Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 35



Lâm Duyên là người thứ nhất tỉnh lại, có lẽ bởi vì cấm chế của yêu tu trên băng sơn nhắm đến chủ yếu là đối tượng tu sĩ, mà Lâm Duyên hầu như không có bao nhiêu linh lực, nàng ngất đi chỉ là tạm thời ngất đi do thân thể.

Lâm Duyên đè xuống huyệt Thái Dương còn mơ hồ phát đau của mình, sau đó đầu tiên nhìn thấy chính là Vân Ca đang nhắm mắt ngồi trên giường băng cách đó không xa, cùng một..... Nữ nhân đang ôm lấy Vân Ca?

Có thể cũng là bởi vì ánh mắt của Lâm Duyên, nữ nhân vốn dĩ nhắm mắt lại mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Lâm Duyên chính là đè lại vị trí trái tim mình, trời ạ! Nữ nhân một thân hồng y tiên diễm, phối với da thịt trắng noãn như tuyết, một đôi mắt xếch, phong tình vạn chủng, sóng mũi rất cao, môi anh đào phấn nộn lúc này khẽ nhếch, toàn thân đều lộ ra biếng nhác cùng khí phách hòa cùng một chỗ, nếu như nói Vân Ca đẹp như thiên niên tuyết liên trên tuyến sơn, có thể nhìn không thể chạm thì nữ tử này chính là tùy ý yêu mị dẫn theo mỹ diễm mang tính xâm lược không cách nào chống cự, chỉ liếc mắt nhìn, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt mà đến, khiến đại não của Lâm Duyên đình chỉ hoạt động!

Chỉ thấy nữ nhân thấy dáng vẻ đờ đẫn của Lâm Duyên, khóe miệng khẽ cong: "Ngươi đã tỉnh?"

Lâm Duyên nghe được thanh âm này, hồi phục tinh thần, cũng không dám nhìn nữ nhân này thêm cái nào nữa, lúc này cũng nhìn thấy Minh Hiên nằm trên khối băng cách đó không xa, Lâm Duyên lúc này mới ý thức được một vấn đề lớn, các nàng gặp tuyết lở rồi...

Hiện tại, đối phương là địch hay là bạn?

Chờ một chút! Lâm Duyên đột nhiên linh quang chợt lóe, lại quay đầu, quả nhiên, hai tay đối phương vẫn đang ôm lấy Vân Ca....

"Ngươi đã làm gì đại sư tỷ của ta?" Lâm Duyên thốt ra, khuôn mặt yêu nghiệt của đối phương liền đặt trên vai đại sư tỷ, tay còn ôm lấy thắt lưng đại sư tỷ, nếu như đổi giới tính, Lâm Duyên nhất định sẽ hiểu sai, nhưng ở đây đương nhiên sẽ không hiểu sai, chỉ nghĩ đối phương đang làm chuyện gì đó tổn hại đại sư tỷ.

"...." Huyễn Mạt không trả lời, nghĩ một chưởng trực tiếp đem người chụp ngất rồi nói sau.

Lâm Duyên thấy đối với chậm rãi nâng tay lên, lại càng hoảng sợ: "Ngươi không cần loạn động a! Uy! Ngươi không thể xằng bậy a!"

"...." Huyễn Mạt rất sớm liền không quen nhìn người này rồi, nếu như không phải vì Vân Ca, kẻ ồn ào này căn bản sống không được lâu như vậy!

"Chờ một chút! Ta biết một bí mật lớn của nơi cực hàn! Ngươi đừng giết ta!" Lâm Duyên nhìn thoáng qua nam chủ không đáng tin cậy trên mặt đất, cuối cùng vẫn là quyết định tự cứu bản thân, tuy rằng lúc nàng vừa xuyên qua thường muốn chết, nhưng đó là bởi vì nàng khi đó nghĩ bản thân sẽ đi con đường NP của nữ chủ, sau lại phát hiện trên người không phát sinh những biến hóa kỳ lạ, vì vậy an tâm, hiện tại làm sao đành lòng chết đi, tốt xấu gì cũng phải trải nghiệm ngự kiếm phi hành sau đó hãy chết a!

"Ân?" Huyễn Mạt đem Vân Ca bế lên, nhìn về phía Lâm Duyên trên đất.

Lâm Duyên: ( ⊙ o ⊙ )... Tráng sĩ....Ách... Sai, mỹ nữ, ngươi thật sự không cảm thấy thừa dịp tất cả mọi người hôn mê, ôm soái cái mới là vương đạo sao? Ngươi dùng tư thế ôm công chúa ôm một mỹ nữ như vậy, thật sự không thành vấn đề sao? Soái ca bên cạnh thật sự cũng chỉ là gia vị thôi sao? Buông mỹ nhân kia! Để cho ta đến! Ách... Sai! Để Minh Hiên đến.

"Ba ba...." Khuôn mặt Lâm Duyên thoáng chốc sưng lên, Lâm Duyên bật người hồi phục tinh thần, gào khóc: "Vì sao ngươi đánh ta?!"

"Để Minh Hiên đến?" Huyễn Mạt chậm rãi mở miệng, nhìn về phía kẻ trong óc cơ hồ toàn là tương hồ, dọc đường nàng làm sao có thể không nhìn ra người này một mực tác hợp sư tôn cùng kẻ ngu xuẩn trên mặt đất.

"( ⊙ o ⊙ )...." Ngươi làm sao biết?

"Ha ha...." Huyễn Mạt cười khẽ, nhưng tiếu ý này không chút nào phát từ đáy mắt.

"...." Lâm Duyên nhìn đến da đầu tê dại, đừng a! Ngươi đừng cười a!

"Bí mật của nơi cực hàn?" Huyễn Mạt ôm Vân Ca đi đến chỗ Minh Hiên cách đó không xa, sau đó nhìn lại.

"...." Bây giờ nói hay không nói, đây là một vấn đề nghiêm túc, còn có, ngươi vẫn ôm đại sư tỷ như vậy, thật sự không mệt mỏi sao?

"Ngươi muốn hắn ôm sư tôn?" Huyễn Mạt vừa nói, ngữ khí ôn nhu, sau đó một cước đá văng người trên đất.

"( ⊙ o ⊙ )....." Hung tàn a! Đều là bắt tù binh nhưng tại sao đãi ngộ lại khác xa xa như vậy? Chờ một chút! Sư tôn?! Não thiếu dùng rồi.... Người gọi Vân Ca là sư tôn...Sách sách sách!! Muốn chết muốn chết! Đây là Huyễn Mạt?!

"Tiểu sư điệt?" Lâm Duyên nuốt từng ngụm nước bọt, không dám tin tưởng nhìn về phía người trước mắt, con gái a! Ta là mẹ ruột của ngươi a!

"...." Huyễn Mạt tự tiếu phi tiếu nhìn lại, hàm răng Lâm Duyên run lên, có thể chuyển hoán giữa tiểu nha đầu và tuyệt sắc nữ nhân mười bảy mười tám tuổi, ngoại trừ nữ chủ "Lâm Duyên" thì còn có thể là ai?

Nhưng, tình huống sai a! Vì sao nữ chủ trở thành đồ đệ của nữ phối? Hơn nữa giai đoạn trước nữ chủ cơ hồ là thánh mẫu Tiểu Bạch Hoa cười đến tà mị như vậy thật sự không có vấn đề sao?

Lâm Duyên đột nhiên nhớ lại một vấn đề, tên của đệ tử của mỗi một trưởng lão đã được định sẵn, cho nên một khi sinh mệnh của nữ chủ rẽ sang một bước ngoặc khác, như vậy vô luận là ai cũng có thể gọi là "Lâm Duyên"!

Vừa nghĩ như thế, người trước mắt có tám chín phần là nữ chủ "Lâm Duyên" rồi! Lâm Duyên vỗ bộ ngực, yên tâm, là nữ chủ là tốt rồi, nàng còn không biết vấn đề của nữ chủ lúc này sao? Nữ chủ ngay cả một con gà cũng không thể giết chết, sát niệm cũng không thể giết người, sợ gì?

"Ta tìm ngươi đã lâu!" Lâm Duyên bật người muốn xông đến!

"Bịch!" Lâm Duyên té lăn trên đất, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Huyễn Mạt: "Ngươi làm sao có thể...."

Huyễn Mạt nhìn thoáng qua Lâm Duyên nằm trên đất,"Cái gì mà làm sao có thể?" Nàng rất sớm trước đây đã cảm thấy nữ nhân này không được bình thường, lúc này đây cũng là vì thử xem nàng ta rốt cuộc biết cái gì, có một số chuyện chỉ có thể là yêu tu mới biết!

"Ta cái gì cũng không biết!" Lâm Duyên không hiểu vì sao Huyễn Mạt biến hóa lớn như vậy, nhưng cũng biết lúc này cái gì nên nói, cái gì không nên nói!

" Không nói cũng chẳng sao, tiểu sư thúc hẳn nghe nói qua có một loại bí pháp gọi là Sưu Hồn đi?" Huyễn Mạt chậm rãi đến gần, rõ ràng ôm một người nhưng vẫn như cũ đáng sợ như Tu La.

Nếu như là trước đây, Lâm Duyên nhất định muốn mắng chửi, nhưng là bây giờ, nàng chỉ cảm thấy răng của mình đang phát run, nàng thật không từng nghe nói qua Sưu Hồn, nhưng chỉ là hai chữ này thôi cũng đã hiểu đây là cái gì rồi!

"Ta sẽ không giết tiểu sư thúc, sư tôn sẽ mất hứng, người bị Sưu Hồn cũng sẽ không chết, chỉ là thiếu một hồn một phách... Vĩnh viễn thiếu một hồn một phách...." Huyễn Mạt cong khóe môi, câu nói sau cùng quả nhiên hù dọa Lâm Duyên, nói cách khác cho dù trở về hiện đại, nàng cũng thiếu một hồn một phách....

"Ta nói! Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói!" Lâm Duyên lập tức đầu hàng!
Chương trước Chương tiếp
Loading...