Cách Thức Cưng Chiều Người Yêu Nhỏ Của Học Bá

Chương 14: 14: Cắm Trại Cùng Cậu



Lục Ngôn chẳng kiêng kị gì mà ôm cậu thẳng một đường về nhà ai ngờ vừa về liền thấy phụ huynh hai người đều ở đây cả Diệp Lạc thì ngủ mất rồi Lục Ngôn "nghĩ hay là bỏ của chạy lấy người"

Cả ba mẹ hắn và ba mẹ của Diệp Lạc sắc mặt đều đen lại

Hắn vỗ nhẹ mông Diệp Lạc gọi cậu dậy Diệp Lạc thì vẫn vui vẻ giả chết còn 4 vị còn lại nhìn cái tay vô lễ của hắn thì lắc đầu ngao ngán

Ba Diệp cất tiếng:" Lục Ngôn cháu với bạn gái yêu nhau được bao lâu rồi thế?"

Hắn chưa kịp nói thì Diệp Lạc trên tay gào lên:" cậu ấy đâu có bạn gái tụi con ở chung với nhau suốt mà"

Ba Diệp không tỏ thái độ gì chỉ nói:"ông bà thấy đấy phải tách chúng nó ra"

Ba mẹ Lục cũng gật gù

Ba Diệp lại thở dài nghiêm giọng nói "bước xuống ngay cho ba"

Bạn học Diệp không chốn được nữa đành chậm rãi tụt xuống khỏi người Lục Ngôn núp sau lưng hắn cậu không muốn bị ăn đòn đâu mà

"Đi ra đây mày núp cái gì?có tin ba đập gãy chân mày luôn không hả nhóc con" Ba Diệp thở dài ông cũng hết cách với đứa con này

"Ba.

.

huhu! baba"

"Ba còn chưa đánh mày khóc lóc cái gì?"

Ba mẹ Lục thấy Diệp Lạc khóc thì đau lòng nói:" con trẻ mà tụi nó quý nhau dính nhau một chút không sao tụi nó vui là được"

Ba Diệp thấy con trai khóc cơn giận cũng vơi đi gần hết cũng đành thoả hiệp

Ba mẹ Lục thì đau lòng đứa nhỏ không thôi:" đứa bé ngoan ngoãn xinh đẹp thế này sao lại nỡ mắng nó cơ chứ bé ngoan vào đây dì cho con bánh ngọt"

"Con thích vị việt quất dì ạ" Diệp Lạc khịt khịt mũi nũng nịu nói

"Bà nó lấy cho con đi chú hôm trước có lên thành phố có cái nhẫn bạc đẹp lắm để chú tặng cho con"

nói rồi ba mẹ Lục hớt hải dỗ dành con cưng của họ Ba mẹ Lục vốn rất thich những đứa trẻ dịu dàng như Diệp Lạc hơn nữa đứa trẻ này còn lớn lên rất xinh đẹp thành tích cũng cực tốt nên ông bà rất chiều bạn nhỏ này

Ba mẹ Diệp cũng cạn lời

"Ba mẹ xem nè nhẫn chú Lục cho con nè đẹp ghê con cảm ơn chú Lục" Diệp Lạc rất thích chiếc nhẫn bạc này

Sau đó liền hỏi "Lục Ngôn có không ạ"

"Có cũng giống của con vậy"

"Ồ vâng, ba mẹ cô chú ơi lát con với Lục Ngôn đi cắm trại với bạn mọi người đồng ý nha"

Ba mẹ Lục:"ừ bé ngoan đi chơi vui vẻ Lục Ngôn nhớ phải chăm sóc bạn cẩn thận nếu không thì mày no đòn"

"Con biết rồi"

Ba mẹ Diệp thấy con vui vẻ như vậy thì liền nói:"ba mẹ về chuẩn bị đồ ăn cho mày mang đi ăn với các bạn nhớ về lấy đó biết chưa"

"Vâng ạ"

Sau đó Ba mẹ Lục cũng đi ra ngoài Diệp Lạc lon ton làm cái đuôi theo sau Lục Ngôn gọi:" anh đợi em"

"Nhỏ giọng thôi ba mẹ lại tưởng chồng bắt nặt em đó" Lục Ngôn khẽ nói

"Bế em, anh ơi" nói rồi Diệp lạc vươn tay ra ôm lấy cổ Lục Ngôn hắn thuận theo ôm cậu lên:" nghe theo em" Ôm cậu lên trên phòng

"Tắm đi tớ ở đây lấy một ít đồ" Lục Ngôn lấy chăn gối một vài lọ kem chống côn trùng cùng với kem dưỡng ẩm sau đó nhét vào balo

Thêm một túi nhỏ đồ ăn vặt và nước uống chuẩn bị riêng cho Diệp Lạc

"Lục Ngôn lấy quần áo cho tớ"

Giờ hắn mới để ý hình như quên mất cái này

"Đợi tớ một chút cậu quấn khăn bông vào cẩn thận lạnh" hắn cuống lên tìm được một bộ quần áo hồi đầu cao trung có lẽ Diệp Lạc mặc sẽ vừa còn quần! quần bên trong hắn gấp gáp lấy cái mới đưa ra mang cho cậu

"Diệp Lạc mở cửa tớ mang đồ cho cậu đây"

Diệp Lạc mở cửa sau đó nhanh tay kéo Lục Ngôn vào "vào nhanh đi tớ lạnh"

Lục Ngôn tháo cái khăn bông trên người Diệp Lạc ra giúp cậu mặc áo còn quần thì để cậu tự mặc

"Lục Ngôn cái này của cậu rộng quá tớ mặc không được"

Lục Ngôn liền đi tìm cái ghim vải tới co lại kích cỡ của cái quần "cậu thấy thoải mái chưa"

"Ừm được rồi" Ông chủ Diệp rất hài lòng

Sau đó Lục Ngôn liền đi tìm 1 chiếc áo len cao cổ dày với áo phao thân dài đem tới mặc cho Diệp lạc hắn cũng lấy tất chân đi vào cho cậu nghĩ nghĩ lại lấy bao tay đeo vào cho cậu

"Bạn học Diệp ngồi ngoan ở đó tớ đi tắm đây" Lục Ngôn nói rồi liền nhanh chóng đi tắm

Diệp Lạc nhàm chán muốn ngủ sau đó liền đi tìm áo khoác của Lục Ngôn ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn thì an tâm mà nhắm mắt

Lục Ngôn tắm xong thấy cậu ngủ thì gọi Diệp Lạc dậy "Lạc Lạc cậu muốn cắm trại hay ở nhà ngủ thế"

Diệp lạc lười biếng ngồi dậy giúp Lục Ngôn xách đồ "may thật cậu ấy thế mà vẫn chưa bị mình chiều hư" Lục Ngôn thầm nghĩ vẫn là bé con của hắn thương hắn nhất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...