Cẩn Ngôn

Chương 19



Khách mời tản đi, phủ đại soái vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Lâu đại soái uống canh giải rượu, rửa mặt, sau khi tỉnh táo thì phái người kêu Lâu thiếu soái vào thư phòng. Được mời đi còn có tổng thống Tư Mã, trước đó Lâu đại soái cậy vào rượu mạnh mà quét sạch mặt mũi tổng thống Tư Mã, nhưng Tư Mã Quân có thể nhịn lại lửa giận mà ở lại, chặt đứt mọi ngờ vực của người ngoài, Lâu đại soái liền hiểu rõ, sự kiện Mãn Châu Lý còn chưa xong, ông ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà bỏ qua.

Nếu có thể, Lâu đại soái cũng muốn tổng thống Tư Mã từ bỏ cái ý định bảo hổ lột da trong đầu, đám lông lá kia mà dễ đối phó vậy sao? Ngay từ lúc bắt đầu, lũ đó đã chiếm bao nhiêu vùng đất của Trung Quốc này? Cái gì mà tái xác định mốc ranh giới giữa hai nước, nói đơn giản thì chính là dễ nghe ngoài miệng, thực tế là chụp cho mày cái thòng lọng, đến lúc đó, vuốt gấu chụp tới, mày chịu hay không chịu?

Lâu đại soái mở phanh lồng ngực, ngồi tựa lưng vào cái ghế chạm trổ hoa văn, tổng thống Tư Mã ngồi ở trên ghế mềm đối diện ông, Lâu Tiêu thì đứng bên cạnh Lâu đại soái, ở trước mặt cha và tổng thống, Lâu thiếu soái đúng là không có chỗ để ngồi.

“Đại ca, huynh vẫn còn chưa hiểu rõ cái đám lông lá kia sao? Nói bọn chúng là súc sinh cũng còn lời cho bọn chúng lắm! Ở trong mắt đám khốn kiếp này, mảnh ranh giới phương Bắc của ta là một khối thịt mỡ thơm phức! Không bỏ vào trong miệng rồi tiêu hóa thì tuyệt đối không cam lòng. Cái tuyến đường sắt lớn kia là chuyện gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Trước đây vẫn chưa đánh nhau ngoài sáng, còn không phải là do chưa viện được cớ sao? Kết quả huynh lại nối giáo cho giặc, trực tiếp đưa thịt vào trong miệng bọn chúng!”

Lâu đại soái càng nói càng giận, suýt nữa lại muốn trừng mắt vỗ bàn.

Tổng thống Tư Mã cũng chau mày, thở dài, “Ta cũng không có biện pháp, không an định lại phương Bắc, phương Nam nên làm cái gì đây? Huống hồ người nước Nga đã gia tăng quân đội ở biên giới, nếu không ưng thuận, đánh nhau với bọn họ? Đánh thắng được sao?”

Lâu đại soái cũng trầm mặc.

Ông không phải là chưa từng giao thủ qua với lão mao tử, không thể nói một chút phần thắng cũng không có. Không màng đến tính mệnh, có thể sẽ đánh thắng, nhưng đó là thắng một cách thê thảm. Huống chi trong nước bây giờ bè phái mọc lên như nấm, nếu thực sự đánh nhau, Tống Kỳ Ninh sẽ hỗ trợ, nhưng đơn giản chỉ là phái người đưa chút vũ khí, kết quả vẫn là phải dựa vào binh lính trong tay ông. Ngộ nhỡ tất cả đều liều chết thì làm sao bây giờ? Đừng nói là Mãn Châu Lý, ngay cả sáu tỉnh Bắc Kì cũng phải đổi chủ.

Thế nhưng, thực sự để cho chính phủ thảo luận về việc đối chuyến ranh giới đường thủy ở Mãn Châu Lý với mấy tên lông lá đó sao?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy uất ức!

“Thịnh Phong, phương Nam cũng không hòa bình, nếu chúng ta thực sự động thủ với người nước Nga, ngộ nhỡ Trịnh Hoài Ân ở sau lưng đâm một đao, ai mà chịu nổi? Đám người chính phủ phương Nam kia, ngươi cũng không phải là không hiểu rõ.”

Tư Mã Quân thở dài, nếu có thể, hắn cũng không muốn làm như vậy. Lý Hợp Phì của tiền triều được người phương Tây xưng là “Bismarck của phương Đông”, nhưng cho đến chết vẫn mang danh quân bán nước trên lưng. Hắn có muốn không? Không muốn! Nhưng đất nước nghèo nàn, người thống trị thì không biết tiến thủ, quân phí đều bị trút vào việc xây vườn, Đại Hạ xuống dốc, bằng vài lực lượng cá nhân là có thể chống đỡ được sao? Huống hồ phía trên còn đè ép bởi một lão thái hậu thống trị Trung Hoa mà thực tế lại đi gieo họa cho Trung Hoa mấy chục năm! Hắn có thể làm sao đây?

“Thịnh Phong, ta biết rõ chuyện lần này thật sự làm khó đệ…”

“Đại ca, lời này huynh đã nói mấy lần rồi.” Lâu đại soái thở dài, “Huynh đây không phải là làm khó ta, mà là đang dùng kiếm đâm vào tim ta! Huynh biết rõ, đám huynh đệ dưới quyền của ta có mấy người không có nợ máu với lũ lông lá kia? Huynh nói không có biện pháp, lẽ nào ta có biện pháp? Chuyện Mông Cổ trước đây đã khiến các huynh đệ căm hận, việc này nếu lại xảy ra, đừng nói là lính của ta, đám binh lính thủ hạ của huynh có thể bằng lòng sao? Bọn họ đều là từ trong núi thây biển máu bò ra, xưa kia vì sao lại đi theo huynh giành chính quyền? Không phải là bởi vì Thanh Đình cùng đám người phương Nam kia làm những chuyện người không nên làm, đem đồ nhà mình dâng đến miệng bọn người Tây phương sao?”

Tổng thống Tư Mã không lên tiếng.

Lâu đại soái tiếp tục nói: “Đại ca, huynh phải suy nghĩ cho kĩ, đừng đầu đuôi lẫn lộn. Huynh đệ chúng ta có thể đi đến được như ngày hôm nay là dựa vào cái gì? Đơn giản chính là trong tay có mấy binh lính cùng mấy cây thương này! Đám văn nhân kia có đôi khi rất hữu hiệu, chuyện đã đến nước này, nhìn Trịnh khoác lác bên phía Nam một chút, hắn bây giờ thì thế nào? Hắn cũng không dám đánh trả, kêu gâu gâu hai tiếng cũng phải trốn tránh người!”

Tư Mã Quân bị Lâu đại soái trách móc một trận, trên mặt hiện lên chút khó xử. Lâu đại soái nói tới chỗ này, nghĩ đến việc bọn lông lá gia tăng quân đội ở vùng biên cảnh, cũng thấy đau đầu.

Chuyện này mà làm không tốt, bọn họ đều phải mất mặt với bên trong. Dẫu sao, ngoại trừ người nước Nga, còn có một tên lùn Nhật Bản đang chờ ở nơi đó! Người Anh quả thực đã từng tiếp xúc qua với ông, Lâu đại soái quả nhiên là không vui, nếu như tiếp nhận điều kiện của người Anh thì ông trở thành cái gì? Ông còn có mặt mũi ở chỗ này danh chính ngôn thuận cùng Tư Mã Quân nói mấy chuyện này sao? Nếu thật vậy thì ông đã sớm cắt cổ bồi tội với các lão huynh đệ đã chết ở ngoài Đông Bắc rồi.

Lâu Tiêu vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, nghe cuộc nói chuyện giữa Lâu đại soái và tổng thống Tư Mã, biểu tình trên mặt không thay đổi, thế nhưng con ngươi màu đen lại càng lúc càng trầm, hai tay ở sau lưng nắm thành quyền, đột nhiên mở miệng nói: “Người nước Nga đang gia tăng quân đội ở vùng biên cảnh, là thật sự muốn đánh một trận với chúng ta sao?”

Lâu đại soái cùng tổng thống Tư Mã cùng lúc nhìn về phía Lâu Tiêu, “Ý con là gì?”

“Bên trong nước Nga cũng không yên ổn. Người phương Tây lúc này cũng không phải đoàn kết bền chắc như thép.”

Nghe được lời của Lâu Tiêu, tổng thống Tư Mã vẫn nhíu mày như cũ, nhưng trong lòng Lâu đại soái khẽ động, không yên ổn? Không yên ổn ư…

Cha con Lâu đại soái và tổng thống Tư Mã ở trong thư phòng vẫn chưa đi ra, cũng không thấy người đưa nước trà vào, Lâu phu nhân không dám tự ý quyết định, đành phải đề tâm chờ. Lý Cẩn Ngôn bồi Lâu phu nhân một hồi, liền mượn cớ trở về phòng. Cho dù hắn là “vợ” trên danh nghĩa của Lâu Tiêu, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, dù sao cũng phải tránh tỵ hiềm.

Lâu phu nhân cũng ý thức được Lý Cẩn Ngôn lưu lại không thích hợp, vỗ vỗ tay Lý Cẩn Ngôn: “Con là một đứa bé ngoan, mới vừa lấy con vào cửa liền xảy ra chuyện như vậy, ủy khuất cho con rồi.”

Lý Cẩn Ngôn lộ ra khóe miệng hơi cứng ngắc, hắn quả thật không có ủy khuất, so với trân châu còn thật hơn!

Về đến phòng, nến đỏ long phượng trên bàn đã cháy chỉ còn một nửa, sáp nến đỏ hồng đọng ở trên giá cắm làm bằng kim loại, giống như là một ngọn thác đỏ.

Lý Cẩn Ngôn ngồi vào bên bàn, cầm lên một khối điểm tâm cắn một cái, nhân mứt táo, cũng không quá ngọt, còn có thể ăn được. Ăn xong một khối, dạ dày nóng như thiêu đốt mới tốt hơn một chút. Trong tiệc mừng hoặc là hắn cùng với Lâu Tiêu đi mời rượu, hoặc là bị Lâu phu nhân lôi kéo đi nhận thức người khác, căn bản là chưa ăn được miếng nào.

Nước trà đã nguội nhưng Lý Cẩn Ngôn cũng không để bụng mà rót một chén, ừng ực ừng ực uống hết, đem vị ngọt đến lịm họng trong miệng tống xuống một chút, thở phào một cái.

Ngày hôm nay trôi qua, thật đúng là…

Đi vài bước tới bên mép giường, mở rộng tứ chi nằm ở trên giường, rõ ràng là mệt rã rời ngáp liên tục, thế nhưng đầu óc Lý Cẩn Ngôn lại tỉnh táo dị thường.

Mãn Châu Lý, ở hậu thế đúng là hắn có đi qua. Lúc đó công ty tổ chức buổi du lịch, khi đó Mãn Châu Lý được xưng là viên minh châu của Bắc Cương. Công viên mỏ quốc gia Sapporo Noel nằm trong nội địa đại thảo nguyên Hulunbeier để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm. Qua thuyết minh của hướng dẫn viên du lịch, hắn đã biết mỏ than đá Sapporo Noel bắt đầu được xây vào năm 1902, trữ lượng than đá địa chất mà hậu thế dò được đạt đến trên mười tỷ tấn, mà đây chỉ là một góc núi băng của Mãn Châu Lý mà thôi!

Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn bất thình lình ngồi dậy, tuyệt đối không thể để cho bọn người Nga được như ý!

Nhưng hắn có thể làm gì? Xét về chính trị, hai ba lần hắn liền có thể bị người ta đùa giỡn chết, khiêng súng hắn cũng không có sức, việc duy nhất có thể làm chính là kiếm tiền.

Xưởng xà phòng Lâu gia mới xây, muốn chế ra sulfonaminde còn phải tìm người, tám phần mười cũng phải thông qua Lâu gia, những cửa hàng kia trong tay mình, cửa hàng vải vẫn còn đang thua lỗ, quán trà cùng hiệu cầm đồ trái lại sẽ kiếm tiền được, nhưng lấy ra cũng như muối bỏ bể. Ngẫm lại danh mục lễ vật Lâu phu nhân cho hắn xem, tay Lý Cẩn Ngôn khi đó thoáng cái đều run, mấy vạn mười mấy vạn đồng bạc nói tặng liền tặng, đồ cổ thời Hán Đường thuận tay mang ra làm lễ vật, trên danh mục quà tặng cuối cùng còn bất ngờ đưa vào hai con quốc bảo!

Đây đều là những người nào a! So với những người này, ít đồ vật kia hiện có trong tay hắn, quả nhiên không đủ để nhìn tới.

Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần gắng sức! Câu này khắc họa chân thực tâm tình của Lý tam thiếu.

