Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 38: Diễn Kịch



Editor: Cơm Nắm Nhỏ

_________

Hứa lão tam không nghĩ tới lần này ra ngoài còn gặp được chuyện tốt như vậy.

Nhưng nếu đã gặp được thì anh không chần chừ gì mà quyết định phải chiếm tiện nghi bằng được.

Tất nhiên, nếu là anh đời trước thì anh không dám làm vậy. Nhưng mà xưa khác nay khác, cơ hội này khó có thể gặp được. 7 – 8 năm cũng khiến anh hiểu được thời đại này. Mấy năm nay quá hiếm kẻ lừa đảo, xí nghiệp quốc doanh thì nhiều, để mà nói thì không cần quá lo lắng.

Bên này Hứa lão tam rất nhanh nhận được lời hồi đáp, bên kia cũng bàn bạc với Nhị Cẩu quá giang xe về.

Nhị Cẩu lái xe cũng là xe tải lớn, tuy rằng không thừa nhiều chỗ lắm nhưng mà chưa 400 túi đường thì dư dả. Bình thường họ cũng không nhận nhiều việc nhỏ như vậy, dù sao cũng chẳng cần vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới chính mình, nếu bị công ty vận chuyển biết được thì lại dẫn đến nhiều lời đám tiếu.

Nhưng mà lần này làm ăn với Hứa lõa tam thì anh ta cũng không lo lắng nhiều. Dù sao thì hai nhà cũng đang ‘hợp tác’ làm ăn mà, chắc chắn Hứa lão tam không bán đứng anh ta. Cùng hội cùng thuyền, không ai nói ai được.

Nhị Cẩu đứng cạnh nhìn người ta bốc hàng lên xe, nói nhỏ với Hứa lão tam: “Anh ba, anh đúng là giỏi, ra cửa một chuyến không đi về không.”

Hứa lão tam: “Tôi cũng đâu thể thấy tiện nghi mà không chiếm. Nếu không phải vì sau này không cần xuống đất làm việc thì tôi còn có lòng tốt mà động mưu cầu phúc lợi cho mọi người chắc?”

Nhị Cẩu bật cười: “Anh nói đúng là không sai chút nào.”

Ai tình nguyện bỏ sức lực ra làm việc không công chứ!

Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Bọn em trì hoãn một chút, sáng mai sẽ đi. Chiều nay anh làm gì?”

Hứa lão tam: “Vừa đúng lúc không có việc gì, tôi đi dạo một chút, lão Phạm nói sẽ dẫn tôi tới trạm thu mua phế liệu nhìn một chút, bên này lớn nên chắc sẽ có nhiều đồ, tôi xem xem có gì có thể mua được không. Nếu mà có thể mua được xe đạp hỏng thích hợp thì chẳng phải tôi cũng thành người có xe sao?”

Nhị Cẩu: “Cho dù có đồ thì anh có thể mua ư? Anh có mang đủ tiền không vậy?”

Hứa lão tam lườm anh ta: “Nhà nghèo đường giàu, tôi vẫn hiểu đạo lý này, với lại, dì bọn yêm không có nhiều nhưng chẳng nhẽ không có đồng nào chắc?”

Anh nói: “Chú không cần quan tâm tôi, chú chờ chút tôi đi nhà xí đã rồi về.”

Nhị Cẩu: “Được rồi.”

Lần đầu tiên làm việc, dù không phải lo lắng trùng trùng, nhưng mà Hứa lão tam vẫn cẩn thận kiểm tra hàng hóa, sau đó mới bốc lên xe, vì vậy nên làm trễ nãi chút thời gian. Nhưng mà tuy rằng đưa hàng đi thì Hứa lão tam cũng không có đưa tiền luôn. Khoản tiền này hai ngày nữa mới gửi lại.

Không phải Hứa lão tam không nghĩ đến đưa tiền, nhưng mà trong tay anh cũng không đủ 200 đồng.

Còn tiền bán dế nhũi thì người ta đã gửi về rồi, tạm thời anh không động vào được. Nhưng cũng may xưởng đường cũng không vì 200 đồng mà làm khó anh, dù sao trên hợp đồng có đóng dấu rồi.

Đúng vậy, có đóng dấu.

Lúc này ra ngoài, vì muốn bán lượng lớn côn trùng nên Hứa lão tam mang theo con dấu. Cái này không mang theo không được. Bọn họ không phải chỉ bán nửa cân một cân mà là một lượng lớn như vậy, trạm thu mua chắc chắn sẽ phải xác định xem đây có phải hành vi đầu cơ trục lợi không. Mà bọn họ là từ địa phương nhỉ tới đây, lăn qua lộn lại tốn tiền ăn ở đi lại. Thế nên đại đội trưởng liên đưa con dấu cho anh mang theo, việc này không an toàn nhưng mà đúng là hòa thượng chạy miếu đứng yên. Nhưng mà không nghĩ tới, việc này trời xui đất khiến lại thúc đẩy một chuyện tốt.

Không thể không nói là trong thành phố lớn càng nhiều cơ hội hơn nông thôn.

Quá nhiều.

Hứa lão tam không biết đường tới nhà xí nên hỏi thăm Phạm Vĩ, đúng lúc Phạm Vĩ cũng muốn đi, nên hai người cùng nhau đi ra nhà xí ở sân sau. Lần này tuy rằng Phạm Vĩ tốn kém, chưa nói phí đi lại vào thành phố, chỉ riêng cho Hứa lão tam đã tốn 30 đồng. Tổng thiệt hại cũng tốn xấp xỉ 40 đồng.

Nghĩ lại thì tốn hơn một tháng tiền lương, sao có thể không nóng nảy chứ.

Nhưng mà trong lòng lại nhẹ nhõm, rất cuộc cũng thu xếp xong chuyện này. Nếu không thì không thể êm xuôi được.

Anh ta còn một kẻ đối đầu kia, người kia muốn chuyển công tác giữ kho hàng cho em trai, nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình để bắt lỗi. Thế nên lần này chuyện khó giải quyết cũng vì thế. Nhưng mà cũng may là giải quyết chuyện này êm đẹp viên mãn rồi.

Cho nên anh ta rata cảm tạ Hứa lão tam: “Tôi thật đúng là không nghĩ đến mình gặp may đến vậy, tùy tiện thuê trọ một nhà khách liền có thể gặp được người anh em tốt bụng như anh, đúng là tôi gặp may rồi. Sau này cũng coi như anh em trong nhà, nếu anh đến bên này thì có thời gian cứ tới huyện tìm tôi. Nơi này tôi rất quen thuộc.”

Hứa lão tam: “Được nhé, tôi cảm thấy vừa gặp anh mà như đã quen từ lâu, quả nhiên không sai.”

“Gâu gâu gâu!” Một tiếng chó sủa vang lên.

Hứa lão tam nhìn qua, thấy ở đây còn nuôi hai con chó.

Hứa lão tam: “Ôi, nhà máy các anh còn nuôi chó à?”

Phạm Vĩ: “Dùng để trông sân sau nhà, một con chó còn được việc hơn cả một người.”

Hứa lão tam bật cười, cảm thấy Phạm Vĩ này so sánh quá là buồn cười. Nhưng mà anh cũng không nói gì, hai người tiếp tục đi tới nhà xí, nói ra thì nhà máy nhà người ta, nhà xí cũng lớn hơn trong thôn nhiều.

Hai người cùng nhau đi ra, Hứa lão tam lần nữa đi ngang qua hai con chó lớn, đột nhiên hai con chó lại sủa lên thật to, Hứa lão tam nói: “Bọn nó hung dữ thật đấy. Tôi………..A!”

Hứa lão tam dừng bước, nhìn về bát cơm chó, ánh mắt lóe sáng.

“Sao vậy? Bị dọa à?”

Hứa lão tam ổn định lại, nói: “Đâu có, không sao. Sao mọi người lại dùng cái này làm bát đựng đồ ăn cho chó vậy?”

Phạm Vĩ cũng không để bụng: “Sao vậy? Cũng khá ổn mà? Có vấn đề gì sao?”

Hứa lão tam trầm mặc một chút, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, sau đó quyết định lắc đầu, nói: “Không có gì đâu.”

Phạm Vĩ giữ chặt tay anh: “Này không đúng, anh có việc gì vậy, người anh em làm sao thế? Có gì thì anh cứ nói đi? Không phải anh bảo xem tôi là anh em sao? Chúng ta vừa gặp đã thân, không thể cứ vậy chứ.”

Hứa lão tam do dự nửa ngày, sau đó nói thầm: “Cái bát cơm chó này vốn dĩ không phải là bát đựng cơm chó đúng không?”

Phạm Vĩ lắc đầu: “Tôi sao mà biết được chứ, tôi cũng nhặt được ở ven đường thôi.”

Hứa lão tam: “!!!”

Phạm Vĩ: “Chẳng phải là một thời gian trước khắp nơi náo loạn sao? Thỉnh thoảng bên đường cũng có chút đồ rách nát bị ném đi, tôi thấy cái này cũng lành lặn nên tiện tay nhặt về đựng cơm chó. Không phải tôi là nhân viên kho sao? Nên hai con chó này đều là tôi với gác cổng cho ăn. Sao vậy? Đáng giá à?”

Hứa lão tam: “Khó trách. Nói sao đây, nói đáng giá thì thứ này đúng là có chút giá trị; nhưng mà nói không đáng giá thì cũng chẳng đáng một xu. Cũng còn phải xem là đồ trong tay ai nữa.”

Nghe lời này, Phạm Vĩ như bị lọt vào sương mù, cảm thấy khó hiểu: “Ôi giờ, người anh em, anh cứ nói thẳng ra đi! Anh nói mà tôi chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc là đáng giá hay không đáng giá?”

Hứa lão tam: “Vậy tôi nói thẳng nhé. Nhưng mà chuyện này tôi cũng là coi anh như tri kỷ nên mới nói thôi. Không phải tôi làm tiêu thụ nên phải chạy khắp nơi ư? Đi nhiều, tiếp xúc cũng nhiều người. Những người này đa số đều là nhiên viên tiêu thụ, nên tôi cũng có hiểu biết một chút. Thứ này ấy mà, hẳn là đồ cúng người chết.”

Phạm Vĩ: “Mẹ nó!”

Hứa lão tam: “Vừa rồi tôi nói khó trách là vì tôi nghĩ đồ này là có người cố ý ném đi. Thứ này chuyên để đựng hương nhang cúng người chết, nên không thể động vào. Ai mà động vào thì xui xẻo ngay; dù không sử dụng mà chỉ chạm vào thôi cũng đã xui rồi. Chính là có chút oán khí, anh có hiểu mà đúng không? Tôi thấy thứ này là chạy ra từ gia đình giàu có nào đó, nhưng mà người kia chắc biết cái này sử dụng thế nào nên không dùng mà cố ý ném ở ven đường đó. Nếu không anh nghĩ lại mà xem, bây giờ đồ vật đều vỡ tan tành, sao lại có cái này làm cá lọt lưới chứ? Tôi nói thứ này không đáng giá vì nó thực sự không đáng, vì nói trắng ra thì nó chỉ là một lư hương thôi, có cái gì mà đáng tiền chứ? Nhưng mà tôi nói nó đáng giá. Vì mấy đồ kiểu này đều nhờ đạo sĩ hoặc hòa thượng niệm kinh qua rồi. Có người tin là thứ này cúng tổ tông sẽ càng tốt hơn.”

Phạm Vĩ nhe răng trợn mắt: “Cái này, cái này………..”

