Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 7



Trong lòng Vân Ca thật ra âm thầm kích động, lúc chống lại Hỏa Diễm Thú cấp bốn, cơ hồ là hí kịch hóa, phần thắng tuyệt đối, khiến nàng cảm giác mình có chút "chức cao năng lực thấp", ách... Sai, chắc là "năng lực cao tri thức thấp"....

Hỏa Diễm Thú Cấp tám không giống với những linh thú khác, uy lực của hỏa diễm cũng không phải Hỏa Diễm Thú khác có thể so sánh, hơn nữa Hỏa Diễm Thú tức giận càng thêm đáng sợ.

Ngoại trừ đại thụ ở chỗ tiểu đồ đệ, những thứ khác đã bị hỏa diễm dẫn theo linh lực cường đại của Hỏa Diễm Thú cấp tám đang tức giận thiêu hủy!

Vân Ca một tay cầm kiếm công kích tử huyệt của Hỏa Diễm Thú, một tay hóa giải công kích của Hỏa Diễm Thú.

Lúc mới bắt đầu, bởi vì hai người thực chiến chênh lệch, Vân Ca rất cật lực, nhưng cũng may Vân Ca năng lực phản ứng cùng năng lực lĩnh ngộ đều là nhất nhì, sau vài lần thua thiệt, Vân Ca rõ ràng đã nhìn ra sơ hở của Hỏa Diễm Thú.

Linh mạch biến dị hệ lôi của Vân Ca ngay từ đầu cũng không có dùng đến, bởi vì không có mười phần nắm chặt, nàng sẽ không dùng tuyệt chiêu tiêu hao rất nhiều linh lực này.

Vân Ca tránh thoát một kích của Hỏa Diễm Thú cấp tám, nhìn đúng cơ hội, tay phải vừa lộn, một đạo sét biến dị mang theo cường đại lực công kích đánh vào mắt Hỏa Diễm Thú.

Hỏa Diễm Thú rõ ràng thật không ngờ Vân Ca lại có một chiêu như vậy, da lông tuyết trắng cũng không bởi vì đạo sét này mà lưu lại ấn ký gì , nhưng mắt thì không giống vậy, tử huyệt của Hỏa Diễm Thú cấp tám ở ngay mắt, đau đớn kèm theo linh lực trên người cấp tốc tiêu thất khiến Hỏa Diễm Thú cấp tám triệt để nổi cơn điên!

Mặc dù không có mắt, nhưng bằng linh lực còn dư lại cũng có thể biết vị trí của Vân Ca, Hỏa Diễm Thú cấp tám đã mất đi lý trí, bay thẳng đến phương hướng của Vân Ca!

"Đại sư tỷ!" Sư muội Lâm Linh cùng tam sư đệ Lâm Phổ cảm giác được linh lực to lớn đang chuyển động, chạy đến nhìn thấy chính là một màn này!

Chỉ thấy Vân Ca cười nhạt một tiếng: "Súc sinh, lẽ ra muốn tha cho ngươi một mạng, hiện tại xem ra không cần."

Những người khác không biết, Vân Ca còn không biết sao? Mục tiêu của Hỏa Diễm Thú căn bản không phải là nàng, mà là cây đại thụ kia phía sau nàng, Vân Ca tuy rằng không hiểu suy nghĩ của Hỏa Diễm Thú, nhưng không ảnh hưởng đến việc Vân Ca động sát ý!

Sư muội Lâm Linh há to miệng, đây là nàng lần đầu tiên thấy đại sư tỷ động thủ, cả Vân Phù Môn đều biết đại đệ tử của Liêm trưởng lão phong chủ Lôi Phong là một niềm kiêu ngạo trong đời đệ tử có chữ lót là Lâm, mười sáu tuổi tiến nhập trúc cơ, là cả người đầu tiên ở tu tiên giới! Nhưng hầu như không có đệ tử nào thấy đệ nhất nhân này xuất thủ, những tu sĩ khác đều đã quen thăng cấp trong thực chiến, không chỉ có thể tôi luyện kinh nghiệm thực chiến, cũng có thể rèn luyện ý chí, nhưng Vân Ca hầu như không làm nhiệm vụ, không tham gia thực chiến, nhưng là lại thăng cấp nhanh hơn bất kỳ ai, lúc đó còn có người đỏ mắt nói qua một người thiên tư như vậy, nhưng không có ý chí tương xứng, sau này không biết sẽ tiện nghi cho nam tu sĩ nào...

Ánh mắt Lâm Linh phát ra ánh sáng nhìn đại sư tỷ cùng cấp tám Hỏa Diễm Thú đối chiến lại hoàn toàn không có chút chật vật (?), trên mặt là ung đung bất biến, dường như trước mặt không phải một linh thú cấp tám mà là một con mèo lớn không nghe lời, thỉnh thoảng sợi tóc không nghe lời xẹt qua gương mặt, có linh khí hộ thể, tay áo màu trắng phiêu phiêu, như vậy tư thái, cũng chỉ có thể dùng một chữ tiên để hình dung!

Nếu như Vân Ca bị Hỏa Diễm Thú cấp tám làm cho tức giận biết sư muội cùng sư đệ nhà nàng đang nghĩ gì, nhất định rất muốn mắng chửi, Ha ha... Tam sư đệ tiểu sư muội, trong óc các ngươi là PS trắng răng thơm miệng cùng mỹ tú tú đi? Còn là phiên bản mới chiếu đi?? Không thấy được ta đã bị buộc dùng đến bổn mạng lôi điện rồi sao?

Mỗi tu sĩ đều có linh mạch, đương nhiên là có thuần túy kiếm tu, nhưng không có linh mạch trợ giúp hấp thu linh khí, tu vi rất khó đề thăng. Lúc đối chiến, tu sĩ đều sẽ không dễ dàng sử dụng tuyệt chiêu từ linh mạch của mình, bởi vì sau khi sử dụng, linh lực sẽ rất khó khôi phục trong thời gian ngắn, sau này đối chiến chỉ có thể dựa vào kiếm thuật thuần túy.

Cũng may, Vân Ca đã đánh hỏng mắt con Hỏa Diễm Thú cấp tám, vì vậy, cho dù cực khổ một chút nàng cũng có thể khiến con thú này gần như phá hủy, vẫn có thể ngoan cường chống cự Hỏa Diễm Thú cấp tám.

Thẳng đến Hỏa Diễm Thú cấp tám bị Vân Ca dùng một kích làm kết thích, ngã trên mặt đất, sư muội cùng sư đệ mới hồi phục tinh thần lại, kết quả là thấy đại sư tỷ nhà mình căn bản không liếc mắt nhìn chiến lợi phẩm, trực tiếp lên cây... Lên cây... Cây.... một cái cây còn nguyên vẹn duy nhất xung quanh đây, hai người mở to hai mắt, sư tỷ! Đó là Hỏa Diễm Thú cấp tám a! Ngươi không cần có dáng vẻ như vậy a?

Vân Ca lên cây liền thấy tiểu đồ đệ được nàng vây trong pháp trận nho nhỏ, tiểu đồ đệ ôm đầu gối, thân thể co ro, Vân Ca đau lòng, lúc nàng cùng con Hỏa Diễm Thú cấp tám đối chiến có thể cảm giác được tiểu đồ đệ ở phía sau muốn ra ngoài, nhưng khi đó, nàng nào dám để tiểu tử kia tay không tấc sắt này ra ngoài.

Vân Ca ôm lấy tiểu đồ đệ đang phát run, thầm nghĩ, tiểu đồ đệ vẫn là quá nhỏ, thấy loại cảnh tượng này khó tránh khỏi khiếp sợ, nhưng thể chất của tiểu đồ đệ tuyệt đối không cho phép nàng lui bước, đây cũng là lý do tại sao Vân Ca muốn dẫn theo tiểu đồ đệ đến đây.

Có lẽ là cảm thấy khí tức quen thuộc, ở thời khắc Vân Ca ôm lấy nàng, tiểu đồ đệ đột nhiên nhào vào lòng Vân Ca, cúi đầu gắt gao chôn trước ngực Vân Ca.

Ôn nhu ôn nhu vỗ lưng tiểu đồ đệ, ngữ khí trước sau như một vô cùng ôn nhu: "Không sao, không sao...."

"Sư....tôn...." Giọng nói nhẹ lại nhỏ, nhưng Vân Ca là ai, toàn thân chấn động, tê dại, nàng đã biết cảm giác khuê mật của nàng lần đầu tiên nghe được hài tử kia gọi là mẹ rồi!

"......" Tiểu đồ đệ đã ngẩng đầu, so với khuôn mặt phì nộn của những hài tử khác, trên mặt của tiểu đồ đệ hầu như không có thịt, chính là trên khuôn mặt gầy nhỏ lại phối với đôi mắt hồ ly to tròn ngập nước khiến nó càng thêm to tròn. Mà giờ khắc này, ánh mắt bình thường chưa từng có tình tự, chưa đựng khủng hoảng, nước mắt đã phủ kín khuôn mặt nhỏ, bàn tay nhỏ bé thật chặt nắm lấy vạt áo của Vân Ca, cái dạng này, khiến tâm Vân Ca cũng tê rần. Có phải nàng đã quá nóng lòng hay không?

Vân Ca nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho tiểu đồ đệ: "Đừng khóc, lần này là sư tôn sai rồi, không nên dẫn ngươi ra ngoài..." Vân Ca thật sự hối hận, hài tử này không giống các sự đệ sư muội của nàng, trong lòng nàng ấy vốn chính là phủ đầy bụi mù...

Tiểu đồ đệ giãy dụa một chút, sau đó Vân Ca kinh ngạc, nhìn khối linh lực tương tự kẹo bông trước mắt...Lại nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ còn đang chảy nước mắt đang nhìn về phía nàng.

Cái này cũng thật lợi hại đi? Tiểu đồ đệ chưa từng học qua làm sao vận dụng linh lực, chỉ nhìn nàng ngưng tự linh lực một lần, cư nhiên sẽ biết!!

Ngay lúc Vân Ca đờ ra, một cổ khí tức thanh lương đã theo môi rót vào thân thể, vốn dĩ bởi vì dùng bản mạng lôi điện khiến linh lực tiêu hao hiện tại đang bị từng điểm từng điểm bổ sung lại.

Vân Ca lấy lại tinh thần liền thấy tiểu đồ đệ đã đem đoàn kẹo bông linh lực tiến tới bên miệng nàng...

Trong lòng Vân Ca một trận ấm áp... Hài tử này....
Chương trước Chương tiếp
Loading...