Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 1: Màn trọng sinh xui xẻo



Lăng Ngạo đi ra từ phòng phẫu thuật, lúc này mới dám thở nhẹ một hơi, phẫu thuật suốt mười tiếng đồng hồ, khiến tinh thần y khẩn trương cao độ, phẫu thuật kết thúc, thần kinh căng chặt của y cũng được buông lỏng, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Tuy sớm đã quen với việc đứng trong thời gian dài, nhưng liên tục đứng hơn mười tiếng đồng hồ, tinh thần khẩn trương cao độ, vẫn vô cùng kiệt quệ. Y đi đến phòng nghỉ ngơi cạnh phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang và hai bao tay đã dính đầy máu xuống, thở một hơi thật dài, có y tá giúp y cởi áo phẫu thuật xuống, y thậm chí ngay cả miếng nước cũng chưa uống, đã nằm ngây ra giường, ngủ thật say.

Ngày hôm sau đầu đề trên các tờ báo đều không chút e dè tán dương bàn tay thần diệu của y, dưới tay y đã cứu được vị thị trưởng bị tai nạn xe cộ, vì vị thị trưởng này được dân chúng yêu mến, cho nên y cũng được trao tặng vinh hoa to lớn, trong nhất thời nhà và bệnh viện của y đều được các phóng viên báo đài vây chặt đến nước cũng chảy không lọt.

Từ khi bắt đầu phẫu thuật, y đã ba ngày không trở về nhà, hôm nay y nhất định phải về nhà nghỉ ngơi cho đủ, hôm nay y xin nghỉ phép nửa ngày với bệnh viện, cho nên tới trưa y nhân lúc mọi người đi ăn cơm, khi người khá nhiều khá loạn, mới chạy khỏi bệnh viện như chạy trốn.

Thở phào nhẹ nhõm, Lăng Ngạo gục lên vô lăng, nhìn đèn đỏ ở ngã tư trước mặt, y vừa thấy đèn đỏ liền khẩn trương, giống như nhìn thấy đèn trước cửa phòng phẫu thuật, hễ nó sáng lên thì thần kinh của y liền căng chặt.

Lúc này lực chú ý của y toàn bộ tập trung vào đèn đỏ phía trước, căn bản sẽ không ngờ được tai họa từ trên trời giáng xuống. Chuyện rơi máy bay năm nào cũng xảy ra, nhưng chưa từng nghe nói trực thăng cũng sẽ có lúc rơi, hơn nữa không nghiêng không lệch rơi đúng vào xe của y, tốc độ trực thăng rơi cực nhanh, lấy trọng lượng của nó tính thêm trọng lực và tốc độ, sau đó đổi thành lực, cuối cùng nó và xe va đụng, liền nổ tung!

Mà người xui xẻo ở đây chính là Lăng Ngạo, y thậm chí không có một chút đau đớn liền đã nổ thành thịt vụn, cái gì cũng không kịp nghĩ…

Lăng Ngạo bị đau đớn làm tỉnh lại, y cảm thấy có người đang dừng sức ngắt nhũ đầu của mình, y đau đớn hít liền một hơi, sau đó ‘bàn tay’ đầu sỏ lạnh lùng cười, thanh âm giống như băng hàn ngàn năm, khiến người ta vừa nghe liền không nhịn được rùng mình!

Người đó buông tay ra, chuyển vị trí dịch tới phân thân mềm nhũn phía trước, không biết là móng tay của người đó hay là lợi khí gì, đâm vào mặt phân thân, khiến y nhất thời đau đến mức ngay cả thanh âm hét lớn cũng phát không ra.

Thân thể đau đớn như bị nghiền nát, mà y ngay cả khí lực để cử động ngón tay cũng không có, người đó thì không chút ngừng nghỉ giày vò y, sau khi y có phản ứng thống khổ, liền càng thêm điên cuồng chiếm đoạt thân thể y, hạ thân đã không còn tri giác gì, khi y không hiểu rõ tình huống thì vẫn bảo trì trầm mặc, hiện tại mắt y nhìn không thấy, mà cũng không cách nào kết nối với hồi ức cuối cùng của mình, tất cả chỉ có thể đợi tên nam nhân biến thái trên người nói cho y nghe.

Hiên Viên Cẩm đưa đẩy càng lúc càng nhanh, cuối cùng trước mắt sáng lòa, dùng lực đỉnh thân, đạt đến cao trào. Hắn úp sấp lên làn da mịn màng của Tô Tử Trúc, lại không có một chút vui sướng. Hắn hận! Nam tử này lại phản bội hắn!!

Hắn phải cho phản đồ này biết, hậu quả của việc phản bội hắn là như thế nào!

Hiên Viên Cẩm không rút hạ thân của mình ra, vẫn để nó lưu trong thân thể người dưới thân, hắn khẽ điều chỉnh tình tự của mình, nếu không hắn thật sợ mình sẽ lại dùng sức vặn chết nam tử ăn cháo đá bát này: “Tử Trúc, thân thể của ngươi thật sự càng lúc càng tiêu hồn~”

Tô Tử Trúc vì sinh ra đã tinh tế tuấn tú, tuy một bụng tài hoa, nhưng lại không thể thoát khỏi sự đùa bỡn của những nam tử *** loạn thích nuôi dưỡng nam luyến đó, có một lần, khi bị một nam nhân vẫn luôn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của y đùa giỡn thì gặp được Hiên Viên Cẩm, sau đó Hiên Viên Cẩm cứu y, y liền được Hiên Viên Cẩm mang về phủ tướng quân, trở thành bằng hữu.

Đương nhiên tất cả những điều này toàn bộ đều là việc đã được sắp đặt trước, mục đích của Tô Tử Trúc chính là vì muốn trộm binh phù của Hiên Viên Cẩm, lần này là lần đầu tiên y xuất sư môn làm nhiệm vụ, lại không ngờ được chỉ một lần này, tuy nhiệm vụ thành công, nhưng lại phải chịu đựng sự giày vò mà y không nguyện chịu nhất.

Khi người của ám đường ra ngoài làm nhiệm vụ, sư phụ sẽ giấu một loại độc dược trong lưỡi của mỗi người, nếu một khi không có cơ hội chạy thoát, hoặc không muốn chịu đối phương giày vò, có thể cắn rách đầu lưỡi, độc dược phát tác, thấy máu phong hầu, tất chết không cần nghi ngờ.

Lúc này Lăng Ngạo còn chưa biết chuyện này, y chỉ cho rằng bản thân gặp xui bị người ép buộc, sau đó chịu giày vò.

Bạn đang

Sau khi Lăng Ngạo nghe thấy câu nói của Hiên Viên Cẩm, lòng thầm nghĩ: Mẹ nó, giày vò người ta chỉ còn lại một hơi thở, thật mẹ nó phục ngươi! Ngay cả hậu đình của lão tử cũng dám hái, đợi lão tử có thể động, xem lão tử có thiến ngươi không!!

Hiên Viên Cẩm thấy Tô Tử Trúc nửa ngày không lên tiếng, nâng chiếc cằm nhỏ của Tô Tử Trúc lên, dụ dỗ nói: “Tử Trúc, ngươi chỉ cần nói ra tông tích của binh phù, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”

Lúc này Lăng Ngạo chợt rùng mình, lẽ nào mình bị nhận lầm thành ai? Nếu không tại sao người đó mở miệng ra liền gọi mình là Tử Trúc? Y vốn là biểu tình ngạc nhiên, nhưng trong mắt Hiên Viên Cẩm lại thấy vô cùng chói mắt, ngược lại bị bóp méo.

Hiên Viên Cẩm hừ lạnh nói: “Tử Trúc, ta rất thích nhìn bộ ngạo khí hung hăng mạnh mẽ này của ngươi, ta muốn thử nhìn xem chừng nào ngươi chịu thua?” Nói xong liền bắt đầu một vòng chiếm đoạt mới, không ngừng không nghỉ.

Phương pháp tốt nhất đả kích tự tôn của một người chính là hắn ghét nhất cái gì, liền bắt hắn làm cái đó, hắn ghét nhất người khác xem hắn là thứ gì thì cứ xem hắn là thứ đó, giả như Tô Tử Trúc sinh tiền ghét nhất người khác xem y là luyến đồng, mà hiện tại Hiên Viên Cẩm đang xem y là luyến đồng, làm chuyện *** ô như vậy!

Lăng Ngạo ngất đi trong sự chiếm đoạt điên cuồng không ngừng nghỉ của Hiên Viên Cẩm, y tạm thời không muốn suy nghĩ những chuyện này, cùng một tên điên không có lý trí thì không có biện pháp câu thông bình thường, tất cả đợi khi người đó bình tĩnh lại có thể suy nghĩ bình thường thì nói sau.

Kết quả tất cả không giống như trong tưởng tượng của y, y bị dội nước lạnh làm tỉnh.

“Tử Trúc, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không tiếp tục giày vò ngươi nữa, nếu không ta sẽ đưa ngươi đi làm quân kỹ, để khao thưởng tam quân! Ngươi nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc giao ra binh phù, hay làm một kỹ nữ ngàn người cưỡi, vạn người đè?” Hiên Viên Cẩm bình thản nói, nghe vào tai Lăng Ngạo lại giống như ma âm. Từng tiếng đang cắt bớt đi lực tự chủ của mình!

Lăng Ngạo nâng mí mắt nặng nề lên, y đã triệt để hiểu rõ mình gặp phải chuyện gì. Đương thời lưu hành nhất, em gái của y ngày ngày mở miệng nói muốn xuyên việt, mà hiện tại y đã triệt để thỏa mãn nguyện vọng của em gái, xuyên rồi ~~

“Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện, ngươi có thể nào bảo bọn họ ra ngoài hết không?” Giọng nói của Lăng Ngạo giống như muốn phun ra lửa, thanh âm khản đặc, mỗi một từ phun ra đều như có lưỡi đao cắt vào cuống họng, y hơi nhăn mày, lòng thầm mắng, mẹ nó ngươi cũng không rót cho lão tử ly nước, lão tử sắp khát chết rồi!!
Chương tiếp
Loading...