Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 50



Gió thổi trước cơn giông bão

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? Mọi người đều có trách nhiệm phòng chống bệnh AIDS), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: ký túc xá có tình nguyện viên đến phát “áo mưa”

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Nói là tuyên truyền công ích nhân ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS.

——————————————————————————-

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương quan tâm công ích), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: ký túc xá có tình nguyện viên đến phát “áo mưa”

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Vậy mấy đứa không ở ký túc xá như bọn tôi làm sao lãnh?

——————————————————————————-

Hôm nay Lăng Dương hiếm khi dậy sớm được một lần, thực tế là do tối qua cậu ngủ không ngon, từ khi biết Vệ Thi lén tìm Bạo Bạo Long thăm dò (một trong các) tài khoản của cậu thì cậu luôn có linh cảm bất tường.

“Thầy nói thử xem có khi nào hắn đã tra ra chúng ta rồi không?” Lăng Dương nằm bò ra chiếc bàn trong ký túc xá của Đường Tu Văn than ngắn thở dài.

“Chỉ cần con đường có cậu đi qua, cây cỏ đều bị gặm trụi, muốn tìm hiểu nguồn gốc, không khó một chút nào.” Đường Tu Văn ung dung ngồi vắt chân trên một chiếc ghế khác, đầu gối đặt một quyển sách, nhưng hồi lâu vẫn chưa lật sang trang, chẳng biết trong lòng đang tính toán thứ gì.

“Ê, thầy cười trên nỗi đau của người khác như vậy làm chi, giữa hai ta là quan hệ môi hở răng lạnh đó!”

“Tôi thật sự hối hận có thứ quan hệ này với cậu,” Đường Tu Văn hừ lạnh, “Đúng là không sợ đối thủ như sư tử, chỉ sợ đồng đội như linh dương.”

Chuông di động của Đường Tu Văn vang lên, anh cầm lên xem thử, xì một tiếng.

“Bạn Vệ Thi, xin hỏi có chuyện gì?”

Lăng Dương vừa nghe thấy tên này thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vểnh tai lên nghe.

Chỉ thấy Đường Tu Văn nhíu mày, “Tôi không cần gấp, không cần cậu mất công đến đây một chuyến.”

Bên kia lại nói gì đấy, Đường Tu Văn lại cự tuyệt, “Cậu không cần qua đây, chỗ này của tôi không tiện… Cậu đang ở dưới lầu?”

Đường Tu Văn đóng bộp di động, mắt phượng híp lại, tựa hồ đang mưu tính thứ gì.

“Không phải chớ, lớp trưởng muốn qua đây?”

Đường Tu Văn chuyển tầm mắt lên người cậu, suy tư hai giây, “Cứ vậy đi.”

Anh đứng lên đi về phía Lăng Dương.

“Vậy gì?”

Đường Tu Văn đã đi đến trước mặt Lăng Dương, túm cậu khỏi ghế, “Cởi quần áo.”

“Gì?? Thầy muốn làm gì?” Lăng Dương mang vẻ mặt kinh hãi.

“Làm nó hết hi vọng.”

Đường Tu Văn vừa nói vừa cởi quần áo Lăng Dương, chuyện xảy ra thình lình, Lăng Dương không kịp phòng bị, đợi cậu thoát khỏi kinh hoàng tột độ thì áo của mình đã bị Đường Tu Văn cởi sạch.

“Ê!!!!”

Hai tay Đường Tu Văn giữ chặt bả vai Lăng Dương, cười tà mị, tiến lại gần.

Đại não Lăng Dương tức thì đình công.

Đường Tu Văn chấm dứt một nụ hôn, cọ xát xương quai xanh của Lăng Dương, vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó dùng sức đẩy cậu ngã lên giường.

“Nằm.”

Đoạn anh lại kéo thêm một cái chăn, “Đắp lên.”

