhìn đến phát ngốc, buông đôi đũa xuống, vòng hai chân cậu quanh hông mình, ôm người vào trong lồng ngực hôn xuống. Cứ như vậy, Tề Cảnh Bình vinh quang trở thành bảo mẫu riêng của An Yến, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa tối cho cậu, thuận tiện hẹn hò, thỉnh thoảng cậu còn ở lại qua đêm ké cơm trưa ngày hôm sau. Sau khi được thưởng thức tay nghề của Tề Cảnh Bình, những chiếc bánh mì lúc trước bỗng chốc trở nên vô vị. An Yến không còn thỏa mãn mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, bắt đầu tính toán việc sống chung. Vì thế, vào một buổi tối nào đó, An Yến cọ tới cọ lui không chịu về, chốc thì nói mình đau bụng, chốc thì nói bên ngoài đang mưa, suy nghĩ nhỏ của cậu không giấu nổi Tề Cảnh Bình. Tề Cảnh Bình không nói gì, lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ còn mới đưa cho An Yến, sau đó chủ động dọn đồ đến phòng cho khách. Ban đầu chỉ định lấy cớ cọ cơm mà ở lại nhà Tề Cảnh Bình, dần dần đồ dùng trong nhà vệ sinh cái nào cũng có đôi có cặp, tủ đồ trống trơn của Tề Cảnh Bình cũng chất đầy đồ của An Yến, trong nhà cũng có thêm hơi thở của người khác, cứ vậy An Yến coi như chính thức sống chung với Tề Cảnh Bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương