Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 17: Tôi Đang Cố Gắng Đến Với Vị Trí Hôn Phu



*

Editor - Lam

Beta: TH

Từng món ăn được bưng lên bàn, Tiểu Chu và dì Trương đều tan tầm trước, Tiết Nhã để một mình Tiếu Tiếu ở lại hoàn tất công việc. Trong tiệm tắt vài bóng đèn, chỉ mỗi cái bàn lớn nhất trong góc là còn huyên náo.

"Cá Lư hấp, chân giò kho tàu, lại còn cả sườn cừu muối tiêu. Lấy những món ngon này cho họ, chị nói xem rốt cuộc bà chủ nghĩ gì vậy..."

Tiếu Tiếu bưng đồ ăn dưới bếp lên, vừa khéo gặp Cố Văn Tư. Cố Văn Tư lấy hai bình nước trái cây trong tủ lạnh ra và dùng giẻ lau khô: "Nói sao đi nữa cũng là thân thích." Dứt lời bèn mở bình, rót cho bảy cô tám dì mỗi người một ly.

Tiếu Tiếu đặt bát canh hải sản xuống, mấy cánh tay bên cạnh lập tức lấy muỗng múc lấy múc để, như sợ chậm chân vậy. Tiếu Tiếu lùi ra sau cười trộm, bĩu môi: "Xì, đúng là chưa hiểu sự đời."

Nhìn đám đàn bà đứng tuổi mặc đồ xanh đỏ lòe loẹt, người thì kén cá chọn canh ghét bỏ bàn ghế trong tiệm dính dầu mỡ, người thì che miệng nhỏ giọng bàn tán linh tinh, Tiếu Tiếu thờ ơ lạnh nhạt. Cô lén tìm vài viên đậu phộng rồi ngồi xuống bên cạnh, yên lặng xem trò hay.

Cho dù lọt thỏm trong đám bảy cô tám dì, bác cả cũng được tung hô nhờ có thằng con trai hơn người. Hồi trẻ thì so cha, lớn tuổi so chồng, già rồi so con cái.

Advertisement / Quảng cáo

"Ồ, cái lắc tay này của bà thật đẹp, Tiểu Tùng mua cho bà đấy ư?" Một bà cô hỏi.

Bác cả ra vẻ vênh váo, vuốt ngang vuốt dọc cổ tay: "Là con dâu mới cưới mua đấy, ba mẹ nó là giáo viên có văn hóa. Con bé vừa đẹp lại hiền hậu, hiếm thấy ở chỗ nó có công việc tốt, đi làm bên doanh nghiệp đấy."

"Tiểu Tùng nhà bà có điều kiện tốt, đương nhiên tìm vợ cũng không kém." Mọi người nịnh bợ, Tiết Nhã cố tình giả vờ không nghe thấy, đứng bên cạnh lật xem sổ sách ngày hôm nay.

Con mắt bác cả đảo đảo, bà ta gọi: "A Nhã em tới xem này, Tiểu Tùng đặc biệt tặng em sợi dây chuyền ngọc trai Nam Hải, nhờ chị mang tới cho em." Dứt lời bèn lấy một cái hộp bọc giấy đỏ trong túi xách ra như khoe của báu, bên trong là dây chuyền ngọc trai màu trắng nhạt.

Mọi người lại gần xem, hết bà tới tôi ngợi khen.

"Ây dà, Tiểu Tùng đúng là hiếu thảo với người lớn. Viên ngọc trai trên dây chuyền lớn như vậy, tốn không ít tiền đó."

"Tiểu Tùng sống tốt lắm, tôi mà có đứa con trai như thế thì tốt rồi."

Cố Văn Tư nhìn dây chuyền ngọc trai kia, quả thực nó không hề nhỏ, chẳng qua xem bao bì thì hẳn là đồ mua ở hàng rong vỉa hè mà thôi.

Bác cả trông có vẻ không nỡ lắm, nhưng vẫn đẩy hộp giấy đỏ qua đây: "Chúng ta đều là thân thích, hôm đó lúc về anh trai em cũng nhắc chị rồi, chị nói chuyện không biết lựa lời, A Nhã đừng để bụng."

Gương mặt mẹ Tiết co lại, nhưng bà vẫn giữ nụ cười: "Chị dâu nói gì vậy, phải nói là vợ chồng em cũng có chỗ không đúng. Lúc ấy trong cơn tức giận, không nói hai lời đã đuổi nhà chị ra ngoài, ngay cả bữa cơm cũng chưa để mọi người ăn xong."

"Hôm nay lão Cố đặc biệt làm mâm này thết đãi các chị em lần nữa, không phải món gì ngon, nhân lúc còn nóng ăn đi." Tiết Nhã cố tình nói vậy, nhìn đám người đó cúi đầu ngó thức ăn trong bát đã ăn hết ba phần.

Bà thấy đũa trên tay bọn họ cứng đờ, thậm chí bác cả vốn đang gặm sườn cừu hăng say cũng phải dừng tay, ăn không được mà không ăn cũng chẳng được, tức thì cảm thấy hơi buồn cười.

Đám đàn bà này vừa muốn ăn miễn phí, vừa muốn người ta phải cung kính lễ phép coi mình là Phật, đúng là tính hay ghê.

Lúc này đây, ba Cố từ nhà bếp đi ra, mang cái bản mặt lạnh. Ông đặt bát đồ ăn "rầm" một phát lên quầy, thấy mọi người quay đầu nhìn mình thì nhíu mày bĩu môi.

"Ăn đi." Nói xong cũng chẳng thèm để ý ai khác, ông xoay người lại chui xuống bếp.

Cố Văn Tư giơ tay bưng, bấy giờ mới phát hiện trong bát có những con vật nhỏ màu đen béo núc na núc ních... Thế mà lại làm hải sâm.

Bố già mình cũng nghẹn tức trong lòng đây mà...

"Hôm nay A Nhã dốc cạn vốn, lấy nhiều đồ ngon thế này thết đãi mấy chị em." Bác cả nói với giọng chua loét, bà ta có ngu tới đâu cũng biết Tiết Nhã muốn vả mặt mình: "Mấy chị em chúng ta ăn sơn hào hải vị không phải rất lãng phí sao? Em nên làm nhiều thêm cho đám Văn Tư đi."

Dù sao Tiết Nhã cũng tìm được chỗ vào, trong chớp mắt như nở mày nở mặt: "Sao lại lãng phí chứ? Chị là chị dâu của em, cho mọi người ăn ngon một chút thì sao? À đừng lo, đối tượng của Văn Tư có điều kiện tốt, ngày thường bọn nó ra ngoài nhà hàng ăn không ít, chướng mắt mấy món này."

Nói một hơi cực kỳ trôi chảy, Cố Văn Tư cảm thấy câu này của mẹ già nhất định đã viết thành kịch bản ba bốn chục lần, bằng không làm sao đúng chỗ hợp thời như vậy.

"Ây dà em quên mất, Tiểu Tùng hiếu thảo với chị như thế, chắc là thường ngày chị ăn mấy món này tới ngán rồi." Tiết Nhã tỏ vẻ ảo não: "Chị dâu với mọi người đã ăn nhiều cá thịt, em cũng nên chuẩn bị thêm vài món rau với đồ chay."

Nghe xong câu này, vẻ mặt bác cả như nuốt phải ruồi. Bà ta trừng mắt nhìn người đàn bà đứng tuổi bên cạnh mình đang gắp một khúc hải sâm ăn, cười lạnh một tiếng.

Tiết Nhã giành thắng lợi ở vòng này, sau khi trút được cơn giận thì khác hẳn, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên. Cố Văn Tư nắm tay mẹ mình, bà vỗ vỗ cô an ủi.

Thực ra đấu võ mồm chỉ để tạm thời giành được chút sảng khoái mà thôi, đâm vào lòng ai đều đau đớn, chỉ mình biết thương tổn sâu đến đâu.

Bác cả ngửa đầu uống ực ly nước trái cây, lấy lại bình tĩnh: "Chị nói nhé, tuy thô nhưng thật, lần trước chị nói cũng chưa chắc không có đạo lý. Văn Tư nhà em lớn tuổi, tìm đối tượng cũng không thể qua loa. Thím Vương à, thím nói xem hàng xóm kế nhà thím thế nào?"

Người đàn bà ngồi cạnh vỗ mạnh vào đùi: "Ây dà, nhắc tới mà tức. Con gái nhà lão Từ kế bên nhà, năm nay hai mươi lăm tuổi, giao thiệp với không ít đối tượng nhưng chẳng thành với ai. Thế mà hai ngày trước lại dẫn một người về, kết quả thì sao, đứa con gái bị tra ra đã có thai, gã đàn ông kia chạy tót ngay trong đêm luôn."

Advertisement / Quảng cáo

"Không chỉ cuốn sạch tiền nhà lão ấy mà còn nhân đó cuỗm luôn xe điện đỗ trước cửa nhà tôi, bà nói coi có tức không!"

Bác cả như thấu hiểu rất rõ, gật đầu: "Vậy mới nói tìm phải tìm đúng người, đối tượng của Văn Tư làm nghề gì thế? Có công việc ổn định không, có Ngũ Hiểm Nhất Kim [1] không, trong nhà có gởi tiền tiết kiệm chứ? Em phải biết là bây giờ không có thủ phó [2], áp lực của người trẻ rất lớn..."

[1] Bao gồm bảo hiểm dưỡng già, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh đẻ và vốn tích lũy mua nhà ở.

[2] Khoản tiền nhỏ nhất phải trả lần đầu tiên khi mua nhà – dựa theo tỷ lệ quốc gia, đương nhiên có thể chi trả nhiều hơn nhưng không được trả thấp hơn, còn lại ngân hàng cho vay

(Baidu.baike)

Tiết Nhã tức tới ngứa răng, cố gắng dằn lòng không nói tiếng nào. Bác cả cho rằng mình nói chiếm được ưu thế nên càng làm trầm trọng thêm: "Chị nói nè, lần trước chị quen thanh niên kia không tồi. Tuy điều kiện trong nhà hơi kém nhưng người ta tự nỗ lực, bây giờ đã là giám đốc một công ty nhỏ, mỗi tháng được tới 5000 NDT đấy."

Đương nhiên Du Việt vẫn chưa biết người ta đã nói mình thành một gã đàn ông không có Ngũ Hiểm Nhất Kim, không thủ phó không nhà ở, lại còn không đóng nổi Nguyệt Cung [3], bất cứ lúc nào cũng sẽ gạt tiền chạy trốn.

[3] Cổ phiếu Nguyệt Cung là một phương tiện đầu tư linh hoạt, cho phép bạn đầu tư vào các cổ phiếu được chọn với mức giá thấp nhất là 1000 NDT/dollar HongKong mỗi tháng, sử dụng "phương pháp chi phí trung bình" để giảm bớt rắc rối của biến động thị trường ngắn hạn và cho phép bạn cân bằng tổng thể lợi ích đầu tư. (Nguồn: bochk.com)

"Cậu đi đâu? Có chuyện gì quan trọng hơn cả anh trai cậu hả?"

Trong văn phòng rộng lớn, một người đàn ông ngồi ở vị trí vốn dĩ đứng đầu, hào hứng nhìn đồ trên bàn Du Việt.

Du Việt chẳng nói tiếng nào, lấy áo vest khoác vào: "Anh coi trọng bản thân quá Du Tạ, bảo trợ lý chơi cùng đi, tôi còn có việc." Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn.

Mà người anh cả Du Tạ kia thì ngồi trên ghế bọc da, nhìn dáng vẻ anh vội vã: "Đi thăm dò xem gần đây cậu ta làm gì, bên cạnh có kẻ nào đặc biệt."

-

Khi mẹ Tiết cố tình trở nên yếu thế, mợ cả rõ ràng đã nghĩ mình sớm thắng lợi. Bà ta thoải mái ăn tiếp, một tay cầm móng heo chẳng có chút hình tượng nào.

"Văn Tư à, coi bao giờ Tiểu Du tới, mẹ bảo lão Cố chừa ít cơm cho nó." Tiết Nhã cắn răng nói, Cố Văn Tư nhìn cả bàn bị càn quét chỉ còn cơm thừa canh cặn, cảm thấy cho dù Du Việt tới cũng không nên để anh ăn mấy thứ này.

"Con gọi điện cho anh ấy." Cố Văn Tư căng da đầu đứng lên nhưng bị bác cả gọi lại.

"Chẳng phải trước đó con nói không có bạn trai ư? Sao quanh đi quẩn lại đã tìm được rồi, chẳng lẽ là xem mắt? Mợ nói con nghe, kiểu đàn ông xem mắt thì không được..."

"Bởi vì cho tới bây giờ con vẫn đang ở giai đoạn quan sát tỉ mỉ." Cô chưa dứt lời, cửa kính đã bị đẩy ra kèm theo một cơn gió lạnh ùa vào, mấy bác gái đều dừng tay.

"Anh tới rồi!" Cố Văn Tư bất giác đi lên mấy bước, ánh mắt Du Việt lướt qua gương mặt cô rồi nhìn quanh đám người đang ngồi, cuối cùng vẫn quay sang cô.

"Xin lỗi, anh đến muộn." Chẳng biết từ đâu mà anh biến ra một đóa hồng, thả vào lòng bàn tay cô.

Gương mặt Cố Văn Tư đỏ lên, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, show ân ái gì đó... Full điểm nha!

Tiết Nhã nhìn thấy anh, quả thực như thấy cứu binh: "Tiểu Du con tới rồi, trễ chút nữa là không có cơm ăn đấy."

Du Việt nghe vậy bèn cúi đầu nhìn cả bàn đồ ăn bừa bộn, ngoài ra còn có một đám bà thím đứng tuổi ngồi đấy ngây người, anh mỉm cười: "Là con không đúng, đã đến muộn rồi."

Bác cả rõ ràng không tin người đàn ông như vậy sẽ là con rể Tiết Nhã: "Cậu là bạn trai Văn Tư à?"

Cặp mắt bà ta quét một vòng khắp người anh, thoạt nhìn áo vest xa xỉ và đồng hồ kia... Cũng chẳng biết có phải thuê từ tiệm giặt đồ không.

Du Việt thấy vẻ mặt Cố Văn Tư cầu cứu thì không nhịn được cười, vươn tay giúp cô vén tóc mai: "Bây giờ tôi đang cố gắng tiến gần hơn đến vị trí hôn phu tương lai."

Advertisement / Quảng cáo

Mợ cả tỏ vẻ không tin được, nếu nói bà ta có biểu cảm gì thì chắc là... Có cái chó má ấy.

-

Ngắm những món ăn đi xua cơn quạu của mấy bà họ hàng ở chương này nào~

Cá hấp (bia)

Cá hấp bia

Sườn cừu

Chân giò kho tàu

Chân giò kho tàu

Chân giò kho tàu

Canh hải sâm

Canh hải sâm
Chương trước Chương tiếp
Loading...