Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

Chương 85: Họp Báo.



Nếu như hỏi, dạo gần đây tin tức nào được lên trang nhất nhiều nhất, đương nhiên là tin tức về mối quan hệ "kia" của Ry đội trưởng giật giải quán quân.

Lúc Lâm Thi Dĩnh mở cửa đi vào phòng họp, vô vàn ánh sánh chớp tắc liên tục, giống như người ta muốn dùng thứ ánh sáng đó vã vào mặt cô, nói không ngoa thì mấy thứ ánh sáng chớp tắt đó còn sáng hơn cả ánh sáng trên đỉnh đầu.

"Thi Dĩnh, không sao đâu." Mao Nhẫn ở phía sau thấy tình huống này liền vỗ vai trấn tĩnh Lâm Thi Dĩnh.

Chỉ là ngoài dự đoán của Mao Nhẫn, người đi trước mắt hình như rất bình tĩnh, nụ cười trên môi chưa từng mất đi.

Đúng, Lâm Thi Dĩnh rất bình tĩnh, lúc đầu cô còn nghĩ mình sẽ căng thẳng tới chết, nhưng khi mở cửa đi vào phòng nhìn thấy một mớ ký giả nháo nhào, tâm lại cực kỳ yên ổn, không chút gợn sóng. Cô nhẹ lầm bầm 'haiz~ quả nhiên phải đi tới nước này.'

Mấy chục phóng viên ngồi chờ bên dưới căng thẳng đợi buổi họp bắt đầu, nào bút ghi âm, nào điện thoại, laptop đều được chuẩn bị đầy đủ, cũng vừa lúc nhân vật chính lên sân.

Toàn bộ hội trường có 50 chỗ ngồi, thợ chụp ảnh thì đứng một bên. Trái ngược với số người áp đảo, trên bàn họp chỉ có 4 chỗ, người phụ trách quan hệ xã hội, Mao Nhẫn, Dương Viễn Khang và Lâm Thi Dĩnh.

Dương Viễn Khang ngồi bên cạnh Lâm Thi Dĩnh cầm micro "Họp báo liên quan tới Winnie chính thức bắt đầu, xin hỏi ai muốn đặt câu hỏi."

Hai giờ họp báo, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Ở nơi đó chiến sự đang xảy ra, còn Hàn Duẫn Nghiên đang làm gì nhỡ? Uầy, nếu có ai cho rằng nàng sẽ nhàn rỗi đợi chờ thì quá là ngây thơ rồi. Nàng bây giờ cũng đang giáp mặt đương đầu với "kẻ địch" đây này.

"Sở Lăng, anh muốn gì đây? Sáng sớm tới đây là muốn em xem sắc mặt của anh à?"

Hàn Duẫn Nghiên khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường, đối diện nàng là bản mặt cực kỳ khó coi của Sở Lăng, đối với vị anh trai này, nàng chưa từng dùng thái độ em gái ngoan hiền.

Xung quanh Sở Lăng rõ ràng toàn là lửa giận, vẻ mặt nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, mấy ngày nay tin tức về bạn gái của Ry rần rần hắn cũng đã nghe qua, người khác có thể không biết, nhưng hắn làm sao không nhận ra "bạn gái" kia là ai. "Duẫn Nghiên, chuyện này có thật không?"

"Ừm, thật." Không chút do dự, Hàn Duẫn Nghiên thoải mái thừa nhận.

"Rầm"

Cốc nước trên bàn liên tục gợn sóng, Sở Lăng mặc kệ cảm xúc đau nhói ở lòng bàn tay, thẳng lưng lửa giận đùng đùng nói "Hàn Duẫn Nghiên, em điên rồi hả?! Ai dạy em làm mấy chuyện thế này hả? Có phải Winnie kia dạy xấu em không?!"

Tuy rằng trong lòng của Sở Lăng em gái mình có chút bá đạo, có chút cắn chết không tha, chút giết người không sợ đền mạng, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là người bình thường, mà người bình thường thì làm sao lại làm ra mấy cái tin tức điên loạn này được. Rõ ràng là có người dạy xấu em gái bảo bối của hắn mà.

Nghe xong câu nói Hàn Duẫn Nghiên bình thản liếc nhìn Sở Lăng, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghê salon, ngữ khí bình thản. "Em không có điên, hơn nữa A Dĩnh cũng không dạy xấu em."

"Em không cần phải bảo về người phụ nữ kia, anh đã sớm biết giới giải trí không ra thể thống gì mà, đáng ra ngay từ lúc đầu anh nên..."

"Sở Lăng!" Từ lúc bắt đầu đến giờ thái độ của Hàn Duẫn Nghiên không tệ lắm, nhưng nghe câu này nàng liền quát lớn ngăn không cho Sở Lăng nói tiếp, vẻ mặt nàng rõ ràng đang rất giận, nàng nhìn Sở Lăng, nói lời thật lòng. "Là em trêu chọc A Dĩnh trước."

"...Em!" Sở Lăng trừng mắt tức giận nhìn Hàn Duẫn Nghiên, giận đến không nói được gì, nhưng mà hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghe câu nói đó, 'không hổ danh là em gái mình, đến cả người tẩy chay tình yêu kia cũng phải quỳ dưới chân.' Cảm giác tự hào này quả thật có chút kỳ cục ha....

Hàn Duẫn Nghiên hít một hơi sâu, thả lỏng mình, sau đó dùng giọng điệu ôn hòa nói "Anh, em vốn nghĩ rằng em chỉ là mới yêu thích A Dĩnh, nhưng mà em phát hiện ra, kỳ thực không phải vậy. Phần tình cảm này có lẽ bắt đầu sớm hơn cả những gì em nghĩ, có lẽ là lúc đại học, hay là ở cấp ba, thậm chí là từ lần đầu em gặp cậu ấy."

Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện đang lần lượt biến đổi, đến cuối cùng chỉ còn trầm mặc. Lòng nàng ngoại trừ chua xót, còn có hổ thẹn, nàng thu lại gai nhọn khôi phục ngữ khí của mình. "Anh, xin lỗi, em sẽ không nghe theo anh. Xin lỗi."

Lời xin lỗi đầu tiên là vì thái độ của nàng, lời xin lỗi thứ hai là vì nàng quyết định sẽ làm đối phương nổi trận lôi đình.

Mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng trong lời nói của Hàn Duẫn Nghiên rất kiên định, hai tay nắm chặt, nàng nhìn người trước mắt, cũng đợi lời nói phủ nhận.

Sở Lăng nhìn vào mắt nàng, nhìn vào thì có vẻ thấy đơn giản nhưng đoạn đường này phức tạp đến dường nào, chẳng lẽ ái tình luôn làm người thông minh trở nên ngu ngốc?

"Có người em gái như em không biết là may mắn hay bất hạnh nữa."

?? Ý này là?? Hàn Duẫn Nghiên trừng lớn mắt, miệng bởi vì kinh ngạc cũng khẽ nhếch lên, nàng sửng sốt nhìn người đang đứng lên từ ghế salon, vẻ mặt nghiêm túc cũng không giống như lúc bắt đầu.

Đây là....là chấp nhận rồi??

"Anh?" Hàn Duẫn Nghiên rất hiếm khi có biểu hiện thấp thỏm thế này, thái độ của anh này thay đổi nhanh quá, làm nàng không dám chắc chắn phỏng đoán của nàng là đúng.

Có điều biểu hiện thấp thỏm của Hàn Duẫn Nghiên không được lâu, đã được câu nói kế tiếp của Sở Lăng xác thực phỏng đoán của chính nàng. "Tìm thời gian cùng ăn một bữa đi." Hắn cũng phải nhìn "em zể" tương lai của mình 1 lần chớ.

Lâm Thi Dĩnh đang trả lời phỏng vấn tự nhiên sau lưng có chút lạnh, không tự chủ được liền khẽ rùn mình, trùng hợp là lúc đó liền có một phóng viên giơ tay muốn đặt câu hỏi, cô liền đè xuống cảm giác rùn mình, mỉm cười nói "Vị tiên sinh này có gì muốn hỏi?"

Người đàn ông mang kính ngồi giữa họo trường đứng lên, trên cổ là tấm thẻ nhân viên nhật báo Juzi , tuy lời nói của người này rất chậm rãi nhưng từng chữ từng chữ đều có ám nghĩa "Vậy xin hỏi quan hệ của hai người có phải như tấm hình này?"

Lâm Thi Dĩnh đương nhiên biết, câu hỏi này là muốn hỏi quan hệ của cả hai là loại quan hệ nào. Cô cười cười, nhìn người đang cầm bút ghi âm, ý cười càng đậm "Tôi thấy những tấm hình này rất bình thường, nhưng lại có một số bài báo thích phóng đại chuyện lên"

Câu trả lời này đâu phải điều mấy mợ nhà báo muốn.

"Nhưng rõ ràng cô và vị tiểu thư này là ở trên đường ôm ấp mà!" Người ta đâu có buông tha cô dễ như vậy.

"Thật ngại quá, mời người tiếp theo đặt câu hỏi." Đại diện công ty nhanh chóng đổi chủ đề.

Lâm Thi Dĩnh họ nhẹ 1 cái, gật gật đầu, vẻ mặt chăm chú "Xác thực, ở điểm này chúng tôi có chút thất sách."

Ù ôiiii ~~~ cái này là thừa nhận đúng hơmmmmmm? Câu vừa dứt, ngón tay của 1 đống thợ chụp chuẩn bị bấm máy, phóng viên có mặt cũng bắt đầu rướn cổ vễnh tai để nghe cô nói.

Dương Viễn Khang ở bên cạnh chân mày đã muốn dính vào nhau, hắn trầm mặt ẩn ý nhìn Lâm Thi Dĩnh, sau đó nháy mắt mắt ra hiệu với nhân viên quan hệ xã hội.

"Như vậy là cô thừa nhận có quan hệ với vị tiểu thư kia?"

"Tại sao tôi lại không dám thừa nhận chứ?"

Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức vang lên hà rầm tiếng bấm máy.

Lúc Lâm Thi Dĩnh nói ra câu này, hình như cô đã hoàn toàn thả lỏng, cơ mặt cứng nhắc cũng đã buông xuống, cô nhẹ mỉm cười, Lâm Thi Dĩnh vươn tay cầm lên micro, nhàn nhạt nói lên từng chữ.

"Tôi muốn hỏi các vị có mặt ở đây một vấn đề. Xin hỏi, tôi ôm bạn của mình là chuyện ảnh hưởng xấu tới xã hội sao?"

Những tấm hình kia. Cùng lắm cũng chỉ để người ta nghĩ, hành động dạo phố của hai người bạn, ăn cơm, ôm nhau một cái, nếu nói cái này là ảnh hưởng xấu, vậy chắc sau này dạo phố với bạn thân đều là hành vị xấu xa rồi. Tất cả phóng viên im lặng không nói gì.

Lâm Thi Dĩnh đưa ra hai ngón tay. "Vấn đề thứ hai là, ôm bạn của mình 1 cái là động tác rất ám muội sao?"

"Nhưng động tác này không phải quá thân mật sao? Hay Winnie muốn nói những tấm hình này đều là ảnh ghép?" Lại là phóng viên nhật báo Juzi, trên tay hắn là tấm hình Lâm Thi Dĩnh lén hôn lên má Hàn Duẫn Nghiên. Lời nói được đại đa số người có mặt tán đồng.

Tấm ảnh đó là lúc Hàn Duẫn Nghiên mới từ nước ngoài bay về, hai người hẹn nhau đi ăn uống, cũng là lúc cô thừa dịp xung quanh không có ai nên hôn nàng một cái. Nhớ tới khoảnh khắc đó làm lòng Lâm Thi Dĩnh giản ra, cô hào hứng gật đầu "Tấm ảnh này đương nhiên là thật."

Câu trả lời này đương nhiên là điều mấy mợ phóng viên muốn, nhưng chưa kịp đặt tiếp cấu hỏi   thì Lâm Thi Dĩnh đã nói tiếp.

"Chỉ là tôi tin rằng những nữ phóng viên có mặt ở đây cũng từng có hành động như vậy với bạn bè." Hài lòng nhìn những người đang phụ họa gật đầu, cô hơi rướn người lên trước, tay cầm micro, mắt nhìn xuống hội trường, vẻ mặt chăm chú lại có chút xa xăm.

"Tôi và bạn tôi biết nhau 14 năm, cô ấy là bạn từ hồi cấp ba, nói đúng hơn thì trước đây tôi và cô ấy là đối thủ một mất một còn trong trường học, nhưng những lúc tôi có chuyện gì đó cô ấy đều xuất hiện rất đúng lúc, thậm chí cả lúc tôi muốn tự sát hồi cấp ba cũng là cô ấy phát hiện ra..."

Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng nói ra chuyện của mình và Hàn Duẫn Nghiên, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn lao, chỉ là khi nhớ lại, cảm giác quả thật rất ấm áp.  14 năm lắng đọng, có lẽ phần tình cảm này đã sớm nở hoa vào thời điểm nào đó. Chỉ là Lâm Thi Dĩnh chưa từng nghĩ tới, Hàn Duẫn Nghiên đã từng vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô cũng không nghĩ tới là bây giờ cô có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện rõ ràng như thế. Lâm Thi Dĩnh như vừa ngủ mơ, cô nhớ lời Lâm Thi Kỳ từng nói.

"Thi Dĩnh, em không phát hiện ra là cái tên Hàn Duẫn Nghiên đang chiếm lấy một nửa thời gian của em sao?'

------Hóa ra hoa đã sớm nở từ lúc nào...

"Vậy vậy, các vị muốn nghĩ như thế nào, tôi không thể cản được. Nhưng tôi muốn nói, mặc kệ như thế nào, tôi vẫn rất cảm kích ông trời đã cho tôi quen biết cô ấy. Đây là tất cả những gì tôi muốn nói."

Đứng lên, cúi mình. Để mặc mọi người ở trong hội trường vẫn còn kinh ngạc, Lâm Thi Dĩnh nhẹ bước đi.

Cô mỉm cười, nụ cười ấm áp.

Cô muốn về nhà, rất muốn.

~~~~~~~

Tìm đâu ra 1 Hàn Duẫn Nghiên kiên định như vậy?  Hôm nay nóng quá!x
Chương trước Chương tiếp
Loading...