Cách Cách Lai Liễu
Chương 17
Miêu Tư Lý buông Cố Cách Cách ra, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, giường là nàng cùng Cố Cách Cách cùng nhau chọn, xinh đẹp và thoải mái, nàng còn riêng mua thêm một chiếc thảm dương nhung, lông tơ mềm mại dán lên người tựa như ve vuốt, ít nhất Cố Cách Cách cho là như vậy, bởi vì nàng đang khóa cả người trong chiếc thảm kia, lưu cho nàng chỉ là bóng lưng lạnh giá, cho nên nàng có chút hối hận khi mua chiếc thảm này."Chị tin cũng được, không tin cũng được, em cùng Cao Ngôn thật sự không có làm gì."Tưởng rằng Cố Cách Cách đã không còn để ý đến nàng, lại nghe thấy nàng nói: "Tôi tin."Miêu Tư Lý đương nhiên sẽ không khờ dại nghĩ nàng nói đúng điều mà mình nghĩ, câu "Tôi tin" của Cố Cách Cách mơ hồ như được truyền tới từ nơi xa, có vẻ rất không chân thật, nhìn bóng lưng của nàng nói tiếp: "Nếu em muốn cùng Cao Ngôn, chúng em đã sớm ở chung một chỗ, cần gì phải chờ đến ngày hôm nay, em biết cậu ấy đã gần hai mươi năm, chị cũng từng nói, Khâu Lộc Minh là đệ đệ của chị, chị sẽ không thích hắn, Cao Ngôn cũng là muội muội của em, làm sao em có thể thích nàng đây? Đương nhiên đây cũng không phải là kiếm cớ cho việc vừa rồi, bất kể là tự nguyện hay là bị bức, sai lầm vẫn là sai lầm, chỉ cần có thể bù lại sai lầm đó, chị muốn em làm gì cũng được, em chỉ hy vọng chị có thể tha thứ cho em."Sau một lúc lâu trầm mặc, Cố Cách Cách cuối cùng ngồi dậy, giống như Miêu Tư Lý ôm lấy đầu gối ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh như nước: "Có thật tôi muốn gì cô cũng đáp ứng không?"Miêu Tư Lý vội vàng dùng sức gật đầu: "Ân!" Giờ phút này cho dù là kêu nàng nhảy xuống mười lăm tầng lầu chuộc tội, nàng cũng sẽ không một chút nhíu mày, chỉ cần Cố Cách Cách chịu tha thứ. Nàng có thể chịu được Cố Cách Cách không ngừng nghỉ dùng mọi loại lời nói chanh chua nhục nhã độc hại nàng suốt 24 giờ, chứ không thể chịu được Cố Cách Cách 24 giây không để ý tới, trầm mặc của nàng còn sát thương hơn cả độc dược, có thể trực tiếp đánh thẳng vào trái tim, đem lòng nàng hóa thành vũng máu.Cố Cách Cách lại một trận trầm mặc, thật lâu sau mới chậm rãi cất lời: "Kỳ thật năm năm trước có một câu tôi nên nói với cô."Miêu Tư Lý hỏi: "Câu gì?"Cố Cách Cách nói: "Chúng ta chia tay đi."Trong nháy mắt trái tim Miêu Tư Lý như ngừng đập, cứ như vậy nhìn Cố Cách Cách, trong ánh mắt có sự tan nát, rồi sau đó lại cười rộ lên: "Cố Cách Cách, chị đừng nói giỡn, nào có người ngồi trên giường mà nói chia tay, việc Tiểu Ngôn làm cũng chưa đến mức phải đoạt tuyệt như vậy, em biết chị tức giận, nhiều nhất em đáp ứng chị đánh không hoàn thủ, mắng không trả khẩu, còn không được sao? Bây giờ chị nói muốn mang em ra xử tử lăng trì, còn dễ nghe hơn là lời chia tay, thật đấy.""Cô thấy tôi giống như đang nói đùa sao?" Nhìn diễn cảm nghiêm túc của Cố Cách Cách, thật đúng là không giống nói đùa.Nụ cười trên mặt bắt đầu cứng ngắc, còn có xu thế chuyển sang nức nở, Miêu Tư Lý biết bộ dạng nàng lúc này chắc chắn rất buồn cười, có chút ngượng ngùng với Cố Cách Cách, vội vàng quay mặt đi, nước mắt không kiêng nể gì rơi xuống, ở ban đêm yên tĩnh như thế này, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng "Lách tách".Miêu Tư Lý lau lung tung trên mặt một chút, một lần nữa nhìn Cố Cách Cách, hỏi: "Thật sự đến mức không thể bỏ qua sao? Cho dù vừa nãy em cùng Cao Ngôn chỉ là diễn kịch, lấy một lòng yêu chị của em, cũng không thể có được một câu tha thứ sao?"Cố Cách Cách lắc lắc đầu: "Tôi với cô chia tay cùng Cao Ngôn không quan hệ, coi như đêm nay không có Cao Ngôn, tôi vẫn muốn nói câu này, năm năm, nói dài không dài bảo ngắn không ngắn, có thể phát sinh rất nhiều việc, mà tôi đã sớm không còn cảm giác với cô.""Chị nói dối!" Miêu Tư Lý ngắt lời nàng, "Tối hôm qua khi chúng ta ở cùng một chỗ, chị rõ ràng có cảm giác với em.""Chính là, không phải cuối cùng vẫn cự tuyệt cô sao?" Cố Cách Cách xả ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Tôi cố gắng, nhưng mà thất bại, tôi không còn tìm thấy được cảm giác thích cô, tình yêu vốn là thứ đến nhanh đi cũng nhanh, năm đó tôi cùng Hứa Minh Huy yêu nhau hai năm, yêu đến chết đi sống lại, kết quả chia tay bất quá một tháng, lại cùng một chỗ với cô, mà giữa chúng ta yêu đương phân phân hợp hợp còn chưa tới được một năm, lại xa cách năm năm, tình cảm có thì cũng sớm biến thành mây bay, không biết bị gió thổi đi nơi nào rồi, kỳ thật tôi có một tật xấu có mới nới cũ, chẳng ngại nói thật với cô, năm năm qua không biết tôi đã chia tay bao nhiêu người nữa."Miêu Tư Lý cả giận nói: "Chị không cần vì muốn chia tay với em mà phải nói nhiều lời lãng phí như vậy, em biết chị không phải người như thế, cái loại người cặn bã như Hứa Minh Huy, cũng chẳng đáng cho chị thích dù chỉ một ngày, chị đối với hắn làm sao giống em được.""Làm sao không giống? Các người ngoại trừ giới tính không giống, đối với tôi mà nói có gì bất đồng! Nga, đúng là có chỗ không giống." Cố Cách Cách giống như nhớ ra gì đó, cười nói, "Tôi cùng hắn chỉ là hôn môi, mà với cô thì ăn nằm với giường."Miêu Tư Lý nghe được mà lòng thực sự bị chấn đến hoảng, Cố Cách Cách nói việc cùng nàng lên giường khinh miêu đạm tả như chỉ đi siêu thị cùng nhau, tức giận phản bác: "Chỉ có người yêu nhau mới có thể làm yêu*, điều này càng thể hiện rõ trong lòng chị em cùng Hứa Minh Huy bất đồng." (Làm yêu: xxx)Cố Cách Cách cười: "Nga, phải không, vậy còn cô cùng Cao Ngôn? Vừa nãy lúc tôi trở về, chẳng phải không khéo đánh vỡ chuyện tốt của các cô sao, vậy ra các cô cũng là yêu nhau?"Miêu Tư Lý cứng họng, nàng bình thường chính là bại tướng dưới tay Cố Cách Cách, hôm nay còn là đuối lý trước, có nói thêm cũng chẳng qua được nàng, đành phải buồn bực trả lời: "Giống như chị nói thôi, đó chẳng qua chỉ là màn diễn.""Thật hay giả cũng thế, đều không trọng yếu, quan trọng là... Tôi muốn chia tay với cô, không, chúng ta đã sớm chia tay, chỉ là chưa nói mà thôi, việc gì cũng nên làm đến nơi đến chốn, năm năm trước tôi ra đi không từ biệt, nhiều ít cũng là lỗi của tôi, khó được một ngày gặp lại, bây giờ nói là được, cũng thanh toán hết."Miêu Tư Lý vô cùng chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, thậm chí muốn thấy được cốt tủy và tim của nàng, đào ra suy nghĩ chân thật nhất. Đáng tiếc nữ nhân này tên Cố Cách Cách, nên giống như một dòng suối trong, dù là trong suốt vẫn sâu không thấy đáy, tựa như được tu luyện đạo hạnh ở núi Côn Lôn, ngoại trừ chính nàng, không ai có thể thấy rõ được.Miêu Tư Lý gãi gãi tóc mình, rồi nói:"Chuyện ngày hôm nay thật sự không hay, em không có cách nào giải thích tại sao Cao Ngôn lại xuất hiện ở đây, càng không biết giải thích việc em cùng cậu ấy... Tóm lại, đều là lỗi của em, chị tha thứ em một lần được không, không cần nói lời giận dỗi chia tay như vậy, em tìm chị năm năm, thật vất vả mới tìm được chị, là muốn cả hai bắt đầu lần nữa, chứ không phải chờ chị nói chia tay. Không phải trước kia chúng ta lần đầu gặp mặt cũng hệt như tổ tiên có cừu oán sao, vậy mà vẫn thích nhau được, hôm nay chẳng qua là chút hiểu lầm, cũng không nghiêm trọng đến nỗi cả đời không gặp, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, chúng ta nhất định sẽ lại giống như trước kia, em chắc chắn mà."Cố Cách Cách bất đắc dĩ đỡ trán: "Được rồi, vậy tôi hỏi cô hai vấn đề, nếu cô trả lời được, chúng ta sẽ thử lần nữa kết giao, nếu không trả lời được, từ nay về sau tạm biệt."Chỉ cần là một cơ hội, Miêu Tư Lý sẽ không bỏ qua, vội vàng nói: "Hỏi đi."Cố Cách Cách: "Vấn đề thứ nhất, cô có thể kết hôn với tôi không?"Miêu Tư Lý: "..."Cố Cách Cách: "Vấn đề thứ hai, cô có thể cùng tôi sinh tiểu hài tử không?"Miêu Tư Lý: "..."Cố Cách Cách vẫy tay một chút: "Hai vấn đề cô đều không trả lời được, cho nên chỉ có thể mỗi người một ngả.""Ở trong nước không thể kết hôn chúng ta có thể đến Hà Lan hoặc nước nào có kết hôn cùng giới để làm tuy chúng ta không thể sinh tiểu hài tử nhưng có thể nhận nuôi một đứa hơn nữa khoa học kỹ thuật bây giờ tiên tiến như vậy chỉ cần cầm tiền đi ngân hàng tinh trùng là có thể giải quyết dù chị không sinh em sẽ sinh (...Đúng vậy, các bạn không có nhìn lầm, hoàn toàn không có dấu ở giữa câu)" Miêu Tư Lý một hơi nói xong, mới thở mạnh một tiếng, "Hai vấn đề em đều trả lời rồi."Cố Cách Cách trợn mắt há mồm nghe nàng nói hết, sau khi tự mình bỏ thêm dấu câu, mới hiểu được nàng đang nói gì, thật là làm khó khi bắt nàng có thể nói ra một câu lưu loát như vậy, nhưng vẫn vẻ mặt tiếc hận nói: "Chẳng lẽ cô không hiểu ý của tôi, tôi muốn có cuộc sống của một nữ nhân bình thường, kết hôn sinh con, mà không phải giống như chúng ta bây giờ, cuộc sống mà tôi muốn cô không cấp được."Miêu Tư Lý đã chuẩn bị tốt các loại tư tưởng trả lời, nhưng sau khi Cố Cách Cách nói ra lời đó, toàn bộ lời muốn nói đều biến thành vô nghĩa, cuộc sống Cố Cách Cách muốn, quả thật nàng không cấp được, cho dù đấy chỉ là một yêu cầu bình thường nhất của một con người, nhưng nàng lại không thể, đơn giản bởi vì các nàng đều là nữ nhân.Nguyên lai lý do năm năm trước Cố Cách Cách ra đi không từ biệt là vậy, mà nàng còn ngây ngốc tưởng rằng mình làm chuyện gì sai, còn tài hoa phải đi tìm nàng. Nếu là như vậy, vì sao không sớm chút nói cho nàng biết, nói sớm một chút, cũng sớm cho nàng hết hi vọng đi, không cần phải trải qua năm năm, đem tất cả tình yêu cùng tưởng niệm với nàng lắng đọng vào trong xương tủy, nếu muốn rút ra, thì phải tính luôn cả tủy và tính mạng nàng, vậy nỗi đau đó sẽ đến thế nào? Có lẽ nàng đã có thể bắt đầu chậm rãi nhấm nháp, bởi vì lúc này lòng đau như đao cắt rồi.Bởi vì tim rất đau nên tươi cười có chút cứng ngắc, Miêu Tư Lý cố gắng để mình cười tự nhiên hơn, bước từ trên giường xuống dưới, đến ban công thu hồi quần áo giặt sạch để thay, giường quá lớn nàng không thể dọn đi được, chỉ lên tấm ảnh trên tường hỏi: "Cái này em có thể mang đi không?"Cố Cách Cách nói: "Tùy tiện."Miêu Tư Lý gở ảnh chụp xuống, rồi nhìn quanh một vòng, dường như chẳng còn gì của nàng nữa, toàn bộ gia sản nàng đã đóng thùng, bất quá phải đến ngày mai mới đưa tới được, khi trở về nàng phải gọi điện cho tài xế, để hắn không cần đưa tới nơi đây, miễn cho lại quay ngược về.Ngày hôm qua Cố Cách Cách giễu cợt nói nàng coi mình như Từ Chí Ma, bây giờ nàng cũng thật sự muốn học Từ Chí Ma, dùng thơ biểu đạt tâm tình của mình lúc này: Lặng lẽ đi như lặng lẽ đến; vung tay áo không mang một đám mây màu."Xe của chị đã được sửa lại, em giúp chị đậu ở gara, chị cũng không cần gửi đơn từ chức, bắt đầu từ ngày mai em sẽ không đi làm, số di động của em sẽ không thay đổi, nếu chị muốn tìm em thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi qua, dù cho là chị kết hôn không tìm thấy phù dâu, cứ gọi cho em, em sẽ tới, cái khác... Không có việc gì, em đi đây."Vẻ mặt Cố Cách Cách giống như trút được gánh nặng, cười với Miêu Tư Lý: "Hảo, tôi sẽ không tiễn, tạm biệt."Miêu Tư Lý bước đi vô cùng chậm, bả vai run khiến bóng lưng của nàng có chút thê lương.Cố Cách Cách rất muốn gọi lại nàng, sau đó nói: "Này, Miêu Tư Lý, gia hỏa không tiền đồ này, không phải đang khóc chứ?"Thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, mới thu hồi nụ cười cứng ngắc, nước mắt rơi như mưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương