Cảnh Sát Và Con Lang Mafia
Chap 50
Thừa Phong không thích không khí này, không thích một Dật Hy im lặng. Anh để tay lên thành ghế cố ý lại gần hắn. "Làm gì?" Dật Hy đề phòng hơi ngã người ra một bên. “Không khí chẳng phải rất tốt để hưởng thụ sao?" " ... Gì chứ?" Anh còn chưa hành động Hàn Triết đã đi đến Hàn Triết đi tới nói thầm gì đó với Thừa Phong, mặt anh nhanh chóng đanh lại. Anh thật sự không ngờ chuyện đó lại xảy ra. Nói với Hàn Triết đi chuẩn bị xe, anh đứng lên kéo tay Dật Hy đang còn đề phòng ngơ ngẩn. “Đi đâu?” Dật Hy giật mình, và vì anh kéo hắn mạnh quá nên ngã chúi về phía trước, may mà có anh đỡ. “Về khách sạn" giọng anh có vẻ khẩn trương cùng vội vã . ".....có chuyện gì sao?" Dật Hy hỏi. Anh không đáp lại kể cả khi cả hai người cùng ngồi vào chiếc Audi đen, sau đó chiếc xe phóng nhanh về hướng nam, về hướng khách sạn. “Cậu có sao không?” Dật Hy hỏi lần nữa. Từ lúc hai người lên xe Thừa Phong như thành người khác. Lại trở về với con người lạnh lùng khác xa với lúc họ ăn cơm đạo mát. Chắc là có chuyện gì đó xảy ra rồi. “Im lặng một chút đi.” Anh cáu. Cái tin mà Hàn Triết đưa tới, thật sự không phải tin tốt gì cho lắm. Nó khiến anh thật khó chịu. Đi được một đoạn đến ngã tư to đường Rödingsmarkt, xe của anh bị chặn lại bởi một chiếc Limousine trắng. Và anh biết chắc, chiếc xe đó thuộc về ai. Anh chỉ không ngờ diễn ra sớm thế. Người phụ nữa trong bộ đầm đỏ bước xuống xe, hướng phía con xe Audi mà đi tới. "Thừa Phong, xuống xe." Bà gõ lên cửa kính xe nơi anh ngồi. Anh không nói gì, chỉ nhìn về phía trước. "Tôi bảo cậu xuống xe.!" Bà ta hét lên như một người mất trí. Tiếng hét của bà ta vang vọng cả khu phố và khiến nhiều người quay lại nhìn họ. Không đành lòng nhìn Dật Hy bất mãn như vậy, anh quay lại nói với hắn "Anh ngồi im trong này, đừng có đi đâu. Nghe rõ chưa?!" Xong anh mở cửa xe bước xuống, Hàn Triết cũng tắt máy và ra khỏi xe. Dật Hy hắn muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ thấy ngoài kia, người đàn bà kia quỳ xuống cầu xin anh. Nhưng anh chỉ lạnh lùng đá bà ta ra. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng, như là sắp có chuyện tồi tệ xảy ra vậy.Bên kia đường, một chiếc xe thể thao đỏ đỗ ở đó. Chiếc kính ở ghế sau được hạ xuống. Một thứ ánh sáng yếu ớt phản chiếu tự vật mà người trong xe kia cầm trên tay. Sau một khắc ngắn ngủi, hắn nhận ra, đó là một khẩu súng. Linh tính của một người cảnh sát cho anh biết rằng khẩu súng đó đang chĩa về phía Thừa Phong. Dật Hy không lưỡng lự mà mở cửa lao ra ngoài đẩy Thừa Phong ra khỏi tầm súng. Nhưng vẫn không hoàn toàn né được viên đạn đang lao tới từ xa. Mọi việc diễn ra chỉ vài phút, rất nhanh. Đau đớn cũng đến rất nhanh. Lại là máu, lần hai bị ăn đạn thật không sung sướng gì. Hắn trúng đạn, viên đạn bắn trúng chân hắn. Đầu gối dường như không còn sức để đỡ nổi thân hình, hắn quỵ xuống. Thừa Phong nhận ra tình hình và thấy Dật Hy ngồi dưới đất tay ôm lấy chân đầy máu. "Dật Hy!" anh lại đỡ vai hắn lên " Gọi cấp cứu, gọi mau" Anh hét lên. Nhân lúc anh không để ý, phu nhân C rút từ trong túi sách ta 1 khẩu súng nữa hướng về phía hai người. "Hôm nay là ngày chết của mày" bà ta rít lên, bóp cò. Anh không do dự dùng tấm thân mình che cho Dật Hy. Hàn Triết nhanh chóng đá khụy chân bà ta và giật khẩu súng, mạnh tay đè bà ta xuống đất không cho kháng cự. " Không sao chứ?" Thừa Phong nhìn Dật Hy " Mẹ nó chỉ có tí chuyện mà định nằm dạ hả?”” " Đau rất đau đó,.... nhưng vừa nãy, ... bà ta bắn hụt?" " Câm miệng đi, người đâu gọi bác sĩ..." Gương mặt anh có phần mệt mỏi. Ai nói bà ta bắn hụt, chỉ là người ăn đạn không phải là người trong vòng tay anh là được. Cảm nhận được thân thể Thừa Phong ngã đổ vào người Dật Hy trong lòng hắn lộp bộp mấy tiếng. Lúc này hắn định đỡ anh nhưng vừa chạm vào tấm lưng hắn mới thấy ướt ướt. Không phải mồ hôi càng không phải do nước mà là máu, máu rất nhiều. Giờ phút này hắn muốn ước gì đó là mồ hôi hay thứ nước nào đó làm ướt hơn bao giờ hết. "Thừa Phong, Thừa Phong, ngồi dậy mau.... Ai đến giúp mau đến giúp đi!!" Tay hắn vỗ vỗ mặt anh cùng ôm anh vào lòng. Giữa đường hai chiếc xe đối đầu. Hai người đàn ông ôm nhau trong trạng thái bê bết máu. Một trung niên ôm lấy người thanh niên với đôi mắt nhắm chặt cùng làn nhợt nhạt vì mất máu. Còn người đàn bà tuy bị đánh đến không ra hình người, bọn tay sai cũng chẳng thèm dòm ngó bà. Vì chủ nhân của họ quan trong hơn. Bà ta đang loạng choạng đứng không vững thu vào mắt khung cảnh trước mặt bỗng cười lớn tiếng. Cười như chưa tưng được cười, nụ cười của sự điên loạn. Miệng còn lẩm bẩm " Chết rồi, đáng chết lắm." không ngừng. Cảnh tượng khiến người ta phải rùng mình không đám lại gần hiện trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương