Cáo Sa Bẫy Cáo

Chương 6: “Tôi Không Giống Bình Thường.”



Đọc xong tin nhắn, Uyên đưa mắt nhìn xuống cổ áo mình, những thứ xinh đẹp như ẩn như mơ hiện ra trước mắt cô. Uyên trừng mắt với chính mình qua cửa kính, kéo cao khóa áo khoác rồi đi thẳng lên gác vào phòng bỏ qua tiếng gọi í ới của chị Quỳnh bảo cô cùng ăn tối.

Uyên mở máy tính rồi dùng sự ghét bỏ của mình trả lời tin nhắn cho Khoa:

“Đẹp đúng không thầy?”

Khoa đang đăng nhập vào diễn đàn trường, vừa suy nghĩ về cô sinh viên đưa mình về tận cửa, thắc mắc tại sao Uyên không phát hiện ra anh là người bị cô “cướp” xe hôm trước thì điện thoại báo có tin nhắn. Khoa đọc xong thì bật cười ra tiếng, anh trả lời rất lạnh:

“Cũng được”

Thật ra thì anh không thấy được gì…

Uyên bắt đầu cảm thấy phẫn nộ, cô vẫn luôn tự hào về vóc dáng của mình:

“Cũng được là sao? Rõ ràng là đẹp!”

Con gái ấy mà, ghét nhất việc đàn ông săm soi cơ thể mình rồi chê nó, dù hắn là gay.

Khoa nhếch miệng cười rồi nhắn lại, rất tỉnh:

“Cũng được”.

Vốn nóng tính, cơn tức tối xông thẳng tận óc Uyên, cô gọi điện cho Khoa ngay lập tức. Khoa vừa nghe máy thì chất giọng cao vút của Uyên đã tràn đầy tai, chạy thẳng lên tận não, anh vô cùng sửng sốt.

– Thầy nói đi, rõ ràng là nó đẹp nhé, ít nhất số đo cũng là 85, còn nữa, vòng ba của em cũng được 88 nhé, cũng được là cũng được thế nào, có phải thầy không có mắt nhìn không hả? Hay thầy không biết chiêm ngưỡng cái đẹp mà đánh giá như vậy?…

Khoa đưa điện thoại ra xa, anh cười nghẹn ngào, cô nàng Uyên chẳng những tinh quái mà còn nóng như lửa.

Khoảng gần phút sau, Khoa mới nói, bằng giọng điệu không thể thản nhiên hơn:

– Tôi không giống bình thường.

Đổi lại lần này là Uyên sửng sốt, chất giọng lạnh lùng của Khoa đã làm tỉnh ý thức trong cô, cô xấu hổ che mặt mình lại, thầm rủa mình nóng tính rồi chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của Khoa, cô bật cười:

– Chết, em xin lỗi, em quên mất thầy là gay ạ.

Uyên cúp điện thoại mà miệng vẫn cười, cô thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm sau khi “săm soi” lại cơ thể mình trước gương không dưới năm lần.

Miếng cơm trong miệng còn chưa nuốt hẳn thì Uyên nghe chị Quỳnh la toáng lên gọi mình, cô hốt hoảng, chị Quỳnh luôn là người dịu dàng, ở chung với chị ba năm cô chưa bao giờ nghe chị lớn tiếng. Uyên vứt chén cơm chạy vội vào phòng chị:

– Có chuyện gì vậy chị?

Chị Quỳnh đang ngồi trước máy tính, khuôn mặt chị ngạc nhiên cực độ:

– Đây có phải là em không Uyên?

Uyên dán mắt vào màn hình, ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu cô là “bức hình đẹp quá!”.

Trong bức hình, một chàng trai đang bước xuống cầu thang, anh đẹp trai, nghiêm túc với bộ đồ tây, đôi mắt nhìn thẳng đầy đăm chiêu trong khi khóe miệng ẩn hiện nụ cười hiền hòa. Sau anh nửa bước chân là một cô gái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chàng trai và nụ cười đầy ý vị – có chế giễu, có thích thú, có lo lắng. Không khí xung quanh họ vô cùng kì lạ…

Uyên há miệng thở, đây chẳng phải là cô và tên thầy gớm ghiếc vào vài ngày trước sao. Chẳng xa lạ.

– Sao em lại quen biết và đi chung với thầy Khoa?

– Chị biết ổng luôn hả?

– Ừ, về trường năm em vào, đây không phải lần đầu tiên ổng có hình trong Fanpage của trường, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện với gái, càng không phải lần đầu tiên xuất hiện vì có nghi án tình cảm với sinh viên nữ.

– Hả? Chẳng lẽ nổi tiếng đến vậy?

– Đáng buồn là thế đấy, người ta vừa giỏi vừa có bề ngoài của một hotboy mà – Quỳnh vừa nói vừa nhún vai – Mà sao em quen?

– Em có quen đâu, ổng dạy em môn Luật quốc tế, hôm bữa đi chung để che dù cho ổng ra nhà xe thôi.

Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Mà kệ đi chị ơi, trường mình đông đúc thế không ai biết em là ai đâu.

Uyên nói xong thì đi thẳng, tính cô vốn vậy, vốn vô tư với những chuyện người ta dựng lên bên mình. Uyên nhắn tin cho Khoa:

“Ui chao, không biết đám sinh viên nữ trong trường nếu biết người mà chúng nó ngưỡng mộ là một tên gay không hơn thì không biết sẽ ra sao nữa… Tự dung em muốn biết quá thầy”.

Khoa nhận được tin nhắn khi đang lướt diễn đàn trường và đang đăm chiêu với ánh nhìn sáng rỡ của Uyên trong bức hình, anh phát hiện ra Uyên rất biết mang đến bất ngờ. Anh nhếch môi cười, mặc kệ lời lẽ ra chiều hăm dọa sẽ bật mí “bí mật” vốn không phải “bí mật” của anh. Anh trả lời:

“Tôi không giống bình thường”.

Thế là xong.
Chương trước Chương tiếp
Loading...