Cảnh Xưa Người Cũ
Chương 11
Huy đi tới đi lui trước mặt cha mẹ, hai tay lúc thì chắp sau lưng, lúc thì đan vào nhau, vẻ mặt nôn nóng, ngập ngừng. - Thôi đủ rồi cậu ấm. Muốn thưa với cha mẹ chuyện gì cứ nói. Đi qua đảo lại hoài, ba chóng mặt quá đi. Huy cười, ngồi bên cạnh mẹ. Anh hướng ánh mắt nhìn cha, lên tiếng: - Ba à! Con muốn xin ba... cưới vợ. - Chuyện gì, chứ vấn đề này, ba biết rồi. Con tính bao giờ? - Dạ, nếu ba mẹ cho con tự do thì càng sớm càng tốt. Còn đám cưới, không cần phải tổ chức lớn, đơn giản là tốt rồi. Chỉ cần ba mẹ vui vẻ nhận dâu là đủ rồi. Mẹ Huy cười, nắm tay Huy, vẻ âu yếm: - Con nói vậy sao được. Ba má quen cũng nhiều. Vả lại, người tai là con gái, không cưới thì thôi, còn tổ chức thì phải đàng hoàng, đâu ra đó. Đừng để bên vợ cho rằng ba má keo kiệt, rồi buồn tội nghiệp. - Dạ không đâu. Cô ấy không thích phô trương đâu mà mẹ lo. Hai đứa thương nhau, cha mẹ đồng ý là vui vẻ rồi. Vả lại, kinh tế của cô ấy không khá giả mấy, mẹ ạ. - Đâu có gì. Để mẹ bàn bạc với mẹ vợ của con rồi tính sau. - Ủa! Sao mẹ biết mẹ của Thư Thư à? Bộ mẹ lên đó rồi hả? Bà Thanh ngồi dang xa, mắt mở to, môi lắp bắp: - Con nói Thư Thư nào? Có phải con gái của bà điên đó không? - Chứ không phải là Nhã Chi mà mẹ con đã bàn với ba sao? Ông kêu lên, trong khi bà đập tay lên thành ghế: - Phải không Huy? Cô gái cao ngạo, bướng bỉnh, phách lối mang dòng máu điên di truyền đó là người vợ mà con xin ba mẹ cưới ư? Huy nhỏ giọng, mày cau lại, anh đứng tựa thành ghế, đáp: - Mẹ à! Mẹ chưa gặp Thư, sao mẹ khẳng định được tính nết em ấy? Đó chỉ qua là ấn tượng về Thư qua lời thêu dệt của mẹ con Nhã Chi mà thôi. Mẹ của cô ấy bị điên vì bị mẹ của Nhã Chi đoạt chồng, cướp lấy địa vị, tài sản trong gia đình mới thế thôi. - Chứ không phải điêu từ cha đến con gái hay sao? Con đừng tưởng giao tình bừa bãi bên ngoài mà mẹ không biết. Cô Thư Thư gì đó không phải con cỦa bà điên sao? Con noí đi. Ông đưa mắt nhìn Huy, dò hỏi: - Quốc Huy! Làm người phải biết tìm cây tán rộng mà trú nắng, che mưa. Nhà ta chỉ có một mình con là con trai, chẳng lẽ con muốn kẻ nối dõi dòng họ mình là đứa trẻ điên điên khùng khùng hay sao? Dù bà ấy điên vì lý do gì, ba cũng không bao giờ chấp nhận. Quốc Huy bực dọc lên tiếng: - Ba à! Mẹ của Thư điên vì mẹ Nhã Chi cướp tình yêu và đẩy bà ra khỏi nhà khi Thư vừa mới ra đời. Nỗi đau khổ trong tuyệt vọng khiến bà điên dại từ đó. Người đàn bà đã phá gia cang đó lại đem lời thêu dệt để hại Thư Thư, vậy mà mẹ cũng nghe. - Con đừng bôi bác mẹ của Nhã Chi nữa, mẹ không muốn nghe. Nhã Chi là do mẹ thương, mẹ chọn. Nếu con không đồng ý thì đừng gọi ta bằng mẹ nữa. Huy càng nóng nảy hơn: - Mẹ à! Bà ta là con sâu ác độc, mẹ không hiểu đâu. Ngọt ngào, dịu dàng chịu đựng, đó là bức bình phong che đậy âm mưu chiếm đoạt con cho con gái mình gia sản này, cũng có phần của bà ta hưởng. Mẹ nghĩ lại đi. Nuốt giọng, anh tiếp vẻ tức tối: - Ba à! Nếu không có chủ ý, bà ta đâu dám tự động kể cho mẹ nghe chuyện về Thư Thư, một con gái tự lập từ nhỏ, vừa đi học vừa nuôi ông bà ngoại và bà mẹ điên điên tỉnh tỉnh ấy. Giờ Thư đã ra trường, vừa đi dạy anh ngữ, vừa chăm sóc mẹ, và ba đang được Thư Thư cho điều trị tại bệnh viện Biên Hòa. - Thật chứ? - Ba cứ lên trên ấy gặp bác sĩ Thiện, ở Pháp mới về. Ông nhận điều trị miễn phí cho mẹ Thư đến ngày bình phục. Đổi lại Thư phải dạy cho hai đứa con