Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 45



Edit: Pingki

Ngay sau khi Diệp Sơ trở lại trường thì cũng là lúc phải nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

So với mấy học kì trước thành tích học tập thất thường thì tới học kỳ này cuối cùng cô cũng tìm lại được phong độ, mấy bài thi đều làm rất tốt. Và cũng như thường lệ, môn thi cuối cùng còn chưa xong, kết quả của mấy môn trước đã được công bố, đúng như dự liệu, kết quả không làm cô thất vọng, thành tích của cô phải nói là vô cùng tốt.

Còn người đứng đầu học kì vừa rồi Tương Phương Phỉ thì ngược lại, kì này không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta thi rớt mất vài môn. Cô ta lại không giống với Diệp Sơ có chuyện gì cũng kìm nén trong lòng, thành tích vừa giảm một chút là cả phòng ngủ đều tràn ngập tiếng than ngắn thở dài của cô ta.

“Aiz, xem ra học kỳ này học bổng đành phải ngâm nước nóng* rồi…” Sau lần cảm thán thứ N thế này, Tương Phương Phỉ bỗng nhiên quay đầu lại nói chuyện với Diệp Sơ: “Diệp Tử, hình như kì này cậu thi không tồi nha?”

*Ngâm nước nóng: Bị bỏ lỡ

“Cũng bình thường thôi.” Diệp Sơ trả lời cho có.

Tương Phương Phỉ còn chưa chịu buông tha cho cô, nói tiếp: “Cậu cũng đừng đả kích cái người mới thi rớt là tôi này chứ, môn cơ sở vật lí ánh sáng này cậu cũng phải cao hơn tôi đến mười điểm, tôi nói này, có phải cậu có bí quyết gì đó không? Nói nghe một chút xem.”

Diệp Sơ lắc đầu: “Có gì được chứ? Gặp may thôi.”

“Sao số tôi nó lại không may mắn được như vậy nhỉ?” Tương Phương Phỉ thở dài, bỗng nhiên như nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Đúng rồi Diệp Tử, mấy ngày hôm trước tôi có thấy cậu tới văn phòng vật lý, sẽ không phải cậu nghe được tin tức gì mà không nói cho chúng tôi biết cùng đấy chứ? Nếu thật là như vậy thì cậu rất không nghĩa khí nha…”

Cô ta thốt ra lời này, Diệp Sơ vừa nghe đã thấy không vui.

Đúng vậy, mấy ngày hôm trước cô có đến văn phòng vật lý, nhưng đó là bởi vì đại diện môn vật lý sinh bệnh, cô là lớp trưởng đành phải thay anh ta lấy tư liệu mà thôi, tại sao chuyện đơn giản như vậy lọt vào trong mắt cô ta lại biến thành cô đi nịnh bợ giảng viên để lấy tin tức vậy?

“Tôi cái gì cũng không làm, thật có lỗi, để cậu phải thất vọng rồi.” Diệp Sơ lạnh lùng nói.

Chưa từng gặp qua Diệp Sơ tỏ thái độ như thế này, Tương Phương Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, thật lâu sau từ miệng cô ta mới lầm bầm một câu: “Đùa chút thôi mà, có cần phải tin là thật như vậy không…”

“Vậy mời cậu từ nay đừng vui đùa cái kiểu này nữa, tôi sẽ nghĩ đó là lời thật của cậu đấy.” Diệp Sơ nghiêm nghị.

Cuối cùng Tương Phương Phỉ không nói gì thêm nữa, nhưng sắc mặt đã thay đổi rõ ràng, trong phòng ngủ trầm mặc hơn mười phút sau, cô ta phẫn nộ thu dọn ít đồ đạc của mình rồi đóng cửa đi ra ngoài, tiếng bước chân cũng không như ngày thường.

Cô ta không một lời tạm biệt mà bỏ đi, Diệp Sơ tự nhiên cũng mặc kệ, tiếp tục ôn tập cho môn thi cuối cùng vào ngày mai của mình.

Một lát sau, Trương Tiểu Giai bỗng nhiên từ trên giường trên thò đầu xuống, nhìn Diệp Sơ một cái, cười như không cười mà nói: “Yô, gái ngoan cũng biết nổi giận sao?”

Diệp Sơ biết cô ấy nghe được cuộc nói chuyện ban nãy của hai người, mặt hơi hơi đỏ lên: “Tôi chỉ cảm thấy cô ta nói chuyện rất quá đáng.”

“Cậu không sợ cô ta quay sang ghét cậu à?”

Diệp Sơ im lặng, rồi đột nhiên phun ra một câu: “Không cùng chí hướng nên không nói chuyện hợp nhau được.”

Một câu, khiến một người ít khi vui đùa với người khác như Trương Tiểu Giai thấy vui vẻ: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cậu ấy vậy mà cũng nói ra lời này?”

Diệp Sơ khẽ cắn môi, không nói lời nào.

“Có điều những lời này của cậu trái lại rất hợp với phong cách của tôi, chi bằng mời cậu ăn Ma lạt năng, xem như chúc mừng cậu rốt cục cũng rời khỏi con đường lệch lạc?”

*Ma lạt năng

Tuy rằng quan hệ giữa cô và Trương Tiểu Giai đã không còn xa lạ như hồi mới học, nhưng nghe cô ấy nói muốn mời cô ăn cơm thì đây vẫn là lần đầu tiên.

“Không phải cậu lại định nói, “Không cùng chí hướng nên không nói chuyện hợp nhau được” đấy chứ?” Trương Tiểu Giai cười rộ lên, gương mặt tươi cười phấn chấn, đẹp đến chói mắt.

“Tôi đi.” Diệp Sơ quyết đoán nhận lời mời.

Bên cạnh trường các cô có một tiệm Ma lạt năng, giữa cái rét lạnh mùa này, chuyện buôn bán của tiệm nhộn nhịp hơn trông thấy.

Diệp Sơ nhìn thấy Trương Tiểu Giai bỏ rất nhiều ớt cay, nhịn không được hỏi: “Cậu thích ăn cay sao?”

“Uhm.”

“Tôi dù chỉ một chút cũng ăn không được.” Diệp Sơ nói thật.

“Trước kia tôi cũng như cậu vậy.” Trương Tiểu Giai thuận miệng tiếp lời.

Lời này vừa nói ra liền gợi nên hứng thú trong lòng Diệp Sơ: “Thế sao bây giờ cậu lại ăn cay như thế này?”

“Vì một người kia thôi.”

“Là Trác Húc sao?”

“Tôi phát hiện cậu cũng nhiều chuyện lắm nha!” Trương Tiểu Giai dường như có chút không kiên nhẫn, có điều hình như hôm nay tâm tình của cô ấy rất tốt, cho nên vẫn là gật gật đầu.

“Đúng là nhìn không ra, Trác Húc lại thích ăn cay.”

“Anh ta có thể ăn cay?” Trương Tiểu Giai cười ra tiếng, “Anh ta mà ăn cay được thì mấy cây ớt khắp thiên hạ cũng phải bật cười.”

“…” Diệp Sơ 囧, “Chẳng phải cậu là vì anh ta mới ăn cay sao?”

“Tôi mới không vĩ đại như cậu đang nghĩ đâu! Tôi chỉ là muốn xem anh ta bị ớt làm cay cho phải làm trò hề nên mới đi học ăn cay đó.” Lúc cô ấy nói điều này, khuôn mặt tỏ ra rất đắc ý.

Nhưng Diệp Sơ lại bị làm cho không còn gì để nói: “…Tôi cảm thấy bạn trai của cậu đúng là rất thảm.”

“Nói chính xác ra thì, anh ta không tính là bạn trai tôi.”

Không tính? Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ tới Trương Tiểu Giai đã từng nói với cô, Trác Húc là anh trai khác cha khác mẹ của cô ấy, trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí: “Trác Húc….thật là anh trai cậu sao?”

“Cậu đừng nói mấy từ kinh khủng vậy được không, tôi và anh ta không phải vậy.”

“Ý tôi không phải thế, tôi chỉ thấy lạ, ba mẹ hai người không phản đối hai người ở bên nhau sao?”

“Phản đối? Thế phải nói họ trước mới đúng.” Trương Tiểu Giai lơ đễnh.

Diệp Sơ lại kinh ngạc: “Hai người chẳng lẽ cũng đang gạt ba mẹ mình sao?” Một chữ “cũng” thôi, đã làm lộ ra suy nghĩ trong lòng cô.

Trương Tiểu Giai nheo mắt lại: “Em gái này, em có vấn đề nha.” Cô ấy học lại một năm, so với Diệp Sơ thì lớn hơn một tuổi, đương nhiên là sõi đời hơn rồi.

Diệp Sơ thè lưỡi, không nói nữa.

Cô không nói, Trương Tiểu Giai dĩ nhiên cũng không phải người thích đào xới bới móc hỏi thêm, cho nên đề tài này liền chấm dứt tại đó, hai người lại tiếp tục hàn huyên mấy đề tài lung tung, bất giác bữa cơm này đã đến lúc kết thúc.

Từ trong tiệm ma lạt năng đi ra, đã thấy Trác Húc lái xe đến đón Trương Tiểu Giai, chiếc xe thể thao màu bạc này đỗ trên con đường nhỏ bán toàn đồ ăn vặt này có vẻ chói mắt cực kì.

“Hay em cùng đi hóng gió với chúng tôi đi?” Lời này nếu từ miệng của một tên hoa hoa công tử nói ra, có vẻ chỉ là lời tùy tiện, nhưng đây là do Trác Húc ngỏ lời, khiến người ta không khỏi cảm giác là một lời mời rất nhã nhặn.

Diệp Sơ không có sở thích làm bóng đèn, ngượng ngùng mà lắc đầu: “Chắc không được, em định quay về phòng ôn bài một chút.”

Cô đã cự tuyệt như vậy, Trác Húc đành thôi, nói hàn huyên vài câu rồi anh ta cũng lái xe rời đi, nháy mắt, xe hai người họ đã biến mất nơi cuối phố.

Nhìn xe rời đi, trong lòng Diệp Sơ bỗng nhiên sinh ra chút cảm thán, kỳ thật không có đoạn tình yêu kia thì có lẽ đã thuận buồm xuôi gió rồi. Hy vọng con đường của Trương Tiểu Giai và Trác Húc không quá gian nan.

Cuối cùng ngày thi cuối rốt cục cũng xong.

Vì là người địa phương, cho nên Diệp Sơ cũng không định nán lại ở trường thêm bao lâu, buổi thi vừa kết thúc, cô liền thu dọn đồ đạc hết, chuẩn bị chờ người nhà tới đón về.

Tương Phương Phỉ vì chuyện hôm trước nên vẫn còn đang chiến tranh lạnh với cô, Khương Tử giúp cô ta khiêng hành lí xuống lầu. Xuống đó rồi, không đợi Diệp Sơ tìm được chiếc xe Nissan của ba cô trong dòng xe đang đậu ngoài kia thì Khương Tử từng bước đến gần cô khẽ nói.

“Diệp Tử, kia chẳng phải là mẹ cậu sao? Oh, người đang đứng bên cạnh chẳng lẽ là bạn trai cậu? Đẹp trai nha!”

Trong lòng Diệp Sơ như có gì đó rơi lộp bộp, có một loại dự cảm rất xấu, quả nhiên, khi cô nhìn theo hướng ngón tay Khương Tử chỉ, liền nhìn thấy mẹ sắc mặt hồng hào, còn người đang đứng bên cạnh, mặt mày tươi cười —- Thẩm Nam Thành.

Aiz, mẹ cô sao vẫn còn chưa chịu buông tha cho chuyện này đây?

Diệp Sơ thở dài, đành phải đi qua đó, tận lực tránh né cánh tay của Thẩm Nam Thành đang đưa ra đón lấy hành lí của cô, hỏi: “Mẹ, ba đâu rồi mà lại không đến đón con vậy?”

“Ba con tạm thời đang phải tăng ca, không rảnh đến đây, cũng mau có Tiểu Nam ở đây, bằng không mẹ còn không biết phải làm sao bây giờ. Lại nói con phải nói cảm ơn Tiểu Nam đó, mẹ vừa nói, thằng bé đã đến đây ngay…” Thao thao bất tuyệt, đơn giản đều là những lời ca ngợi Thẩm Nam Thành, Diệp Sơ cũng quen rồi nên chẳng để tâm.

Ngược lại là Khương Tử thấy trai đẹp là bắt đầu nhộn nhạo, càng không ngừng dùng ánh mắt hỏi Diệp Sơ: Là bạn trai cậu hả? Hả? Hả? Phải không hả?

Diệp Sơ muốn giải thích, lại thấy bộ dạng hăng hái dâng trào của mẹ già nhà mình, cảm thấy mình mà giải thích chỉ như càng bôi càng đen, thế nên không lên tiếng, một mình chui vào ghế sau xe ngồi.

“Diệp Tử, sao con không đến phía trước này mà ngồi này?” Lưu Mĩ Lệ ở bên cạnh ra sức nháy mắt với cô.

Diệp Sơ thờ ơ, quyết định không thay đổi ý định ngồi ở ghế sau, cuối cùng Lưu Mĩ Lệ đành phải từ bỏ, nhưng biểu tình nhìn vào thì sẽ thấy không dễ dàng bỏ cuộc việc mai mối này.

Quả nhiên, chờ tới khi về đến nhà, mẹ cô lập tức lấy lí do cảm ơn, mời Thẩm Nam Thành ở lại cùng ăn cơm.

Trong ấn tượng thì Thẩm Nam Thành này có vẻ như đã trở thành khách quen trên bàn cơm nhà họ Diệp rồi, Diệp Sơ không nói gì, suốt buổi vẫn tỏ ra thái độ rất ôn hòa, không nóng không lạnh.

Thẩm Nam Thành cũng không tức giận, nói chuyện, làm việc, tất cả vẫn như bình thường.

Gần đây cứ như vậy, Diệp Sơ càng cảm thấy buồn bực, không rõ trong lòng anh ta rốt cuộc đang suy tính điều gì, cô nghĩ lúc trước mình đã biểu đạt rõ ràng đến thế rồi, hai người tuyệt đối không có khả năng, nhưng vì sao Thẩm Nam Thành lại tỏ ra bộ dạng không thèm quan tâm như thế này chứ?

Anh ta rốt cục là đã bỏ qua, nghĩ muốn để quan hệ giữa hai người trở thành bạn bè lẫn nữa, hay đang có ý đồ gì?

Diệp Sơ cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được người này, cuối cùng cô đành phải tự an ủi mình thế này: Có lẽ là do khác biệt nhau, văn hóa phương Đông khác phương Tây, nhân dân lao động cần cù dũng cảm với chủ nghĩa cường quyền đế quốc không thể xóa bỏ mâu thuẫn này… Ôi lạy Chúa!

Diệp Sơ về nhà được mấy ngày thì Vệ Bắc cũng được về.

Bởi vì bị lỡ vé xe lửa, cho nên hắn đành mua vé máy bay trở về, dù sao cũng là bay trên trời, so với hơn mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe lửa thì nhanh hơn rất nhiều, buổi sáng mới vừa gọi điện thoại nói trở về, buổi chiều người đã về tới sân bay rồi.

So sánh với con nhà người khác về nhà được cả gia đình hưng phấn chào đón, Vệ Bắc ngược lại một chút cũng không thấy giống người ta.

Tần Dao ở trường có giờ dạy đi không được, còn Vệ Đông Hải thì đang đi công tác, ông đành phải để con trai mình một mình ngồi xe bus về nhà, dù sao hành lý cũng không nhiều, gia sản toàn thân chỉ có mỗi một túi hành lý ít đến đáng thương, thế cho nên khi Diệp Sơ ra sân bay đón hắn, cũng phải nghi ngờ có phải tên này ngại phiền, đem hành lý quăng vào thùng rác hết rồi hay không đây.

“Đồ đạc của anh sao ít thế này?” Cô nhịn không được hỏi.

“Anh cũng không phải em, đến cái chậu rửa mặt cũng phải mang theo.”

Diệp Sơ không nói được gì, cái này còn không phải do mẹ cô sao, nói gì mà chậu rửa mặt để lại trong trường sẽ bị bụi bặm bám đầy, bảo cô mang cả nó về luôn. Thật buồn bực, cô chẳng qua chỉ than phiền trước mặt Vệ Bắc một câu, vậy mà lại bị hắn đem ra cười nhạo mất mấy ngày, còn nói cô là ’em gái chậu rửa mặt’!

Anh có thể ngừng cái việc đặt biệt danh cho tôi có được không? Diệp Sơ hết chỗ nói rồi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đặt cho cô không biết bao nhiêu cái biệt danh, đếm hoài không hết, thế cho nên bây giờ mỗi lần gặp mặt bạn học cũ, bọn họ đều nhớ tất tần tật biệt danh mà Vệ Bắc từng đặt cho cô, nào là Diệp Phì, Diệp trư trư, Diệp lệ trư (con heo đẹp),… Xin đi, cô có tên có họ đầy đủ cơ mà…

“Sao anh không gọi tên em mà toàn gọi gì không vậy?” Từ xe bus về nhà, Diệp Sơ nhịn không được oán giận.

“Em còn không biết xấu hổ mà nói anh được sao?” Vệ Bắc nhắc tới chuyện này, liền nghiến răng nghiến lợi, “Chính em đó, mất bao nhiêu năm mới nhớ được tên anh?”

“…Thế nhưng có bao giờ em đặt biệt danh cho anh đâu.” Diệp Sơ ngụy biện.

“Em dám hả!” Vệ Bắc giả vờ trừng mắt cô một cái.

Diệp Sơ nhún vai.

“Mẹ nó đến giờ anh vẫn không quên được, khi đó em đoán đến lần thứ ba vẫn không gọi đúng được tên anh, anh nói Diệp Phì này, tên của anh nhiều nét lắm hả? Vậy mà em cũng quên được, anh phục em rồi!”

“Đó là bởi vì rất khó nhớ thôi…” Diệp Sơ bày ra vẻ mặt vô tội.

“Cấp hai còn chưa tính, lên đến Trung học rồi, em vẫn còn gọi anh là “Này”, anh đã nói cho em tên của anh biết bao nhiêu lần, khi đó sao em không nghe vào tai thế hả?”

“Đó là bởi vì thói quen…” Diệp Sơ giải thích yếu ớt.

“Em đừng giải thích nữa đi, dù sao bây giờ anh cũng không gọi tên em, chính là vì bồi thường những gì trước kia em nợ anh.” Vệ Bắc nghĩ, hắn nói như vậy, Diệp Sơ phỏng chừng sẽ phải buồn bực thôi, kết quả lại không giống như hắn dự đoán.

Diệp Sơ chẳng những không buồn bực, một lát sau lại còn mỉm cười.

“Sao thế? Phát ngốc hả?”

“Anh mới phát ngốc!” Diệp Sơ liếc hắn một cái, bỗng nhiên dụi đầu vào lòng hắn: “Em chỉ bỗng nhiên phát hiện, thì ra chúng ta có kí ức chung như vậy.”

Ánh mặt trời ngày đông bên ngoài cửa kính xe, chiếu lên trên người bọn họ, rọi vào khiến trái tim cũng phải tan chảy.

Vệ Bắc đưa tay giữ đầu Diệp Sơ, hung hăng hôn một cái thật mạnh lên trán cô: “Nếu không nhờ vậy, sao anh có thể thích em được?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...