Búp Bê Giết Người

Chương 20: Hai Búp Bê Sống Sót



Rim bước xuống dưới đại sảnh, cô nhìn Mai đứng đó đằng đằng sát khí.

- Cũng biết đường mà xuống sao?

- Hì hì, làm sao tôi dám thất hứa được chứ?

Rim cười hớn hở, cô căn bản không bận kết quả, dù sao đã đặt chân tới đây cô đã chuẩn bị tâm lí rồi. Mai ngay lập tức phi đến thì Rim ngửa người ra sau tránh cú đá của Mai rồi cô bật về phía sau. Nhìn Mai đầy ý vị cười, Rim vác cái ô trên vai.

- Cô cũng là sát thủ nên hiểu rõ cảm giác giết người nó thú vị như thế nào phải không? Tiếng hét của họ thật vui tai, màu máu đỏ thẫm thật đặc sắc. Tôi đã từng rất thích những thứ đó. Nhưng sau này khi không giết người nữa, khi đang trưởng thành dần tôi nhận ra rằng thế giới này vẫn TƯƠI ĐẸP như vậy mà thôi. Dù cô có giết hết họ thì thế giới vẫn vậy, cô có để họ sống nó cũng chẳng thay đổi.

- TƯƠI ĐẸP? Nực cười, thế giới này là sự mục ruỗng không một chút nào gọi là tươi đẹp hết.

Mai tức giận và rồi cô cầm cái quạt của mình tấn công Rim. Biết rằng nói chuyện với Mai rất khó nhưng là Rim vẫn không muốn động tay chân.

- Mục nát thì đã sao? Nó vẫn rất tươi đẹp. Cô đã từng thấy địa ngục rồi chứ? Nếu thấy rồi thì hãng mở mồm nói chuyện với tôi.

Rim tức giận hét lên và rồi cô lấy đà từ cái cột bật lại dơ chân đá Mai bay ra xa. Rim đứng đó, sát khí kinh người, một sát khí đáng sợ mà Mai chưa từng thấy kể từ ngày gặp Rim. Mai cũng đã từng thấy được cái địa ngục nhưng liệu có bằng con người trước mặt kia không?

- Cô có bao giờ gào khóc trong sự tuyệt vọng chưa? Có chứng kiến gia đình mình bị phanh thây, bị chơi đùa trước mặt cô chưa? Cô có từng bị chúng hành hạ, đem cô ra làm thí nghiệm chưa? Hay cô có từng giết những người bạn của mình, người bạn duy nhất còn sót lại chưa? Tiếng cười man dợ của bọn quý tộc đó, cách chúng vui vẻ ném tiền vào họ. Cho đến nay........- Rim nắm chặt lấy ngực trái của mình đầy phẫn uất - ......cho đến hiện tại, tôi vẫn còn nghe được. Từng người một, từng người chết dưới đôi bàn tay của tôi còn bọn chúng vẫn cười lên sung sướng. Chúng coi mạng người không khác gì một mớ rẻ rách, với chúng bọn tôi chỉ là trò tiêu khiển. Tôi đã hận khi không giết chết tất cả bọn chúng ngay tại đó.

- VẬY TẠI SAO KHÔNG GIẾT HẾT BỌN CHÚNG ĐI HẢ????

Mai hét lên đầy phẫn nộ, tiếng hét vang vọng cả Ngũ lầu làm nhiều người kinh hãi. Đến Rim cũng kinh ngạc, cô ta điên lên vì lí do gì chứ? Và rồi Rim nhận ra, cô không thể tin điều mình vừa thấy trong nét giận dữ đó của Mai. Rim đưa tay lên bịt mồm mình lại để ngăn tiếng khóc, nước mắt cô liên tục rơi xuống, cô không biết phải nói sao nữa.

- Tại sao? Tại sao không giết chúng hả?

- Tại sao? Tại sao không giết chúng hả?

Mai đang từng bước, từng bước lại gần Rim. Còn Rim thì toàn thân run lên đứng bất động tại đó. Rim đang cố ngăn không để bản thân mình khóc tiếp.

- Tớ sai rồi.......tớ sai rồi...........tớ đã sai rồi.........

Rim đã ngã khuỵu xuống sàn nhà, cô quỳ ngay trước mặt Mai và không ngừng lẩm bẩm câu sai rồi trong tiếng khóc hối lỗi. Mai đứng nhìn Rim.

- Tại sao cậu lại thành ra thế này Dolly?

Mai lạnh lùng nhìn Rim, cái quạt được thu lại kẹp bên đai áo. Rim không ngước lên nhìn Mai, cô nắm chặt tay lại.

- Xin lỗi....tớ đã sai rồi.........

- Dolly....đây chỉ là ác mộng thôi nhưng...........

Mai đã dơ chân đá Rim bay ra xa. Mai đang có suy tính gì đây khi tiếp tục đánh Rim. Còn Rim lúc này bất động để mặc Mai muốn làm gì thì làm. Cô lồm cồm bò dậy thì lại bị Mai tiếp tục đá ra xa. Mai đã túm lấy Rim vừa đấm vừa đá không thương tiếc.

- Con bé không hề phản kháng. Xem ra ban nãy cả hai đứa đã nói gì đó với nhau.

Lin đứng phía tầng 2 nhìn xuống. Sau tiếng hét của Mai họ chẳng còn nghe hai đứa nói gì nữa vì cả hai đều lẩm bẩm rất nhỏ đủ nghe. Rim lúc này đã trở nên thật thảm hại, Mai thả Rim nằm trên sàn, máu vẫn chảy từ khóe miệng. Gương mặt xinh đẹp vẫn không ngừng chảy những giọt lệ từ khóe mắt. Mái tóc bạc dính máu có chút đỏ. Rim nằm đó, cô cầm lấy cái ô dơ lên rồi bật ô ra. Để ô xuống đất che hết phần trên của mình. Rim đã nhắm mắt.

- Thật tốt khi cậu còn sống Mai....

- Thật tốt khi cậu còn sống Mai....

- Tớ biết vết đâm đó cậu đã cố tình không đâm sâu. Nó chưa đến tim, tớ đã bỏ chạy khỏi đám xác của họ và rồi gặp được một bác sĩ. Người đó đã giúp đỡ tớ rất nhiều nhưng rồi tớ đã bỏ đi và rồi gia nhập đỗi ngũ sát thủ làm việc cho chủ nhân ở đây.

Mai ngồi xuống nhìn Rim nằm bên dưới chiếc ô kia nói đủ cả hai nghe được. Rim mỉm cười đưa bàn tay bị thương ra nắm lấy bàn tay Mai mà vô tình có ai đó đã thấy được.

- Cuộc sống sẽ tốt đẹp phải không?

- Ừ, sẽ tốt đẹp.

Mai mỉm cười và rồi cô đứng dậy rời khỏi đây. Rim nhìn bàn tay mình vừa nắm lấy tay Mai có một cây kẹo mút vị nho. Mỉm cười rồi Rim ngồi dậy, cô cầm lấy cái ô lau máu nơi khóe miệng kia. Nhìn vết thương trên người mình Rim không khỏi lắc đầu vì Mai không nể nang gì cả dù đã là bạn bè lâu năm không gặp lại. Ngồi đó mỉm cười một mình ánh mắt của Rim vô tình chạm ánh mắt của người đó. Rim bất giác nở nụ cười thật tươi với người đó, miệng mấp máy em trở về rồi đây. Người đó không nói gì quay người bước đi. Rim đứng dậy, cô loạng choạng suýt ngã may mà trống cái ô xuống.

- Chà, Mai ra tay khiếp quá làm mình đau ê ẩm cả người.

Rim suýt xoa vết thương của mình rồi từ từ bước đi.

- Trước hết kiếm gì ăn rồi chơi đã. Không biết Baron lại dở trò gì chào đón sau gần 11 năm không gặp đây?

Rim thở dài rồi rời khỏi Ngũ lầu làm ai kia khóe môi càng cong lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...