Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 2



Dẫn theo hai sư đệ không đáng tin cậy rời khỏi Nguyên gia trang, đã sắp đến chính ngọ.

"Sư tỷ, chúng ta đã nói sẽ đến thị tập ~" Lâm Hàm dán đến, hoàn toàn không có tự giác của người tu tiên!

Vân Ca nhìn thoáng qua Lâm Hàm, sau đó cảm thấy sư tôn cũng là rất liều mạng, tổng cộng năm đệ tử, trừ nữ chủ sau này sẽ huyễn khốc bạo tạc thì bốn đệ tử còn lại thật không nỡ nhìn thẳng.... Nữ chủ cường hãn say này xem như một đồ đệ bình thường duy nhất!

"Sư tỷ! Chúng ta đi tửu lâu đi!" Lâm Hàm hoàn toàn không đem ánh mắt của người xung quanh để ở trong lòng.

"Ta mua ít đồ cho tiểu sư muội, chính các ngươi đi đi, không thể tham ăn." Vân Ca cũng không khó xử hai tiểu sư đệ, nếu như không phải là bởi vì muốn mua chút gì đó không thích hợp để hai sư đệ thấy, nàng cũng muốn theo dẫn theo bọn họ.

Hai thiếu niên tuy rằng không quá mười ba tuổi, nhưng với tu vi của hai người cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm, Vân Ca cũng yên lòng mà đi ra ngoài!

Nơi Vân Ca muốn đi là hiệu tạp hóa.

Vân Ca mua đồ xong trở ra, liền thấy đối diện lầu hai hiệu tạp hóa có một tiểu cô nương.

Sở dĩ liếc mắt liền thấy được, chăng qua là vì cổ linh khí trên người hài tử bảy tám tuổi kia.

Thuần âm chi thể!

Vân Ca nheo mắt lại, dĩ nhiên là cửu âm tuyệt mạch hiếm thất nhất trong âm mạch!

Thuần âm chi thể, đặt ở tu tiên giới là thiên chất cực tốt để tu luyện, nhưng cũng là lô đỉnh tốt nhất, hơn phân nửa sẽ bị một ít người dùng để luyện công!

Hiện tại, thuần âm chi thể, làm sao sẽ xuất hiện ở nhân gian?

"Cẩu tạp chủng! Ngươi hôm nay nhảy xuống thử xem!" Nói chuyện là một nữ nhân trung niên mập mạp, biểu tình dữ tợn.

Vân Ca thấy hài tử kia đầu cũng không quay lại, trực tiếp nhảy xuống.

Vân Ca tâm niệm vừa động, liền xuất hiện dưới lầu, ổn trọng đón lấy tiểu cô nương đang rơi xuống.

Vân Ca chỉ nhìn thoáng qua tiểu cô nương gần như không có trọng lượng gì trong lòng mình, liền đối với vài người trên lầu nổi lên lửa giận!

Nàng là giáo viên mầm non, không nhìn nổi hài tử bị ngược đãi!

"Bái kiến tiên nhân!" Người trên trấn đều không phải người ngu, thân thủ như vậy, phong tư như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là người!

"...." Vân Ca không để ý đến mọi người, chỉ là đem tiểu hài tử vẫn không nhúc nhích trong lòng đặt xuống đất, sau đó nhìn về phía nữ nhân trung niên đang run lẩy bẩy: "Đứa bé này là gì của ngươi?" Giọng nói thanh lãnh đến một chút cũng không giống người vừa rồi sẽ ra tay cứu người.

"Tiên nhân, Cẩu Nhi là nữ nhi của ta.... Vừa rồi giận dỗi với ta...."

"....." Vân Ca không nói gì, chỉ là nhìn nữ nhân trung niên, tại sao có thể là nữ nhi của nàng ta? Thân thể thuần âm như vậy, mẫu thân tất nhiên cũng là thân thể thuần âm, mà nữ nhân này...

"Tiên......" Nữ nhân trung niên bị áp lực cường đại ép tới trên trán ứa ra mồ hôi, trong lòng khủng hoảng, chỉ có thể lật lọng: "Tiên nhân ta sai rồi...."

"Tiên nhân nếu như thích, ta sẽ tặng cho tiên nhân!" Bất kể, trước tiên phải giữ mạng rồi tính sau.

Vân Ca sửng sốt một chút, hiển nhiên thật không ngờ nữ nhân này sẽ làm như vậy, quay đầu lại liền đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.

Vân Ca sửng sốt một chút, đứa bé này!!

Nàng cũng thật không ngờ sẽ đụng phải loại tình huống này, thảo nào đứa bé này đến bây giờ một câu nói đều không có nói qua, một nơi cao như vậy nói nhảy liền nhảy không có một chút sợ hãi, thì ra đứa bé này là trẻ em tự bế...

Đôi mắt kia nhìn như đang nhìn vào nàng, nhưng cái gì cũng không có, đứa bé này đắm chìm trong thế giới của mình.

Vân Ca trong lòng thở dài một hơi, lẽ ra không muốn mang đứa bé này đi, hiện tại xem ra cũng không được rồi, đứa bé này nếu như ở lại thế gian, không phải là bị tu sĩ thỉnh thoảng xuống núi phát hiện coi như lô đỉnh, chính là cả đời sống trong thế giới của mình.

.........

Hai sư đệ thấy tiểu cô nương đi theo sau lưng đại sư tỷ nhà mình, trên mặt biểu tình rất là vi diệu.... Có loại cảm giác như đại sư tỷ sắp bị cướp đi...

Hai sư đệ nhìn một chút dáng vẻ của tiểu cô nương, đều đem suy nghĩ mới vừa rồi đá ra khỏi đầu, đại sư tỷ nhà ta vẫn canh lãnh như trước a!

Tiểu cô nương mái tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa gầy vừa vàng, thậm chí còn có thể thấy rất nhiều vết sẹo nhỏ, quan trọng nhất là tiểu cô nương vẫn nỗ lực đi theo phía sau đại sư tỷ, dáng vẻ kia nhìn quả thực đáng thương...

Vân Ca không biết sư đệ đang suy nghĩ gì, nàng cũng muốn ôm đứa bé này quay về Vân Phù Môn, nhưng đứa bé này cũng không muốn, hiển nhiên rất bài xích việc tiếp xúc thân thể cùng người khác!

Vân Ca không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để tự nàng đi, Vân Ca cũng biết hài tử có chứng tự bế có ý thức lãnh thổ rất mạnh, cũng không khó xử hài tử này, nàng ấy có thể đi theo nàng đã rất không dễ dàng rồi.

Lúc đến truyền tống trận, Vân Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tiểu cô nương: "Ta có thể ôm ngươi không?"

Ánh mắt của tiểu cô nương một chút cũng không có thay đổi, như trước không có linh hồn, Vân Ca nghĩ lát nữa lúc truyền tống, tiểu cô nương không có linh lực khẳng định thống khổ không chịu được, cho nên mới phải hỏi như vậy.

Hai sư đệ ở bên cạnh bị ôn nhu trong chớp mắt của sư tỷ đả kích, sư tỷ, chúng ta mới là sư đệ của ngươi, chúng ta càng cần được quan tâm ....

Vân Ca thử vươn tay, ánh mắt vốn không có tiêu điểm của tiểu cô nương bật người biến hóa, lui về sau một bước, Vân Ca không có cách nào, chỉ có thể thả tay xuống.

Truyện tống trận rất nhanh thì khởi hiệu, lực chú ý của Vân Ca đều đặt trên người tiểu cô nương, cho nên lúc tiểu cô nương toàn thân run rẩy Vân Ca cũng là người đầu tiên phát hiện, Vân Ca cơ hồ là phản xạ có điều kiện đem người bế lên, sau đó linh lực bắt đầu che chở tiểu cô nương, thân thể vốn dĩ run rẩy trong nháy mắt yên tĩnh lại, cũng không có giãy dụa.

Vân Ca thở dài một hơi, lúc nàng ở hiện đại, yêu thương nhất chính là một đứa bé có chứng tự bế, bất quá lúc nàng đi, đứa bé kia trên cơ bản hẳn là đã tốt rồi, nàng có thể chữa cho một người thì có thể chữa cho người thứ hai.

Vừa ra khỏi truyền tống trận, Vân Ca liền trực tiếp ôm tiểu cô nương về động phủ của mình: "Tối nay ta sẽ đi tìm sư tôn, các ngươi hiện tại đi trước."

Trong lòng Vân Ca nghĩ là thừa dịp hài tử này còn không có phản ứng, không có cường liệt bài xích nàng, nhanh chóng tắm cho nàng ấy.

Bên cạnh động phủ có ôn tuyền thiên nhiên, bình thường Vân Ca thỉnh thoảng sẽ ngâm mình, nhưng khi nhìn đến tiểu cô nương một thân vết thương, Vân Ca vẫn không lựa chon linh tuyền, tuy rằng vết thương sẽ lành nhanh hơn, nhưng loại đau đớn khắc cốt ghi tâm đó cũng không phải một hài tử có thể chịu được.

Vân Ca thả người xuống, sau đó nghiêm túc dùng linh lực vẽ ra một khối linh tuyền, sau đó tinh tế hấp thu linh lực bên trong.

Sau khi Vân Ca cảm giác được khu vực bản thân đã vẽ đã không còn linh lực nữa mới chuẩn bị ôm người đi vào.

Lúc nhìn thấy ánh mắt vô hồn của tiểu cô nương, Vân Ca xoa đầu nàng: "Ta dẫn ngươi đi tắm ~ ~!" Vân Ca là giáo viên mầm non, dỗ hài tử và vân vân dễ như trở bàn tay, tuy rằng hài tử này một chút cũng không giống hài tử có thể nghe được lời nàng nói, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Vân Ca.

Vân Ca vừa ôm lấy tiểu cô nương, vừa ngâm nga: "Ta thích tắm tắm ~ ~ da hảo hảo ~ ~."

Hình tượng tiêu tan đến không đành lòng nhìn thẳng....
Chương trước Chương tiếp
Loading...