ông ấy học tiếng Anh lẫn tiếng Việt đến khi giỏi. Lấy giọng, anh tiếp tục phân bua: - Thư là cô gái có nhiều nghị lực, sống tự lực cánh sinh, không giống mẹ con Nhã Chi, luôn yểu điệu thục nữ, ỷ lại, chiếm đoạt tài sản và tình cảm của ba Thư Thư. Người đàn bà khôn ngoan này chỉ cần uốn chút lưỡi là có thể sống trọn đời nhàn nhã. Như vậy có quá đáng không? - Nhưng Nhã Chi dịu dàng, có thể là người vợ tốt của con mà, không chịu là sao? Thư Thư bỏ bùa mê cho con đến mù quáng rồi. - Mẹ à! Đâu phải con yêu lần đầu đâu. Yêu ai, con biết phải làm gì để bảo vệ tình yêu và dạy bảo vợ mình ra sao cho hợp với gia đình này. Mẫu người con gái nhu nhược, đầy thủ đoạn như Nhã Chi, nhất định không thể làm vợ con được, mẹ à. - Với con, Thư Thư là xứng đáng sao? - Con yêu Thư Thư, dù mẹ cô ấy có như thế nào, con cũng chấp nhận, và cùng cô ấy lo lắng cho bà mẹ tội nghiệp ấy. Ông thở dài, giọng trầm buồn: - Huy à! Cha mẹ chỉ mỗi mình con, nên không đành lòng nhìn con sinh ra những đứa con bất bình thường ấy. Nếu vì mẹ Nhã Chi chiếm đoạt ba của Thư bằng thủ đoạn, tại sao ông ấy không hay, không thức tỉnh khi chung sống với mẹ Nhã Chi suốt hai mươi mấy năm nay? - Con đã nói với ba là dì Ngọc dầy dạn kinh nghiệm để che chắn những hành động xấu xa của mình. Một ngày nào đó, ba sẽ rõ mà. Một lần nữa, con nói là mẹ của Thư Thư không mang dòng máu điên di truyền, mà là do bức xúc vì bị người bạn thân của mình lén lút rồi công khai dan díu với chồng mình nên hóa điên. - Nếu ba điều tra sự thật không như lời con nói thì sao? - Chịu tội bằng mọi hình thức, không than van. Huy cao giọng hơn: - Ba thấy đó. Nhã Chi khỏi bệnh, vẫn lấy cớ còn yếu để lưu lại chốn này, không phải là có ý đồ sao? Còn nữa, bệnh tim thì ít, bệnh yêu thì nhiều. Con muốn sống bên người "con yêu", chứ nhất đ.nh không lấy người đàn bà "yêu con". Làm đàn ông với nhau, đáng lẽ ba phải hiểu tâm ý của con hơn, sao đành trói buộc con vào cuộc hôn nhân miễn cưỡng ấy. Ông khoát tay vẻ khó chịu: - Khi con muốn, thì bằng bất cứ lý do nào để bào chữa, bảo vệ mình. Đã hai lần lở dở rồi, con quên sao? - Nhưng lần này con yêu Thư thật. Ba đừng ép con cưới ai cả, nhất là Nhã Chi. Con không hề yêu cô ấy. Và cô ta đến với con vì yêu thì ít, còn về tiền tài, địa vị là nhiều. Mẹ hãy tin con đi. - Mẹ không tin. Đừng kéo mẹ vào tâm ý của con. Trong lòng mẹ chỉ có Nhã Chi mà thôi.- Nếu mẹ phản đối Thư, và bắt con cưới Nhã Chi, con sẽ trở sang Pháp luôn. Từ đó, mẹ đừng có hòng gặp con nữa. Huy bỏ đi bằng những bước chân giận dỗi. Anh đi thẳng ra cửa, không hề nhìn ai. Người con gái nhỏ nhắn được mẹ anh thương yêu đã nép sau cánh cửa, nghe trọn vẹn câu chuyện đêm nay. Nhã Chi trở về phòng với nỗi thất vọng không sao tả xiết. Không ngờ Huy tìm hiểu về mẹ cô quá nhiều như vậy. Hèn gì, ông Ba, quản lý gia của nội cho bà biết, Huy về quê tìm cô nhiều lần, nhưng không hề ghé thăm nội lần nào. Bà nhẹ nhàng nhắc nhở Nhã Chi nên trách khéo Huy để dò hỏi xem tình yêu Huy cho cô hay hướng về Thư Thư. Để đâu ra đó, nội không muốn bi kịch tái diễn và người phân xử lại là nội. Nhưng lần nào hỏi cũng bị Huy lướt qua. Thì ra, anh luôn liên lạc với Thư. Tình yêu quá thiết tha, nhưng nhớ vì xa cách xui Quốc Huy xin cha mẹ cưới, kết thúc sự chia xa của họ. Nhã Chi bị đẩy ra khỏi cuộc đời Huy, không thương tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương