Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 66: Trong bệnh viện, tự anh giúp cô uống chắn



"Sáng sớm hôm nay, anh ta và Tôn Tuệ San đã lên máy bay đi Mỹ". Mi mắt Kiều Nam nhíu chặt lại, không dám nhìn biểu tình của Tả Tình Duyệt, anh sợ mình nhìn thấy một tia bi thương trên mặt cô, anh biết, Tả Tình Duyệt yêu Cố Thịnh, mà mình...

Anh thầm thở dài trong lòng, giờ phút này, mặc dù anh có thể chắn giữ ở bên cạnh cô, cũng không thể nào đi vào trong lòng cô.

Tình yêu là đáng sợ như vậy, biết rõ đối phương không thương mình, nhưng trái tim không nghe theo sự điều khiển của lý trí, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa. Mặc dù biết rõ kết cục cuối cùng của mình, vẫn không nhịn được theo đuổi chút hạnh phúc ngắn ngủi.

Đến nước Mỹ?

Tả Tình Duyệt vô lực dựa đầu vào trên gối, không có vấn đề gì nữa rồi, lúc này, cô không về nhà cũng không thành vấn đề!

Cô nhớ rõ, sau khi kết hôn, hai người bọn họ chưa từng đi hưởng tuần trăng mật, cô thật sự kỳ vọng, mình có thể đi cùng với anh một chặng đường, nhưng cuối cùng, người có thể bồi bên cạnh anh cũng không phải là cô!

Cũng được! Không thèm nghĩ nữa! Không cần nghĩ đến những chuyện thương tâm, anh và Tôn Tuệ San không có ở đây, không nhìn thấy bọn họ thân mật ân ái, mình sẽ không đau lòng, đúng không?

Nhưng tại sao trước mắt cô cảm thấy một mảnh mơ hồ, là trời đang đổ mưa sao?

"Đừng khóc! Bất kỳ thời điểm nào em cần, anh sẽ bồi bên cạnh em!". Kiều Nam ôm Tả Tình Duyệt vào trong ngực mình, nước mắt của cô làm lòng anh đau nhói, biết rõ cô không muốn làm bạn với mình, biết rõ cô hận mình, biết rõ sau khi anh nói ra những lời này có thể sẽ bị cô xem thường và khinh bỉ, nhưng anh vẫn không nhịn được hứa hẹn cùng cô.

Miễn là cô cần anh, anh sẽ luôn luôn canh giữ bên cạnh cô, cho đến khi...

Một chút đau đớn nổi lên, anh không dám nghĩ tới kết cục, anh phát hiện ra ngay cả bản thân mình cũng không nhận thức được mình nữa rồi, lùi bước, sợ hãi, tâm thần bất định, những thứ này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh, trong suy nghĩ của anh, đó đều là hành vi của những kẻ yếu đuối, nhưng bây giờ...

Trong lòng cười khổ, anh đã lộ ra tất cả hành động của kẻ yếu đuối rồi.

Vào giờ khắc này, lòng Tả Tình Duyệt như con đê vỡ nát, trong nháy mắt, tất cả kiên cường cùng ngụy trang đều sụp đổ, lúc này, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé cần sự ấm áp và yêu thương!

Để mặc cho mình khóc lớn trong ngực Kiều Nam, nước mắt khiến cho quần áo trước ngực Kiều Nam ướt đẫm, nhưng Kiều Nam không để ý tới, đối với anh mà nói, đây là một hiện tượng tốt, không phải sao? Tốt hơn so với việc Tả Tình Duyệt không chút do dự đẩy anh ra!

Nói anh nhân lúc cô yếu đuối mà tiến vào cũng được, nói anh hèn hạ có tâm kế cũng tốt! Chỉ cần có thể đi vào lòng cô, anh không thèm để ý đánh giá của người khác đối với mình!

Điều duy nhất anh quan tâm là cách nhìn của cô thôi!

Khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhẹ, Kiều Nam nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng của Tả Tình Duyệt, một màn này đã được một người đàn ông nho nhã đứng ngoài cửa thu vào đáy mắt.

Không như ý muốn. Trong tay người đàn ông ấy cũng mang theo một ít đồ vật, muốn vào cửa nhưng làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước. Cận Hạo Nhiên nghe được tiếng khóc của Duyệt Duyệt, từ lâu, anh đã không thấy cô khóc lớn như thế. Lúc nhỏ, mỗi khi tủi thân, cô sẽ ôm mình khóc như vậy, mà bây giờ, cô đang ôm một người đàn ông khác, anh có thể cảm nhận được sự che chở của Kiều Nam đối với cô, trong lòng thở dài, xoay người rời đi. Truyện Sắc Hiệp - http://

Cuối cùng, khóc liên tục khiến thanh âm của cô trở nên nghẹn ngào, dường như đã phát tiết xong uất ức trong lòng mình, Tả Tình Duyệt thoát khỏi lồng ngực của Kiều Nam, ánh mắt rơi vào quần áo bị cô làm ướt, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.

"Đúng là... Thật xin lỗi!". Ánh sáng trong mắt Tả Tình Duyệt lóe lên, cô phát hiện ra, vừa rồi, mình thật luống cuống, cư nhiên ở trước mặt người mình cực kỳ thống hận lại lộ ra sự yếu ớt như thế.

"Không sao, thật sự không sao". Trên mặt Kiều Nam hiện lên một nụ cười, giống như cô làm ướt quần áo của anh là vinh hạnh cực lớn của anh vậy.

Anh lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tả Tình Duyệt, cô khóc nhiều khiến đôi mắt đỏ lên càng làm cho anh sinh lòng thương tiếc.

Tả Tình Duyệt lúng túng dùng tay trái cầm lấy khăn giấy, tự mình lau.

Ánh mắt Kiều Nam thoáng qua một chút mất mát, nhìn vào chén canh, bỗng dưng trên mặt nở ra một nụ cười.

"Chắc em đói bụng rồi! Đừng ngược đãi bản thân mình, em yên tâm, canh này không có vấn đề gì đâu, nếu không tin, anh uống trước cho em xem!". Kiều Nam giống như một đứa trẻ to xác, con ngươi màu xanh lục chớp động, mong đợi sự tán thành của Tả Tình Duyệt.

Đối mặt một Kiều Nam như thế, dù cho tâm Tả Tình Duyệt làm bằng sắt đá cũng không nỡ cự tuyệt ý tốt của anh ta, cộng thêm sự thất thố trước mặt anh lúc nãy, Tả Tình Duyệt cũng không cự tuyệt nữa.

Vươn tay muốn tiếp nhận cái chén, nhưng tay phải bị băng gạc bó kín khiến cánh tay cô cứng đờ tại chỗ, xem ra, tay là một bộ phận rất quan trọng!

"Tay em đang bị thương, để anh giúp em!". Khôn khéo như Kiều Nam, dĩ nhiên biết cách nắm chắc lấy cơ hội này, mặc dù đau lòng khi thấy tay cô bị thương, nhưng anh cũng rất may mắn, tìm được cho mình một lý do để thân cận cô.

Tả Tình Duyệt muốn cự tuyệt, nhưng một muỗng canh đã đưa đến bên môi mình, lúc này, cô há miệng cũng không được, không há miệng cũng không xong.

"Mùi vị không tệ đâu!". Vào lúc tâm trạng cô đang mâu thuẫn, Kiều Nam mở miệng, trong mắt lóe ra ánh sáng hy vọng, nhìn chằm chằm vào Tả Tình Duyệt.

Bị anh nhìn như thế, Tả Tình Duyệt cảm thấy luống cuống, há miệng uống canh, nhưng bởi vì mất tự nhiên mà không cảm nhận được mùi vị.

Tâm tình Kiều Nam thật tốt, tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng cho Tả Tình Duyệt ăn, nghiễm nhiên là hành động của một người đàn ông đối với một người phụ nữ mình yêu mến!

Mà trong lòng Tả Tình Duyệt, dần dần sinh ra một chút khổ sở, cô thật sự hy vọng, giờ phút này, người tự tay múc canh cho cô ăn là Cố Thịnh, nhưng...

"Đủ rồi, tôi uống đủ rồi." Tả Tình Duyệt nhíu mi, nói với Kiều Nam, cô không muốn tiếp tục nữa, nhìn Kiều Nam dịu dàng đối với cô, cô sẽ bất giác nghĩ đến Cố Thịnh.

Kiều Nam giật mình, đem chén đặt sang một bên," vậy... Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh... Buổi tối anh trở lại đưa thức ăn cho em!"

Trong lòng toát ra một cỗ mất mát, Kiều Nam không muốn rời đi, nhưng hiện tại anh đã không có lý do tiếp tục ở lại. Anh biết chừng mực, không muốn ép Duyệt Duyệt quá, như vậy sẽ phản tác dụng, khiến Duyệt Duyệt càng ghét anh hơn!

Anh không thể lại bị cô ghét!

Thì ra là bị người phụ nữ mình yêu mến hận, ghét, sẽ khó chịu như vậy!

"Ừ." Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt không cự tuyệt, có lẽ, bởi vì cô quá khát vọng cảm giác được người khác quan tâm, hoặc là, cô xác định Kiều Nam hiện tại sẽ không làm thương tổn mình, cũng có thể, cô đang cho chính mình một cơ hội.

Một khi nhìn thấy Kiều Nam, cô sẽ có cơ hội nghĩ đến Cố Thịnh!

Ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam không rời khỏi bệnh viện mà đi vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị, nghĩ đến bàn tay bị thương của Duyệt Duyệt, vừa rồi, anh vẫn ngấm ngầm chịu đựng, không dám nói cho cô biết chân tướng, nhưng anh có thể lừa gạt được bao lâu?

Mặt khác, Duyệt Duyệt...

Kiều Nam rùng mình, không dám nghĩ thêm nữa.

Trong phòng làm việc của bác sĩ

Sắc mặt của Kiều Nam âm trầm, không khí bởi vì anh đến, thật giống như bị phủ lên một tầng sương lạnh, âm lãnh vô cùng.

"Kiều tiên sinh, anh xem..." bác sĩ bị khí thế âm lãnh của anh dọa sợ, thậm chí không dám nhìn vào đôi con ngươi xanh đậm kia, mới vừa rồi không cẩn thận nhìn vào, ông thậm chí hơi kinh sợ, quả nhiên không hổ là bá chủ hắc đạo người người nghe tin đã sợ mất mật trong giới hắc đạo thành phố A.

"Bất luận như thế nào, tôi muốn ông dùng toàn lực giữ tay của cô ấy lại, cô ấy thích đàn dương cầm, tôi không muốn cô ấy sau này không thể đụng vào phím đàn nữa." Giờ phút này Kiều Nam giống như Ám Dạ Tu La đi ra từ địa ngục, làm cho người ta không nhịn được sợ hãi, Duyệt Duyệt bị tổn thương đã quá nhiều, nếu như vì vậy mất đi năng lực đàn dương cầm, anh không biết đả kích này sẽ khiến cô như thế nào nữa!

Anh cũng không dám suy nghĩ!

Cho nên, bất kể bỏ ra cái giá nào, anh đều muốn chữa khỏi tay của cô trước khi Duyệt Duyệt biết rõ chân tướng.

Trong đầu hiện ra Tả Tình Duyệt ngồi ở trước đàn dương cầm, trên mặt hiện nụ cười tự tin mà hạnh phúc, ánh mắt của Kiều Nam bỗng chốc siết chặt.

"Kiều tiên sinh, nhưng..." bác sĩ chữa trị dừng một chút, suy nghĩ một chút vẫn lấy dũng khí miêu tả tình hình thực tế cho anh nghe lần nữa, "Tay tiểu thư bị thủy tinh thương tổn tới thần kinh, dựa vào điều kiện trị liệu ở thành phố A, cho dù có thể làm cho tay của cô phục hồi như cũ, chỉ sợ cũng không cách nào tránh khỏi một chút ảnh hưởng."

