Buôn Đồ Người Chết

Quyển 7 - Chương 8: Gác Đêm



Tôi thận trong đến ngồi cạnh lò quan sát. Lý Vân Thiên cũng phát hiện lò lửa lớn này, hít sâu một hơi nói: "Không phải hắn cũng nhóm lửa để tìm dấu chân đao phủ chứ?"

Tôi liền chăm chú quan sát mặt đất, hi vọng có thể tìm thấy dấu chân, nhưng lại chẳng có gì.

Tôi băn khoăn, vậy cái này là Vương Hàn muốn làm gì? Tò mò nổi lên, tôi lấy kìm sắt mở cửa lò ra, phát hiện bên trong chất đốt không giống than củi. Bởi vì than củi khi cháy hết, sẽ biến thành màu trắng xám, nhưng tro tàn trong lò lại là màu đen, dùng kìm sắt chọc thử lại thấy rất mềm mại.

Tôi vội nghiêm túc hỏi Lý Vân Thiên: "Cảnh sát Lý, nếu như một người bị chết cháy, da phía ngoài không cháy hết, cặn bã để lại sẽ là màu gì?"

Nghe tôi nói vậy, Lý Vân Thiên nhìn không được, toàn thân run lên: "Trương tiên sinh, ngài nói vậy là ý gì?"

Tôi không nói, cầm kìm sắt kẹp thứ trong lò lửa ra, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy, cái bã màu đen này, có giống da người không?"

Lý Vân Thiên quá sợ hãi, hắn vươn tay, chẳng sợ bỏng, nhặt một mẩu nhỉ cặn bã lên tay, sau đó đưa lên mũi ngửi. Một lát sau mới nói: "Đây đích thực là da, có mùi khét đặc trưng, nhưng cũng không loại trừ đây là da động vật."

"Đúng vậy" tôi gật đầu: "Có điều sao Vương Hàn lại đốt da? Mùa này nóng bức như vậy, có điên mới đốt lò lửa trong nhà."

Doãn Tiểu Nguyệt bỗng nhiên như nhận ra điều gì, nói: "Ta đoán ra rồi, Vương Hàn nhất định là sợ bị chúng ta tìm ra, nên đã hủy khuôn mặt của mình."

Tôi bật cười thành tiếng: "Cô thật là có khiếu hài hước. Giả sử muốn hủy khuôn mặt, cũng không nhất thiết phải cắt toàn bộ da mặt rồi đốt. Huống chi, trên đời này chẳng ai lại tàn nhẫn với mình như vậy. Tôi cảm thấy, đây là tình huống bắt buộc, hắn mới làm vậy, ví như bị đao phủ ép bức."

"Đao phủ cũng đã tới đây?" Vừa nhắc tới đao phủ, tiểu Nguyệt cùng Lý Vấn Thiên cũng giật mình.

Đôia với tình huống hiện tại, đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thấy rằng, nếu Vương Hàn chưa chết, nhất định sẽ còn quay lại. Bởi vì hắn còn muốn sinh sống, không đời nào lại vứt bỏ cả một phòng đồ cổ này. Cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tối nay sẽ ở lại đây, ôm cây đợi thỏ.

Lý Vân Thiên muốn ở cùng, tôi đồng ý. Tiểu Nguyệt là chúa tò mò, lại càng muốn ở lại.

Chúng tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, lấp đầy bụng, sau đó ngồi trong nhà Vương Hàn chờ đợi. Giờ trời vẫn còn sớm, Vương Hàn nhất định nửa đêm mới trở về. Trong lúc rảnh rỗi, tôi quan sát kỹ những đồ cổ mà hắn cất giữ.

Vương Hàn quả thật là một thương gia có thực lực. Đồ cổ hắn giữ ở đây, từ thời Chiến Quốc đến Minh, Thanh đều có, mặc dù cũng có vài cái là đồ giả, nhưng hầu hết là các món đồ có giá trị nghệ thuật chân chính.

Sở dĩ giữ lại mà không bán, có thể đây là đống đồ lai lịch bất minh. Dù gì những tên dám tiêu thụ mấy thứ này cũng không nhiều, chỉ có thể xử lý từng cái một.

Tôi hỏi Lý Vân Thiên, nhiều đồ cổ lai lịch bất minh như vây, cục cảnh sát sẽ xử lý thế nào? Hắn cười khổ, nói đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hắn không quyết định được nhiều. Hệ thống Pháp luật của Trung Quốc không kiện toàn, bọn này luôn tìm được lỗ hổng. Nếu cục cảnh sát không có chứng cứ xác thực những vật này đến từ lòng đất, cũng không thể làm gì Vương Hàn được.

Tôi thở dài thầm nghĩ bảo bối Trung Quôc, ít nhiều đã bị hủy trong tay đám cặn bã này.

Trời bắt đầu tối, có thể do tâm lý tác động, tôi đột ngột cảm giác gian phòng này bắt đầu trở nên âm trầm. Lý Vân Thiên và tiểu Nguyệt cũng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, sắc mặt không tốt, ngồi yên không dám đi lại, sợ những cổ vật này đều là chí âm tà vật.

Có điều tôi cảm thấy khả năng này không lớn. Vật tà âm thông thường rất hiếm thấy. Có những thương gia đồ cổ, cả đời cũng không đụng tới một lân. Sở dĩ tôi gặp nhiều, bởi tôi là thương nhân âm phủ, thường tìm tới nơi có vật tà âm nhiễu loann.

Tôi dẫn hai người đi vào phòng ngủ, quan sát kỹ tình cảnh. Cũng không chắc lắm đêm nay Vương Hàn trở về, nếu hắn không về, chúng tôi phải ở lại lâu.

Nhất định phải tìm nguồn gốc xuất xứ của bức cổ họa kia. Nếu không, ông nội tôi có sống lại, cũng không thể triệt tiêu hung linh trong nó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở trong gian phòng âm u này, có cảm giác một ngày dài như một năm. Cả tiểu khu này, mới khoảng chín giờ đã rất yên ắng, thậm chí cả đèn đường cũng không bật.

Chúng tôi cũng không dám bật đèn trong phòng, sợ Vương Hàn sẽ phát giác. Dưới ánh trăng yếu ớt, tôi chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được hai cái bóng của tiểu Nguyệt và Lý Vân Thiên.

Trong đầu tôi lo lắng, ngộ nhỡ bỗng dưng trong phòng xuất hiện thêm một cái bóng, vậy phải làm sao? Hoặc trong bóng tối, Lý Vân Thiên hay Tiểu Nguyệt có quay sang tôi vặn vẹo cười không? Tất cả đều kinh khủng.

Càng nghĩ, thì lại càng sợ, đây chính là tự mình dọa mình.

Mãi cho tới khoảng bốn năm giờ sáng, trong phòng vẫn như cũ, không có gì khác thường. Nhưng bầu không khí yên tĩnh này, làm lòng tôi bồn chồn, cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nhưng cụ thể điểm nào không đúng, tôi lại không nói ra được.

Đợi tới lúc, cư xá bắt đầu có người đi làm sáng, nỗi bất an trong lòng tôi mới dần biến mất.

Tôi bất đắc dĩ khoát khoát tay nói: "Hôm qua xem như Vương Hàn không về."

Nghe tôi nói vậy, tiểu Nguyệt và Lý Vân Thiên đều nhẹ nhàng thở phào. Xem ra cả hai đều hi vọng Vương Hàn không về, bởi vì chúng tôi căn bản không biết Vương Hàn sẽ trở về bằng "hình thức" nào.

Đêm qua không về, vậy đêm nay chúng tôi lại phải tiếp tục chờ đợi. Tôi rủ hai người xuống dưới lầu ăn sáng. Đang ăn, Lý Vân Thiên có điện thoại. Sau khi cúp máy, sắc mặt hắn liền bất thường.

Nhìn dáng vẻ của hắn, tôi biết chắc đã có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên, Lý Vân Thiên nói với tôi, bức cổ họa kia đã không cánh mà bay.

Tôi giật mình, hỏi hắn chuyện xảy ra khi nào? Hắn lắc đầu, nói chắc là đêm qua. Sáng nay cảnh sát kiểm tra theo thông lệ, mới phát hiện không thấy đâu.

Tôi thầm mắng một câu, sau đó bảo Lý Vân Thiên lái xe đưa về hiện trường giết ngươi. Nói không chừng, đây là kế điệu hổ ly sơn của Vương Hàn, dụ chúng tôi đến nhà hắn, còn hắn thì đi trộm cổ họa.

Đến hện trường, mấy cảnh sát canh cửa liền thông báo tình hình cho Lý Vân Thiên. Đêm qua từ lầu một tới lầu ba không có ai ra vào. Nhưng không hiểu sao, bức họa kia lại biến mất thàn bí như vậy.

Tôi lập tức hỏi: "Các ngươi xác định tối qua không có ai đi lên? Thời điểm trực ban, có phát sinh chuyện gì kỳ lạ không? Bất kỳ chi tiết nào, ta đều muốn nghe."

Cảnh sát trông coi lần nữa khẳng định, tất cả đều bình thường. Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Mở cửa, chúng ta vào xem."

Cảnh sát lập tức mở cửa, phát hiện ổ khóa không bị sao, trừ khi có chìa khóa, nếu không không thể vào bằng cửa chính.

Vào bên trong, tất cả cũng rất bình thường, không có hiện tượng dị thường nào, một vết chân cũng không có, duy nhất là bức họa treo trên tường đã không còn.

Tôi cẩn thận đến chỗ treo cổ họa quan sát, cũng không phát hiện manh mối gì. Lý Vân Thiên nhỏ giọng nói thầm vào tai tôi: "Có phải là... người chết trộm cổ họa đi?"

Tôi cũng không chắc chắn điều gì, đành bải Lý Vân Thiên qua nhà xác kiểm tra xem thi thể còn đó hay không.

Lý Vân Thiên dẫn bọn tôi tới nhà xác. Nhà xác vẫn âm u, lạnh léo như vậy. Mở tủ lạnh kéo thi thể ra, cũng không có bất cứ điều gì khác thường.

Tôi hít một hơi sâu, mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chương trước Chương tiếp
Loading...