Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 40



-An heo, đi chơi đi.

Khoa ngồi năn nỉ cả buổi mà An không muốn đi, cô làm gì còn tâm trạng mà chơi bời vào lúc này nữa chứ.

Nhưng mà Khoa lỳ lắm, cứ lải nhải hoài không có dấu hiệu dừng lại.

-Đi chơi với Khoa đi mà, Khoa dẫn An đi chơi cảm giác mạnh nè, ăn kem nè, ăn đùi gà nè, tắm mưa nè, xem phim nè, ngắm cảnh nè…

-Khoa hâm vừa phải thôi, nghĩ sao rủ người ta đi tắm mưa, hết trò chơi rồi à?

An cầm trái nho ném vào người Khoa, hôm nay nhìn cái mặt cậu ta cứ bệnh bệnh sao á.

Đột nhiên Khoa thay đổi sắc mặt 180 độ, hai mắt nhìn xa xăm buồn rười rượi.

-Thật ra hôm nay Khoa có chuyện buồn nên muốn rủ An đi chơi giải tỏa, mà An không đi thôi cũng không sao, Khoa về nha.

Nhìn cái mặt Khoa lúc này thấy thương kinh khủng, mỗi khi An có chuyện buồn Khoa đều bên cạnh chia sẻ, bây giờ cậu ấy buồn mà mình lại vô tâm thật không đáng mặt bạn bè. Cố chôn giấu nỗi buồn của mình trong lòng, An giữ tay Khoa lại.

-Được rồi, Khoa chờ An thay quần áo xíu nhé.

An vừa quay đi là Khoa trở mặt ngay lập tức, đối với nhỏ này phải dùng chiêu trò chứ bình thường dễ gì chịu nghe lời. Dù gì Khoa cũng có ý tốt muốn dẫn An ra ngoài để tâm trạng cô vui vẻ hơn thôi, chắc cô sẽ không vì thế mà giận hờn đâu.

Khoa đưa An đến khu vui chơi cảm giác mạnh, nhìn mấy trò đó mà cô nổi cả da gà.

-Chơi tàu lượn siêu tốc đi An.

-No smoking.

-Ai mời mấy người hút thuốc đâu mà No smoking. Đi chơi.

-Không đi đâu.

An có từ chối thế nào Khoa cũng lôi cô lên tới nơi cho bằng được. Bình thường toàn dẫn người ta chơi trò chơi trong siêu thị, hôm nay hứng thú thế nào lại chơi mấy cái trò này mới ghê.

Chạy lên dốc không sao, nhưng đến khi tàu thả dốc rồi lượn qua lượn lại trên không làm An la hét inh ỏi, tim muốn ngừng đập luôn. Thế là siêu nhân Khoa xuất hiện, nắm lấy tay An cho cô bớt sợ, làm như anh hùng lắm vậy đó.

Leo xuống tàu lượn chưa kịp định thần lại thì đã bị Khoa lôi vô chơi trò khác, những cái trò thật là khủng bố. Đến khi An nôn thốc nôn tháo Khoa mới chịu dừng lại.

-Đồ Khoa đáng ghét.

An ôm ngực nhăn nhó làm Khoa cảm thấy mình hơi bị tội lỗi.

-Xin lỗi nha, mấy lần đầu chơi Khoa cũng nôn vậy đó, chơi hoài rồi ghiền luôn, để mai mốt Khoa dẫn An đi tiếp.

-Khoa dám…

-Giỡn thôi, vào đây nghỉ một xíu nè.

Khoa đưa An đến ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hồ nước, cảm giác thật thanh bình.

-Khoa có chuyện gì buồn thế nói An nghe đi.

Nghe An nhắc đến chuyện này Khoa gãi đầu lia lịa, chỉ là bịa để dụ dỗ cô đi chơi thôi ai ngờ An nhớ dai vậy đâu.

-Thật ra Khoa chỉ muốn An đi chơi nên mới nói vậy thôi, đừng giận Khoa nha.

-Muốn cắn Khoa một cái chết tại chỗ dễ sợ. Nhưng mà dù gì hôm nay cũng cảm ơn Khoa, An quên mất tiêu chuyện buồn rồi.

Bỗng chốc Khoa thấy lòng mình nhẹ nhàng, cậu đã phải lo lắng như thế nào khi nhìn thấy An bị tổn thương, chỉ cần cô có thể vui vẻ thì cậu cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

-An nè.

-Hử?

-Sau này đừng có cãi lời Khoa nữa nha.

-Ừm.

-Nếu không có sự cho phép của Khoa, cấm An rời xa Khoa nửa bước biết không hả?

-Đi toilet cũng phải dính chặt luôn hả?

-Có thể nói chuyện bớt mất vệ sinh lại được không? Con gái con nứa.

-Vâng ạ.

-Nhớ lời Khoa dặn nha chưa.

-Vâng ạ.

-Ngoan, Khoa dẫn An đi ăn gà rán.

An mỉm cười vui vẻ, bên cạnh Khoa, dường như bao nhiêu mệt mỏi trong người được trút xuống hết, có một người bạn thân là con trai thật sự rất tốt.

Nhìn thấy An tươi tỉnh, Khoa quyết định nói chuyện hôm trước cho An nghe, cậu sợ sau này Thùy An lại tiếp tục hãm hại cô nữa.

-Khoa có chuyện này muốn nói với An.

-Khoa nói đi.

-Thật ra chuyện xảy ra hôm trước, tất cả đều là Thùy An cố tình bày ra để hại An đó.