Hứa lão tam: “Nhưng mà anh cũng đừng nghĩ nhiều quá, có khi tôi nhìn nhầm cũng nên. Rốt cuộc thì tôi cũng không quá có kinh nghiệm, chỉ từng thấy một lần chỗ người khác thôi. Với lại đồ này dùng để đựng cơm cho chó ở nhà máy, cũng đâu liên quan tới anh. Tôi miệng tiện nên thuận miệng thì nói thôi. Anh nghe xong thì quên đi, dù sao tôi cũng không thừa nhận là đã nói đâu. Bây giờ không thịnh hành tuyên truyền mê tín dị đoan, mấy lời này tôi quay đầu đi liền không nhận đâu. Anh dù muốn cắn tôi thì tôi cũng không nhận, không có chứng cứ gì đâu.”

Nói xong liền muốn đi.

Phạm Vĩ túm chặt Hứa lão tam lại, nói: “Trời ạ, người anh em đừng đi vội! Chuyện này phải làm thế nào!”

Anh ta nói thầm: “Không phải tôi không tin đâu, tôi vừa gặp chuyện không may đây này, sao có thể không tin chứ? Tôi nói mà, sao gần đây tôi xui vậy chứ. Đối tượng của tôi quay đầu liền gả tới thành phố, làm tôi tức điên cả người. Anh nói sao lại có người phụ nữ bội tình bạc nghĩa như vậy chứ. Sau đó khi nhà máy phân phòng, tôi cũng không có tên. Mà lần này đây, tôi chỉ mở cửa hút điếu thuốc thôi. Anh nói xem sao lại không đóng kín chứ? Nhật định là thứ này động chạm tới.”

Đôi khi, đáng sợ nhất là tưởng tượng.

Hứa lão tam bịt miệng Phạm Vĩ lại: “Anh tôi ơi, anh cũng đừng có nói nữa.”

Phạm Vĩ: “Ô ô ô.”

Hứa lão tam: “Thời đại này không thịnh hành tuyên truyền cái đó đâu.”

Phạm Vĩ: “Ô ô ô.”

Cuối cùng Hứa lão tam buông Phạm Vĩ ra, nói: “Tôi cũng không hiểu mấy cái này lắm, tùy tiện nói chút thôi, anh cứ cả nghĩ. Nhưng mà thứ này đặt ở nhà máy thôi, cũng đâu liên quan tới anh, anh nghĩ nhiều làm gì.”

Phạm Vĩ: “Không phải đâu……..”

Hứa lão tam: “Không phải gì chứ, đi thôi!”

Anh túm lấy Phạm Vĩ đẩy lên phía trước, Phạm Vĩ không ngừng quay đầu lại, nhìn cái bát cơm chó kia.

Hứa lão tam: “Đi thôi đi thôi, anh nói rồi đấy, chiều nay đi trạm thu mua phế liệu với tôi.”

Phạm Vĩ: “Nhưng tôi còn chưa………”

Hứa lão tam: “Không có gì đâu, tôi thấy mấy cái đó đều do anh tưởng tượng ra thôi.”

Anh túm lấy Phạm Vĩ: “Anh Phạm này, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Nhìn vậy mà còn chưa kết hơn? Nhìn còn lớn hơn anh nhiều.

Phạm Vĩ: “21.”

Hứa lão tam: “Ặc!”

Bị sặc.

Phạm Vĩ: “Sao vậy?”

Hứa lão tam: “…….Vậy, sau này anh gọi tôi là anh đi? Tôi cũng 28 rồi.”

Phạm Vĩ: “!!!!!!!”

Anh ta giật mình: “Sao nhìn anh trẻ vậy?”

Hứa lão tam: “Chú vẫn là trang điểm cho mình một chút đi, đừng cảm thấy chỉ phụ nữ mới có thể trang điểm, đàn ông cũng cần. Chú xem nhìn chú thô lỗ vậy thì sao mà con gái nhà người ta thích được chứ? Chú đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông chúng ta đây, chẳng phải là thích người con gái xinh đẹp một chút hay sao? Con gái nhà người ta đồng ý nhìn tiểu tử tốt hơn cũng là bình thường mà!”

Anh chần chừ một chút rồi nói: “Hay là vậy đi, chiều nay tôi không đi trạm thu mua phế liệu làm gì nữa, tôi mang anh đi tân trang một chút nhé?”

Trong lòng Phạm Vĩ vẫn nghĩ đến cái bát cơm chó kia, nên thật sự không muốn đi trạm thu mua với Hứa lão tam, lúc đầu là anh ta lắm miệng đồng ý thôi. Mà đúng lúc này, tên tiểu tử này muốn dạy anh ta trang điểm nên anh ta vội vàng gật đầu đồng ý.

“Cũng được.”

Hứa lão tam: “Thế chú chờ tôi nói một tiếng với anh em của tôi một chút để chú ấy đi trước nhé.”

Nhị Cẩu không biết Hứa lão tam muốn làm gì, nhưng vẫn xác nhận lại: “Sáng mai em đón anh ở ngã rẽ vào thành phố á? Anh chắc chứ?”

Hứa lão tam: “Chắc chắn, đêm nay tôi ở nhà chú Phạm một đêm, cũng bớt được một chút phí trọ.”

Nhị Cẩu có chút không thể tin được: “Không đến mức đó đi anh ba? Với lại không phải trong thôn có chi trả cho anh phí đi đường sao?”

Hứa lão tam: “Có chi! Sao tôi có thể không cần chứ? Tôi tiết kiệm được nên chính là của tôi.”

Nhị Cẩu đúng là một lời khó nói hết: “Anh không đến mức đó đi?”

Hứa lão tam dùng lời lẽ chính đáng: “Tôi cũng đâu phải người có tiền, có thể bớt chút tiền thì sao lại không bớt chứ.”

Nhị Cẩu: “……….Vậy được.”

Anh ta còn tưởng rằng Hứa lão tam có việc đại sự gì cơ, náo loạn nửa ngày hóa ra là vì để bớt được một ngày trọ, đúng là thần kỳ mà. Anh ta lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy em đi trước.”

Thấy Nhị Cẩu đi rồi, Hứa lão tam thở phào nhẹ nhõm.

Anh bước nhanh tới cửa, Phạm Vĩ chờ anh ở đó.

Hứa lão tam: “Đi thôi, tôi đưa chú đi cắt tóc với mua kem bảo vệ da.”

Phạm Vĩ: “Mua làm gì chứ?”

Hứa lão tam: “Chú xem da mặt chú khô hết rồi kìa, còn không nhanh đi mua về bôi lên một chút? Đồ kia cũng chẳng phải chỉ có phụ nữ mới dùng. Tôi cũng thường xuyên dùng trộm của vợ đây này.”

Phạm Vĩ: “……”

“Với lại tóc chú quá lộn xộn, cứ cắt giống tôi đây này, sạch sẽ sáng sủa. Mùa hè một ngày gội đầu một lần, mùa đông thì ba ngày gội một lần.”

Phạm Vĩ: “……”

Hứa lão tam: “Chú cứ sạch sẽ sáng sủa lên, lấy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ ra. Với lại móng tay này của chú là dùng để cào người khác à, để dài vậy làm gì, nhìn này, trong móng tay toàn bùn đất. Cắt ngắn đi, mỗi ngày đều phải rửa tay. rửa tay trước và sau khi dùng cơm, đứa nhỏ hai tuổi nhà tôi cũng đều biết! Sao chú còn không làm được vậy?”

Phạm Vĩ: “……”

Hứa lão tam: “Tôi đây là ra ngoài nên không có phương tiện thôi, chứ nếu ở nhà tôi không thế này đây, mà phải sạch sẽ gọn gàng. Tôi nói chứ, dù không phải chỉ ngồi văn phòng thì chúng ta cũng phải sạch sẽ gọn gàng, không chỉ cơ thể mà còn cả quần áo cũng vậy. Quần áo của chú cũng không thể phối thế này.:

Phạm Vĩ cảm thấy đầu óc ong ong, nhưng rất nhanh liền hỏi lại: “Vậy phải mặc thế nào?”

Hứa lão tam: “Đi, chúng ta đến nhà chú, tôi giúp chú phối mấy bộ.”

Anh nói: “Tiểu Phạm này, chú biết vì sao tôi đốt tốt với chú không? Trừ việc hai ta vừa gặp đã thân ra thì cũng là vì không phải tôi là người không có đầu óc. Tuy lần này là tôi giúp chú, nhưng thật ra chúng tôi cũng không có hại gì. Đáng ra tôi cũng không muốn thu tiền của chú, nhưng mà vì vận chuyển mà trễ mất một ngày, tốn tiền ăn ở, nên tôi cũng không thể không làm vậy. Rốt cuộc thì tôi cũng không thể tự mình bỏ tiền. Nhưng mà trong lòng tôi cũng rõ ràng, tôi còn nghĩ về sau có thể mua thêm chút đường đỏ thích hợp ở nhà máy các chú đấy. Tôi chắc chắn muốn kết bạn với chú. Đi thôi, tôi đưa chú đi.”

Lời này đúng là dễ nghe.

Trên đời này làm gì có tự nhiên giúp đỡ nhau, lại còn vừa gặp đã thân, đâu có tốt vậy chứ.

Nói đơn giản là, Hứa lão tam anh cũng có ý đồ cả, nói trắng ra luôn. Nhưng mà vì vậy mà làm anh ta cảm thấy đồng chí này quá thật thà. Không chỉ thật thà mà còn biết điều.

“Anh, em biết mà.”

Hứa lão tam: “Đi thôi.”

“ Đi đường chú cũng phải thẳng đầu ưỡn ngực lên, là thẳng đầu chứ không phải ngẩng đầu, làm vậy có vẻ chú quá cao ngạo, lại khiến người ta cảm thấy không dễ chung sống. Thật đó, chú tin tôi đi, chú dọn dẹp xong còn có tinh thần hơn cả tôi. Tôi nhìn có chút yếu ớt, mà chú lại có gương mặt chữ điền lưu hành nhất hiện giờ. Chỉ cần chú nghe tôi thì không thể không tốt. Cũng phải duy trì nữa.”

Không phải nói, Hứa lão tam không hổ là làm kẻ ăn chơi trác táng nhiều năm, anh đưa Phạm Vĩ đi tân trang lại, nhìn Phạm Vĩ đúng là sáng sủa hẳn lên.

Phạm Vĩ rực rỡ hẳn lên.

Hứa lão tam đưa anh ta đi đây đó một buổi chiều, thấy trời sắp tối, liền nói: “Được rồi, giờ tôi phải ngồi xe về quê. Sau khi trở về tôi sẽ lập tức đi gửi tiền. Chú cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để chú lỡ việc đâu. Với lại, tôi để lại địa chỉ của tôi cho chú. Chúng ta thường xuyên qua lại nhé.”

Tuy rằng hai người không ở với nhau lâu dài, nhưng mà đúng là Phạm Vĩ không muốn rời xa người anh em này. Anh ta thấy người anh em này còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

“Hay là đêm nay anh ở lại nhà em đi.”

Hứa lão tam kiên quyết lắc đầu: “ Không được, sáng mai tôi liền trở về, nếu ở lại là chú thì không kịp về. Chú cứ nghe tôi, phải duy trì trạng thái này. Còn cái kia, bát cơm chó gì đó chứ cũng đừng nghĩ nhiều, nhưng mà tránh tiếp xúc đi.”

