Cải Biên - Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức.

Chương 67: Tiêu Sái Vào Vòng 2.



Thẩm Ngôn giờ khắc này vô cùng hiếu kỳ cô bé đứng trước mặt mình, này là một cô bé, hay chỉ là một Sp.

Nếu là Sp thì Sp không phải luôn theo sát hỗ trợ chủ nhân sao, đằng này cô bé này hoạt động hoàn toàn tự do, muốn đi đâu thì đi. Nếu là cô bé thì lại càng không thể, 20 tuổi con người mới thức tỉnh hệ thống, nên vào thế giới này, cơ bản đều bước qua 20 tuổi cả.

Lắc lắc đầu, Thẩm Ngôn chỉ cần biết một điều, Tiểu Hàn này thực sự có bối cảnh cực khủng, nhìn một bên Viên Lãng bị dọa đái liền biết.

- Tôi họ Thẩm, tên Ngôn..những lời tôi nói lúc nãy hoàn toàn là sự thật, bất quá có một đám người muốn hãm hại chúng tôi. Tiểu thư có thể kiểm tra camera liền biết!

- Ồ! Là vậy sao.

Tiểu Hàn mỉm cười lễ phép nhìn Thẩm Ngôn, nàng vươn ra đôi tay nhỏ bé trắng noãn, chớp mắt một cái một con robot của Thẩm Ngôn rơi vào tay nàng.

Tử điện vờn quanh từng ngón tay tiến vào trong đầu não của robot, ừm...thật sự không hề có gian lận. Nhưng dường như…robot này có trí tuệ?

Tiểu Hàn càng ngày càng hiếu kỳ, tia điện càng ngày càng mạnh, muốn quét sâu vào bản vi mạch của nó.

- Ừm…còn có thể thi triển kỹ năng….Di, đúng là tự bạo, thực sự có thể tự bạo!

Nhưng bất chợt, bản mạch của robot này nháy mắt sụp đổ, dữ liệu hoàn toàn mất hết, [Đồng hóa] lên nó đã bị khai trừ.

Ném con robot sang một bên, Tiểu Hàn nhìn Thẩm Ngôn càng có hứng thú, hệ thống hắn rốt cục có năng lực đặc biệt gì, có bằng với khả năng ‘thiên phú’ của mình không?

Suốt cả quá trình Thẩm Ngôn không hề biết cô bé này đang làm cái gì, nhưng khảnh khắc từng tia tử điện lọt vào trong con robot, hắn có cảm giác như đang bị một người từng bước nhìn thấu bản thân.

Quá hoảng sở, Thẩm Ngôn lập tức cho hệ thống mình triệt thoái [Đồng hóa], nếu không chỉ sợ bí mật hệ thống của mình sẽ bị phơi bày.

Cũng may Tiểu Hàn cũng không quan tâm nữa, mà là liếc nhìn về phía Viêm Lãng, ánh mắt màu tím lập lòe tử điện lôi động.

Viêm Lãng giờ khắc này tâm như tro tàn, cuống quýt quỳ lại dập đầu không thôi, hắn biết đứng trước mặt hắn không phải là người gì, mà là một con Sp, một con Sp quái vật.

Đứng trước nó, hắn không có nguồn vốn để lươn lẹo.

- Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, do tôi nhất thời hồ đồ bị người xúi giục, là..là Lập Trung...hắn cho tiền kêu tôi loại bỏ đám người này.

- Anh có biết nhân tài quan trọng với guild thế nào không giám sát Viên Lãng.

Tiểu Hàn không để ý lời nói của hắn, bản tính biến thái của Lập Trung trong thành ai ai cũng biết, gây thù với guild của nàng không phải không ít, nhưng sự kiện Thập đại công hội đại tái sắp diễn ra trong ba tháng nữa, sau khi nó kết thúc, sẽ là ngày chết của Lập Trung.

- Thuộc hã biết sai, thuộc hạ biết sai, mong tiểu thư tha mạng…

Viên Lãng bật khóc không ngừng dập đầu cầu xin.

- Sự việc này của anh làm ảnh hưởng lớn đến tiềm lực thăng tiến của guild chúng ta, một hệ thống giá trị tiềm lực như thế…lại bị anh rắp tâm hãm hại, tôi có thể khép anh vào tội phản đồ.

Tiểu Hàn không nhanh không chậm nói, tuyên cáo tội lỗi Viên Lãng.

- Nhân danh Chấp Pháp đội trưởng danh dự của guild, tôi hôm nay chỉ lấy một tay của anh, anh thấy thế nào?

Viên Lãng ngồi bệt trên đất, hắn vốn là một Đấu sĩ hệ Sức mạnh sử dụng song chùy, hắn tung hoành chiến trường với biệt danh Song Chùy Bất Khuất, nay bị Tiểu Hàn cắt mất một tay, biệt danh hắn coi như bỏ…

Bất với chả Khuất…

- [Phân giải] kích hoạt!

Tiểu Hàn thanh âm lạnh lùng thốt ra, một trảo cách không nháy mắt vươn tới bắt lấy cánh tay phải Viên Lãng, tử điện thôi động chạy dọc cánh tay phải hắn.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy từng dãy code cấu tạo nên tay hắn dần sụp đổ, đang bị xóa đi, cánh tay phải Viên Lãng nhanh chóng hóa thành tro bụi.

- A.aaa.a

Vô tận đau đớn từ cánh tay truyền đến, Viên Lãng không nhìn đến Tiểu Hàn trực tiếp đăng xuất ra ngoài.

Thế giới bên ngoài, trong một căn biệt thư sang trọng vùng ngoại ô, một người đàn ông ôm lấy một bên bả vai đầm đìa máu tươi thống hận la lớn, một tay của hắn vừa sinh sinh bị nổ toái.

- Con bà mày Tiểu Hàn, #@$@# con điếm, chủ guild quá dung túng mày rồi, tao thề một ngày tao sẽ trả hết nỗi khuất nhục hôm nay…A..A..a

Việc Viên Lãng thoát đi cũng làm Thẩm Ngôn hết sức hiếu kỳ, không phải chỉ cắt đứt một tay trong thế giới này thôi nha, chưa kể tốc độ hồi phục biến thái của Viên Lãng, một viên Thuốc Chữa Thương cũng có thể lạnh lại chi gãy đây mà.

A Nhất nãy giờ đứng phía dưới nhìn thấy một màn này, chân run lập cập lui từ từ về sau. Hắn không muốn chạm mặt ác ma này.

Tiểu Hàn liếc mắt vào trong đám người nãy giờ vẫn còn ngơ ngác, mở miệng nói:

- Đi? Ngươi đi được sao?

A Nhất toàn thân lông tơ dựng đứng, khí tức Nhị tinh sơ kỳ nháy mắt bạo phát, muốn toàn lực vượt ra ngoài.

Tiểu Hàn liếc mắt, vươn đầu ngón tay về phía hướng chạy của A Nhất.

- [Tử long thôn thiên] !

Một con rắn nhỏ phủ đầy quang điện hình thành từ đầu ngón tay của nàng bắn về phía trước, quảng đường đi càng xa, năng lượng ngưng tụ càng lớn.

Kiều Phượng Nhi hai chị em lấy tay che miệng không nói nên lời, cô bé này là ai, muốn ra tay là ra tay, không kiêng kị gì sao?

- Về nói cho Lập Trung biết, Thẩm công tử là ta Tiểu Hàn này bảo kê, nếu hắn còn dám có ý đồ, ta đến guild Nhân Mã cào nhà!!!

Tiểu Hàn phủi tay, không thèm để ý nói.

Khi A Nhất qua đầu lại đã xém bị dọa chết khiếp, một đầu Lôi Long đang gầm thét đánh về phía hắn, kích thước bằng một chiếc máy bay Boeing 747 đang ầm ầm lao tới.

- Mẹ bà mày!

Con nhỏ này cắn hắn không bỏ.

A Nhất dồn đến bước đường cùng, triệu hồi ra Sp của mình, cả hai thôi động kỹ năng tạo thành một cái lưới phòng hộ thật lớn, mong sao ngăn chặn được đòn công kích này.

Đùng! Đùng!

Uy lực vụ nổ còn khủng khiếp hơn ba con robot lúc nãy.

Chu vi vụ nổ như một vùng đất chết, tử điện trên mặt đất chạy ngang dọc, nứt toác.

Lôi Long đánh vỡ tầng phòng hộ A Nhất như xuyên qua một tầng đậu hũ, A Nhất cùng Sp của hắn bị đánh tan xác, cái nịt cũng không còn.

Trực tiếp miểu sát.

- Cái này, cô bé này ít nhất cũng Tam tinh hậu kỳ…

Thẩm Nhất nãy giờ đứng một bên âm thầm nuốt nước bọt một cái, lấy thực lực Nhị tinh đỉnh phong của hắn đem cho nhân gia xỉa răng cũng không đủ.

Tiểu Hàn nhẹ nhàng đáp xuống đất, đám Cảnh vệ nghe động tĩnh đánh nhau rầm rập chạy đến, nhưng khi thấy người đánh là cô bé Tiểu Hàn, vẻ mặt bọn chúng cung kính như mừng mẹ đi chợ về một dạng.

- A không ngờ là Chấp pháp của guild Song Tử, không có chuyện gì, cung hỷ phát tài…cung hỷ phát tài..Chấp pháp ra tay là đúng người đúng tội, xin cho tổ trưởng tôi gửi lời hỏi thăm đến Lục hội trưởng.

Tên tiểu đội trưởng Cảnh vệ đội chạy đến trước mặt Tiểu Hàn cười hề hề, đơn giản chào hỏi mấy câu, cho người khắc phúc hiện trường rồi cong đít chạy đi, nhanh chóng không còn một móng.

Thẩm Ngôn giờ khắc này tâm tình hết sức phức tạp, Tiểu Hàn này là ai? Nhân gia nhân khí cũng quá bức người đi, dọa đến tên Cảnh vệ xém khóc rồi.

Tiểu Hàn mỉm cười đi về phía tổ đội Thẩm Ngôn:

- Vụ việc lần này là phía guild chúng tôi tắc trách, mọi chuyện đã được xử lý, Thẩm công tử cùng hai vị cô nương đây đều có thể tiến vào vòng tiếp theo…

- Còn có tôi nữa!!!

Tống Thanh Thư vừa mới tỉnh lại từ trong đống đất đá bò dậy, vụ nổ lớn khiến hắn bị văng vào một bức tường gần đó, Kiều Phượng Nhi nãy giờ vẫn đang đi tìm hắn đây.

Kiều Phượng Nhi đi đến đỡ lấy hắn, ân cần hỏi:

- Anh không sao chứ? Ăn một chút Thuốc Chữa Thương này đi.

Được nữ thần dìu mình, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm cho hệ thống Tống Thanh Thư bị lag mấy giây, hắn hoàn hồn, cười ngây ngô tiếp nhận thuốc từ trong tay nàng, khi lấy cũng không quên tranh thủ nắm lấy tay nàng tỏ vẻ cảm ơn rối rít.

Kiều Phượng Nhi bị ‘tấn công’ bất ngờ nhanh chóng rụt tay lại, không hiểu sao lại liếc nhìn về phía Thẩm Ngôn, thấy hắn không nhìn phía bên đây liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vỗ vỗ gò má mình:

- Ta làm sao thế này, khi không để ý phản ứng của hắn làm gì, không lẽ ta thích hắn sao?...Không, hiện giờ trả thù là trên hết…ta nhất quyết không muốn yêu đương.

Tiểu Hàn nhìn qua Tống Thanh Thư rồi nhanh chóng dời ánh mắt về phía Thẩm Ngôn.