Lăng Dương giống như người máy ngoan ngoãn làm theo từng bước, sau đó nhìn Đường Tu Văn xoay người sang chỗ khác cấp tốc cởi sạch quần áo trên người chỉ chừa một chiếc quần lót, chẳng hiểu sao đến lúc này rồi mà suy nghĩ trong đầu Lăng Dương vẫn còn là “Dáng đẹp thật…”

Đường Tu Văn giơ tay khoác một chiếc áo tắm, động tác tiêu sái y như đại hiệp trong phim hành động.

Anh cột dây bên hông, kéo lỏng vạt áo, bộ ngực nửa che vẫn như cũ lộ ra ngoài, Lăng Dương quả thực xem đến đần độn.

Đường Tu Văn nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất của hai người, rồi lại vứt từng món xuống đất, bắt đầu từ bên giường kéo dài ra tới cửa, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Anh dùng chân đá tán loạn giày dép được xếp chỉnh tề ở cửa ra vào, tựa như hai người vừa bước vào đến giày cũng không kịp cởi đã khẩn cấp quấn lấy nhau.

Lăng Dương tuyệt vọng kéo chăn trùm kín đầu.

Đường Tu Văn tiếp tục đợi cho đến khi tiếng đập cửa ngày càng dồn dập lớn tiếng, bấy giờ mới mở cửa, ngực còn kịch liệt thở phập phồng, tựa như mới làm vận động kịch liệt nào đó.

Áo tắm trên người anh vừa nhìn đã nhận ra là lâm thời phủ thêm, để lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn, chỗ nào đó trước ngực như ẩn như hiện, hô hấp có vẻ hơi dồn dập, trên mặt còn mang rõ thần sắc bất mãn khi nhu cầu bị gián đoạn.

Vệ Thi vẻ mặt vạn năm bất biến lại bị bộ dạng của Đường Tu Văn làm cho ngẩn ngơ trong thoáng chốc.

Đường Tu Văn chìa tay ra, “Đưa đồ đây, cậu có thể đi rồi.”

Vệ Thi nhìn với ra sau Đường Tu Văn, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, sắc mặt sa sầm.

“Nhìn đủ chưa?” Đường Tu Văn lạnh lùng hỏi.

“Ai ở trong?” Tầm mắt Vệ Thi cuối cùng dừng trên chiếc chăn phồng lên.

“Liên quan gì tới cậu?”

Vệ Thi đẩy Đường Tu Văn ra, đi vào trong phòng, Đường Tu Văn làm bộ muốn ngăn cản, “Cậu dám tự tiện xông vào ký túc xá giáo sư?”

Vệ Thi căn bản không để ý tới anh, đi thẳng vào trong, Đường Tu Văn không muốn có tiếp xúc tứ chi với Vệ Thi, chỉ làm ra vẻ rồi lui qua một bên, khoanh hai tay đứng dựa tường, chuẩn bị xem kịch vui.

Vệ Thi đi đến bên giường, lật chăn lên, Lăng Dương mặt vô tội giơ tay phải, “HI~ lớp trưởng, trùng hợp quá hén.”

Thân trên của Lăng Dương trần trụi, bởi vì chui kín trong chăn thiếu dưỡng khí nên sắc mặt có hơi phiếm hồng, gần chỗ xương quai xanh có một dấu hôn rõ rệt, không muốn chú ý tới cũng khó.

Vệ Thi xiết chặt nắm tay, Lăng Dương thầm kêu tiêu rồi, hổng lẽ cậu ta muốn oánh mình.

Cũng may Vệ Thi chỉ yên lặng ngắm Lăng Dương chốc lát, không nói một câu đã xoay người rời đi.

Đường Tu Văn ngược lại chặn Vệ Thi ở cửa, “Thực ngại quá đã bị cậu thấy được,” Song trong giọng điệu của anh chả nghe thấy tí ngại ngùng nào, “Nhưng vì thân phận của tôi hơi đặc thù, có thể xin bạn Vệ Thi giữ bí mật giùm bọn tôi không?”

Vệ Thi lạnh lùng trừng Đường Tu Văn, hai người không tiếng động nhìn nhau, bên dưới bề mặt không một gợn sóng là mạch nước ngầm đang dần khởi động.

Vệ Thi rốt cục cũng đi, Lăng Dương nằm trên giường nhìn trần nhà, cảm thán một câu phát ra từ phế phủ, “Em cứ tưởng mình là vai nam chính, náo loạn nửa ngày chỉ là vai nam phụ hi sinh…”

“Được làm vật hi sinh cho tôi là may mắn của cậu,” Đường Tu Văn vừa thoát khỏi một cục phiền rõ bự, đến ngữ điệu cũng thoải mái hơn.

“A ~~ em không thể chấp nhận đồ đệ thân yêu của mình biến thành cái dạng này! Thầy trả Tiểu Khấu Nhi lại cho em!!” Lăng Dương phẫn nộ kêu lên.

Đường Tu Văn cúi đầu, khi ngẩng đầu lên cả con người đã thay bằng một biểu tình khác, “Sư phụ ~~ có phải giường của người ta rất thơm rất mềm không? Nếu sư phụ còn chưa nằm đủ thì chi bằng chúng ta làm chuyện khác hen ~(≧▽≦)~?”

Lăng Dương bật người dậy bắt đầu mặc quần áo.

Ra khỏi ký túc xá giáo sư, Lăng Dương bị không khí lạnh lẽo bên ngoài làm cho rùng mình, không kìm được phải kéo chặt áo khoác.

A, bất tri bất giác đã là tháng mười hai, đã năm tháng từ lần đầu tiên gặp Dạ Lang trong game. Năm tháng nay Lăng Dương phân liệt ra đủ loại thân phận tiếp xúc cùng Dạ Lang, bây giờ cậu tin tưởng Diệp Lãng không hoàn toàn thờ ơ với cậu, cũng nên là lúc phơi bày chân tướng rồi, đối phương có tức giận cũng được chứ cứ tiếp tục phân liệt tinh thần như này thì chỉ sợ cậu phải hỏng mất.

Đi được nửa đường, một người cầm một tá truyền đơn cản Lăng Dương lại.

“Chào bạn, hôm nay là ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS (1/12), mời xem thử truyền đơn của bọn mình, mỗi người đều có trách nhiệm quan tâm phòng chống bệnh AIDS.”

Lăng Dương nhận lấy, “Đúng vậy đúng vậy, mình quan tâm mấy chuyện công ích nhất đấy.”

Đối phương nghe xong rất phấn chấn, lại vội vàng lấy một tá đồ kỷ niệm trong túi ra, “Đây là đồ kỷ niệm bọn mình phân phát, vốn mỗi người một cái nhưng cậu đã quan tâm công ích như vậy nên cho cậu mấy cái luôn.”

Lăng Dương dở khóc dở cười tiếp nhận một tá bao cao su, nghĩ bụng không biết thận của anh Lãng có tốt không nhỉ, nhiều như này phải dùng tới khi nào, cũng không biết thứ này có hạn sử dụng không nữa.

Khi Lăng Dương về đến nhà, không ngờ Diệp Lãng đã có mặt.

Diệp Lãng không biết vì sao nguyên ngày hôm qua không thấy Lăng Dương, hôm nay ma xui quỷ khiến lại qua đây, đến lý do cũng chưa kịp nghĩ ra, ai dè Lăng Dương thích ngủ nướng không có giờ học buổi sáng lại đã ra ngoài từ sáng sớm.

Kể từ khi Từ Hiền biết được chân tướng Lăng Dương là Linh Đang Nhi, khi gặp lại Diệp Lãng tự dưng có chút chột dạ, vừa mở cửa cho hắn xong liền mượn cớ có giờ học mà chuồn mất, mình Diệp Lãng ngồi đợi một hồi đang muốn rời đi thì đối phương đã mở cửa trở về, cũng may khi Lăng Dương nhìn thấy Diệp Lãng tâm trạng đang vui, nên cũng không hỏi vì sao hắn qua đây.

“Hôm nay sao dậy sớm vậy?” Diệp Lãng hỏi.

“À, có chút việc, đi một chuyến đến ký túc xá chủ nhiệm lớp.” Lăng Dương vừa cởi áo khoác vừa trả lời hắn, không để ý có thứ gì rơi ra từ túi áo khoác.

Lăng Dương không chú ý, Diệp Lãng giúp cậu nhặt lên, sau khi nhận ra đây là thứ gì thì sắc mặt Diệp Lãng biến đổi.

“A, cái đó,” Lăng Dương bấy giờ mới ý thức bản thân rớt thứ gì, “Đấy là tình nguyện viên phân phát trên đường, chẳng phải hôm nay là ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS gì đấy sao.”

“Phát một tá?” Diệp Lãng rõ ràng không tin.

Lăng Dương cứng họng, “… Tôi quan tâm công ích mà.”

“A đúng rồi, anh xem còn có truyền đơn này,” Lăng Dương vội vội vàng vàng lục lọi tìm truyền đơn trong túi, lục lọi nửa ngày nhưng vẫn lục không ra, chết rồi, không phải là nửa đường bị rớt rồi chứ.

Diệp Lãng yên lặng đưa “áo mưa” cho Lăng Dương đang luống cuống tay chân, miệng đối phương còn đang không ngừng giải thích, “Tôi không có xạo anh, thực sự là trên đường phân phát mà, ai da cái đồ chết tiệt rớt đi đâu rồi.”

Tay Diệp Lãng đột nhiên giơ lên, dừng trên cổ Lăng Dương, Lăng Dương bị động tác đột ngột của hắn làm cho mờ mịt, dừng luôn cả việc tìm kiếm, kinh ngạc nhìn đối phương.

Ngón cái của Diệp Lãng sờ lên xương quai xanh của Lăng Dương, “Đây là gì?”

Trong lòng Lăng Dương cả kinh, theo bản năng muốn bịa chuyện cho qua, “Muỗi, muỗi cắn.”

“Bây giờ là tháng mười hai.” Giọng của Diệp Lãng còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời.

Lăng Dương ngây người, vừa nãy có một khắc cậu dường như thấy đối phương bị Dạ Lang bám thân.

“Không phải, cái này thực sự không phải như anh nghĩ, này, cái này…” Lăng Dương sầu não, đâu thể nào nói đây là do bị Tiểu Khấu Nhi cường hôn.

Diệp Lãng nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Lăng Dương, lại hồi tưởng sáng nay khi nhìn thấy Từ Hiền đối phương thoáng có vẻ mất tự nhiên, rốt cục nhận ra một vấn đề, Lăng Dương có lẽ không phải ra ngoài từ sớm, mà căn bản là trắng đêm không về.

Tự dưng hắn thấy bực dọc kì lạ, hắn thấy nếu cứ tiếp tục ở đây có khi sẽ không khống chế được cảm xúc, vòng qua Lăng Dương đi ra ngoài, dập mạnh cánh cửa sau lưng.

Lăng Dương trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, này căn bản là tái diễn lại cảnh tượng sáng nay, chẳng qua vị trí của cậu chuyển dời từ trên giường xuống mặt đất… Nhưng vô luận ở đâu cậu cũng là đứa bi kịch nhất vô tội nhất có biết không!

Còn nữa, phản ứng vừa nãy của Diệp Lãng chẳng lẽ là đang ghen?

Không đúng, vấn đề lớn nhất bây giờ là… anh ta hoàn toàn hiểu nhầm rồi!!!

“Diệp Lãng, ê, Diệp Lãng!” Bạn cùng tổ giật mạnh tay Diệp Lãng ra, nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Lãng bỗng thấy tay trái truyền đến một cơn đau.

“Ông không sao chứ Diệp Lãng, hàn mạch điện mà cũng dám thất thần?”