Nếu không nhắc tới thì còn tốt, nhưng vừa nhắc tới Phạm Vĩ lại nhộn nhạo.

Nhưng mà anh ta cũng không nói nhiều thêm gì mà nói thẳng: “Để em đưa anh đi.”

Hứa lão tam: “Được, nhưng mà chú đưa tôi tới cửa nhà ga là được.”

Anh mỉm cười: “Khoảng cách chỗ này với ga tàu hỏa cũng rất gần nhỉ.”

Phạm Vĩ: “Còn không phải sao.”

Phạm Vĩ đưa Hứa lão tam đến nhà ga, Hứa lão tam phất tay: “Đồng chí Phạm Vĩ, tuy rằng không biết lần gặp mặt tới là khi nào, nhưng mà anh tin rằng lần sau gặp lại chú sẽ có một tinh thần diện mạo hoàn toàn mới. Chúc chú mọi sự thuận lợi.”

Phạm Vĩ: “Em cũng chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

Hứa lão tam đứng ở cửa nhà ga, nhìn theo Phạm Vĩ rời đi. Thấy Phạm Vĩ đi xa rồi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, cũng không đi vào nhà ga mà quay đầu đi một hướng khác.

Vào lúc đêm khuya, tiếng chó sủa không ngừng.

Hứa lão tam ngồi xổm ở cửa nhà máy, yên lặng chờ đợi, cũng không để Hứa lão tam chờ lâu, rất nhanh anh đã thấy Phạm Vĩ đi ra từ nhà máy, anh ta lấm la lấm lét, nhìn kỹ có thể thấy trong tay anh ta cầm cái bát cơm chó.

Hứa lão tam nhếch khóe miệng, cười âm hiểm.

Đây là điệu cười của kẻ xấu, anh nhẹ nhàng theo sát Phạm Vĩ. Giống như anh suy đoán, quả nhiên Phạm Vĩ cầm cái bát cơm chó kia ném đi, anh ta đúng là tin tưởng lời anh nói, cảm thấy thứ này không tốt, nên không tùy tiện ném ở ven đường mà ném thẳng xuống mương.

Phạm Vĩ ném đồ xong, tâm tình rất tốt, tươi cười rời đi.

Hứa lão tam nhìn chằm chằm Phạm Vĩ, xác nhận anh ta đã thực sự đi rồi thì yên lặng xuống mương nhặt bát cơm chó về. Cũng may ngày mùa đông nước trong mương cũng đều đông lại, nếu không có khi anh lại thối rình. Một trận gió thổi qua, Hứa lão tam cất bát cơm chó này thật kỹ, sau đó vội vàng đi tới ga tàu.

Anh tính tác túc ở đại sảnh ga tàu.

Tuy rằng cũng lạnh, nhưng mà còn hơn ở hứng gió bên ngoài.

Hứa lão tam cảm thấy, mình vì thứ này đúng là lao lực. Vừa viết truyện xưa, lại còn bị đông lạnh. Cũng may mà không phụ lòng người.

Hứa lõa tam thấy không thể tưởng tượng được, mình có thể thấy thứ tốt ở đây. Lại còn là hiện tại. So với việc để nó ở đây là bát đựng cơm chó vĩnh vĩnh không thấy mặt trời, trơ trơ ở đó, sau đó một ngày nào đó bị con chó hung dữ lên đá một cái là vỡ tan tành, thì chi bằng để trong tay anh. Có lẽ cũng không thể thấy ánh mặt trời, nhưng mà anh sẽ bảo tổn thật tốt.

Hứa lão tam hoàn toàn không cảm thấy mình làm như thế có chỗ nào không phúc hậu. Thực ra thì nhặt của hời chẳng phải là như vậy sao?

Vốn dĩ anh cũng có yêu cầu về đạo đức rất thấp.

Ừ, anh đúng là nhân phẩm không tốt.

Lúc này ga tàu không có ai mấy, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ chưa đến 5 người.

Hứa lão tam còn cho rằng có nhân viên công tác tới hỏi một câu, nhưng sự thật chúng minh là anh nghĩ nhiều. Không có ai tới hỏi cả. Nhưng mà trời xa đất lạ, ah cũng không dám ngủ, sáng sớm, anh mang quầng thâm mắt đen xì đi tới lối rẽ ngoài thành phố.

Lúc anh tới nơi đã thấy xe của vợ chồng Nhị Cẩu đỗ ở đó.

Nhị Cẩu: “Mẹ nó, quầng thâm mắt anh sắp sụp đến khóe miệng rồi đó.”

Hứa lão tam: “Tối hôm qua tôi không ngủ được.”

Ghế điều khiển là chỗ dành cho 4 người, nhưng hai ghế ở mặt sau chật chội hơn một ít, nhưng mà như thế lại thuận tiện cho Hứa lão tam, anh co rúm lại, nói: “Tôi ngủ một lát.”

Nhị Cẩu: “……”

Giang Thiền quay đầu lại nhìn một cái, thấy người này cứ thế mà ngủ rồi.

Cô nói: “Đúng là không được ngủ hẳn hoi.”

Nhị Cẩu cười: “Anh còn tưởng rằng anh ấy có thể tìm được chiếc xe đạp hỏng để cho mình một cái xe mới đó.”

Giang Thiền: “Sao mà dễ thế được chứ.”

Bọn họ đi lại nhiều, nửa năm cũng chẳng tìm được nổi 10 chiếc. Nên có thể thấy được cũng không dễ dàng. Cho nên muốn nói là tìm thứ tốt cũng không đơn giản như vậy.”

Nhị Cẩu gật đầu: “Nhưng mà anh ba có bản lĩnh đó.”

Giang Thiền nhướng mày.

Nhị Cẩu: “Biết ăn nói lại dễ quen thân là bản lĩnh lớn. Người thường không làm được đâu. Hơn nữa, anh thấy trong lòng anh ấy còn có bài.”

Giang Thiền nở nụ cười.

Cái nhìn của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, dù sao thì cô cảm thấy người này tuy không xấu nhưng lại không đáng tin. Loại người này ấy à, cả đời phải tránh xa. Cô nói: “Em thấy khó khăn thay cho chị Đại Hỉ.”

Nhị Cẩu nói: “Anh thì lại cảm thấy không có gì khó cả.”

Anh ta liếc mắt nhìn Hứa lão tam một cái, thấy người này còn đang ngáy ngủ, nói: “Cuộc sống nhà họ về sau chắc chắn sẽ tốt. Cả nhà này không có ai là ngu ngốc cả. Em thấy chị Đại Hỉ khó à? Anh thì lại thấy chị Đại Hỉ rất giỏi, chỉ riêng việc nấu ăn ngon như vậy đã thấy là không đơn giản rồi, ai biết sau này sẽ thế nào chứ? Người có bản lĩnh thì không hề khổ.”

Giang Thiền không nói gì.

“Hai người Tuyết Lâm với Nhu Nhu ấy à, một người đầu óc như thần tiên, một người thì công phu quyền cước tốt. Trong nhà họ, chỉ có một mình Đào Đào nhìn đơn thuần khả áo. Nhưng mà bé con kia còn nhỏ đã có thể thấy là rất cơ linh, lớn lên cũng không kém được. Cả nhà chỉ cần một người có đầu óc thì sẽ không kém được. Nhà họ lại không thiếu người như vậy, thế nên anh không cảm thấy nhà họ vẫn sẽ mãi nghèo đâu.”

Giang Thiền bật cười, nói: “Kể cả bây giờ nhà họ cũng không nghèo đâu, có khi tiền nhà bọn họ đều tiêu ở mặt ăn uống đó.”

Không có đứa nhỏ nào là không thèm ăn, đứa nhỏ nhà họ cũng vậy, nhưng mà rất rõ ràng, đứa nhỏ nhà người ta không lỗ mãng chút nào.

“Ừ cũng đúng, ba với Gia Gia ăn cùng nhà họ, chưa lâu lắm mà người cũng béo hẳn lên.” Nhị Cẩu bật cười, Giang Thiền liếc anh ta một cái, nói: “Cũng không biết bây giờ Gia Gia đang làm gì nhỉ?”

Gia Gia đang làm gì? Gia Gia đang đi học chứ làm gì nữa!

Một đám nhóc con đi học theo Đào Đào từ sớm rồi, từ ngày có việc là đọc bài buổi sáng, Đào Đào cảm thấy thời gian vui chơi của mình bị ít đi nhiều. Nhưng mà từ khi biết anh trai dạy học cho cô bé thì mấy người bạn cũng tới đây học.

Tất nhiên, bọn họ cũng không phải muốn tới học.

Dù mùa đông không có nhiều trò chơi, nhưng mà các bạn nhỏ cũng muốn chơi ở nhà.

Học tập ư?

Không muốn! Không muốn! Không muốn!

Nhưng mà lấy trứng chọi đá không thành, một đám đều bị người nhà đuổi sang đây học tập.

Vốn dĩ Tuyết Lâm cho một con dê ăn cũng là cho ăn, ai con dê cũng vẫn cho ăn, nên không khách khí nhận trách nhiệm dạy dỗ bọn họ. Tuyết Lâm chưa từng làm giáo viên, nhưng mà dù chưa từng làm giáo viên thì cũng làm học sinh nhiều năm rồi!

Có thể nói, cậu cũng quá xui xẻo, sống hai đời đều dùng để đi học.

Hai đời này, cậu tiếp xúc nhiều nhất là giáo viên, giáo viên từ tiểu học đến đại học, phu tử trong thư viện, cho nên các loại phong cách dạy học, cậu đều trải qua rồi. Mấy ngày nay bọn nhóc cũng thành thói quen.

Ngày trước khi còn đi học, Tuyết Lâm nghe nói không gì có thể qua mắt được giáo viên. Lời này đúng là không sai chút nào. Mấy nhóc con này mắt đi mày lại, cậu cũng rõ rành rành.

Như Đào Đào, học cực kỳ nghiêm túc, nhưng mà tiểu cô nương không phải vì muốn hấp thụ tri thức, mà là vì lấy vị trí số 1, vì muốn người khác khen ngợi, vì khoe khoang. Đúng là cô nhóc hận không thể khoe khoang tận trời.

Hay là Hứa Lãng, thằng nhóc này có khí khái giang hồ, dù không phải đứa lớn nhất nhưng mà lúc nào cũng thích đứng đầu, chăm sóc người khác, học tập cũng dụng công, bởi vì là lão đại nên không thể kém hơn người khác. Lão đại phải xếp thứ nhất, để anh em có mặt mũi.

Mà Hạ Gia thì là tương đối phức tạp, nếu nói cậu nhóc thông minh thì cũng đúng, tuy rằng nhỏ nhất nhưng mà phản ứng nhanh cực kỳ, tính ra thì nắm chắc vị trí sau Đào Đào, kể cả toán học hay nhận mặt chữ thì cũng đều rất nhanh nhạy. Lúc mà Mậu Lâm còn đang chật vật tính bằng tay thì cậu nhóc này đã tính nhẩm ra kết quả. Nhưng mà cũng không phải là không có khuyết điểm, khuyết điểm của cậu nhóc này còn trí mạng hơn, cậu nhóc tuy rằng nhận mặt chữ rất nhanh nhưng mà lại không viết được. Không nói chữ phức tạp thế nào mà ngay cả tên mình – Hạ Gia – cậu nhóc cũng viết xiên xỏ vặn vẹo như đang nhảy disco. Còn các chữ khác thì đúng là thảm không nỡ nhìn.

Mà cậu nhóc này cũng biết rõ mình viết không tốt, nhưng mà cũng không thích rèn luyện, trong vở đều vẽ loạn cả lên.

Còn Hải Phong và Hải Lãng, hai đứa nhỏ này tuy tính cách không giống nhau, nhưng mà vì từ nhỏ đã mất ba, nên hiểu chuyện sớm hơn nhiều, cũng rất cố gắng học tập. Thế nhưng so với ba đứa nhóc kia thì cũng có thể thấy là không có thiên phú bằng.

Xếp cuối là Mậu Lâm, thằng nhóc này vừa không thông minh lại không cần cù. Mong muốn lớn nhất của đứa nhỏ này là được ăn ngon chơi vui, mục tiêu cuộc đời thực sự đơn giản.

Nhưng mà hàng ngày mấy đứa nhỏ đều ở chỗ Tuyết Lâm nghiêm túc học tập. Không có cách nào, ai bảo trong lòng mọi người, Tuyết Lâm rất có trọng lượng chứ. Nếu không muốn bị đánh thì không được đắc tội anh Tuyết Lâm. Với lại, còn có chị Nhu Nhu kìa!

Hứa Nhu Nhu cũng học cùng bọn họ, tuy rằng cô không quá nghiêm túc, vừa học lại thỉnh thoảng làm chút việc nhà. Nhưng dù vậy thì cũng không kém, cũng vì thế mà mọi người không dám nới lỏng tinh thần chút nào.

Aizzz, chị Nhu Nhu không nghiêm túc học mà còn giỏi hơn bọn họ.

Không thể không cố gắng được.

Tuyết Lầm và Nhu Nhu ngồi đối diện nhau, nhìn nhau cười thầm.

Bọn họ sẽ không nói ra, rằng Hứa Nhu Nhu cũng biết rồi.

Dù sao thì đời trước cô cũng đã học qua, toán học thì không nói; chữ phồn thể thành chữ giản thể, cũng không phức tạp lắm. Cho nên tất nhiên Hứa Nhu Nhu học tương đối tốt. Thế nên, Tuyết Lâm dạy bọn họ biết chữ, Hứa Nhu Nhu lại học nhanh nhất.

Cô biết rồi nên đứng dậy: “Chị đi cho gà ăn.”

Đào Đào nhấp miệng, giơ tay: “Em cũng đi với.”

Tuyết Lâm: “Em viết thử cho anh xem.”

Đào Đào lập tức lấy vở ra viết chữ. Tuyết Lâm mỉm cười.

Hứa Nhu Nhu vừa ra ngoài đã nghe được tiếng nói chuyện rất quen thuộc, Hứa Nhu Nhu gọi: “Ba!”

Tiếng của cô cũng không quá lớn, nhưng mà Đào Đào đang ngồi trên giường đất vẫn nghe được. Cô bé lập tức nhảy lên, nói: “Ba về rồi!”

Sau đó nhanh chóng xuống giường, xỏ dép vào chạy ra ngoài: “Ba ơi, ba ơi ba!”

Đào Đào vội vàng, chạy vù ra nhanh như một cơn gió, vượt qua Hứa Nhu Nhu làm người đầu tiên ra ngoài cổng: “Ba ơi!”

Hứa lão tam: “Ai ôi, con gái cưng của ba, sao con biết ba về vậy?”

Anh khom lưng bế con gái lên, nói: “Cục cưng, ba nhớ con quá.”

Hứa Đào Đào ôm Hứa lão tam, nói: “Con cũng nhớ ba lắm.”

Cô bé nói thật to: “Rất nhớ, rất nhớ ba.”

Hứa lão tam: “Ba cũng nhớ con, Đào Đào nhà chúng ta ở nhà có ăn cơm thật ngoan không? Sao lại không mập lên chút nào vậy? Ai ui, con không biết đâu, ba ở ngoài chịu tội đây.”

Đào Đào lập tức nhìn lại ba mình, sau đó đỏ hốc mắt, nói: “Ba ơi, ba đáng thương quá. Vậy sau này ba đừng ra ngoài nữa được không?”

Hứa lão tam nhẹ nhàng an ủi con gái: “Không sao đâu, ba ra ngoài mới có thể kiếm được nhiều tiền mua đồ ngon cho con ăn!”

Hứa Đào Đào nói: “Côn không cần ăn ngon nữa.”

Hứa lão tam càng cảm động hơn: “Ôi xem này, vẫn là con gái của ba tốt nhất. Đào Đào ngoan quá. Con nói vậy thì ba càng phải nỗ lực nhiều hơn, nếu không sao có thể cho Đào Đào nhà ta có cuộc sống sung túc đủ đầy được chứ.

Đào Đào gãi đầu, không hiểu cái logic này lắm.

Thường Hỉ: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”

Hứa lão tam: “Ừ.”

Anh đi qua Hứa Nhu Nhu, duỗi tay xoa đầu cô nói: “Có phải là con thấy ba về cũng vui muốn chết không?”

Đào Đào ríu ra ríu rít: “Đúng đó, đêm qua chị còn nói sao ba còn chưa về mà. Chị ấy nhớ ma còn mạnh miệng đó.”

Hứa Nhu Nhu thẹn quá hóa giận: “Hứa Đào Đào.”

Hứa Đào Đào: “Em chỉ nói thật thôi.”

Cô nhóc ưỡn ngực lên, chị đừng nghĩ có thể nói mình nói dối.

Cô bé đều nói thật!

Hứa Nhu Nhu: “Đúng là nên nói với Tiểu Lâm, phải cho em thêm 100 đề nữa.”

Mắt Hứa Đào Đào mở to, nói: “Chị xấu quá.”

Hứa Nhu Nhu ‘hừ’ một tiếng.

Hứa Đào Đào: “Chị xấu.”

