Canh Miến Tiết Vịt

Chương 3



Edit: Qiezi

[11]

Tuy rằng một tiểu mỹ nhân tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường mình, nhìn vô cùng ngon miệng nhưng Tông Tĩnh Lê tăng ca đến khuya, thực sự có lòng mà không có sức. Huống chi mới mang người ta về đã làm loại chuyện này cũng có vẻ quá cầm thú.

Vì vậy Tông Tĩnh Lê bình tĩnh nhét Phàn Nhã vào chăn, tắt đèn: “Ngủ.”

Phàn Nhã ngẩn người, cậu còn cố gắng biểu hiện bản thân có năng lực, vươn tay vòng quanh eo Tông Tĩnh Lê.

Tông Tĩnh Lê vỗ đầu Phàn Nhã: “Đừng phá.”

“A?”

“Ngủ.” Tông Tĩnh Lê lặp lại.

Thật sự là đi ngủ. Đắp chăn bông, ngủ trong sáng.

Ngày hôm sau Phàn Nhã tỉnh lại, Tông Tĩnh Lê đã đi rồi. Cậu vệ sinh cá nhân xong xuống nhà ăn, dì Lưu đang hâm bữa sáng cho cậu.

Cả căn nhà chỉ có mình Tông Tĩnh Lê, bình thường chỉ có một mình dì Lưu nấu cơm, đúng giờ sẽ có người tới dọn dẹp. Phàn Nhã ăn sáng, cảm thấy tiền này cũng quá dễ kiếm, dễ kiếm đến mức khiến lương tâm cậu bất an.

Cứ ăn cứ uống không cần làm gì, đây không phải là bao tình nhân mà là nuôi con trai.

Tông Tĩnh Lê thật sự là người tốt, cậu cảm thán từ tận đáy lòng. Anh rất khác hình tượng con người hung dữ ác độc, tàn nhẫn máu lạnh như trong tưởng tượng của cậu —— tuy cậu biết rõ bởi vì bây giờ cậu cũng là người.

Nhưng chung quy Phàn Nhã vẫn muốn tìm việc giúp đỡ Tông Tĩnh Lê. Có thể làm gì đây? Làm một con người, năng lực làm việc của cậu thật sự rất hữu hạn. Việc nhà cũng không cần cậu nhúng tay, rốt cuộc cậu có thể làm cái gì?

[12]

Nghĩ tới nghĩ lui, Phàn Nhã quyết định làm một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm kích của mình.

Tuy cậu không biết làm, nhưng cậu có thể học.

“Dì Lưu!” Phàn Nhã cười nịnh nọt: “Dì dạy cháu nấu ăn được không?”

Thái độ dì Lưu vô cùng phức tạp:”Sao lại muốn học cái này?”

“Cháu rảnh quá…” Phàn Nhã nói: “Khụ, cháu muốn nấu cơm cho Tông tiên sinh.”

Tuy rằng dì Lưu vô cùng muốn dán một tấm băng rôn ‘Nhà bếp nguy hiểm, không phận sự chớ vào’, nhưng Phàn Nhã đã nói như vậy, dì Lưu cũng không thể ngăn cản.

Nhưng nhìn một đôi tay mỏng manh như cọng hành xanh, vừa nhìn là biết chưa từng nấu ăn, rất thích hợp để nổ banh nhà bếp.

Cuối cùng trải qua nhiều lần can thiệp, dì Lưu sử dụng các kỹ năng giao thiệp của người phát ngôn bộ ngoại giao và bác gái bán thức ăn ngoài chợ, thành công chặn lại suy nghĩ ‘Ba ngày học cấp tốc bảy quyển từ điển món ăn’, bất đắc dĩ đồng ý để cậu làm trợ lý nhà bếp.

[13]

Lúc Tông Tĩnh Lê ăn trưa luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cụ thể là điểm nào thì hẳn là ánh mắt của Phàn Nhã. Ánh mắt cậu dường như luôn dõi theo anh, anh không thể bắt được nó nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ hừng hực.

Anh ngẩng đầu nhìn Phàn Nhã thì Phàn Nhã lập tức cúi đầu ăn; anh cúi đầu gắp thức ăn thì lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phàn Nhã đang nhìn anh.

Tông Tĩnh Lê ngừng gắp thức ăn. Tại sao anh lại mang một chú vịt con không rõ lai lịch về nhà? Nếu người nọ có lòng dạ sâu độc muốn hại anh thì sao? Đây là hạ độc? Nếu như vậy thì quá huyền huyễn rồi.

Hai người tự chạy theo tâm tư của riêng mình, âm thầm quan sát, chỉ có dì Lưu bất động như núi, bình thản ung dung, cầm đũa như bay.

Cuối cùng Phàn Nhã thất vọng bỏ qua kế hoạch này. Đừng nói là một Tông Tĩnh Lê nho nhỏ, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không nhận ra nổi cọng rau này là do ai chọn.

Nửa ký rau cậu lựa chỉ còn hai lạng.

[14]

Đối với lần này, Phàn Nhã nhờ internet thần thông quảng đại giúp đỡ.

Cậu thấy một câu hỏi, ghi rằng ‘Tôi được bao nuôi, mà kim chủ nhà tôi chưa bao giờ lên giường với tôi, cái gì cũng không để tôi làm, xin hỏi tại sao vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”

Phàn Nhã hăng hái nhấp vào, thấy bình luận toàn là ‘Không phải rất tốt sao, xin hỏi có thể tìm kim chủ như vậy ở đâu’, ‘Anh ta thích bạn, chỉ muốn tìm lý do ở bên bạn thôi’, ‘Kim chủ của bạn có phải bị bất lực không’, các loại đáp án vân vân và mây mây.

Chậc, căn bản không có giá trị tham khảo mà!

Đêm đó Tông Tĩnh Lê ở phòng khách xem đá banh, Phàn Nhã rửa một chén dâu tây ngồi bên cạnh.

Cậu không biết quy tắc, không phân rõ hai bên, căn bản không hiểu một đám người giành một trái bóng có gì thú vị. Nhưng nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp, cậu vẫn vô cùng tận tụy ngồi bên cạnh cùng xem.

Tông Tĩnh Lê ôm eo Phàn Nhã kéo một cái: “Ngồi gần một chút.”

Phàn Nhã có chút lo lắng. Cậu cũng không đoái hoài tới trận bóng nữa, suy nghĩ miên man một lúc, cuối cùng nói: “Tông tiên sinh, anh, anh ăn dâu tây không?”

“Ừ?” Tông Tĩnh Lê cúi đầu nhìn thoáng qua: “Em đút tôi đi.”

Đút tôi? Có ý nghĩa tình thú gì sao? Làm như thế nào? Dùng miệng hay dùng tay?

Phàn Nhã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cầm một quả dâu tây đưa tới bên môi Tông Tĩnh Lê.

Tông Tĩnh Lê cắn dâu tây, cắn luôn ngón tay Phàn Nhã. Phàn Nhã theo bản năng rụt tay lại, nhỏ giọng la lên khiến một giọt nước rơi xuống quần áo Tông Tĩnh Lê.

Phàn Nhã cuống quýt rút khăn tay ra lau, luôn miệng nói ‘xin lỗi’. Tông Tĩnh Lê lại bật cười: “Không có gì lớn —— em hôn tôi một cái, tôi sẽ tha thứ cho em.”

A, đã đến lúc thực hiện nghĩa vụ bị bao dưỡng rồi! Phàn Nhã vừa khẩn trương vừa xấu hổ, ngẩng đầu ưỡn ngực, duỗi dài cổ ịn một nụ hôn lên má Tông Tĩnh Lê, mặt đỏ đến mức Tông Tĩnh Lê cũng cảm nhận được nóng cháy.

Tông Tĩnh Lê cười to: “Sao em lại trong sáng tới mức đó hả?”

Phàn Nhã lùi về sau, trên mặt còn nóng phừng phừng: “Sau này em sẽ thành thạo!”

Giữa thời gian nghỉ ngơi, Tông Tĩnh Lê buông Phàn Nhã ra, đi lấy hoa quả. Không ngờ Phàn Nhã bỗng nhiên nhào lên, hôn một cái lên môi anh.

Tông Tĩnh Lê vòng tay ôm cậu lại, cười nói: “Tiến bộ rất nhanh.” Vừa nói vừa luồn tay vào vạt áo ngủ, lần mò từ eo lên trước ngực.

Phàn Nhã đã cương cứng như khúc gỗ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Tông Tĩnh Lê mừng rỡ không thôi, sao lại nhặt được một anh bạn nhỏ chơi vui tới vậy chứ!

Đùa giỡn tiểu xử nam ngây thơ, ai mà không muốn.

[15]

Tông Tĩnh Lê có một hứng thú mới trước khi ngủ. Lúc trước chung chăn chung gối với anh chỉ có Meo Meo, mà tướng ngủ của Meo Meo quá tệ, thường xuyên kéo cái thân thể nặng 5 ký nằm sấp trên ngực anh, mèo tỉnh sẽ không cho người ta ngủ, các tội danh vân vân và mây mây nên bị anh trục xuất.

So với Meo Meo, Phàn Nhã săn sóc anh tốt hơn nhiều. Lúc ngủ im lặng không quấy phá, anh ôm trọn eo nhỏ bóng loáng mịn màng của Phàn Nhã, quả nhiên là một điều thư sướng.

Ngẫu nhiên đùa giỡn một cái, túm lại hôn một cái, vừa ngoan vừa manh, rõ ràng rất khẩn trương nhưng lại không dám trốn tránh, thật sự mời gọi người khác muốn ngừng mà không được.

Vì thế ôm ấp hôn hít sờ soạng, tắt đèn đắp chăn ngủ.

Tuy rằng là vịt, nhưng dù sao cũng là tiểu xử nam đáng yêu. Hai ngày này cũng không cần vội, cứ làm quen dần dần đi.

Mà trong đầu Phàn Nhã lại hiện ra topic cậu xem hôm qua.

“Kim chủ của bạn bị bất lực à?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...