Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Tranh Sủng

Chương 8: Kêu Ba Ba Cũng Vô Dụng



Edit: Dịt mắc cạn????

————————————

Cố Tân Nguyệt cũng đuổi theo: "Hạo Thiên ca ca."

Cô ta phảng phất thấy được nữ tử trong phòng, thân thể mềm mại run rẩy: "Tỷ, tỷ tỷ."

"Nguyệt nhi đừng sợ, anh chống lưng cho em." Quý Hạo Thiên nhíu mày, hung hăng trừng mắt với người phía trước: "Cô thân là chị của Nguyệt nhi, sao lại ác độc như vậy?"

Cố Oản Dư: "???"

Như vậy mà là ác độc? Kế hoạch ngước tra báo thù của cô còn chưa bắt đầu đâu! Cô oan ức quá mà!

Chỉ thấy hàm dưới hắn khẽ nâng, tiếp tục nói: "Cố Oản Dư, cô thật sự làm tôi cảm thấy ghê tởm. Cho rằng vu hãm Nguyệt nhi, tôi lập tức tin?"

Thấy cô không nói lời nào, Quý Hạo Thiên hai tay đặt sau lưng, ngữ khí hoà hoãn: "Cô ngay lập tức xin lỗi Nguyệt nhi, sau đó giải thích với mọi người sự việc xảy ra ở phòng hoá trang, tôi sẽ không truy cứu."

Cố Oản Dư nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày, mới hiểu được đối phương đang nói thứ gì.

Cố Tân Nguyệt thanh âm nhu nhược kịp thời vang lên: "Hạo Thiên ca ca, đừng như vậy, tỷ tỷ sẽ không vui."

"Cô ta dám!" Quý Hạo Thiên ôm thiếu nữ, trầm giọng nói.

Trải qua một tram vị diện, xem qua không ít cẩu nam nữ, Cố Oản Dư vẫn cảm thấy một màn trước mắt vô cùng cay mắt hơn nữa còn có điểm buồn nôn. Cô đem tay phải giấu sau lưng, yên lặng niệm chú, một đoạn kỳ kiếm xuất hiện.

Xuyên Vân Kiếm là khi nàng ở vị diện tiên hiệp có được, ký khế ước linh hồn, cho nên có thể đem theo trở về.

Quý Hạo Thiên còn cúi đầu, nhỏ giọng an ủi cô gái nhỏ yêu kiều trong lòng, bỗng dưng trên vai tê rần: "A! Cố Oản Dư, cô điên rồi!"

Cố Oản Dư không nói gì, nắm Xuyên Vân Kiếm, thanh kiếm vẫn còn trong vỏ như một cây gậy, gõ ở trên người hai người.

"Ngao ——"

"Tê ——"

"Ngô ——"

Lục Duyên Thành ở trên hành lang, nghe thấy từng đạo âm thanh không hài hòa truyền đến, anh nhíu nhíu mày, mắt ngừng ở gian phòng nghỉ phía trước.

Cửa không khoá, chừa ra một khe hở, nam nhân nhẹ nhàng đẩy ra.

Cô gái trong phòng như cảm nhận được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, ngón tay đem tóc mái trên trán vén ra sau tai: "Lục tiên sinh, thật tình cờ"

Hết thảy nhìn như bình thường, nếu xem nhẹ hình ảnh tay phải cô giơ lên cao....... Gậy gộc? Cùng với hai người ôm nhau cách đó, một xanh một tím.

Cố Oản Dư cũng thật bất đắc dĩ.

Trọng sinh xuyên trở về, cô đã phải động tay hai lần, hai lần đều bị đối phương gặp được. Rõ ràng cách đây không lâu còn đáp ứng Lục Duyên Thành, phải dạy dỗ các đệ đệ muội muội của anh thật tốt.......

"Cố tiểu thư, thật tình cờ, quấy rầy đến cô sao?" Lục Duyên Thành nghiêng đầu, mắt nhìn hai người đang chật vật, nói đúng ra là chỉ có Quý Hạo Thiên.

"Không có." Cố Oản Dư buông tay, lặng lẽ đem kiếm gọi trở về. Còn lại ba người lực chú ý không ở trên người nàng, cho nên cũng chưa phát hiện. Ánh mắt nàng loé lên, đi đến trước mặt Lục Duyên Thành, nắm lấy tay anh. Đầu ngón tay chạm nhau một cái, tay hai người khẽ run rẩy.

Cố Oản Dư giật mình, quay đầu nhìn về phía cẩu nam nữ, ngữ khí châm chọc: "Quý Hạo Thiên, anh tự cho là đúng càng làm cho tôi ghê tởm. Duyên Thành điểm nào không hơn anh? Tôi vì cái gì lại đi thích anh? Trở về soi gương đi!"

Đối với một người tâm cao khí ngạo như hắn, chán ghét nhất chính là bị đem đi so sánh với người khác, còn hắn lại không có cách nào phản bác.

Quý Hạo Thiên cả người phát run, cắn răng: "Cố Oản Dư."

"Kêu ba ba cũng vô dụng." Cố Oản Dư cong cong môi, lôi kéo Lục Duyên Thành đi khỏi.

———————————

Editor có điều muốn nói:

Ở Việt Nam các bạn đã thi xong rồi nhưng mà chú Dịt này ở Canada, tuần sau sẽ thi nên tui sẽ vắng bóng khoảng 1 tuần nha các nàng, đây là bộ truyện đầu tiên của tui, chưa có nhiều người xem, mới có 1-2 người hà nhưng tui vẫn sẽ edit cho mọi người đọc nha❤️ Chờ tui quay lại nha????
Chương trước Chương tiếp
Loading...