Hứa lão tam cười không dứt: “Đi, vào nhà thôi, ba mua đồ ăn ngon cho mấy đứa đấy.”

Anh vào nhà, thấy một đám củ cải nhỏ đều ở đây, đắc ý dào dạt nói: “Đám nhóc con, có nhớ chú không?”

Tuyết Lâm: “Ba nói chuyện bình thường đi.”

Hứa lão tam bật cười, hào phóng lấy túi mứt trong túi ra, nói: “Mỗi người lấy một quả đi.”

“Đay là gì vậy ạ?” Mấy bạn nhỏ tò mò hỏi.

Giọng Hạ Gia không lớn, nhưng mà là người gặp qua việc đời nhất: “Đây là mứt đào.”

Hứa lão tam: “Ừ Gia Gia nói đúng rồi, mấy đứa mỗi người lấy một quả đi.”

Đào Đào cũng không đi chia nhau mà ôm ba ba không buông tay, nói: “Con không ăn, con muốn ở bên cạnh ba ba.”

Hứa lão tam đắc ý: “Ôi xem này, con cái ba thật tốt.”

Thường Hỉ: “Đào Đào buông ba con ra đi, ba con còn có việc cần làm.”

Đại đội trưởng và kế toán đại đội còn ngồi đây chờ, nhanh chóng làm việc mới là phải.

Hứa lão tam một chút, thấy đúng là như vậy nên vỗ vỗ con gái: “Con đi ăn mứt đào với các bạn đi, ba đi công chuyện với bác Hứa của con một chút.”

Đào Đào: “Vậy ba không đi nữa đúng không?”

Hứa lão tam lắc đầu: “Ba có thể đi đâu chứ, tất nhiên là không đi nữa. Ba ở nhà cùng Đào Đào! Đào Đào ngoan nào.”

Hứa Đào Đào: “Vậy được.”

Cô bé cũng không phải bạn nhỏ không hiểu chuyện, Đào Đào ngồi ngay ngắn trên giường đất, nói: “Vậy ba làm việc đi ạ.”

Cô bé vui sướng nói: “Chúng con đi chia nhau mứt đào.”

Nói tới đây lại gãi đầu, nói: “Con chính là quả đào, quả đào ăn mứt đào, sao cứ lạ lạ nhỉ?”

Hứa lão phì cười: “Cây đào trong sân kết quả, em cũng ăn đâu có ít.”

Hứa Đào Đào: “Ừ nhỉ……”

Mấy bạn nhỏ mỗi người chia nhau ba quả mứt đào, Đào Đào cắn một miếng, nói: “Ôi.”

“Ăn ngon quá!” Hứa Lãng tiếp lời ngay lập tức.

Đào Đào gật đầu, ăn thật ngon, cô bé nói: “Cái này ngọt quá.”

Cô bé giơ mứt đào lên, nói: “Mọi người nói xem, mứt đào làm thế nào vậy nhỉ? Không biết mẹ em có thể làm được không.”

Mấy bạn nhỏ đều rất tin tưởng Thường Hỉ, lập tức nói: “Có thể, chắc chắn có thể làm được.”

Đào Đào cũng tin là vậy.

Cô bé nói: “Em cũng cảm thấy có thể làm được.”

Cô bé ngồi ôm đầu gối trên giường đất, nói: “Nếu em là quả đào. À không cần nếu, em chính là quả đào. Lấy quả đào nướng lên có phải sẽ thành mứt đào không nhỉ?”

“Chắc là vậy đó!”

Mấy bạn nhỏ nghiêm túc nghiên cứu.

Mà trong một căn phòng khác, mọi người bị Hứa lão tam dọa sợ rồi. Dù đã biết kết quả rồi nhưng mà nghe anh nói chi tiết thì mọi người vẫn rất khiếp sợ. Nhìn Hứa lão tam không phải người bình thường.

Một lúc sau, đại đội trưởng hỏi: “Dế nhũi của chúng ta thực sự bán được 6 đồng à?”

Hứa lão tam gật đầu: “Đúng thế, bên kia ra giá 5 đồng rưỡi, tôi tặng lễ cho người ta, lại nói một đống lời hay. Thương lượng thật lâu, cuối cùng cũng định ra từ nay về sau họ đều thu.” Anh nói quá lên một chút, dù sao anh cũng không phải người làm việc tốt không để lại tên.

Đại đội trưởng: “Việc tặng lễ này……….”

Hứa lão tam: “Việc này không trái quy định, chúng ta cũng đâu có đưa vàng đưa bạc, tôi tặng người ta đồ ăn, dù có người biết cũng không sao.”

Đại đội trưởng: “Cũng phải.”

Kế toán Chương bên cạnh cũng gật đầu.

Hứa lão tam: “Tiền làm đậu phụ khô, đại đội phải trả tôi đấy. Nếu không ta ra sức lại còn phải cho không đồ.”

Đại đội trưởng: “…………Chú yên tâm đi.”

Hứa lão tam: “Mặt khác, anh tính cả tiền xe lượt về cho tôi, đây cũng không thể để tôi nợ nhân tình nhà người ta.”

Đại đội trưởng: “…………Chú yên tâm đi.”

Hứa lão tam: “Với lại, tôi cũng nói luôn với anh, anh…….”

Đại đội trưởng đánh gãy lời anh: “Mấy cái này chú không cần nói, đại đội tuyệt đối không để chú thiệt! Chắc chắn không để nhà chú tự bỏ tiền. Chú tiêu tiền gì đại đội sẽ thanh toán cho chú, hơn nữa chúng tôi đã họp qua một chút, sau này chú không chỉ là nhân viên tiêu thụ của hợp tác xã mà còn là chủ nhiệm hội phụ nữ.”

Hứa lão tam: “???????????”

Anh chấn kinh: “Cái quỷ gì vậy????”

______________
Chương trước Chương tiếp
Loading...