Cạm Bẫy Độc Thân

Chương 26



Mặc dù Brand thật bất đắc dĩ phải để lại Marion và những người ở lại với bầu không khí âm u ảm đạm đang bao trùm ngôi nhà dòng, chàng không thể trì hoãn cuộc bầu cử, và không có chọn lựa nào khác ngoài chuyện phải tự bản thân phải đến trình diện trong tuần tới tại thành Brighton nơi mà thành phần chính của nhóm cử tri của chàng sẽ bỏ phiếu bầu của họ.

Vào đêm thứ nhì ở đấy, chàng Ash Denison đến khách sạn thăm Brand. Cậu ta có rất nhiều chuyện để chia sẻ và đã làm hết một chai rượu vang đỏ, cậu lắng nghe với sự ngạc nhiên dần càng tăng trưởng khi bạn cậu kể lại mọi sự kiên trong tuần vừa qua. Công việc riêng của cậu liên quan đến David Kerr đã bị lãng quên trong giây lát.

Brand nói: “Chúng tôi có thể làm cái chết Bà Cutter trông giống như một tai nạn, nhưng điều đó sẽ có nghĩa là Marion sẽ không bao giờ biết chắc những gì đã xảy ra với thi thể người dì của nàng, huống hồ chi thực tế là sẽ luôn có những suy luận xung quanh vụ sát hại John Forrest. Vì vậy, chúng tôi đã báo cáo với sự thật với trấn trưởng, sự thật trần trụi, ý tôi là Bà Cutter đã thừa nhận giết chết Forrest cũng như Hannah bấy nhiêu năm trước đây. Bà ta dường như nghĩ rằng tất cả mọi người đều chống lại bà, và tấn công họ mà không chút cảnh báo nào cả.”

“Bà Cutter!” Ash hớp lấy một ngụm rượu và nuốt ực lấy nó. “Tôi thấy thật khó có thể tin được. Bà ấy gợi lại trong tôi về bà dì của tôi, cậu biết đấy, một con mèo mướp vô hại không có gì xấu xa hơn trong tâm trí của bà ngoại trừ chuyện được gả chồng.”

“Xem ra, con mèo mướp này lại có móng vuốt,” Brand phản ứng hiệu khô khan.

“Và trấn trưởng đã tin tưởng hai người sao?”

“Không phải tin tôi. Ông ấy tin Bác sĩ Hardcastle và bà nội của tôi. Cả hai đều rất lo lắng cho Bà Cutter. Bà ấy luôn luôn không thể nào đoán trước được, nhưng gần đây bà ta lại bắt đầu ôm ấp mọi chuyện, và nghi ngờ rằng mọi người đều muốn gây hại cho bà ấy.”

Dòng suy nghĩ của chàng lan man đến cuộc đối thoại đã xảy ra với bà nội. Bà hoàn toàn mất sụp đổ, tự trách bản thân mình chính là lý do gây nên tội ác mà Bà Cutter gây nên. Bà nội chính là người đầu tiên lưu ý đến sự bất ổn của người bầu bạn của mình, chính bà là người đã nêu lên vấn đề này với vị bác sĩ, không phải là ông Forrest như Bà Cutter từng nghi ngờ. Tuy nhiên, bà công tước nương nương lại ngăn cản ý tưởng giam lỏng Bà Cutter. Vì vậy ông bác sĩ đã kê một toa thuốc an thần nhẹ liều. Toa thuốc ấy dường như có phần nào giúp đỡ. Nhưng những khi Bà Cutter quen uống thuốc thì luôn xảy ra vấn đề.

Brand chấp nhận đánh giá của bác sĩ Hardcastle và của bà chàng tới một mức độ nào ấy, nhưng nó không thể lý giải lý do tại sao Bà Cutter lại sát hại dì Hannah bấy nhiêu năm về trước, trước khi bất cứ dấu hỏi nào về tình trạng tâm thần của mụ ấy bất ổn. Tuy nhiên, nhận xét ấy cũng xuôi tai đối với mục đích của chàng,để cho mọi người nghĩ rằng Bà Cutter có đôi chút bị thần kinh, và cũng vì cái cớ đó có thể khiến tên của chú Robert không bị cuốn vào cả cục diện đáng buôn này.

