Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 19: Diệu thủ hồi xuân (2)



Nhìn thấy biểu tình và vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thu, những người xung quanh không khỏi tin tưởng vài phần. người phụ trách bảo vệ quan sát trên dưới một phen, cau mày hỏi: " Ngươi là bác sĩ?"

" Không phải." Diệp Thu lắc đầu.

" Không phải bác sĩ ngươi hét lên làm cái gì? Ngươi có ý định kéo dài bện tình sao?" Người phụ trách bảo vệ phận nộ khiển trách. Quay đầu về phía đám người đứng xem: " Có ai là bác sĩ không? Ở đây có ai là bác sĩ không?"

" Tôi là bác sĩ." Một nam nhân đeo kính mặc âu phục màu đen giơ tay đáp.

" Được. Được. Mau đến xem ông cụ đi." Người phục trách bảo vệ vẻ mặt tươi cười chạy đến kéo bác sĩ kia. Nếu như thật sự có người chết ở cửa hàng này, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của cửa hàng, hắn cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.

" Nhưng ta là tây y, ở đây không có dụng cụ, ta cũng không có biện pháp kiểm tra… Nhưng với kinh của ta cho thấy, đại khái là trúng gió." Nam nhân đeo kinh ngồi xổm xuống quan sát sắc mặt của cụ già một chút, đối với bệnh trạng hai mắt nhắm nghiền, mồng mắt nghiêng lệch đi, nói ra phán đoán.

" Ngươi đã biết hắn bị bệnh gì rồi, vậy xin mau chóng giúp ông cụ trị đi." Người phụ trách bảo vệ thúc giục nói.

" Nhưng ta không có dụng cụ… Ta là đi dạo phố với vợ ta, hai tay trống trơn, ta trị bệnh thế nào đây?"

" Vậy đưa đến bệnh viện?" Bên cạnh có bác sĩ, người phụ trách bảo vệ coi như tìm người tâm phúc, vội vàng hỏi thăm.

" Sợ rằng không được. Tình huống hiện giờ của hắn, bôn ba cả một đoạn đường, có thể sẽ gặp chuyện không may…"

Ánh măt người phụ trách bảo vệ chuyển dời nhìn lên người Diệp Thu, do dự một lúc, lại chuyển đến trên người bác sĩ đeo kính. Sốt ruột hỏi thăm: " Bác sĩ, vậy hiện giờ làm thế nào đây?"

" Cái này…"

Cứu người như cứu hỏa, Diệp Thu lúc này tức giận đối với người phụ trách bảo vệ. Huống hố sau khi hắn đi ở phía sau nghe hai ông cháu nhà này nói chuyện, rất có hảo cảm đối với đứa bé này, trong lòng cũng muốn giúp hắn một lần.

Diệp Thu ngồi xổm xuống, nói với đứa trẻ vẻ mặt luống cuống không biết làm thế nào: " Ông nội của ngươi bị trúng gió, nếu như người tin tưởng ta, ta có thể chữa trị cho hắn. Lúc này nghìn vạn lần đừng di động thân thể của hắn, bằng không bệnh tình sẽ càng thêm nặng… Hậu quả rất nghiêm trọng."

Ông cụ quả thực là bị trúng gió, đây là bệnh thường mắc của các cụ già vào thu đông. Có thể là cụ già vừa mới bước lên thang máy có chút kinh hoảng, không có bước ổn định mà ngã xuống đất, người bị chấn động kịch liệt khiến chó huyết quản trong não vỡ ra. Nếu như lúc này mà di động thân thể của cụ già, rất có thể sẽ làm cho hắn đi đời nhà ma. Hơn nữa để càng lâu, có cứu giúp được, cũng sẽ lưu lại di chứng. Không ít người sau khi trúng gió, cuộc sống sau đó chỉ có thể ở trên xe đẩy, không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình.

" Ngươi thực sự có thể cứu được ông nội ta?" Đứa trẻ cầm lấy tay Diệp Thu nói.

" Có thể." Diệp Thu gật đầu. Quay sang nói với đám người vây xem: " Mọi người tản ra một chút, giữ cho không khí được lưu thông."

Lại nói với người phụ trách bảo vệ kia: " Cửa hàng này có quầy thuốc hay không?"

" Có. Trung tây dược đều có." Người phụ trách bảo vệ nói. Nghĩ thầm, dù sao cũng không có biện pháp nào tốt, nếu như thằng nhóc này nguyện ý tiếp nhận, vậy để hắn thử xem mới được. Cứu sống được, tất cả mọi người không có việc gì, mình không chỉ sẽ không bị nghiêm phạt, có thể còn bởi vì xử lý thỏa đáng tình huồng nguy cấp mà được thưởng. Nếu như cứu không sống, ta chịu một phần… Thằng nhóc này càng phiền phức nhiều hơn.

" Đến quầy thuốc đông y. Ta cần một hộp trâm dài và một hộp trâm ngắn, cồn tiêu độc và bong vệ sinh… Tốt nhất là tìm một nhân viên ở quầy thuốc đến đây là công tác hỗ trợ." Diệp Thu cũng không khách khí, dặn dò người phục trách bảo vệ.

Người phụ trách bảo vệ vốn định pháo người đi, những đảo một vòng, mới nhớ ra, thuộc hạ của mình đều bị Diệp Thu đánh ngã nằm trên mặt đất kêu la, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình chạy đi một chuyến.

Rất nhanh, người phụ trách bảo vệ đã mang những thứ Diệp Thu cần đến, phía sau còn có một ông già mặc trưởng bào.

" Kim châm cứu… Cồn… bông…." Diệp Thu luôn miệng ra lệnh.

Ông già đi theo người phụ trách bảo vệ cũng xuất thân từ trung y, vốn định tự mình động thu. Nhưng nhìn thấy thủ pháp lưu thông máu Diệp Thu cấp cho cụ già nhẹ nhàng uyển chuyển, liền đình chỉ ý định hạ thủ, nhanh nhẹ chuẩn bị những thứ Diệp Thu cần.

Diệp Thu nhận lấy kim châm cứu dùng rượu sát trùng, từ từ đâm nó vào bên trong huyệt của cụ già.

Sau đó dùng những câu kim trâm dài ngắn không đồng nhất và trâm dài phân biệt đâm nông đâm sâu vào các huyệt thủy câu, tam âm giao, cực tuyền, xích trạch, và các huyệt vị khác của cụ già, ông cụ ở một bên giúp Diệp Thu chuẩn bị tốt những thứ hắn cần, một bên chuyên chú nhìn động tác của hắn. Khi thì nghi hoặc, khi thì kinh hãi, khi thì vui mừng, vẻ mặt luôn thay đổi,cùng cụ già ở trên mặt đất so sánh, hắn ngược lại giống như đang bị trúng gió.

Sau khi ròng rã trâm mười tám trâm dài ngắn khác nhau, Diệp Thu chuyển qua phía trước cụ già, nâng thân thể của hắn dậy, nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt vị trên người hắn. Ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, hai mắt của cụ già vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu thức tỉnh.

Theo như dự định, cụ già hẳn phải tỉnh dậy rồi mới đúng. Đây là chuyện gì?

Diệp Thu có chút mờ mịt. Hắn tuy rằng đã án theo các phương thức lão già nói qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên ra tay giải quyết loại vấn đề này. Lẽ nào có chỗ sai lầm?

Thần tình mờ mịt của Diệp Thu tự nhiên rơi vào trong mắt những người đứng xem, thấy hắn bận rộn nửa ngày, cụ già vẫn chưa tỉnh lại, những người này lập tức hoài nghi.

" Quả nhiên là nói được mà không làm được, còn cái nhà lại lại không biết nặng nhẹ như vậy… chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người mà có thể làm như vậy sao?"

" Đúng vậy. Có thấy cụ già bị hắn lăn qua lăn lại không. Vừa mới bắt đầu còn thấy hắn ra vẻ cắm cắm đâm đâm, không ngờ lại là một cái gối thêu hoa…"

" Ông cụ này thật đáng thương, ra đi mà cũng không yên.Vốn có một chút hơi thở như thế, coi như là có phúc khí. Tự dưng lại bị thằng nhóc châm đầy người."

------------------

Bởi vì sự cố phát sinh ở Đông Phương Tân Thiên Địa nơi náo nhiệt phồn hoa nhất Yến Kinh, cho nên chỉ một lát sau, người tụ đến ngày càng nhiều, thậm chỉ đã có tới vạn người. Quản lý cửa hàng cũng đã tới rồi, tổ chức nhân viên làm công tác sơ tán đoàn người.

Tiếng nghị luận của những người khác rơi vào tai đứa trẻ kia, càng làm hắn hoảng sợ. Hắn sốt ruột hỏi Diệp Thu: " Đại ca, người rốt cuộc có thể chữa cho ông nội ta không?"

" Hẳn là có thể." Diệp Thu gật đầu. Còn không trong suy ngẫm vấn đề hồi tỉnh lại. Sẽ không đâu, mỗi một vị trí đều chính xác. Lẽ nào có cái gì đó ngoài ý muốn?

Giản lược từ " Có thể" mơ hồ không rõ biến thành " Hẳn là có thể", hơn hai chữ, nhưng khiến cho lòng tin của đứa trẻ mất đi phân nửa. Rút điện thoại di động từ trong túi bắt đầu gọi điện thoại. Vừa rồi chỉ do lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại, thậm chí quên cả việc thông báo với người nhà.

Qua một lúc, khi đoàn người bắt đầu xuất hiện sự gây rối, Diệp Thu sắc mặt đại hỉ, cuối cùng cũng cẩn thận nghĩ ra vấn đề then chốt.

Sau khi nhẹ nhàng xoa bóp phía sau lưng cụ già vài cái, đột nhiên xuất ra một chưởng, hung hăng đánh vào giữa lưng cụ già.

" Ngươi làm gì vậy?" Đứa trẻ lớn tiếng kêu lên, tư thế muốn liều mạng với Diệp Thu.

Người phụ trách bảo vệ cửa hàng ngẩn cả người, do dụ có nên hay không tiến lên bắt người. Hắn sợ chính là một mình không bắt được Diệp Thu. :

" Khụ…" Sau khi cụ già phun ra một nhúm đờm ở cổ, con mắt chậm rãi mở ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...