Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 22



"Phòng bếp" giản dị của Vân Ca là vừa được dựng lên, ngay bên cạnh động phủ.

Nếu như lúc này có người đến sẽ thấy một màn nổ cả kính mắt, đại sư tỷ cao không với tới, liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là khinh nhờn trong trong lòng bọn họ lúc này đang khom người, ý đồ đem một khối thịt Hỏa Diễm Thú nướng chín, ngươi không nhìn lầm, chính là nướng chín!

Trong Vân Phù Môn trên cơ bản tất cả thức ăn vào miệng đều là thông qua linh lực mà tạo thành, cho nên nồi chảo và vân vân chỉ có nhân gian mới có, mà không có sự chấp thuận của sư môn, không thể đơn giản đến nhân gian, cho nên Vân Ca cũng chỉ có thể đem thịt của Hỏa Diễm Thú cấp tám trước đây đã săn giết hấp thu hết linh lực, sau đó nướng chín....

"Sư tôn....." Tiểu Huyễn Mạt an vị bên cạnh Vân Ca, chống khuôn mặt nhỏ nhìn Vân Ca: "Sư tôn....."

Vân Ca nhéo mũi tiểu đồ nhi: "Ngày mai cùng ngươi đến chố Bách thúc thúc của ngươi, ngươi phải ăn nhiều thịt có biết không!"

Tiểu Huyễn Mạt nhíu mày một cái: "Sư tôn....."

"Không muốn đi?" Vân Ca cảm thấy xác thực tướng mạo của Bách Thư Sinh là loại tiểu nha đầu tương đối sợ hãi: "Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, biết không? Bách thúc thúc là người tốt." Nhan khống* và vân vân là không được! (nhìn mặt bắt hình dong ??? hoặc là xem trọng vẻ ngoài chỉ thích những thứ đẹp mắt)

"...." Tiểu Huyễn Mạt cúi đầu, nàng phải nói như thế nào mới có thể nói cho sư tôn biết, nàng không phải ghét người đó, nàng là ghét lúc sư tôn cùng người kia sẽ nói những lời nàng nghe không hiểu.

Cuối cùng dưới sự lừa gạt các loại của Vân Ca, giải quyết xong cơm tối.

Buổi tối, Vân Ca như cũ tĩnh toạ, mà Tiểu Huyễn Mạt đã leo lên giường nhỏ của mình. Dùng thảm lông dài màu trắng đem mình đắp kín!

Tiểu Huyễn Mạt ngủ đặc biệt thành thật, một buổi tối cũng sẽ không động một cái, giữ nguyên một tư thế.

Vân Ca lại lại không tĩnh tâm được, linh lực trên người cũng bắt đầu có chút dao động, Vân Ca mở mắt.

Trong động phủ rất an tĩnh, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở nhỏ vụn của tiểu đồ đệ.

Vân Ca từ vị trí tĩnh tọa đứng lên, lòng của nàng có chút loạn.

Phía ngoài tuyết vẫn đang rơi, một mảnh trắng xóa.

Vân Ca nhìn một chút tiểu đồ nhi đang ngủ rất ngon, sau đó không có bất kỳ thanh âm gì mà rời khỏi động phủ.

Bởi vì tiểu đồ nhi, tu vi của Vân Ca trong khoảng thời gian này cũng không có bất cứ tiến triển gì.

Vân Ca cũng không hối hận, đối với nàng mà nói, tồn tại của tiểu đồ nhi ở mức độ nào đó đã giảm đi cảm giác lo nghĩ của nàng.

Vân Ca đi trên lớp tuyết trắng thật dầy, không biết vì sao Vân Phù Môn rất thích tuyết, hầu như một năm tứ quý đều là tuyết, có thể là bởi vì linh mạch của chưởng môn là hệ thủy cho nên Vân Phù Môn là môn phái duy nhất trong cái đại phái bị vây trong băng thiên tuyết địa.

"Kẽo kẹt...." Vân Ca bởi vì âm thanh kia mà giương mắt, liền thấy sư muội Lâm Linh cách đó không xa.

Vân Ca bước đến: "Đã trễ thế này, sư muội thế nào còn đến ta chỗ?" Vân Ca có chút kỳ quái.

"Đại sư tỷ, ta nghe nhị sư huynh nói chuyện của ngươi và Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông...." Nàng nghe xong liền chạy tới, ở trong mắt nàng, không ai có thể xứng đôi với đại sư tỷ...

"Sau đó thì sao?" Vân Ca thật tò mò sư muội này nhìn chuyện này như thế nào.

" Quy Nhất Tông quá hèn hạ!" Lâm Linh thở hổn hển nói: "Dùng phương thức này đem đại sư tỷ câu đến!! Thật quá đáng!"

"Đây là một cục diện hai bên cùng có lợi..." Vân Ca dời đường nhìn: "Vô luận là đối với Vân Phù Môn hay là đối với Quy Nhất Tông mà nói, đều là lựa chọn tốt nhất."

"Mới không phải." Lâm Linh nổi giận: "Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ dùng lý do hai đại thiên tài kết hợp để lưu lại hậu đại tốt hơn, đến lúc đó đại sư tỷ....." Lâm Linh vừa nghĩ đến trong lòng đã cảm thấy rất khó chịu, đại sư tỷ là một người tốt đẹp như vậy, có một phế vật tiểu sư điệt cũng đã đủ nháo tâm rồi, hiện tại lại thêm một chuyện càng thêm nháo tâm, Lâm Linh cảm giác mình rất khó chịu...

Vô luận là ai cảm giác người mình sùng bái nhiều năm như vậy, mắt thấy sẽ lưu lạc trước mặt của mình, tâm cũng sẽ đau.

Một con tam cấp băng thú toàn thân run lên, trong lòng bật người có loại dự cảm xấu, "Tiểu nhược kê" kia thì sao?

Nó thật là khổ, vì sao trên người Tiểu nhược kê có khí tức nó thích nhất, nhưng Tiểu nhược kê lại thật sự quá hung tàn, quá hung tàn!

Tiểu nhược kê trong lòng Tam cấp băng thú lúc này nghe sư tôn cùng sư thúc nàng không thích nói chuyện, linh khí thuần sắc trong suốt vốn dĩ quấn quanh thân thể nho nhỏ chậm rãi nhuộm thành ty ty lũ lũ hắc khí, khiến người khiếp sợ, nhẫn cầu màu đen trong nháy mắt biến thành ám hồng hoa lệ, hợp với khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà non nớt, cả người đều quỷ dị làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Vân Ca cảm thấy linh lực xung quanh có điểm không đúng, phóng thích linh thức, kết quả lại không phát hiện gì hết.

Vân Ca chỉ coi trong nháy mắt đó là ảo giác của mình.

"Đại sư tỷ...." Giọng của Lâm Linh đã mang theo nức nở: "Đại sư tỷ...: "

Trong lòng Vân Ca có chút mềm mại, thật không ngờ tiểu nha đầu này đối với nàng có cảm tình sâu đậm như vậy.

"Được rồi, không sao, quay về ngủ đi, đã khuya lắm rồi!" Vân Ca xoa tóc Lâm Linh, ôn nhu nói.

Cảm thụ được xúc cảm trên đầu mình, được nghe lại thanh âm ôn nhu này, Lâm Linh kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn đại sư tỷ nàng sùng bái lâu như vậy, lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, nhánh hoa Tự Cẩm đung đưa , nhánh hoa vốn dĩ tích vô số ho tuyết phiếm lên tuyết quang, phiêu phiêu, rơi vào trên người hai người, dưới hoa tuyết, khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng sương, cao không với tới nhu hòa không ít.

"Sư tôn...." Một giọng nói khẩn trương vang lên, phá vỡ cảnh đẹp trước mắt.

Vân Ca trở về liền thấy tiểu nha đầu mặc y phục đơn bạc ra ngoài, đứng ở trong tuyết, thân thể nho nhỏ bởi vì gió lạnh mà run rẩy.

Vân Ca vội vàng đến đem người bế lên: "Thế nào không mặc đủ y phục đã ra ngoài?"

Thân thể nho lạnh như băng, Vân Ca vội vàng đem người kéo vào trong lòng, tiểu nha đầu dúi đầu vào trong lòng Vân Ca, giọng nói thật nhỏ truyền tới: "Sư tôn không ở...."

Vân Ca vỗ lưng tiểu nha đầu: "Sư tôn ra ngoài dạo một chút, sau này nhớ kỹ nhất định phải mặc đủ y phục, phủ thêm áo choàng, biết không?"

"Đại sư tỷ...." Lâm Linh cảm thấy một màn trước mắt rất chói mắt! Nàng chưa từng thấy đại sư tỷ như vậy, hàn băng toàn thân dường như đều tan đi...

Nàng chưa từng thấy qua...

Bình thường, nàng đã cảm thấy đại sư tỷ đối với phế vật tiểu sư điệt này không tầm thường..... Nhưng không ngờ....

"Khụ khụ..." Tiểu nha đầu đột nhiên ho khan vài tiếng, Vân Ca lẽ ra muốn nói chuyện với Lâm Linh, kết quả bị tiểu đồ nhi nhà nàng làm cho hoảng sợ: "Có phải bị lạnh hay không?"

Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lâm Linh: "Sư muội về sớm một chút, không nên để bị lạnh." Sau đó ôm tiểu đồ nhi trở về động phủ.

Lâm Linh nhìn đại sư tỷ nhà nàng, trong lòng rơi lệ, đại sư tỷ... Người tu tiên làm sao có thể bị cảm lạnh? Nàng cũng không phải phế vật ngay cả dẫn khí nhập cũng không được kia...

Nhưng.... Nàng hiện tại đột nhiên thật muốn làm phế vật.... Làm sao bây giờ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...