Cảnh Y Tình Duyên

Chương 48: Đột biến



☆ Chương 48: Đột biến

Đi về phòng của mình, Vũ Hàm lẳng lặng ngồi trên giường, không ngừng suy tư việc này nên xử lý như thế nào, trong lúc này cũng nhận được tin nhắn của Trình Phong hỏi nàng đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa, hắn chỉ cho nàng hai ngày, hai ngày nàng phải cho hắn câu trả lời chắc chắn, nếu không hắn trực tiếp báo cảnh sát bắt người.

Ngổn ngang trăm mối Vũ Hàm ném điện thoại sang một bên, Vũ Hàm toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay sâu sắc cắm vào bên trong da thịt của nàng mà nàng vẫn không cảm thấy đau. Hiện tại quyền quyết định hoàn toàn phục thuộc vào nàng, giờ khắc này nàng cảm giác mình sắp nghẹt thở, hô hấp trở nên khó khăn.

Tối hôm đó, Vũ Hàm dựa vào đầu giường ngồi một đêm không ngủ, đặt trước mặt nàng chính là một sự lựa chọn khó khăn, nàng rơi vào tình thế lưỡng nan. Trần ba tuy rằng an ủi nàng không cần nghĩ quá nhiều, thế nhưng phận làm con gái sao có thể nhẫn tâm nhìn cha của mình ngồi tù, mẫu thân mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng Vũ Hàm rời giường, một đêm ngồi đến nỗi đôi chân muốn mất cảm giác, lúc xuống giường lảo đảo ngã ngồi trên đất. Nàng gian nan đứng lên mặc áo khoác mở cửa phòng đi ra ngoài. Hai người già trong nhà vì chuyện này buồn phiền cũng không ngủ được, vừa nghe đến động tĩnh cũng bước ra ngoài.

Vũ Hàm nhìn cha mẹ vầng trán trắng xóa, như là hạ quyết tâm thật lớn quay về nói với bọn họ: "Ba mẹ, con đã hiểu rõ, con đi tìm Trình Phong bàn luận một chút"

Trần mẹ kích động tiến lên ôm Vũ Hàm: "Con gái, con nghĩ kỹ rồi sao, oan ức cho con, là mẹ có lỗi với con"

Trần ba thì lại áy náy: "Vũ Hàm, đều là ta sai, con không cần phải như vậy, ta ngồi tù sau này ra làm lại một hảo hán, chúng ta làm lại từ đầu."

"Cha không cần phải nói, con đã quyết định."

"Thế nhưng đó chính là mang hạnh phúc của con chôn cùng, con không thích Trình Phong, ta sợ con ủy khuất chính mình"

Vũ Hàm khóc: "Cha mẹ, đây là quyết định của con, con không hối hận! Công cha mẹ dưỡng dục con nhiều năm nay, đây là lúc con báo đáp công ơn hai người. Lại nói dù gì con cũng được gả vào nhà giàu, Trình Phong trước kia cũng theo đuổi con chứng tỏ hắn thật thích con, vì lẽ đó con gả đi cũng sẽ không bị khổ, hai người hẳn nên mừng cho con, không phải sao ?"

Nói là nói như vậy, thế nhưng người một nhà làm sao không hiểu, chỉ có cay đắng vô tận.

Sau khi an ủi hai người già xong Vũ Hàm gọi cho Trình Phong hẹn hắn ra ngoài. Trình Phong rất nhanh chạy đến nơi hẹn: "Vũ Hàm, nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi sao? Tôi nghĩ em hẳn là sẽ mang đến tin tốt"

"Trình Phong, tôi hỏi anh có phải tôi bằng hả cho anh thì anh mới chịu buông tha cho cha tôi phải không ?"

"Em thử nghĩ đi ?"

"Tốt lắm, tôi biết rồi, nhưng tôi có một điều kiện."

Trình Phong cười to lên: "Haha, cho dù 100 cái điều kiện tôi cũng đồng ý, chỉ cần em chịu gả cho tôi là được, em cứ việc nói!"