Diệp Lãng cúi đầu nhìn hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) tay trái, đã có một vết phỏng rõ ràng, có dấu hiệu sắp phồng rộp.

Người bạn học cầm bán thành phẩm của Diệp Lãng kiểm tra, “Chậc, phụ tùng ở đây bị hàn hỏng rồi, radio này của ông sợ là không thu sóng được.”

Cả ngày nay Diệp Lãng đều ráng đè nén một ngọn lửa vô danh, giờ phút này gác mỏ hàn lên trên giá, đứng dậy muốn rời đi.

“Diệp Lãng ông đi đâu?”

“Không hàn nữa.”

“Woa không phải chớ, thực tập điện công mà cũng dám trốn? Vậy ông làm sao giao bài tập?”

Mộ Dung đi ăn điểm tâm lúc hai giờ chiều, ra khỏi phố ăn vặt vừa vặn đụng phải Diệp Lãng đang áp suất thấp.

“Yô, lại có ai trêu chọc MT nhà anh nổi giận rồi, em xem khí tràng của mình này, phạm vi trăm dặm không còn vật nào sống.” Mộ Dung chòng ghẹo.

Diệp Lãng hôm nay không có tâm tư rào đón với bất kì ai, bây giờ hắn chỉ muốn về phòng ngủ mở game đi chiến trường giết người xả cơn tức.

Gia huấn nhà họ Diệp là làm người khiêm tốn, làm việc kiên định, cho tới giờ, ngoài đời hắn che giấu tính cách của mình rất tốt, chỉ có ở trên mạng mới không kiêng nể gì khôi phục bản tính.

Khi tiếp xúc với Lăng Dương, Diệp Lãng lại phát huy phần kiên nhẫn trong tính cách của mình đến mức tối đa, không một câu phàn nàn cùng đối phương làm phục hồi PTSD (post-traumatic stress disorder: rối loạn stress hậu sang chấn), đến cả chính hắn cũng cho rằng tính tình của mình đang biến tốt.

Nhưng bắt đầu từ lúc nhìn thấy cảnh sáng nay ở nhà Lăng Dương, hắn mãi một mực quanh quẩn ở bờ rìa mất khống chế, nếu khi ấy còn ở lại, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đối phương.

Mộ Dung thấy bộ dáng này của Diệp Lãng, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, quặp lấy cổ đối phương tiến về phía trước, “A la a la, có phải nhóc bạn trai của em lại chọc giận em không? Hây, anh rõ ràng đã nhắc nó rồi, thằng này đúng là không có trí nhớ.”

Diệp Lãng phát hiện chỗ đáng ngờ trong lời của đối phương, “Anh nhắc cậu ta? Nghĩa là sao?” Diệp Lãng hoàn toàn không nhận ra bản thân đã tự động thay thế Lăng Dương vào chỗ nhóc bạn trai trong lời Mộ Dung.

Mộ Dung mang vẻ mặt bí hiểm, “Xem ra nó còn chưa nói thẳng với em.”

“Nói thẳng cái gì?”

“Nói thẳng nó thích em.”

Diệp Lãng giật mình, “Thật?”

“Đương nhiên, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh mày liếc một cái là ra, mày không nhìn thấy chân diện mục Lư Sơn là vì thân đang ở trong núi.”

Sắc mặt Diệp Lãng hòa hoãn hơn được ít.

“Nhưng anh đoán…” Mộ Dung bật mí he hé.

“Anh đoán cái gì?” Diệp Lãng thấy Mộ Dung mãi không nói, nhịn không được truy hỏi.

“Nó không nói với em lý do là vì trong lòng nó còn băn khoăn.”

“Băn khoăn cái gì?”

Bàn tay còn quặp trên cổ Diệp Lãng vỗ mạnh lên vai hắn, “Cái này phải chính em suy nghĩ, còn nữa, lúc cần thiết, em phải chủ động một chút, đừng quên em là sói, nó là dê, em phải cắp dê về hang chứ đừng để dê dắt mũi mãi.”