An như không tin vào tai mình, sao lại có chuyện vô lý này xảy ra chứ, cho dù chị gái có ghét cô đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.

-Khoa đừng có nói linh tinh nữa.

-An không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Thùy An lại gọi An về ngủ đêm hôm đó? Tại sao Bảo lại xuất hiện trong phòng An? An có muốn biết tại sao An lại hành động như thế không? Vì hôm đó Thùy An đã cho An uống thuốc. Còn nữa, An thừa biết Thùy An không thích Bảo tại sao lại đồng ý là người yêu Bảo? Chẳng qua chị ta chỉ lợi dụng Bảo cho mưu đồ của mình thôi.

An gần như chết lặng, chẳng lẽ chuyện này là thật sao. Chẳng lẽ cô đáng ghét đến mức khiến chị hành động như vậy sao?

-An không tin, chị ấy sao lại làm như vậy được.

-Vì Thùy An yêu Thái nhưng trong lòng Thái chỉ có mình An thôi, An hiểu không? Khoa không muốn làm tổn thương An nhưng Khoa biết Thùy An không dừng lại ở đây đâu, An đừng tin vào chị ấy như thế nữa.

Xâu chuỗi những việc ngày hôm đó An càng thấy lời Khoa nói là đúng, cho dù cô có thích Bảo đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể hành động mất lý trí như thế, trong tâm trí An vẫn luôn biết rằng Bảo là người yêu của chị gái mình.

An cố gắng không tin vào sự thật này nhưng cô biết Khoa không bao giờ lừa An dù chỉ một lần, An có thể không tin tất cả mọi người nhưng không bao giờ ngừng tin tưởng Khoa.

Không thể nào, tại sao chị ấy lại làm như thế chứ, An là em gái ruột cơ mà.

An khóc như mưa đến nỗi tay chân lạnh buốt, cảm giác bị người mình yêu thương bấy lâu nay hãm hại đúng là rất đau. Hết mẹ rồi đến chị, sao lại đối xử thậm tệ với cô như vậy chứ? Cô đã làm gì sai khiến họ ghét cô đến mức đó? Nếu thật sự chỉ vì một người đàn ông khiến chị dứt bỏ tình thân như vậy thì việc An cố gắng trước giờ quả thật không xứng đáng.

-An đừng khóc nữa, có Khoa ở đây rồi.

Khoa quàng tay ôm lấy An, từ giờ trở đi chỉ mong An đừng đến gần người phụ nữ độc ác kia thôi.

An khóc khàn giọng không nói nên lời, cô tự nhủ với lòng đây là lần cuối cùng cô khóc vì người chị của mình để rồi sau đó cô sẽ xem chị như người xa lạ, gạt bỏ ra khỏi cuộc sống của mình không chút hối tiếc.

-Sao lúc tỉnh dậy An lại ở nhà anh Thái vậy Khoa?

-Chờ ở ngoài lâu quá không thấy An gọi nên Khoa xông vào, cũng may Khoa vào kịp nếu không An đã bị tên đó….

Nhắc đến chuyện này Khoa rất tức giận, nếu hôm đó An mà bị hãm hiếp chắc Khoa đã giết chết Bảo tại chỗ rồi.

-Vậy là…vậy là An chưa làm chuyện đó đúng không? An đỏ mặt khi nhắc đến những chuyện tế nhị thế này.

-Đồ ngốc, nghĩ saoKhoa để tên đó còn sống đến bây giờ nếu hắn dám làm chuyện ấy với An chứ.

An bất ngờ ôm chầm lấy Khoa, từ trước đến giờ ngoài ba ra chỉ có mình Khoa đối xử với cô như người trong gia đình. Quen An, Khoa không còn sở thích cua gái loạn xạ nữa, có khi An làm mai cho còn bị cậu chửi cho một trận vì tội lắc xắc, Khoa cũng bỏ đi thói quen hay chửi thề của mình khi An tỏ vẻ không hài lòng, cậu không còn hút thuốc vì An ghét mùi thuốc lá, không còn ăn chơi thâu đêm suốt sáng như lúc trước nữa. Khoa chân thành trong tình bạn, mặc dù hai đứa lúc nào cũng như chó với mèo, chạm mặt nhau là cãi, cơ mà lại thích gặp nhau mới ghê.

-Cảm ơn Khoa nhiều lắm.

-Đừng có mà lợi dụng nha, tui đẹp trai chứ không có dễ dãi.

Câu nói đùa của Khoa làm An bật cười.

Nãy giờ lo khóc không để ý, những người xung quanh nhìn hai đứa cứ như quái vật ngoài hành tinh ngại chết đi được.

-Nín đi heo, người khác nhìn lại tưởng Khoa bắt nạt con gái nữa.

-Khoa ơi, An thèm đùi gà quá à.

-Ừm.

-Thèm chân gà.

-Ừm.

-Thèm cút nướng.

-Ừm.

-Thèm lẩu gà.

-Ừm.

-Thèm cánh gà chiên nước mắm.

-Còn cái pho câu đó, thèm nốt luôn đi.

-Thôi, An hi sinh ăn phần thân, còn nhường cái pho câu cho Khoa đó.

-Đồ heo. Đi ăn thôi.

An như trút được phần nào gánh nặng trên người vì mấy ngày nay cô luôn đau khổ nghĩ mình đã bị mất cái quý giá nhất của người con gái, nhưng bây giờ cô có thể thoái mái một xíu rồi, chỉ cần cố quên chuyện đêm hôm đó có lẽ An sẽ quay về với cuộc sống vui vẻ trước kia mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...