Cả Người Đều Là Bảo

Chương 13: Quyền sở hữu nguyên soái



Lúc Nhậm Sinh giải quyết sạch sẽ hết năm mươi suất cơm dinh dưỡng mà quản gia đưa đến, Triệu Bằng mới có sức lồm cồm bò dậy.

Sau tai nạn mất đi dị năng lần đó, cơ thể ông liền nhanh chóng lão hoá đi, biến thành một lão nhân tuổi xế chiều, nhưng hiện tại nếp nhăn trên mặt chẳng những biến mất, mái tóc cũng trở lại màu đen, quả thực chẳng khác gì phản lão hoàn đồng.

Thẩm Thu Thạch nhìn chồng của mình, ánh mắt liền đỏ. Lúc trước bà và Triệu Bằng bởi vì yêu nhau mới kết hôn, sau khi kết hôn tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, nhưng sau Triệu Bằng bị thương, bà chỉ có thể nhìn chồng mình dần dần già đi…

Dù cho Triệu Bằng có biến thành một ông cụ, bà cũng sẽ không ghét bỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến người mình yêu sắp rời đi mãi mãi, trái tim liền cảm thấy buồn bã khó chịu… Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chồng mình đã khôi phục lại bộ dáng trung niên, bọn họ rốt cuộc có thể sống với nhau đến bạch đầu giai lão.

Triệu Bằng cùng Thẩm Thu Thạch lẫn nhau chăm chú nhìn đối phương, một lát sau Triệu Bằng mới nói “Anh khoẻ rồi, về sau sẽ luôn ở cạnh em.” Thẩm Thu Thạch đột nhiên oà khóc.

Nhậm Sinh khó hiểu đưa mắt nhìn Thẩm Thu Thạch một cái. Triệu Bằng bởi vì ăn dược nên rất

đau, có khóc chút cũng bình thường, nhưng Thẩm Thu Thạch đang yên lành tại sao lại khóc?

Đương nhiên, mấy cái này đều không liên quan gì đến cậu. Sực nhớ ra cái gì, Nhậm Sinh đột ngột đứng dậy, xoay người xông ra ngoài, chạy một mạch tới chỗ Triệu Lăng Vũ “Tui cho chú Triệu ăn rồi đó!” Triệu Lăng Vũ vẫn luôn nằm một chỗ, không rõ lắm tình huống bên ngoài, nhìn thấy Nhậm Sinh đột nhiên chạy vào nói một câu không đầu đuôi như vậy, trong lòng lập tức chấn động.

Y thực sự không ngờ, mình chỉ đề nghị một câu như vậy, Nhậm Sinh lại thực sự đưa linh dược cho cha mình dùng, đứa bé này…

“Tui cho tới hai cái lận đó!” Nhậm Sinh lại nói, hai mắt đăm đăm nhìn Triệu Lăng Vũ.

“Cảm ơn.” Triệu Lăng Vũ kích động nói.

Nhậm Sinh lại chăm chú nhìn y một lát, mới nói tiếp “Trước đó anh đồng ý rồi nghen, không được đổi ý đó!”

“Cậu muốn cái gì?” Triệu Lăng Vũ đương nhiên không quên mình từng đáp ứng điều kiện của thiếu niên, bất kể thứ cậu muốn là gì cũng được.

“Tui muốn anh! Về sau anh thuộc về tui thôi đó, biết không?” Nhậm Sinh nghiêm túc nói, lúc trước cậu chỉ được người ta cho cơ hội chăm sóc Triệu Lăng Vũ thôi, cậu vẫn luôn nghĩ nếu Triệu Lăng Vũ thuộc về riêng mình thì hay quá rồi!

“Được.” Triệu Lăng Vũ cười,

đồng ý đáp lời.

Có lẽ hiện tại Nhậm Sinh nói lời này, là bởi vì cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, đối với thứ gì đó hoặc người nào đó có một loại chấp niệm sở hữu mà thôi, nhưng y vẫn vui vẻ đồng ý.

Sau này khi Nhậm Sinh trưởng thành, cũng có người mình yêu mến, y tự nhiên sẽ buông tay… Nhưng nếu thiếu niên vẫn luôn tiếp tục thích y như bây giờ…

Triệu Lăng Vũ đột nhiên phát hiện, bản thân mình không hề có cảm giác bài xích ý muốn chờ thiếu niên trưởng thành, sau đó trở thành bạn lữ chân chính của mình.

Tất nhiên, trước đó y nhất định phải cố gắng tăng lên thực lực của mình… nếu không y sẽ mãi mãi chỉ có thể nằm liệt trên giường như bây giờ, dù cho lúc đó Nhậm Sinh không chê, tự y cũng sẽ thấy ghét bỏ chính mình.

Nung nấu ý chí muốn cố gắng tu luyện Triệu Lăng Vũ lại không biết, Nhậm Sinh kỳ thực rất thích y cứ nằm một chỗ như vậy, để bất cứ lúc nào cậu muốn “cắm rễ” liền có thể chạy tới “cắm rễ”.

Triệu Lăng Vũ là của riêng mình!

Bởi vì điều này mà tâm tình của Nhậm Sinh trở nên vô cùng vui vẻ, cậu nằm bò trên người Triệu Lăng Vũ một hồi lâu, mới phải tiếc nuối không nỡ rời đi khối thổ nhưỡng đã đóng dấu quyền sở hữu của mình này… Sau đó chạy đi tới chỗ Thẩm Thu Thạch

tiếp tục xem phim hoạt hình.

Hôm nay Thẩm Thu Thạch mở cho Nhậm Sinh xem một bộ phim hoạt hình giáo dục giao thông cho nhi đồng, nhân vật chính là một chú thỏ đáng yêu sử dụng các loại phương tiện giao thông khác nhau, sau đó xảy ra một đống các tai nạn kỳ quái mà lý thú, Nhậm Sinh rất thích, xem chăm chú vô cùng.

“Tiểu Nhậm cảm thấy phim thế nào?” Đợi Nhậm Sinh xem xong, Thẩm Thu Thạch cười hỏi.

“Phim hay, rất thích!” Nhậm Sinh nói thẳng.

“Rất thú vị đúng không? Lần sau dì mang con lên ngồi trên chiếc xe y như vậy có chịu không? Sau đó chúng ta đi dạo phố, đi mua sắm.” Thẩm Thu Thạch lại hỏi.

Lúc trước tâm trạng của bà lúc nào cũng chìm trong tuyệt vọng, hoàn toàn không có tâm tình ra ngoài thư giãn, nhưng bây giờ lại khác.

Sức khoẻ của chồng mình đã tốt hơn rất nhiều, con trai cũng dần khá hơn, Thẩm Thu Thạch lại một lần nữa cảm thấy cuộc sống tràn ngập hi vọng. Bởi vì tâm tình chuyển biến tốt, nên bà rất muốn lập tức đi dạo phố, mua sắm thật nhiều thứ mang về nhà. Đương nhiên không phải mua cho mình mà là mua cho Nhậm Sinh.

Một đứa bé đáng yêu như vậy, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút, nhất định sẽ rất xinh xắn.

“Được.” Nhậm Sinh gật gật đầu “Daino có bảo về sau tui có thể đi rất nhiều nơi thú vị

ở Thủ Đô Tinh, di di mang tui đi sao?”

“Đương nhiên, chúng ta sẽ đi mua cho con thật nhiều thứ, quà vặt nè, quần áo rồi cả đồ chơi nữa…” Thẩm Thu Thạch gật đầu nói.

“Mua cho cả Lăng Vũ nữa.” Nhậm Sinh nghiêm túc đề nghị.

“Tiểu Nhậm muốn mua cái gì cho Lăng Vũ nè?” Thẩm Thu Thạch cười tủm tỉm hỏi, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng nghe đứa bé này thổ lộ tình cảm của mình.

“Nguyên soái là của tui, tui phải mua cho anh ấy thiệt nhiều thức ăn ngon!” Nhậm Sinh lần này không hề hô hào mấy lời như “Tui thích Nguyên soái” vân vân, ngược lại vô cùng đắc ý vỗ vỗ bộ ngực nho nhỏ của mình.

“Là Lăng Vũ bảo nó là của con sao?” Thẩm Thu Thạch tò mò hỏi.

“Phải đó!” Nhậm Sinh gật đầu.

Chà, lúc trước Triệu Bằng theo đuổi mình, chẳng phải cứ luôn hô to gọi nhỏ muốn tặng bản thân ông ấy cho mình sao? Bây giờ cả con trai cũng chơi chiêu này…

Cơ mà, tuy là thằng quỷ này học được cách thức theo đuổi người ta rất đáng khen ngợi, nhưng đối tượng theo đuổi của nó… thật sự không ổn lắm.

Thẩm Thu Thạch tự nhủ, nhất định phải trông chừng thằng con Triệu Lăng Vũ kia, không để nó làm hại ‘ mầm non ‘ của liên bang mới được.

Thẩm Thu Thạch dự tính ngày mai mang theo Nhậm Sinh ra ngoài một lát.

Triệu Bằng nghe bà nói

như vậy, liền e ngại “con dâu” cùng vợ yêu của mình ra ngoài bị người khác ức hiếp, lập tức tỏ vẻ phải đi cùng, cuối cùng bị Thẩm Thu Thạch vô tình từ chối “Ông đột nhiên phản lão hoàn đông như vậy, chạy lung tung ra ngoài bị người khác nhìn thấy phải ăn nói thế nào? Ngoan ngoãn ở nhà làm ách chủ bài của ông đi, đợi đến lúc cần thiết show ra cho đám kia lác hết cả mắt, phải rồi, sẵn trở về tu luyện dị năng đi.”

Trước kia đối chiến với Triệu Bằng, đều là Thẩm Thu Thạch bị áp chế Hiện tại ngược lại, Triệu Bằng bị bà áp chế hoàn toàn!

Đây quả thực là chuyện khiến người ta vô cùng sung sướng!

“Triệu Triệu cố lên!” Nhậm Sinh xiết nắm tay bày tư thế cổ vũ Triệu Bằng.

Sáng sớm hôm sau, Nhậm Sinh vẫn còn đang nằm úp trên người Triệu Lăng Vũ, ngủ đến ngon lành thì, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Thẩm Thu Thạch, Nhậm Sinh lập tức bật dạy chạy ra ngoài.

Triệu Lăng Vũ liếc mắt thấy đứa bé xem mình là cái giường ngủ đã rời đi, yên lặng đưa tay kéo kéo miếng vải quấn quanh hông.

Đứa bé này, tướng ngủ rất xấu! Ôm chặt mình ngủ thì thôi đi, cả đêm còn liên tục không ngừng sờ tới sờ lui… nếu không phải hiện tại thân thể vẫn còn đau nhức, bị sờ như thế kiểu gì cũng khiến y dựng thẳng

cột cờ, sau đó bêu xấu…

Thật ra, hiện tại Triệu Lăng Vũ tình nguyện bêu xấu còn hơn là bởi vì thân thể đau đến mức không phản ứng sinh lý được– chỉ cần là nam nhân, dù là bất cứ ai cũng không chịu nổi cảnh bản thân “dậy” không được….

Không biết đến bao giờ thân thể mới khỏi hoàn toàn đây… Triệu Lăng Vũ nhắm lại hai mắt, dựa theo phương pháp của Nhậm Sinh bắt đầu tu luyện.

Cùng lúc này, Nhậm Sinh đã muốn chui vào phi hành khí, sau đó dưới lời giới thiệu của lái xe Thẩm Thu Thạch, cả hai người tiến đến khu buôn bán.

Tốc độ bay của phi hành khí cực nhanh, còn có thể tự hoạt động, cho nên dù nơi bọn họ ở cách khu buôn bán rất xa, nhưng không mất bao nhiêu thời gian liền đến nơi.

Triệu gia có một số sản nghiệp ở khu buôn bán, Thẩm Thu Thạch cho phi hành khí đỗ lại ở một nhà bán đấu giá thuộc về sản nghiệp Triệu gia, sau đó dẫn theo Nhậm Sinh đi gặp người quản lý nhà bán đấu giá này.

“Đây là Nhậm Sinh, về sau là người của Triệu gia, tư liệu vân mắt bên này lưu cho cậu ấy một phần, quyền hạn mức cao nhất.” Thẩm Thu Thạch mỉm cười nói.

Quản lý nhà bán đấu giá nghe vậy gật đầu đáp ứng, ánh mắt nhìn Nhậm Sinh, biểu tình vô cùng cung kính. Thẩm Thu Thạch nói lời này, đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của Nhậm Sinh là người của Triệu gia….

Tên Kayi này… rất may mắn…

Lần này Thẩm Thu Thạch ra ngoài, mục đích không phải là để tuần tra sản nghiệp, không bao lâu liền rời khỏi nhà bán đấu giá, mang theo Nhậm Sinh hướng về khu trung tâm thương mại gần đó, mục tiêu là khu bán quần áo cho trẻ em.

Vô vàn các mẫu thời trang trẻ em vô cùng đáng yêu, quần áo ngủ tạo hình động vật, tất cả đều là những thứ mà lúc trước bà muốn mua cho Triệu Lăng Vũ mặc, nhưng Triệu Lăng Vũ lại không muốn…

Về phần Nhậm Sinh…

Hôm qua lúc bà cho Nhậm Sinh xem phim hoạt hình có hỏi Nhậm Sinh thích hay không, Nhậm Sinh chính mình nói thích vô cùng đấy thôi!

������c

=================
Chương trước Chương tiếp
Loading...