Ash nói: “Làm sao cậu lại đến lại ngôi nhà làng [của Marion] trong thời điểm quan trọng ấy?”

Brand mỉm cười. “Marion thành công lừa Bà Cutter đốt lên lò sưởi. Tôi nhìn thấy khói bốc lên từ ống khói và đến đấy điều tra.”

Điều chàng không chia sẻ với Ash chính là chàng đã lao đến đấy như một hiệp sĩ. Chàng thấy nhà dòng Priory hoàn toàn trống không, chỉ còn lại một người lính hầu báo với chàng rằng Marion và Bà Cutter đã ra ngoài tản bộ. Chàng đang lùng xục khu vườn thảo mộc khi nhìn thấy khói bốc lên từ ống khói. Chàng tưởng trái tim mình sẽ nổ tung khi chàng tông qua cửa trước của ngôi nhà. Nhưng đấy cũng không tính là gì khi chàng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang bốc cháy trên đầu cầu thang. Chàng sợ đấy chính là Marion. Chỉ nghĩ đến đã khiến tay chân chàng rung lẩy bẩy.

“Điều gì khiến cậu khẳng định rằng Bà Cutter là kẻ phản diện?”

Brand mỉm cười. “Con chó bị đầu độc.”

“Cái gì?”

“Đấy là một câu chuyện dài dòng, và tôi thà là nghe chuyện cậu làm thế nào đối phó với David Kerr.”

Ash đã ném một chiếc gói nhỏ lên đùi của Brand. “David Kerr,” anh ta nói: “hiện đang trên đường đến Canada.”

Brand đã mở chiếc gói và lắc cho nội dung bên trong rơi ra. Một cặp hoa tai ngọc lục bảo của Marion rơi vào lòng tay chàng, và một chiếc nhẫn cùng bộ.

Ash nói: “Kerr đã kể ra sự thật. Hắn đã mang chúng bán đi với một giá rẻ mạc. Cậu có tin được không, người thợ kim hoàn nhất quyết bắt hắn phải viết rõ ràng khi hắn bán chúng đi?”

“Chúng ta khá là may mắn bởi người thợ kim hoàn đã không bán chúng lại cho người khác.”

“Chúng là một món quà mà ông ta dành cho người phụ nữ của mình. Tôi đã gẩy cả lưởi, khô cả nước miếng mới thuyết phục được ông ta từ bỏ chúng. Rồi còn phải hoàn lại số tiền ông ta trả cho họ Kerr. Rồi tôi dấu đi mấy món châu báu này trong chỗ cư ngụ của Kerr.”

Anh bật cười hắc hắc. “Tôi mong sao cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt của Kerr khi nhóm người Bow Street Runners theo gót tôi vào phòng lục lọi đồ đạc của hắn. Tôi đã nhét các món châu báu trong một ngăn kéo chứa trang phục của hắn.”

Anh ta tạm dừng trong giây lát, một nụ cười rộng toe toét nở trên khuôn mặt anh ta khi cảnh tượng hôm ấy hiện về trong tâm trí. “Rồi hắn bị lôi đến trước mặt trấn trưởng tại Bow Street và bị cáo với tội ăn cắp bảo vật gia truyền vô giá của mẹ tôi. Không có gì giống như một hành vi phạm tội treo lơ lững trên đầu để khiến một người trở lại với lý trí của mình. Tôi báo với trấn trưởng rằng tôi sẽ bải bỏ đơn kiện nếu Kerr chịu trả tiền cho những món nữ trang của mẫu thân tôi. Tất nhiên là Kerr không có một đồng xu dính túi, vì vậy tôi đành phải chấp nhận giấy nợ của hắn.”

“Cậu đã làm thật tốt.” Brand đưa tay vào phong bì rút ra một tờ văn kiện.

Mắt của Ash sáng vực với vẻ hài lòng. “Tổng số là mười ngàn bản Anh, được ký tên trước sự có mặt của các nhà chức trách. Hắn thừa biết nếu hắn có khi nào quay lại Anh quốc và gây bất lợi cho tiểu thư Mario, hắn sẽ bị tống vào tù [của những người thiếu nợ].

“Còn nữa.” Ash lấy chiếc gói khỏi tay Brand và rút hai tờ giấy được gấp đôi. “Đây là hồ sơ được lưu giữ bởi giáo xứ như cậu yêu cầu. Như cậu hiểu đấy, hắn đã xé chúng khỏi hai quyển sổ khác nhau. Tôi biết các giám mục lưu giữ bản sao của các hồ sơ, và Kerr sẽ không bao giờ có tư cách để có được chúng. Hắn đúng là một con cóc ghẻ vô đạo đức, phải không nào?” Anh ta bật cười. “Nhưng không vô đạo đức hơn chúng ta, khi có chuyện cần kíp.”

Cơ bắp trên má Brand xăn cứng lại. “Hắn còn hạ tiện hơn mức đáng khinh miệt. Nếu tôi có thể thao túng như ý mình, tôi sẽ để cho hắn bị trừng trị bởi luật pháp. Án tử hình chính là điều rất có thể đuộc chấp pháp.”

“Tôi cho rằng Marion sẽ ngăn cản điều ấy?”

“Tôi không muốn thử nàng.”

Chàng nuốt một hơi thở dài. Đấy chính là vấn đề. Chàng không muốn phải thử nàng. Những điều xem có vẻ rất đơn giản trước khi các sự kiện kinh khủng xảy ra trong tuần này giờ đã trở nên phức tạp. Marion trải nghiệm qua quá nhiều nên giờ chàng cần phải nâng niu nàng rất tỉ mỉ. Nàng sẽ nghĩ chàng ra sao khi nàng vừa mới chôn một người dì đã mất tích từ lâu? Mọi người đều đang trong cảnh tang thương tại ngôi nhà còn trong những chiếc áo đen u ám. Nếu họ theo quy ước, thì chuyện cưới hỏi sẽ không được ai đề cập đến trong vòng sáu tháng tới.

Điều này hoàn toàn không hợp ý chàng. Ba người kia phải chịu trách nhiệm cho sụp đổ của bản thân họ, ba người ấy cũng đã không xứng đáng có được bất cứ ai tôn trọng, giờ được thương tiếc bởi những người nên coi thường họ nhất.

Ash nói: “Chuyện này ảnh hưởng tới cơ hội bạn được trúng cử ra sao, Brand ạ?”

“Sao chứ?”

Ash với tay tóm lấy chay rượu vang rồi rót đầy ly mình. “Cuộc bầu cử,” anh ta nói. “tôi dự kiến mấy thi thể xuất hiện tại nhà dóng Priory là điều duy nhất mà những cử tri của bạn có thể bàn luận.”

Brand cố dằn xuống một câu đáp trả hà khắc. Có lẽ chàng nên sửa lưng Ash một chút. Có lẽ có một điều gì đó đáng cười trong tình hình hiện tại. Và có lẽ Ash đang cố làm câu chuyện kinh hoàng này được nhẹ nhàng hơn mới là điều chàng đang cần để đưa chàng khỏi tâm trạng buồn bã này.

Chàng nốc một ngụm vang đỏ. “Cậu nói đúng đấy,” chàng nói. “Đấy chính là điều duy nhất bọn họ có thể thảo luận. Họ chả quan tâm đến những gì tôi sẽ thực hiện nếu được bầu vào chiếc ghế trong Quốc hội, mà chỉ quan tâm đến những chi tiết đẫm máu trong vụ sát nhân của Bà Cutter. Nếu nhừng chuyện này được phanh phui trước khi tôi chiến thắng được sự đề cử, ừm, thì chắc là tôi đã không thể nào giành được sự đề cử ấy.”

“Tồi tệ thế sao?”

“Không một chút nghi ngờ gì.”

Họ nhấm nháp rượu vang trong bầu thinh lặng ủ dột.

Ash đứng dậy. “Con bà nó,” anh ta nói. “Nếu cậu không giành được thắng lợi, đấy cũng chả phải là ngày tàn thế giới. Hãy đi xuống quày bar và khui một chai brandy thôi. Còn hơn là ngồi đây lo lắng. Trừ khi, tất nhiên, các cử tri của cậu phản đối thành viên trong Quốc hội uống rượu nơi công cộng?”

Brand cũng đứng lên. “Tôi chưa phải là một thành viên trong Quốc hội và, thẳng thắn mà nói, tôi không chả xem suy nghĩ của bọn cử tri là cái giống gì cả.”

Chàng gom lại những văn kiện rơi rãi được lôi ra từ chiếc gói mà Ash đã mang tới, bước tới tủ áo quần, và nhét chung vào một túi của chiếc áo khoác của mình. “À phải,” ông nói: “tôi thiếu cậu bao nhiêu trong vụ thanh toán họ Kerr?”

Ash chuyển trọng lượng lên chiếc chân kia của mình. “Tôi đã phải giải quyết các khoản nợ của hắn tại Anh quốc này và cho hắn một phần đất đai để bắt đầu cuộc sống mới ở Canada.”

“Bao nhiêu?” Brand nghiêm chỉnh yêu cầu. “Ba ngàn,” Ash đáp. “Ba nàng bản Anh?” Brand thật ngạc nhiên. “Không. Ba nghìn đồng vàng. Hắn mặc cả thật ráo riết.”

Brand trừng mắt, không thể tin, rồi lắc đầu. Chàng quàng một cánh tay qua vai Ash. “Hãy làm luôn hai chai brandy thôi vậy.” Chàng bật cười nói.

Tại nhà dòng Priory, tâm trạng của Marion y như Brand. Kể từ khi chàng rời đi Brighton, nàng ngồi tại một loạt các bữa ăn tối ảm đạm, nơi các thực khách giống hệt một đàn quạ, và những cuộc hội thoại thực tế thì không tồn tại. Khi nàng leo lên cầu thang về phòng riêng của mình sau khi ăn tối như thế, nàng sắp bức tóc của mình ra. Nàng cảm thấy như một kẻ đạo đức giả trong bộ y phục màu đen của mình, và sẽ không hề chiêm bao sẽ phải mặc vào chúng nếu không phải bà bá tước nương nương đã làm gương cho mọi người. Ba nhân vật đầy tội lỗi đã gặp phải kết quả tồi tệ đáng có. Không một ai cần phải tự trách bản thân. Nàng thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc. Sao nàng lại có thể mang vẻ mặt buồn bã được?

Cuối cùng dì Hannah cũng được một nghi lễ chôn cất tử tế theo dòng Kitô, nhưng vòng xoáy tội ác dì đã khởi đầu vẫn còn tiếp diễn sau khi kết cuộc của dì. Flora đã nói với Phoebe, người đã kể lại sau đó với Marion, là thím Theodora đã thu dọn hành lý để trở về nhà chung sống với cha thím ấy.

Tin tức ấy cũng chẳng có gì là bất ngờ, bởi vì Theodora đã tự khóa mình trong phòng đã vài ngày qua và và Ngài Robert dường như xem nhà Brand chính là nhà của mình. Marion mong rằng Brand vẫn còn ở đây hoặc là cuộc bầu cử sẽ xảy ra vào một thời điểm khác. Không có mặt chàng để lèo lái mọi người, gia đình chàng đang tan rã và nàng không biết phải làm sao để ngăn chặn chuyện ấy.

Nàng ngồi trên mép giường mình một thời gian dài, phản ảnh lại những chuyện trong vài ngày qua, suy sét lại những gì Brand kể lại về chú Robert và thím Theodora và Flora. Thật là đáng tiếc thay, và không ai có thể làm gì cả. Nàng không biết tại sao sự kiện lại có vẻ quan trọng với nàng, nhưng nó có vẻ thế.

Chiếc hộp của dì Hannah vẫn nằm trong trong ngăn kéo trên cùng trong bàn trang điểm của nàng. Marion không có tính khí bốc đồng, nhưng ngay lúc này nàng quyết tâm rằng thím Theodora nên biết sự thật rằng chú Robert đã không bao giờ phản bội thím ấy với dì Hannah. Dì Hannah đã tự bố trí kết cuộc tang thương của chú ấy cũng như của bản thân dì ấy.

Với suy nghĩ ấy, nàng lấy ra chiếc hộp của dì dì Hannah từ ngăn kéo và rời khỏi phòng.

Theodora rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, nhưng không có ý thù địch. Thím ấy mở cửa cho phép Marion tiến vào. “Đây là một sự bất ngờ,” bà ấy nói. “Tôi chắc chắn mọi người sẽ nín thở cho tới khi tôi rời đi.”

“Không,” Marion nói, không hề bị lời nói của thím đe dọa. “Tôi nghĩ rằng tôi là người duy nhất biết rằng thím định rời khỏi.”

“Ồ, mọi người đều biết. Tin tôi đi. Các hạ nhân chắc chắn đã thông báo với mọi người rằng hành lý của tôi đã thu xếp đâu vào đấy.”

Marion tự ý ngồi vào một chiếc ghế, không đợi để được mời. Sau một lúc, Theodora thở dài và ngồi vào chiếc sofa nhỏ. Ánh mắt của thím ấy thật đặt dấu hỏi, nhưng không đặc biệt khuyến khích gì.

Sau khi hắng giọng, Marion nói: “Tôi thích ông Forrest. Tôi biết thím cảm thấy mất mát thế nào.”

Đôi mắt của Theodora thu hẹp trong vẻ khó chịu. “Không ai biết hoặc có thể có thể hiểu sự mất mát của tôi khi John mất đi. Ông ấy là người duy nhất là tôi luôn thể dựa vào. Nếu cô không có gì ngoài những điều vô vị này, cô nên mau chóng rời khỏi.”

Đấy chính là vấn đề của Theodora, Marion nghĩ. Thím ấy lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng hơn người và dáng vẻ uy nghi như mới vừa bước ra khỏi một bi kịch Hy Lạp. Còn bản thân nàng thì lại rất bướng. Nàng sẽ không chịu rời khỏi mà không nói hết điều cần nói.

“Tôi có một vật cho thím,” nàng nói.

Theodora đã đứng lên khỏi chiếc sofa. Rồi lại ngồi lại vào ghế, nhận lấy chiếc hộp Marion đưa tới “Là gì thế?”

“Vật lưu niệm của dì Hannah. Dì ấy như bị ám ảnh với phu quân của thím, và đã thu thập những món đồ nho nhặt y như một cô gái bị cú sét ái tình đánh phải. Chỉ là dì Hannah đã tạo dựng lên nhiều lời nói dối, hoặc là để đạt được những gì dì muốn hoặc để thuyết phục bản thân dì rằng dì là một vu vật khiến nam nhân không thể cưỡng lại. Tôi không cho rằng chúng ta sẽ được biết dì ấy nghĩ gì. Chỉ cần biết chú Robert là một kẻ vô tội.”

Theodora cẩn thận xem xét từng món đồ trong chiếc hộp. “Những bức thư Robert viết cho cô ấy đâu?”

Marion lắc đầu. “Không có thư nào cả. Dì Hannah là một phụ nữ có vấn đề. Bà chủ cuối cùng của dì ấy, Bà Love, hiện sống ở Brighton. Bà ấy có thể cho thím biết những náo loạn mà dì Hannah gây ra ở đấy với cậu con trai của bạn bà ta.”

Giọng nàng hạ thấp. “Chú Robert không hề gian díu với dì Hannah. Chú ấy không hề gửi thư cho dì. Toàn bộ điều là một trò chơi của dì ấy, một phần trí tưởng tượng của dì mà thôi.”

Nàng hầu như chưa nói gì xong thì Theodora đã đóng nắp hộp cái cụp, nhét chiếc hộp vào tay nàng. Ánh mắt sáng rực, Theodora nói: “Cô có thể mang nó lại cho Robert và nói với ông ấy rằng tôi không phải dễ dàng bị lừa như thế. Ông ấy đã có cơ hội của mình để cầu xin sự tha thứ của tôi, và bây giờ đã quá muộn rồi.”

Nàng thịnh nộ bước tới cửa và mở nó rộng. Marion đứng dậy bước qua cửa. Nàng dừng lại ở ngưỡng cửa và nhìn vào đôi mắt đẹp rực sáng ấy. “Thím phải biết chuyện tôi nói là sự thật,” nàng nói. “Tại sao thím không chấp nhận nó?”

Theodora lạnh như băng tuyết. “Tôi đã cho cô câu đáp án và không có gì khác để nói.”

Marion lắc đầu. “Làm một nữ thần Hy Lạp chắc phải rất cô đơn.” Nàng ấy rời phòng với tất cả lòng tự trọng mà nàng có thể tập hợp được.

Khi nàng đến phòng riêng của mình, nàng tức xì khói. Hãy nghĩ rằng nàng đã lãng phí sự đồng cảm của mình trên một người đàn bà lòng dạ sắt đá như thế. Người nàng cảm thấy tội thay chính là chú Robert. Chú chính là người bị từ chối, không phải Theodora. Trong hai mươi năm qua, họ đã ở bên nhau, nhưng lại ngàn trùng xa cách. Thật là một sự lãng phí.

Nàng chợt nghĩ đến Brand. Chàng rời khỏi mới có hai ngày, và nàng đã cảm thấy trống vắng. Điều gì khiến cho hai người họ xa cách? Bởi sự chào đời của nàng là một điều ngoài ý? Đấy là một cái cớ mỏng manh như cái cớ Theodora dùng để trừng phạt phu quân bà. Có thể nào bản thân nàng và và Theodora có một điểm chung?

Nàng ngồi trên mép giường, những ý tưởng rối loạn vật lộn trong tâm trí nàng. Ngọn nến đã cháy sắp hết. Các phòng trở nên lạnh lẽo, mà nàng vẫn còn ngồi đấy, suy tư, suy tư, suy tư.

Khi Emily bước vào chào ngủ ngon thì nàng vần còn trong trạng thái ấy. Cô gái ngó thấy ngọn đèn cầy sắp tàn, cảm giác được khí lạnh trong phòng, rồi nhanh chóng tiến đến bên chị mình. Nhẹ quỳ lên đầu gối của mình, cô ôm lấy đôi tay lạnh giá của Marion vào đôi tay ấm áp của mình. “Chị Marion đáng yêu ơi,” cô nàng nói với vẻ lo âu. “Chị có chuyện gì sao? Chị trông thật nhợt nhạt.”

Marion thoáng mỉm cười. “Có một chuyện mà chị đã muốn nói với em từ lâu lắm rồi.” Nàng vỗ nhẹ vào nệm. “Đến đây, ngồi bên cạnh chị giường. Đó là chuyện về cha và mẹ.”

Cuối buổi chiều ngày hôm sau, Brand đang ở bên ngoài một quán rượu, gần nơi với chiếc bục đã được thiết lập để các ứng cử viên có thể lên phát biểu lần cuối trước khi mọi người bỏ phiếu. Chàng đang thực hiện chuyện mà chàng cần phải làm, xã giao với dân địa phương, cung cấp cho họ bia, và mỉm cười cho đến khi khuôn mặt của mình như sắp vỡ.

Mặc dù nó sẽ mất một thời gian trước khi kết quả đến từ các huyện xa, chàng không nghĩ mình có nhiều cơ hội giành thắng lợi. Chàng có thể cảm thấy động lượng đang trượt khỏi tay chàng. Những sự kiện gây sốc tại Nhà dòng Priory không những có ảnh hưởng tới những đại cử tri, mà còn trên các thành viên cùng đảng của chàng. Bọn họ xuất hiện thật đông đảo, nhưng không vai kề vai cùng chàng. Chỉ có một số người đứng lên để đề bạc sự đề cử của chàng.

Có điều gì mới lạ trong vụ này, chàng tự nhủ. Chàng đã quen thói lèo lái bản thân trong lối đời, không cần người khác giúp đỡ, kể từ khi chàng có thể nhớ. Chàng luôn là một con sói đơn độc. Điều mới mẻ chính là chàng thật hy vọng rằng mọi sự không nhất định phải như thế này.

Một bàn tay đặt lên bã vai chàng khiến chàng quay đi khỏi đám nam nhân mà chàng đang cố lấy lòng. Ash cười vào mắt chàng.

“Ash! Cậu đang làm gì ở đây?” Chàng biết rõ Ash không hề quan tâm đến chính trị, và chàng đã để lại anh ta tại khách sạn Castle khi họ vừa định gọi bữa tối. Sao cũng vậy, chàng rất vui khi thấy bạn mình.

“Tôi không có lựa chọn”, Ash nói.

Brand nhìn theo ánh mắt nơi Ash chỉ. Đối diện trên sân là Marion, Clarice, Emily và còn có bà của chàng đang đứng trên vỉa hè, vừa mới bước xuống khỏi một cỗ xe của nhà dòng Priory. Họ mỉm cười và gật đầu và vẫy tay với chàng.

Điều khiến chàng trợn trừng mắt chính là chỉ có bà chàng là người duy nhất trong bộ y phục tang lễ. Những người khác đều ăn vận đủ màu đủ sắc.

Bóng tối trong chàng đã không còn, một nụ cười chậm rãi lây lan trên khuôn mặt ấy.

Còn nữa. Ash chạm vào tay chàng và Brand hướng sự chú ý của mình về bục phía trên. Andrew đang đứng trên ấy. Oswald ở ngay phía sau.

“Chính là công tước, Công tước của xứ Shelbourne!” Viên chức trưởng kêu lên.

Tiếng thì thào nổi lên trong đám đông. Ai đó nói: “Đấy không phải là Ngài Andrew sao?”

Andrew nghe những bình luận và phản ứng lại: “Phong tước không có gì là quan trọng! Điều quan trọng là nhân cách và tài năng của một nam nhân. Tôi yêu cầu mọi người bỏ phiếu cho anh tôi bởi vì tôi biết anh ấy sẽ làm cho một người quản lý tuyệt vời của bất cứ trách nhiệm nào anh ấy cán đáng. Nếu mọi người không tin tôi, hãy cứ nhìn vào bất động sản của dòng FitzAlan. Anh ấy là người quản lý của chúng tôi kể từ khi tôi còn là một cậu bé và chúng tôi vẫn phát triển mạnh.”

“Phát triển mạnh, phải không?” Một khán giả chế nhạo. “Vậy còn John Forrest thì sao? Hãy hỏi ông ấy xem ông ta có phát triển mạnh chăng.”

Câu hỏi đã ném Andrew ra dễ dàng, nhưng một người ngoài cuộc, Ngài Robert, đã lên những thách thức. “John Forrest,” chú ấy kêu lên: “là một nhân viên của tôi. Tôi trả tiền thù lao cho ông ấy. Ông ta phụ trách chuồng ngựa của tôi. Nếu ông cần tìm người đổ lỗi, thì tôi mới là mục tiêu của ông chứ không phải cháu trai của tôi.”

Cảnh sát viên Hinchley đang có mặt để giữ trật tự, nhưng ông cũng là một cử tri và ông cũng hăng máu sau lời châm chích ấy. “Nếu không phải là Ông Hamilton,” ông ấy cao giọng hét lên át cả các tiêng bàn tán của đám đông: “thì một vụ giết người khác đã xảy ra. Tôi không thể nói điều gì hơn, bởi đấy chính là chính sự, nhưng tôi và Ngài Basil đều biết được những gì cần biết, và tôi sẽ bỏ phiếu cho Ông Hamilton.”

Có người hoan hô, có người báng bổ. Chuyện xảy ra y như trận chiến được diễn lại giữa quân đối kháng Roundheads và kỵ binh hoàng gia Cavaliers trong ngày lẽ hội của bà chàng, Brand nghĩ. Và chàng cũng không biết tại sao chàng lại cười toe toét.

“Tôi phải ở lại cho đến giây phút cay đắng cuối.” Chàng nhìn Ash. “Chuyện nàycó thể kéo dài mấy canh giờ. Cậu làm ơn báo với Marion và những người khác không để khỏi phải chờ, được không? Tôi sẽ tìm họ tại khách sạn vào ngày mai để cùng dùng bữa sáng.”

Ash nhìn chằm chằm. “Đến giây phút cay đắng cuối? Nó y là vậy, phải không?”

“Tôi cho rằng là vậy”, Brand nói, nhưng chàng vẫn cười toe toét khi chàng đến nói chuyện với chú Robert.

Emily trì hoãn khi phải lên xe trở về khách sạn. Cô nàng muốn nói chuyện với Andrew, và vẫy tay gọi cậu ta sang. Khi cậu ấy đứng trước mặt cô, cô nắm lấy tay và mỉm cười nhìn vào mắt cậu

“Cậu thật tuyệt vời!” Cô nói. “Tôi rất tự hào về cậu, tôi có thể hôn lấy cậu!”

Cậu nhướng mày. “Chuyện gì ngăn cản cô chứ?”

Cô nàng cảm thấy một chút ớn lạnh, nhưng không báo động, giống sự thận trọng nữ tính hơn, mà cô lập tức bác bỏ. Đây là Andrew. Với cô nàng, cậu ta như một người anh. Cô thì đang hành xử giống như nữ sinh ngớ ngẩn.

Cô quàng đôi tay lên vai chàng, lơ đãng để ý rằng chúng rất rộng và đầy nam tính, rồi nâng cằm mình lên. Cậu ta cũng chẳng làm gì để giúp, nên cô phải kiễng chân và ép môi mình lên môi cậu ấy. Đó là khi cánh tay của chàng kẹp quanh thân cô, ôm cô sát vào thân thể cứng cáp của mình. Tiếng hô hoán bởi cú sốc bị kiềm hãm lại bởi một nụ hôn khác. Và người thanh niên này thực sự biết làm thế nào để nụ hôn.

Nụ hôn kết thúc chỉ trong giây lát, và cậu ta đẩy cô nàng ra xa mình một chút. Khuôn mặt cô nàng đỏ lựng thẹn thùng và bắt được ánh mắt rất biết chuyện của cậu ta.

“Vụ này là vụ gì thế?” Cô nàng bực dọc hỏi.

“Oh, chỉ là đánh dấu lãnh thổ của anh thôi,” cậu lập tức đáp một cách gọn ơ. “Anh nghĩ rằng đây cũng là thời điểm em nên biết quan hệ của chúng ta.”

Nàng cho ra một hơi thở dồn nén và nói điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến. “Nhưng Andrew ạ, cậu không thấy chúng tôi đang còn quá non dại không?”

Chàng nhẹ vuốt má nàng bằng ngón cái của mình. “Phải, em yêu, nhưng chúng ta cũng sẽ lớn lên, phải không?”

Rồi cậu ta ngông nghênh bước đi nơi khác.

Chỉ khi ấy thì cô nàng mới để ý rằng có một đám đông đang hít hà và trừng mắt nhìn. Cô nàng gần như ném mình vào cỗ xe và chìm vào băng ghế.

“Sao em lâu vậy?” Marion hỏi.

“Oh, là Andrew,” Emily đáp, và quay đầu đi để giấu nụ cười ngu ngốc mà cô nàng dường như không thể dập tắt. “Chỉ là Andrew.”

Bà công tước nương nương trông thấy nụ cười ấy, và gánh nặng trong trái tim bà dường như đỡ đi phần nào. Nỗi đau buồn hiện tại của bà nhạt dần vào nền khi một ý tưởng khác nảy sinh. Bà cảm thấy bà có thể từ bỏ tất cả hy vọng và ước mơ cho thành viên khó khăn của dòng họ FitzAlan và đặt để chúng vào tay của những người khác. Thời đại của bà sắp là quá khứ và đã đến lúc dành cho Marion và Emily.

Đó là một suy nghĩ hảo huyền, nhưng nó an ủi bà. Nó cho bà hy vọng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...