Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 20: Vấn đề To – Nhỏ



Edit: Mộc Lam

Beta: Lam Yên

*****

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, nóng hầm hập.

Tư Thần Vũ thân thể trần trụi ngâm mình ở giữa bể tắm lớn, mặt không đổi sắc mà nhìn thứ đang tung tăng trên mặt nước — gà.

Hắn lần đầu tiên biết được, nguyên lai gà cũng có thể bơi…

Đương nhiên trọng điểm không phải ở đây.

Thông thường người xuất thân phú quý đều có bệnh ưa sạch sẽ, ăn, mặc, ở, đi lại đều được chú trọng. Thế nhưng tắm chung với gia cầm (!!!), hắn vẫn là không có loại sở thích kỳ quái này.

Đang lúc Tư Thần Vũ tức giận muốn bước ra khỏi dục trì thì Nhiếp Bất Phàm cầm một bộ quần áo tắm đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Thần Vũ thập phần khí phách mà đứng dậy, từng mảng cơ ngực rắn chắc cùng hai bắp tay cường tráng ngạo nghễ phơi bày ở trước mặt.

Nhiếp Bất Phàm có thói quen bài xích những nam nhân có vóc dáng đẹp hơn hắn, đặc biệt là cái tên đang phô trương này.

Tư Thần Vũ cũng không có da mặt dày như Nhiếp Bất Phàm, tự thấy “cảnh xuân” bị phơi hết ra ngoài thì vội vã ngồi xuống bồn tắm, đồng thời chỉ vào con gà kia, lên tiếng phê phán, “Nhanh xách cái thứ này đi, rồi đun cho ta một thùng nước khác!”

Nhiếp Bất Phàm trước tiên đem quần áo để qua một bên, sau đó khom người bắt lấy con gà còn đang miệt mài dạo chơi kia bỏ ra ngoài, giáo huấn nói, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tắm rửa cùng người xa lạ, vạn nhất ngươi bị người ta ăn sống nuốt tươi thì làm thế nào?”

Tư Thần Vũ khóe miệng co rút, khẩu vị của hắn cũng không nặng như vậy!

Lúc đuổi gà, Nhiếp Bất Phàm còn nói với Tư Thần Vũ, “Nước cũng không cần thay đâu, gà nhà ta rất ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, tuyệt đối không có bệnh”.

“Ý của ngươi là, để ta cùng một con gà dùng chung một thùng nước tắm?” Tư Thần Vũ từ trong làn nước vứt ra một cái lông gà, cả giận nói.

Nhiếp Bất Phàm một cước dẫm mạnh xuống mép bể, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói, “Kê Oa thôn chúng ta chính là như vậy, gà là thần thánh không thể xâm phạm, ngươi còn dong dài, ta liền trực tiếp cho ngươi dùng nước lạnh. ”

Tư Thần Vũ vô cùng chán nản. Hắn từ trước tới giờ chưa từng phải tiếp nhận loại đãi ngộ cực kì tàn ác như vậy, hai mắt bốc hỏa mà trừng Nhiếp Bất Phàm, sát ý ngùn ngụt, cầm một chiếc giầy bên cạnh ném tới.

Nhiếp Bất Phàm nhất thời không tránh kịp – đương nhiên cho dù nhìn thấy cũng không tránh khịp – vừa vặn lĩnh đòn, lộn nhào vào trong nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe một hồi.

Tư Thần Vũ cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp buông vài lời tàn độc, sắc mặt đã đột nhiên biến đổi.

Nhiếp Bất Phàm nhô đầu lên, dùng tay phải vuốt nước trên mặt, hắc hắc cười nói, “Nguyên lai là muốn cùng bản thôn trưởng tắm rửa sao?”

Tư Thần Vũ khóe miệng giật giật nói, “Cút. ”

“Là ngươi chủ động, này chính là muốn mà còn làm bộ chống cự?”

Tư Thần Vũ biểu tình vặn vẹo, thanh âm đầy kiềm chế, nghiến răng nói, “Buông tay!”

“Ngươi bảo ta buông là ta phải buông sao?” Nhiếp Bất Phàm áp sát vào hắn, nói, “Cho ta một lý do để buông tay~~”

Còn cần cái lý do quỷ gì?

“Còn không buông tay, ta sẽ giết ngươi!” Tư Thần Vũ uy hiếp.

“Ngươi giết đi, dùng cái mạng nhỏ của ta đổi lấy việc ngươi đoạn tử tuyệt tôn cũng không tính là thiệt”.

Nguyên lai là tay trái Nhiếp Bất Phàm đang gắt gao nắm lấy thứ nào đó ở giữa hai chân Tư Thần Vũ. Vừa rồi khi rơi xuống nước, hắn liền nhắm chính xác mục tiêu, một đòn Long Trảo Thủ đã tóm được tính mạng đối phương vào trong lòng bàn tay.

Sắc mặt Tư Thần Vũ đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt khiến từng khớp xương kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trên đời sao lại có loại người vô sỉ như ngươi vậy?”

Nhiếp Bất Phàm nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, “Ta rất có xỉ (răng). ”

Tư Thần Vũ quay mặt qua chỗ khác, dùng hết sức bình sinh đè nén cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực.

Chỉ nghe Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Ta nói này Thấp huynh, ấy ấy của ngươi thật sự là có thể một tay nắm trọn a. ”

Pựt!Dây thần kinh duy trì chút lý chí cuối cùng còn sót lại của Tư Thần Vũ chính thức đứt phựt.

Tư Thần Vũ bạo phát, ghì chặt Nhiếp Bất Phàm lên thành bể, hai tay hung hăng bóp chặt cổ họng hắn, dùng sức lắc lắc, “Ngươi rút cục có buông tay hay không?”

Đủ rồi!Thấp đại ca rút cục bị dồn ép đến phát cáu.

“Khụ, khụ, bình tĩnh, bình tĩnh”. Nhiếp Bất Phàm bị lắc đến đầu váng mắt hoa, nhưng là bàn tay phải vẫn thủy chung làm tròn bổn phận mà túm lấy của quý kia, còn tay trái thì khẽ luồn lên phía trên, cù cù gãi gãi da thịt của đối phương.

Tư Thần Vũ thân thể vặn vẹo, bày ra một biểu tình đáng sợ giống như bị người chà đạp, động tác lay lay Nhiếp Bất Phàm cũng ngừng lại.

Nhiếp Bất Phàm thầm nghĩ, nếu lúc này trên tay có một chiếc máy ảnh thì thật tốt.

“Ngươi…” Tư Thần Vũ thật vô cùng không may, gặp ai không gặp, lại cố tình hết lần này đến lần khác gặp phải Nhiếp Bất Phàm.

“Thấp huynh, nào, hít sâu, hít sâu. ” Nhiếp Bất Phàm dùng tay trái dọc theo lồng ngực của hắn mà vuốt ve an ủi.

Tư Thần Vũ vô lực mà gục đầu xuống tựa lên vai Nhiếp Bất Phàm. Hai người cứ như vậy mà bảo trì tư thế ái muội.

Đầu mũi ngửi được mùi vị cỏ xanh nhàn nhạt trên người đối phương khiến Tư Thần Vũ dần dần an tĩnh trở lại. Hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng có người nào dám vô lễ với hắn như thế, chứ đừng nói là làm ra loại hành động đáng khinh này. Chính là nhìn biểu tình của Nhiếp Bất Phàm, trong khi trêu tức còn mang theo vài phần thản nhiên, vừa giảo hoạt lại vừa có vài phần đùa vui, khiến cho hắn lúc đầu thì cảm thấy phẫn nộ, sau khi phẫn nộ qua đi, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị một cách kỳ lạ.

Có lẽ không thể đối đãi với người ở trước mắt này theo lẽ thường, bởi có loại người nhìn thì tựa như một loại cỏ vô hại, nhưng nhấc chân đạp lên nó mới biết nó thì ra là cỏ độc, lúc đó thì đành phải cắn răng mà gánh chịu hậu quả của việc trúng độc.

Tư Thần Vũ con mắt đột nhiên lóe sáng như sao, yên lặng nhìn chằm chằm Nhiếp Bất Phàm, sau đó…

“A!”, Nhiếp bất Phàm đột nhiên hét một tiếng, “Ngươi đang làm gì?”

“Gậy ông đập lưng ông”, Tư Thần Vũ cười tà.

“Cái này, tuy rằng ta rất không muốn so đo với ngươi, nhưng là ta vẫn phải nói, dáng người của ngươi tuy rằng đẹp hơn ta, nhưng cái này của ngươi lại nhỏ hơn ta. Ngươi nắm như vậy không cảm thấy tự ti sao?”

Tư Thần Vũ vừa mới bình tĩnh lại một chút, lúc này tức giận lại có dấu hiệu bùng lên trở lại. Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Hừ hừ, ngươi xác định của ngươi lớn hơn của ta sao?”

“Đương nhiên, cảm giác chắc là không sai. ”

“Vậy chúng ta cùng so xem”.

“Như thế nào so?”

“Như vậy. ” Tay Tư Thần Vũ luồn vào trong quần Nhiếp Bất Phàm, nắm lấy thứ kia, năm ngón tay linh hoạt mà bắt đầu di chuyển. Thời điểm này hắn chính là đã triệt để ném hết mọi lễ tiết ra khỏi đầu rồi, nên mới cùng Nhiếp Bất Phàm ở cái chỗ chật hẹp này phát sinh ra loại sự tình quỷ quái như vậy.

“Ai, từ từ”, Nhiếp Bất Phàm ngăn cản nói, “Hai đại nam hân làm loại chuyện này, ngươi không thấy là rất mất mặt sao?”

Ngươi còn biết xấu hổ sao?Tư Thần Vũ hừ một tiếng, nhưng động tác trên tay không có dừng lại, thản nhiên nói, “Ta nghe đồn ngươi vốn là có sở thích này, vị công tử Lý gia kia không phải là người của ngươi sao?”

“Ách, ta chính là phải vì hắn thủ thân như ngọc”. Nhiếp Bất Phàm chính khí lẫm liệt mà nói, giống như điều hắn nói là điều cực kì hiển nhiên.

Tư Thần Vũ phì cười một tiếng, biểu tình rõ ràng là — “Ta tin ngươi mới là lạ”.

Nhiếp Bất Phàm là một nam nhân trưởng thành khỏe mạnh, đương nhiên cũng có dục vọng bình thường, bị Tư Thần Vũ đùa bỡn một hồi như vậy, dần dần dấy lên phản ứng.

Hắn bĩu môi, một mặt lẩm nhẩm niệm ‘A Di Đà Phật’, mặt khác không chịu yếu thế, bắt đầu động tay.

Nhất thời hai người đều không nói gì thêm, bên trong tựa hồ nhiệt độ càng ngày càng cao, hô hấp của cả hai cũng càng ngày càng dồn dập. Không bao lâu sau, Tư Thần Vũ ghét sát vào tai Nhiếp Bất Phàm, thấp giọng nói, “Ngươi còn dám nói của ngươi lớn hơn?”

Nhiếp Bất Phàm mặt không đổi sắc, tay trái nắm chặt đại thiết bổng kia, một khắc cũng không rời.

“Được rồi, dù sao cũng đã làm, vậy liền làm tới cùng đi”.

Nhiếp Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn, ngay lúc hắn sắp phát tiết đột nhiên dùng sức bẻ mạnh một cái, giáng cho Tư Thần Vũ một đòn vô cùng hiểm ác.

“A!”, Tư Thần Vũ khom lưng xuống, biểu tình méo mó vặn vẹo.

Nhiếp Bất Phàm đẩy hắn ra, thẳng hướng bước ra khỏi dục trì.

“Bản thôn trưởng không hầu hạ nữa”, Nhiếp Bất Phàm lắc lắc mình rũ nước trên người, ngạo nghễ mà đi, chỉ để lại một vương gia đang nhe răng trợn mắt.

Vừa ra khỏi cửa liền gặp hai người thủ hạ của Tư Thần Vũ. Bọn họ thấy Nhiếp Bất Phàm cả người ướt sũng, tò mò hỏi, “Ngươi đây là có chuyện gì vậy?”

Nhiếp Bất Phàm đột nhiên lộ ra một bộ dạng bi tình vô cùng ủy khuất, phẫn uất nói, “Vương gia nhà ngươi có bệnh”.

“Có bệnh?”, thị vệ cau mày nói, “Đừng có nói hưu nói vượn!”

“Ta nói bậy?”, Nhiếp Bất Phàm căm giận nói, “Ta vừa rồi có lòng tốt đi vào đưa quần áo, ai ngờ vương gia nhà ngươi thế nhưng, thế nhưng…”

“Thế nhưng làm sao?”

“Thế nhưng đối với ta làm ra hành vi man rợ không thể tha thứ~~”

“…Không có khả năng”.

“Các ngươi cho rằng ta vì cái gì ở trong đó lâu như vậy, còn biến thành bộ dạng chật vật như thế này?”

“…” Đúng vậy, vì cái gì?

Nhiếp Bất Phàm thở dài, “Các ngươi không tin thì thôi, ta cũng không muốn nhiều lời, ai bảo ta chỉ là một tiểu dân bình thường, vương gia muốn, ta còn có thể không đáp ứng sao?

“…”

Nhiếp Bất Phàm tập tễnh xoay người rời đi, được vài bước lại quay đầu lại, nói, “Còn có, ta không thể không nói, lực duy trì của vương gia nhà ngươi… rất đáng lo”.

“…!”

Khi Tư Thần Vũ sắc mặt khó coi từ phòng tắm đi ra, nghênh đón hắn chính là ánh mắt quỷ dị của bọn thủ hạ.

Tư Thần Vũ chỉ cảm thấy không sao hiểu nổi. Hắn không biết hình tượng của chính mình đang bị hủy hoại một cách tàn nhẫn.

“Thấp huynh, Thiên nữ đang ở trong sân cung kính chờ đại giá”, Nhiếp Bất Phàm ở bên kia giơ tay lên vẫy vẫy hắn.