"Ảnh hưởng gì?" ánh mắt lợi hại của Kiều Nam nhìn về phía bác sĩ chữa trị, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia bất an.

"Ngón tay sẽ hơi run rẩy, đàn dương cầm sợ rằng..." Đàn ra bài nhạc bình thường thì được, nhưng muốn đạt đến trình độ cao hơn, chỉ sợ là khó càng thêm khó.

Rầm một tiếng, Kiều Nam hung hăng đánh một quyền vào trên bàn, đáng chết!

"Kỹ thuật chữa trị của nước ngoài thì sao?" Kiều Nam tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

"Nước Mỹ có một hội chữa trị có thể có hy vọng! Cho nên tôi đề nghị..." Bác sĩ chữa trị thận trọng quan sát thần sắc Kiều Nam, sợ sơ ý một chút lại chọc giận người đàn ông này.

Kiều Nam đột nhiên đứng dậy, trong con ngươi xanh đậm tựa như đang tự hỏi cái gì. Bất chợt, đi tới cửa thì dừng lại bước chân, "Thương thế cụ thể, không thể cho cô ấy biết!"

"Đúng, đúng, vâng!" Mặc dù bệnh nhân có quyền biết bệnh tình chân thật, nhưng vì một câu nói của người đàn ông này, dù ông có gan lớn như trời cũng không dám tiết lộ bệnh tình cho cô gái kia biết!

Sau khi Kiều Nam đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ chữa trị, bước chân theo bản năng đi đến phòng bệnh của Tả Tình Duyệt, đứng ở bên giường, nhìn Tả Tình Duyệt đã ngủ, có thể là vừa rồi ăn khóc đến mệt rồi!

Trong lòng thoáng qua một tia thương yêu, động tác êm ái đụng vào tay của cô, nước Mỹ? Anh nên dùng cớ gì khiến Duyệt Duyệt đồng ý đi Mỹ trị liệu với anh?

Nhắm mắt lại, Kiều Nam phát hiện, chỉ cần là chuyện liên quan đến Duyệt Duyệt, anh đều quan tâm quá mức, càng thêm sợ hãi khiến cô bị thương tổn!

"Duyệt Duyệt..." Kiều Nam nhẹ giọng nỉ non tên của cô, không muốn đánh thức cô.

Không biết ngồi bên trong bao lâu, Kiều Nam giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt rơi vào trên bụng của cô, ánh mắt trở nên dị thường, mơ hồ hàm chứa mấy phần đau đớn.

Nếu như Duyệt Duyệt biết rõ, nhất định sẽ thật cao hứng!

Cô sẽ hưng phấn chạy đi nói cho Cố Thịnh? Khổ sở cười cười, anh hy vọng hiện tại có thể giấu cô đi, không cho bất luận kẻ nào tìm được, trong lòng của anh bởi vì việc này mà mơ hồ bất an.

Kiều Nam không biết rời đi lúc nào, anh rốt cuộc đợi đến buổi tối, có thể mượn lúc đưa cơm đến chỗ cô. Tâm tình của anh rất kích động, nhưng, khi anh đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường bệnh không có bóng dáng của Tả Tình Duyệt, hộp tiện lợi trong tay rơi bịch trên đất, hốt hoảng muốn đi tìm bác sĩ y tá hỏi rõ ràng, lại mơ hồ nghe toilet truyền đến động tĩnh hơi nhỏ.

"Duyệt Duyệt..." Kiều Nam thử kêu, nhanh chóng vọt vào toilet, nhìn thấy Tả Tình Duyệt gian nan cúi người trên bồn rửa mặt nôn ọe, trong lòng đột nhiên trầm xuống, cả người thoáng qua lạnh lẽo.

Cô đã nhận ra sao?

Chân của Kiều Nam giống như mọc rể, thân thể cứng ở nơi đó, không cách nào nhúc nhích.

Tả Tình Duyệt cực kỳ khó chịu, không biết vì sao cô buồn nôn như vậy, lại không nôn ra được gì

Rốt cuộc thật vất vả thở bình thường lại, Tả Tình Duyệt lắng xuống, cẩn thận nghĩ tới phản ứng vừa rồi của mình, đôi con ngươi chớp động, đột nhiên, trong lòng của cô cả kinh, trong mắt thoáng qua không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng đặt tay ở nơi bụng.

Thật như cô nghĩ sao?

Tả Tình Duyệt quay đầu lại, xoay người nhìn về phía Kiều Nam đứng ở cửa toilet, đến gần anh từng bước từng bước.

"Tôi... Mang thai?" Tả Tình Duyệt nhìn chằm chằm Kiều Nam, thanh âm hơi run rẩy.

Kiều Nam tránh ánh mắt của cô, cô đã biết, không phải sao?

"Đúng vậy!" Kiều Nam tránh nhìn vào mắt cô, còn chuyện gì thống khổ hơn việc cô gái mình yêu mang thai con của người khác?

Kiều Nam anh cũng từng có không ít phụ nữ, nhưng anh chưa từng nghĩ cho ai mang thai con của anh, cho dù cũng từng có phụ nữ dùng con để trói buộc anh, tìm hết mọi thủ đoạn mang thai đứa bé, anh cũng sẽ cho người xử lý sạch sẽ, không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy!

Đây là ông trời trừng phạt anh trước kia máu lạnh vô tình, trả thù sự tàn nhẫn không ai bì nổi của anh sao?

"Thật sự có em bé?" trên mặt Tả Tình Duyệt hiện ra nụ cười sáng lạn, cô có con, đây là con của Cố Thịnh, nghĩ đến phòng trẻ Cố Thịnh đã chuẩn bị thật lâu kia, trời cao vẫn thương hại cô, cho cô một đứa bé, hoặc là...

Trong lòng Tả Tình Duyệt mơ hồ trồi lên sự mong đợi, hoặc là Cố Thịnh biết mình có con của anh rồi, sẽ hồi tâm chuyển ý!

Anh ấy thích em bé!

"Tôi có con!" Tả Tình Duyệt vuốt ve bụng bằng phẳng, cô không cách nào tưởng tượng, đã có một sinh mệnh nhỏ hình thành ở trong thân thể của cô, cô tựa hồ cảm thấy mình bị ánh mặt trời ấm áp bao vây, trên mặt toát ra chói lọi.

Đối với vui sướng của Tả Tình Duyệt, Kiều Nam làm thế nào cũng không cao hứng nổi, tim của anh tựa hồ bị một bàn tay níu lấy thật chặt, cơ hồ sắp hô hấp không nổi.

Đột nhiên, anh thấy Tả Tình Duyệt kích động chạy ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam nhanh chóng bắt lấy tay của cô, "Em muốn đi đâu?"

"Tôi muốn về nhà, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi mang thai! Tôi đã mang thai con của anh ấy!"

Tả Tình Duyệt không cách nào che giấu sự hưng phấn của mình, hận không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt của Cố Thịnh, nói cho anh biết tin tức này.

"Em quên rồi sao, anh ta đang ở Mỹ, ở chung với Tôn Tuệ San!" Kiều Nam hô lên, thấy nụ cười cứng đờ trên mặt Tả Tình Duyệt, trong lòng trồi lên hối hận, áy náy ôm cô vào trong ngực, "Thật xin lỗi, anh không cố ý nói chuyện lớn tiếng với em, anh... Anh chỉ muốn... Anh chỉ muốn nói, nếu như em muốn gặp anh ta, anh có thể dẫn em đi."

"Thật sao?" Tả Tình Duyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Kiều Nam, tựa hồ đang xác định độ tin cậy trong lời nói của anh ta.

"Thật." Kiều Nam kiên định gật đầu, anh có thể làm thế nào đây? Anh đã nói, muốn canh giữ ở bên cạnh cô, không phải sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...