"Chúng ta chỉ có thể trên danh nghĩa phu thê, không còn cái gì khác, anh có thể làm được không ?"

"Vũ Hàm, yêu cầu này có chút quá đáng rồi đó, nam nhân bình thường chắc có lẽ sẽ không đồng ý, thế nhưng tôi có thể đáp ứng em. Nói thật với em, kỳ thực người muốn em gả cho tôi nhất chính là cha tôi, em cũng biết tôi cùng bao nhiêu minh tinh người mẫu gây nên tai tiếng, cha tôi vẫn không yên lòng đem công ty giao cho tôi, hắn nói chỉ khi tôi lập gia đình, còn phải cưới một hiền thê lương phụ thì ông ấy mới hài lòng"

"Em là người mà ông ấy chọn, cho nên, chúng ta chỉ cần diễn tràng hí kịch là được, chờ khi tôi chính thức tiếp nhận công ty thì tôi cùng em ký tên ly hôn, em có thể trở về được Hà cảnh quan của em, cha em cũng không cần ngồi tù, một mũi tên trúng ba đích, em thấy được không ?" Trình Phong ý cười nhìn người con gái gương mặt thất sắc nói.

Vũ Hàm suy tư, vốn đang sợ Trình Phong không đồng ý, không nghĩ nguyên nhân hắn nhất định phải cưới nàng là như vậy, nghĩ đến điều này nàng cũng yên lặng thỏa thuận với hắn.

Dọc theo đường đi Vũ Hàm nghĩ làm sao cùng Tử Hiên nói chuyện này, nàng thời khắc này đã quyết định hi sinh tình yêu, tuy rằng không muốn nhưng giữa tình thân và tình yêu trước mặt, Vũ Hàm chỉ có thể ích kỷ lựa chọn tình thân.

Thấy thời gian còn sớm, nghĩ vào lúc này Tử Hiên hẳn đã về nhà, sau khi ở ngoài cửa điều chỉnh tâm trạng, Vũ Hàm mặt không hề cảm xúc mở cửa đi vào. Tử Hiên lúc này đang ở phòng ngủ thay quần áo, nghe có động tĩnh nghiêng người nhìn ra thấy là Vũ Hàm, lập tức xông tới ôm nàng vào lòng.

Nhưng thấy người trong lòng sắc mặt khác thường, viền mắt còn có chút ửng đỏ, thật giống như trước đây thấy nàng lạnh lùng. Từ khi hai người sống cùng nhau đã lâu không thấy loại vẻ mặt này của Vũ Hàm, nhất thời hoang mang cảm thấy có điểm không đúng.

"Bảo bối, làm sao, xảy ra chuyện gì? Em không nên làm tôi sợ ? Cha mẹ không có chuyện gì chứ?" Tử Hiên lo lắng hỏi.

Vũ Hàm chậm rãi tránh thoát cái ôm ấp nghiêm túc nhìn cô: "Chuyện ba mẹ của tôi cùng cô không có quan hệ gì, hiện đang không có, sau này cũng không có. Còn có Hà cảnh quan, tôi nghĩ quan hệ của chúng ta có thể kết thúc ở đây"

Tử Hiên không thể tin nhìn nàng: "Em nói cái gì? Có ý gì?"

"Cô nghe không hiểu sao, ý của tôi là cô có thể chuyển đi nơi khác, tôi và cô chỉ là vui đùa, hiện tại tôi chơi đủ rồi, cô có thể biến đi, tôi sợ vị hôn phu của tôi sẽ hiểu lầm"

"Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, Vũ Hàm, em không nên làm tôi sợ, em biết em đang nói cái gì không ? Cái gì vui đùa một chút, cái gì vị hôn phu?". Tử Hiên kích động nhìn nàng.

Vũ Hàm nhẫn nhịn đau đớn trong lòng nhìn Tử Hiên: "Tôi nói không phải chuyện cười, tôi cùng cô chỉ là do tham cái mới cái lạ, không nghĩ cô dễ dàng mắc câu như vậy. Trước cô tôi có một người bạn trai, quan hệ cũng bình thường, tôi cứ nghĩ mình không yêu hắn."

Tử Hiên lúc này đang cầm cái quần trong tay yên lặng nắm chặt, sắc mặt bắt đầu càng ngày càng khó coi, Vũ Hàm biết nàng đã phẫn nộ rồi. Dừng một chút tiếp tục nói: "Đi cùng với cô cũng là do nhất thời hứng khởi, thường xuyên nghe người khác nói tình yêu đồng giới càng chân thành hơn, tôi lại muốn trải nghiệm xem chuyện nữ nhân với nữ nhân vượt qua giới tính cảm tình đến tột cùng là thế nào, vừa vặn gặp phải cô. Kết quả cùng cô sống chung phát hiện cũng không có cảm giác đặc biệt gì, mới mẻ cũng không còn tồn tại nữa. Tôi phát hiện tôi yêu nhất vẫn là bạn trai tôi, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn."

Tử Hiên đưa tay cầm lấy vai Vũ Hàm: "Trần Vũ Hàm, qua một đêm em nói với tôi những lời này em không cảm thấy lý do của em rất gượng ép sao? Giữa chúng ta tất cả mọi thứ lẽ nào em câu nói đầu tiên toàn bộ phủ định ? Em nhìn vào mắt tôi nói cho tôi biết tất cả những thứ này không phải sự thật, em có phải là có điều gì khổ tâm hay không ? Hay là cha mẹ em phản đối chúng ta? Em nói ra chúng ta đồng thời giải quyết được chứ, em không thể tàn nhẫn như vậy!"

"Cô không tin thì thôi, được, tôi gọi điện thoại cho vị hôn phu của tôi, cô có thể hỏi hắn". Vũ Hàm cũng không có nhìn vào mắt Tử Hiên mà lấy điện thoại di động gọi cho Trình Phong.

"Trình Phong, em có một người bạn cảnh sát không tin em muốn kết hôn, anh cùng với cô ấy giải thích đi, em sợ cô ấy có hiểu lầm gì đó." Vũ Hàm cố ý đem hai chữ cảnh sát nói lớn tiếng, rõ ràng đang ám chỉ cho Trình Phong biết.

Trình Phong cũng hiểu dụng ý của nàng, Vũ Hàm đem điện thoại đưa cho Tử Hiên, sau khi nghe người đàn ông bên kia nói mấy câu, Tử Hiên sắc mặt tái nhợt.

Vũ Hàm ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn đôi mắt của cô nở nụ cười: "Hà cảnh quan, hiện tại rõ ràng chưa? Xin cô đừng nghĩ tôi đùa. Ở trong mắt tôi đây chính là một trò chơi, hiện tại trò chơi kết thúc, gây cho cô thương tổn tôi cũng thấy áy náy, nếu như có thể tôi nói vị hôn phu của tôi bồi thường một chút tiền bạc, cô thấy thế nào ?"

Tử Hiên đột nhiên cười to lên quay về hướng Vũ Hàm: "Haha, bồi thường? trò chơi ? Nguyên lai tôi từ đầu đến đuôi chỉ là vậy thí nghiệm! Em còn mang lần đầu tiên của em cho tôi thí nghiệm, chúng ta coi như hòa nhau, tôi càng không cần các ngươi bồi thường, như vậy sẽ chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn! Rất tốt, vậy tôi cũng không cần thiết mặt dày ở lại đây. Tôi sẽ lập tức rời khỏi nhà em, biến mất khỏi thế giới của em, em hài lòng chưa ? bác sĩ Trần"

Cười xong mới phát hiện mình khuôn mặt mình đầy nước mắt, Tử Hiên quay đầu không cho người kia thấy sự yếu đuối của mình, giờ khắc này mình ở trong mắt nàng là cỡ nào buồn cười. Yên lặng đi vào phòng thu thập đồ đạc của mình, từng cái từng cái cho vào vali, tự nói với mình phải kiên cường, nhưng nước mắt nhưng biết từ đâu không ngừng rơi xuống sàn nhà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...