Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 4



Sáng sớm hôm sau, người đàn ông hắt xì một cái rồi bước ra khỏi phòng, thấy trên bàn để vài cái bánh bao, đây là thức ăn do một bác gái ở gần đây mỗi ngày đều đem đến tiếp tế cho cô.

Người đàn ông nhìn chung quanh nhà, hỏi “ Rửa mặt? “

Úy Lam chỉ vào cái thùng lớn trong góc “ Đằng kia “

Người đàn ông ngẩn người, nhỏ nhẹ hỏi “ Không phải có ống nước sao? “

Ống nước? Úy Lam nhìn đường ống nước ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận, hừ một tiếng, trả lời cộc lốc “ Trời lạnh, ống nước đóng “

Người đàn ông hít mắt chăm chú nhìn cô, mới lớn, mà tính khí thật nóng nảy. Úy Lam không thèm nhìn anh, cầm cái bánh bao rồi trốn vào trong phòng. Người đàn ông đành dùng nước trong thùng rửa mặt, vào mùa đông rét lạnh như vậy quả thật rất tệ, lấy bàn chải và kem đánh răng từ trong ba lô ra, rồi nhìn lại bàn chải đánh răng của cô bé, thở dài, đúng là cái nhà này chỗ nào cũng xài không được, ngay cả bàn chải đánh răng cũng vậy, người đàn ông nhanh tay vệ sinh cá nhân, sau đó gặm bánh bao lót dạ. Giữa trưa, trưởng thôn mang theo chăn bông tới, đứng ngoài gọi lớn

“ Này cậu ...”

Lúc này anh đang ở trong phòng đập chuột, mồ hôi lấm tấm, nghe tiếng trưởng thôn, đứng dậy đi ra ngoài. Trưởng thôn nhìn anh, rồi như chợt nhớ, chạy tới đem ống nước mở ra, lại chạy đi nhà bếp nhóm lửa. Con nhóc Úy Lam này rất lười, ghét nhất là nhóm bếp, huống hồ tiền điện thật mắc, Úy Lam không có khả năng chi trả...

Trưởng thôn cùng người đàn ông hợp sức đem con chuột giết chết, vứt ra bên ngoài, mới thấy Úy Lam từ cửa phòng ló đầu ra, vui vẻ hỏi “ Giết được con chuột? “

Người đàn ông nhìn Úy Lam, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn, cười đến khóe mắt cong cong, trong đầu anh nảy ra ý nghĩ, nếu cô bé sinh ra trong thành phố, nói không chừng được nuôi rất tốt. Thấy đến giờ dùng cơm, trưởng thôn cứng rắn lôi kéo người đàn ông cùng Úy Lam đến nhà mình, Úy Lam chỉ đám gà vịt trong phòng nói

“ Con không đi, con phải ở đây...”

Trưởng thôn trừng cô một cái “ Lát trở về”

Thân thể nhỏ bé của cô bị lôi đi, người đàn ông bước đi phía sau, nhịn không được bật cười. Khó lắm trong thôn mới xuất hiện một người đàn ông cao lớn tuấn tú, cho nên dẫn tới không ít các cô gái chưa chồng kéo đến nhà trưởng thôn, có cả Tôn Hiểu Tuyết vừa đẹp người đẹp nết, mới mười tám tuổi, đã học xong cấp hai, hiện giờ đang giúp đỡ việc nhà nông cho gia đình, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt rất trắng, đàn ông trong thôn đều thầm thương trộm nhớ Tôn Hiểu Tuyết, bất quá mẹ Tôn Hiểu Tuyết đều khinh thường không để vào mắt, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một bộ đội đặc chủng, mẹ Tôn Hiểu Tuyết bảo cô cứ mặt dày đeo bám, nếu có thể theo người đàn ông đó trở về thành phố, đối với con là chuyện vô cùng tốt.

Tôn Hiểu Tuyết mười tám tuổi, cùng với Trầm Úy Lam mười lăm tuổi, so về số tuổi cũng không kém nhau bao nhiêu, nhưng so về dáng người, thật kém xa. Tôn Hiểu Tuyết cao một mét bảy, hai chân vừa thẳng vừa dài, tuy rằng bị quần áo che bớt phần nào, nhưng vẫn nổi bật trong đám người, mái tóc cô đen dài, rất khác so với người trong thôn.

Người đàn ông liếc qua một cái, liền dừng lại trên người Tôn Hiểu Tuyết, quả thật rất đẹp, nhìn xuống phía dưới, hai chân trắng nõn nà, đàn ông ai lại không thích chứ. Các cô gái đứng phía sau, cũng bắt đầu hâm mộ Úy Lam, đàn ông đẹp trai như vậy, vì sao lại ở trong nhà nó!

Úy Lam đi vào trong nhà, nhìn một bàn đầy thức ăn, con dâu trưởng thôn còn giết cả gà đãi khách. Cô lại nhớ tới bầy gà nhà mình, bà trước khi mất đã nói qua, trong nhà chỉ có mấy con gà con vịt, nhất định phải nuôi cho tốt, để chúng nó ấp thật nhiều gà con vịt con, như vậy Úy Lam mới không chết đói, Úy Lam luôn nhớ kỹ lời bà, nên ai cũng đừng mơ động vào gà vịt của cô.

Con dâu trưởng thôn hết nhìn Úy Lam, lại nhìn người đàn ông cười nói “ Chắc đói bụng rồi, mau vào dùng cơm “

Đúng là Úy Lam rất đói bụng, người đàn ông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, anh ngồi lên ghế, càn quét bàn thức ăn trước mặt, cắn nuốt từng ngụm lớn, kế bên anh, Úy Lam có chút từ tốn, chậm rãi ăn từng miếng một. Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nuốt của cô, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ - cô bé này không thích hợp sống ở nông thôn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...