Mộ Dung thấy Diệp Lãng vẫn còn vẻ hoang mang, bèn đề nghị, “Bang chúng ta cũng đã lâu không tụ họp, ngày mốt thứ Bảy, chi bằng anh ra quán cơm đặt một phòng, gọi luôn cả nhóc bạn trai của em, mọi người cùng ăn bữa cơm, thế nào?”

Diệp Lãng chần chờ, đoạn gật đầu.

Bạch Lung và Từ Hiền hẹn nhau ba giờ chiều gặp mặt, sân trường Yên Đại rộng như vậy, Bạch Lung lại bất ngờ gặp phải Vệ Thi.

Trong thời gian Lăng Dương còn chơi trò mất tích, Vệ Thi bị Đường Tu Văn sung quân sang Tây bộ, Vệ Thi đã chủ động ở trên mạng tìm đến Bạch Lung, Bạch Lung chấp nhận đề nghị của đối phương, cùng Vệ Thi hợp tác truy tra tung tích của Lăng Dương.

Nhưng mà sau khi tìm được Lăng Dương, theo yêu cầu của Lăng Dương lại cắt đứt lui tới với Vệ Thi, ngậm miệng không hỏi phương hướng của đồ đệ Lăng Dương, trong chuyện này, Bạch Lung tự biết có lỗi, chạm mặt lần hai khó tránh khỏi xấu hổ.

Trái lại Vệ Thi vẫn chủ động chào hỏi Bạch Lung, chuyện cho gã leo cây hồi xưa cứ như chưa từng phát sinh, Bạch Lung không khỏi sinh nghi trong lòng.

Vệ Thi nói chuyện trước nay không quanh co lòng vòng, chào hỏi xong sẽ trực tiếp chuyển đề tài sang Lăng Dương.

Đêm qua Vệ Thi cùng Mộ Dung mật đàm mãi đến khi tắt đèn, những chuyện bang chủ bang Kiếm Tình biết còn nhiều hơn cậu tưởng, hai người có chung một cách nhìn ở vài quan điểm nhất định. Sau khi nói ra những tình báo Vệ Thi muốn, Mộ Dung còn chủ động tiết lộ cho cậu không ít chuyện về “tam giác tình yêu” của Lăng Dương, Vệ Thi là một người thông minh, đối với loại tình báo này dĩ nhiên sẽ không chỉ coi nó như chuyện bát quái.

“Nghe nói Lăng Dương gần đây lại tìm trai thẳng? Cậu không sợ nó giẫm lên vết xe đổ ư?”

Bạch Lung không thể tưởng được đối phương lại hỏi trực tiếp đến thế, đành nói, “Có lẽ hắn không thẳng như tưởng tượng đâu.”

“Lần trước cậu cũng nghĩ vậy, kết quả thế nào cậu cũng thấy đấy,” Vệ Thi nói không chút lưu tình, “Có một chuyện không biết cậu biết chưa.”

“Chuyện gì?”

Vệ Thi tiến lên một bước, “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, trai thẳng Lăng Dương nhìn trúng lần này,” Vệ Thi tận lực hạ thấp âm lượng, thong thả nói từng chữ, “Cũng, có, bà, xã.”

Vệ Thi vừa lòng nhìn đồng tử của đối phương co chặt lại, biết mục đích của mình đã đạt được, không thèm để ý tới phản ứng của Bạch Lung, cười lạnh một tiếng rời đi.

Tiểu Linh Dương à Tiểu Linh Dương, dám lừa gạt tôi lâu như vậy, còn nhúng chàm người của tôi, bây giờ cũng đến phiên cậu gieo gió gặt bão đi.

Một mình Bạch Lung đứng tại chỗ nửa ngày, lấy di động gọi cho Từ Hiền.

“Anh tạm thời có chút việc, hôm nay không qua được.”

Lần trước Lăng Dương rơi xuống nước, Bạch Lung từng cùng Từ Hiền đến phòng ngủ của Diệp Lãng một lần nên nhớ rõ địa chỉ của hắn, hôm nay lần thứ hai đến thăm, trong phòng chỉ có mình Diệp Lãng đang ngồi bên bàn trầm tư.

Diệp Lãng thấy Bạch Lung cũng rất bất ngờ, “Sao cậu đến đây?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu,” Vẻ mặt Bạch Lung nghiêm túc, Diệp Lãng gặp qua Bạch Lung vài lần, đối phương đều mang dáng phong nhã bất cần đời, rất ít khi lộ ra vẻ như này, Diệp Lãng chỉ từng thấy biểu tình như vậy một lần, chính là ở nhà bơi lội khi Từ Hiền nhắc đến bàn tay của Lăng Dương.

“Chuyện về Tiểu Hiền?”

Bạch Lung chậm rãi lắc đầu, “Là chuyện về Lăng Dương.”

Diệp Lãng dùng ánh mắt hỏi đối phương.

“Tôi biết, tôi là người ngoại, không tiện nhúng tay vào việc riêng của hai người, nhưng có một việc tôi cần phải hỏi rõ.” Bạch Lung nghiêm túc, “Cậu có bà xã rồi phải không?”

Diệp Lãng ngẩn ra, câu hỏi này, nói có cũng không đúng, nói không cũng không đúng, đây căn bản là một chuyện không thể nói rõ ràng.

Bạch Lung thấy hắn không nói lời nào, coi như hắn cam chịu.

“Nếu quả thật như vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất cách xa Lăng Dương một chút.” Ngữ khí của Bạch Lung đã mang theo vài phần uy hiếp, từ nhỏ đến lớn cậu được nuôi dạy giữa bộ đội, lại là sinh viên trường quân đội, vào thời điểm uy hiếp một người, xác thực có thể khiến đối phương cảm nhận được sát khí.

“Cậu có ý gì?” Diệp Lãng bị đối phương kích phát ra bản năng hiếu chiến của giống đực.

“Lăng Dương thích cậu.” Bạch Lung chẳng thèm che giấu.

Diệp Lãng thộn mặt, đây đã là lần thứ hai trong ngày hắn nghe được câu “tỏ tình” này từ miệng người khác.

“Nhưng nó không thể nói với cậu, bởi vì nó có băn khoăn.”

—— Mộ Dung: nó không nói với em lý do là vì trong lòng nó còn băn khoăn.

Diệp Lãng động tâm.

“Lăng Dương từng thích một đứa trai thẳng, đối phương có bạn gái, nhưng đối xử với nó rất tốt, thậm chí vượt qua cả giới hạn bạn bè. Lăng Dương cho rằng đối phương cũng có ý với mình, bèn chạy tới bày tỏ với người kia, kết quả thua rất thê thảm.”

“Tuy tôi không cho là như vậy, nhưng Lăng Dương luôn nghĩ rằng mình là người thứ ba, vậy nên dù chịu uất ức nó cũng bấm bụng cam chịu, đến chân tướng sự việc cũng không dám cho đối phương biết. Lăng Dương là một người nói dối rất nhiều, đúng vậy, nhưng mỗi lời nói dối của nó không phải vì trốn tránh thì là vì xuất phát từ lòng tốt, dù bản thân có bị hiểu nhầm cũng không muốn tổn thương người khác.”

“Lá gan của Lăng Dương rất nhỏ, từng bị thương một lần ở biển, từ đấy về sau không bao giờ dám xuống nước. Nhưng dũng khí của nó rất lớn, vì bạn bè, nó có thể hi sinh giấc mơ cả đời của mình.”

“Cậu hiểu ý tôi chưa? Lăng Dương đã từng vấp té một lần tại loại người như cậu, nó đơn giản không dám thử lần thứ hai, còn tôi,” Bạch Lung gằn từng tiếng một, “Cũng tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra lần nữa!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...