Lý Cẩn Ngôn trở mình, vừa vặn thấy Lâu Tiêu đẩy cửa đi tới, một thân quân phục phẳng phiu, nút áo được cài cẩn thận, bước chân bước đi mạnh mẽ, cả người giống như là một thanh chiến đao đi đi lại lại.

Lý Cẩn Ngôn thoáng cái ngồi dậy, “Thiếu soái.”

“Ừ.” Lâu Tiêu mở một nút ở cổ áo, nới rộng cổ áo, “Chưa ngủ, chờ tôi?”

Lý Cẩn Ngôn không chút nghĩ ngợi gật đầu. Dù thế nào đi nữa, ôm chặt cái đùi lớn là nhiệm vụ trọng yếu nhất.

Lâu Tiêu được lấy lòng, khí tức sắc bén trên người thu liễm rất nhiều, cởi đai lưng vứt qua một bên, lúc đi đến mép giường, toàn bộ nút áo đã được cởi ra, lộ ra áo sơ mi trắng như tuyết ở bên trong, là mẫu áo không bâu.

Lâu Tiêu ngồi lên giường, Lý Cẩn Ngôn xích vào trong giường nhường chỗ cho hắn, nhớ tới vừa rồi ở bữa tiệc phần lớn thời gian Lâu Tiêu đều uống rượu liền mở miệng nói: “Thiếu soái, có muốn ăn chút gì không?”

Lâu Tiêu nghiêng đầu, nhìn Lý Cẩn Ngôn một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười này trực tiếp làm Lý Cẩn Ngôn đang cười sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ tới, người đàn ông như chiến đao này khi cười lên lại có chút nghịch ngợm.

Chỉ là, nụ cười này chợt lóe liền biến mất, Lâu Tiêu chặn ngang ôm lấy hông của Lý Cẩn Ngôn, hai người ngã xuống giường, kéo kéo chăn cưới.

“Ngủ.”

Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái, tựa hồ còn chưa hiểu rõ. Khuôn mặt của Lâu Tiêu đột nhiên kề sát, “Không ngủ? Muốn tôi làm em?”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Hắn nên nói là muốn hay không muốn đây?

Cánh tay Lâu Tiêu ôm Lý Cẩn Ngôn trên người bỗng căng lên, hoàn toàn ôm Lý Cẩn Ngôn vào trong lòng, tựa như dỗ con nít mà vỗ vỗ: “Muộn quá rồi, sáng mai còn phải kính trà cho cha mẹ nữa.”

Lý Cẩn Ngôn nghe rõ, Lâu thiếu soái đây là đang nói, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, hai người đắp chăn bông, thuần khiết đi ngủ. Nhưng mà hắn rất muốn nói với Lâu thiếu soái một tiếng, nếu đi ngủ, có thể đừng dùng sức ôm hắn như thế hay không? Dù là ai bị một cái vòng thép quấn quanh lưng mà giam giữ đều không thể ngủ ngon được!

Một lát sau, tiếng hít thở của Lâu Tiêu trầm dần, Lý Cẩn Ngôn thử di chuyển cánh tay trên lưng mình xuống một chút, không ngờ cánh tay buông lỏng ra. Lý Cẩn Ngôn lăn một vòng về phía sau, xoa xoa thắt lưng, cắn răng không dám lên tiếng, chỉ sợ đánh thức Lâu Tiêu đang ngủ. Cũng may giường khá lớn, hắn lăn vài vòng nữa cũng sẽ không rơi xuống dưới đất.

Nương theo ánh nến mờ tối, Lý Cẩn Ngôn tỉ mỉ đánh giá Lâu Tiêu, hắn biết người đàn ông này rất tốt, chẳng qua là khí chất như đao phong trên người hắn thường sẽ khiến người ta xem nhẹ tướng mạo hắn. Lâu Tiêu đang nhắm mắt, có vẻ hết sức vô hại, thật sự giống như là một đại nam hài vừa mới hai mươi, chỉ khi nào hắn mở mắt ra… Thần tình trên mặt Lý Cẩn Ngôn có chút phức tạp, hắn cũng không nói được cảm thụ của mình bây giờ là gì.

Suy nghĩ một chút, cơn buồn ngủ kéo đến, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà ngáp một cái, nằm ở trên giường một hồi liền say ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...