Giờ phút này y phục mà Tư Thần Vũ mặc trên người chính là do Nhiếp Bất Phàm chuẩn bị, đơn giản mộc mạc, cởi bỏ một thân hoa phục, thiếu đi một phần khí chất vương giả trời sinh nhưng lại tăng thêm một phần thoát tục hiếm có. Nếu biểu tình trên mặt có thể điểu chỉnh lại một chút, thì chính là giống hệt khí chất một ẩn sĩ giang hồ rồi.

Người này trước đây và bây giờ, biểu hiện hoàn toàn bất đồng, rất thích hợp tặng cho hai chữ — Giả dối.

Tư Thần Vũ mặt không đổi sắc gật gật đầu, đang định cất bước rời đi, đột nhiên dừng lại hỏi một câu,

“Đúng rồi, vừa rồi thoáng nghe có chút không đúng, ngươi gọi ta là gì?”

“Thấp huynh”, Nhiếp Bất Phàm khẳng định mà gật gật đầu.

Tư Thần Vũ vù vù thở mạnh một hơi, “Ngươi có thể gọi ta là Tư công tử”.

“Thấp công tử”. Nhiếp Bất Phàm rất biết lắng nghe.

“Là Tư!”

“Thấp!”

“…”

Sửa chữa phát âm không có kết quả, Tư Thần Vũ đành ôm tâm tình cực xấu đi gặp Thiên nữ.

Hai người nói chuyện, Nhiếp Bất Phàm cũng không tham dự.

Chờ đến khi bọn họ nói xong, thức ăn cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Nhiếp Bất Phàm sai Thổ Băng lấy một phần thức ăn đem qua cho mấy người Thiên nữ, sau đó lại bảo hắn đi tiếp đãi hai thuộc hạ của Tư Thần Vũ.

Lúc ăn cơm, Tư Thần Vũ một từ cũng không nói, mãi đến khi xong bữa mới nói với Nhiếp Bất Phàm một câu, “Trước ngày mai, ngươi chuẩn bị cho ta một gian phòng ở, ta sẽ dọn tới đây ở một thời gian”.

Nhiếp Bất Phàm một bên thu dọn bát đũa, một bên trả lời, “Một ngày mỗi người một trăm đồng, bao ăn ngủ, cuối ngày thanh toán, không cho ghi nợ”.

Tư Thần Vũ sắc mặt không tốt nhìn theo hắn một lúc lâu rồi “bang” một tiếng, đem một khối ngọc bội đặt ở trên bàn, thanh âm lạnh lùng, nói, “Khối ngọc bội này giá trị ít nhất là năm trăm lượng”.

Nhiếp Bất Phàm liếc mắt một cái, khinh thường nói, “Thật có lỗi, không chấp nhận lấy đồ gán nợ”.

Đi đổi ra tiền mặt rất phiền toái, mà Nhiếp Bất Phàm ghét nhất chính là phiền toái.

Tư Thần Vũ sắc mặt âm trầm, toàn thân toát ra hàn khí bức người, môi mấp máy nhưng một chữ không nói, đợi cho người hầu của hắn cùng hai thị vệ đi tới mới cứng ngắc nói, “Từ Tư, lấy một trăm lượng đưa cho vị Nhiếp công tử này”.

Gia nô mặt mũi bầm tím tên gọi “Từ Tư” kia tức tối móc ra tấm ngân phiếu một trăm lượng.

“Hắc hắc, đa tạ, hân hạnh đón tiếp”, Nhiếp Bất Phàm cười tít mắt tiếp nhận ngân phiếu.

Ân, phi vụ kinh doanh này không tồi, hi vọng Thập Cửu có thể ở lại lâu một chút, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay chào đón hắn.

Sau khi Tư Thần Vũ ôm một bụng nộ khí rời đi, Nhiếp Bất Phàm liền đi tìm Thập Cửu thăm dò tình hình.

Thập Cửu hưng phấn nói, “Ta nói với hắn thời điểm mở bảo tàng nhất định phải là giữa mùa hạ, về phần cụ thể là ngày nào, ta còn xem thiên tượng. ”

Nhiếp Bất Phàm dựng thẳng ngón cái lên, khen ngợi nàng, “Làm tốt lắm, không tồi!”

“Như vậy ta sẽ có đủ thời gian để tìm kiếm cái chìa khóa”, Thập Cửu tràn đầy hi vọng nói, “Cung chủ nói với ta việc này tất có thể thành công, ta tin mình nhất định làm được”.

Nhiếp Bất Phàm giả vờ giả vịt nói, “Ân, ân, ngươi nhất định làm được. ”

Còn có được mấy tháng đâu, ha hả, ha hả…
Chương trước Chương tiếp
Loading...