- Tốt! Vậy chúc mừng tổ đội 4 người của Thẩm tiên sinh lọt vào vòng 2! Tiểu Hàn rất mong đợi được gặp Thẩm tiên sinh trong thời gian sắp tới.

Thẩm Ngôn hữu lễ, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, hắn nhìn cô bé thầm nghĩ:

- Nhất định ta phải bám lên cái bắp đùi này, bắp đùi này tuy nhỏ nhắn…ừm…cũng mịn màng…ừm…lại mềm mại…a..a…phi! phi! Ta nghĩ cái gì thế! Túm lại bắp đùi này năng lượng lớn cực kỳ là được, nhất định phải bắt tới tay.

Hắn nở ra nụ cười tiêu sái, tràn ngập nắng xuân, Kiều Hoàng Nhi một bên nhìn thấy nụ cười ấm áp ấy, bộ xử lý nháy mắt ngừng hoạt động, mắt mê ly đứng chết trân tại chỗ.

- Xin gọi tôi là Thẩm ca được rồi, với vẻ đẹp trẻ trung của Tiểu Hàn tiểu thư xin cho phép gọi một tiếng thân thiết Tiểu Hàn được chứ?

- Hi hi! Anh thật hài hước, Tiểu Hàn thì Tiểu Hàn vậy, Thẩm ca ta còn có một số việc, phải mau chống hội báo, xin cáo từ!

Tiểu Hàn là nhìn trúng tiềm chất của Thẩm Ngôn, lại là tương lai cùng một guild mới để cho hắn sở tác sở vi như thế, nếu là trường hợp khác một Nhất tinh sơ kỳ cười hề hề đến xưng hô nàng kiểu đó, nàng đã sớm một tát chụp chết rồi.

Thẩm Ngôn nhìn nàng hỏi dò:

- Có thể cho ta biết Tiểu Hàn là thân phận gì không?

Tiểu Hàn cười duyên với hắn rồi quay lưng bay đi, bên tai hắn vẫn còn nghe tiếng nói của nàng.

- Sau khi vòng 3 kết thúc sẽ biết…hì hì..tạm biệt Thẩm ca!

Tiểu Hàn bay về phía tổng bộ hội Song Tử, nàng truyền âm cho chủ nhân của nàng:

- Mama, hôm nay con…

- Con cò nhớ đến ta sao?

Một giọng nói nhẹ nhàng tình cảm truyền đến mang theo vô tận ôn nhu cùng một chút trách cứ.

Tiều Hàn lè lưỡi, nũng nịu nịnh nọt chủ nhân của nàng, khí tràng sát phạt vừa nãy hoàn toàn biến mất.

- Người ta không phải nhớ người mới quay về sau?

- Đứa con này! Xem ra mama nuông chiều con nhiều lắm rồi phải không?

- Không có hôm nay con ra ngoài phát hiện một hệ thống rất thú vị.

- Ồ?

Giọng nói ngọt ngào nháy mắt trầm tĩnh lại, ‘hệ thống thú vị’ trong lời nói của Tiểu Hàn, chủ nhân nàng biết hệ thống đó rất đặc biệt, nên truyền âm hỏi:

- Thú vị cỡ nào?

Tiểu Hàn tinh quái cười cười, đôi mắt lắp lóe:

- Hắn rất đẹp trai a, rất xứng với mama nha. Con biết mama rất thiếu thốn tình yêu, không phải mama hằng đêm vẫn luôn một mình…

- Ai nha! Đừng nói nữa, con về đây ta đánh nát cái mông…mau vào chính đề.

Giọng nữ bên kia mang theo tia ngượng ngùng nhanh chóng cắt đứt lời nói của Tiểu Hàn. Cô bé ôm bụng cười, bất quá nàng vẫn cố bình tĩnh, hít sâu một hơi nói:

- Con nghĩ con tìm ra người mà Não Nguồn cùng con ả Thẩm Nguyệt Lan…20 năm nay truy lùng rồi!

………………………………
Chương trước Chương tiếp
Loading...