Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 6 - Chương 5



Đây là một bài hát tiếng Anh, tên là “Ger”, mở đầu là một đoạn độc tấu guitar nhẹ nhàng vui vẻ. Ngay sau đó các loại nhạc cụ khác như trống bass chậm rãi hoà vào, khiến tiết tấu càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Từ đầu đến cuối Chu Doãn Thịnh đều nhắm mắt, đung đưa người theo nhịp điệu. Đến khi hắn mở mắt ra, đôi mắt được kẻ viền màu xám khói trông đặc biệt đen láy sâu thẳm bùng lên hai ngọn lửa phẫn nộ, chất giọng cố ý hạ thấp mang theo cảm giác nặng nề như kim loại chất chứa phẫn nộ và khinh miệt.

Dù là người không hiểu tiếng Anh cũng có thể cảm nhận được sự bất khuất và trào phúng bạo phát ra từ hắn một cách chân thật, cũng theo đó mà nhiệt huyết dâng trào, cả người run lên. Còn những người có thể nghe hiểu thì cảm thấy thực sự rung động.

Có lẽ nằm trên giường sẽ cảm thấy ấm áp hơn

Tôi đang ngủ một mình ở đây

Em biết tôi ôm ấp một giấc mơ tốt đẹp

Tha hồ làm những gì mà mình muốn.

Em tưởng đã có được thứ quý giá nhất?

Tưởng em sẽ là người cười cuối cùng ư?

Chắc em cho rằng mọi cuộc hành trình của tôi đều đã kết thúc

Tưởng em đã huỷ hoại cuộc đời tôi?

Tưởng rằng tôi sẽ chạy lại vẫy đuôi lấy lòng em?

Cưng à, em chẳng hiểu tôi gì cả, bởi em đã lầm to rồi!

Những khó khăn không khuất phục được tôi,

Sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn, đứng hiên ngang hơn,

Khi tôi lẻ loi, không có nghĩa là tôi cô đơn

Những khó khăn không khuất phục được tôi,

Chúng có thể biến tôi thành một chiến binh

Những bước chân sẽ càng nhẹ nhàng hơn

Không phải tôi không có em thì không được.

Những khó khăn không khuất phục được tôi,

Chúng khiến tôi kiên cường và dũng cảm hơn.

Khi tôi lẻ loi, không có nghĩa là tôi cô đơn,

Thanh niên tuấn mỹ dùng giọng hát mạnh mẽ và đôi mắt bừng bừng lửa giận nói cho mọi người dưới đài, cho dù không có Lâm Tư Khanh, hắn cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn, càng ngày càng vững mạnh, cho đến khi không ai có thể đánh bại.

Bài hát này là lời tuyên chiến với Lâm Tư Khanh, là đang nói thẳng thừng với anh ta – So với tôi, anh chẳng là gì cả.

Phần lớn người nghe dưới đài đều là fan của Lâm Tư Khanh, nhưng không ai có thể biện minh lấy một câu cho thần tượng. Bọn họ đều là những người đam mê âm nhạc, hiển nhiên nghe ra được bài hát này có tiềm năng nổi tiếng toàn cầu. Nó có sức cuốn hút không gì sánh kịp, mà giọng hát tràn đầy ma lực của Âu Tử Nam chính là giọng ca phù hợp với bài hát này nhất.

Bọn họ muốn bịt tai, muốn che mắt, muốn kháng cự với sức hút vô tận của thanh niên, lại phát hiện ra mình không làm được gì cả, ngoại trừ mở to mắt nhìn hắn chăm chú, cái gì cũng không làm được.

Bài hát đã đến cao trào, chất giọng lành lạnh như kim loại của thanh niên mang theo một chút khàn khàn và thở dốc, giống một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu, khiến ngọn lửa vốn đã cháy đến cực hạn này càng toả ra hơi nóng khiếp người.

Những khán giả gần sân khấu nhất gần như bị sức hút của thanh niên thiêu đốt thành tro tàn. Toàn thân bọn họ đều đã mướt mồ hôi, từng sợi tóc dính lên trán lên má, trông cực kỳ chật vật. Biểu cảm trên mặt rõ ràng là kháng cự, nhưng trong mắt lại liên tục toát ra những gợn sóng kích động.

Bọn họ muốn lắc mình, hò hét, kêu gào theo từng tiết tấu cao vút của thanh niên. Nhưng bọn họ không thể phản bội thần tượng thực sự của mình, cho nên cứ tự nhắc đi nhắc lại bản thân phải nhẫn nại.

Linh hồn bị tiếng hát của thanh niên xuyên qua, khuấy động, đâm thủng, xé rách… Cuối cùng tan thành phấn bụi…

Có người nín đến nghiến răng nghiến lợi, có người nhịn đến rớt nước mắt, có người nhẫn nại đến run bần bật tưởng chừng sắp ngất. Bọn họ muốn làm gì đó để khiến mình bình tĩnh, không ngờ lại bất cẩn bẻ gập lightstick trong tay, khán đài vốn đen như mực lập tức phát ra ánh sáng mỏng manh, sau đó dần dần lan ra từng chút một, cho đến khi kéo thành một quãng dài.

Tiếng hát của thanh niên và dàn dựng sân khấu giống như thứ thuốc phiện mạnh nhất, khiến người ta nghiện, khiến người ta say mê, sau đó cùng rơi vào điên cuồng theo hắn. Một bài kết thúc, người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hơi gấp gáp. Người xem dưới đài còn chật vật hơn hắn, từng đôi mắt chứa đầy kháng cự lẫn nồng nhiệt đổ dồn về tiêu điểm mà ánh đèn hội tụ.

“Bài hát tiếp theo tên là “P”, dành tặng cho mọi người.” – Hắn nói liền một mạch.

Chết cha, chỉ nghe tên thôi đã muốn bùng cháy rồi làm sao bây giờ? Mông cứ không nhịn được mà uốn éo thì phải làm sao? Đầu cũng cứ lắc lư theo thì phải làm sao? Mọi người nhìn nhau, cảm thấy lúng túng cực kỳ. Thế nhưng ngay sau đó, họ đã chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ chuyện khác, âm giọng ma mị của thanh niên kéo họ vào niềm đau khôn cùng giữa yêu và hận.

There’s a fire starting in my heart,

Trong trái tim tôi bùng cháy ngọn lửa

Reaching a fever pitch and it’s bring me out the dark,

Ngọn lửa hừng hực đưa tôi ra khỏi bóng tối

Finally, I can see you crystal clear,

Cuối cùng tôi cũng hiểu được bản chất em

Go ahead and sell me out and I’ll lay your shit bare,

Cứ đi mà bán rẻ tôi, tôi sẽ phanh phui hết những việc làm nhơ bẩn của em!

See how I’ll leave with every piece of you,

Hãy xem tôi sẽ lấy đi tất cả của em như thế nào!

Don’t underestimate the things that I will do,

Đừng bao giờ đánh giá thấp việc tôi sẽ làm!

There’s a fire starting in my heart,

Trong trái tim tôi bùng cháy ngọn lửa

Reaching a fever pitch and it’s bring me out the dark,

Ngọn lửa hừng hực đưa tôi ra khỏi bóng tối

But I’ve heard one on you and I’m gonna make your head burn,

Nhưng tôi đã nghe một chuyện về em và tôi sẽ khiến em sứt đầu mẻ trán

Think of me in the depths of your despair,

Hãy nghĩ về tôi, khi em ở trong nỗi tuyệt vọng tột cùng.

Đây là một bài hát báo thù, thanh niên vừa thản nhiên hát, vừa nở một nụ cười vừa ác độc vừa khinh thường, như thể đang nói cho cả thế giới, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những người đã phản bội hắn bán đứng hắn. Giống như lời bài hát này vậy, hắn sẽ khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, thân bại danh liệt, chỉ có thể đứng dưới vực sâu tuyệt vọng ngước nhìn vinh quang của hắn.

Ác ý của hắn trần trụi như vậy mà fans của Lâm Tư Khanh lại hoàn toàn không thể nào phẫn nộ hộ cho thần tượng của họ. Bọn họ đã điên rồi, lắc lư, gào thét, hô hào theo điệu nhạc. Bọn họ bị giọng hát ngập tràn thù hận này xâm chiếm linh hồn, ngất ngây không thể kiềm chế.

Bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Vốn tưởng rằng thanh niên sẽ đi thay trang phục, nghỉ ngơi một chút, hoặc là sẽ biểu diễn một bài hát trữ tình thong thả để điều hoà trạng thái, không ngờ lại thấy hắn gạt mồ hôi trên thái dương, thở dốc nói – “Bài hát “Rock” sau đây dành tặng cho mọi người, hãy tận tình nhảy múa theo tôi nào.”

Đậu má, rõ ràng là mệt lắm rồi cơ mà, sao trong nháy mắt lại hăng tiết lên rồi?

Người anh em, đỉnh đầu cậu bốc hơi rồi kìa!

Mau cho tôi một chai nước, hét khản cả giọng rồi, nhỡ lát nữa không hét được thì chết!

Anh staff gì gì ơi, không có đồ cổ vũ gì tân tiến hơn lightstick một chút à? Cái que này của tôi hết sáng rồi, còn cong queo nhìn xấu quá đi mất! Các anh không làm bảng đèn led à? Không có standee à? Không có banner à? Mấy thứ này đều không có thì cũng phải có lightstick với starstick chạy pin chứ? Các anh có phải là staff của Âu Tử Nam sama không? Quá không chuyên nghiệp! (3)

Khán giả người uống nước, người chụp ảnh, trông thấy staff đi ngang qua thì vội vàng giữ lại hỏi xin nhiều vật dụng cổ vũ hơn. Khán đài vốn tối như mực giờ phút này đã sáng rực.

Chu Doãn Thịnh lắp micro vào giá đỡ, nhận lấy chiếc guitar điện, ngón tay tuỳ ý gảy mấy nốt nhạc, khán đài ầm ĩ lập tức yên lặng có thể nghe tiêng kim rơi. Dường như hắn cảm thấy rất vừa lòng với phản ứng của người xem nên hơi mỉm cười với máy quay phim gần nhất.

Trên màn hình lớn hiện lên khuôn mặt điển trai đến cực hạn, nụ cười mỉm đầy hấp dẫn kia khiến người khác say mê. Còn chưa đợi nhịp tim cuồng loạn của khán giả ổn định lại, hắn đã thu lại trạng thái tuỳ ý, ngón tay lướt trên dây đàn với tốc độ khó phân biệt, từng nốt từng nốt nhạc va chạm trong không khí, nổ tung, dung hoà, sinh ra một loại phản ứng tựa như ma tuý.

Khán giả đỏ bừng mặt, ánh mắt si mê, vô thức lắc người theo tiết tấu của hắn. Từng chiếc từng chiếc starstick được giơ lên, đồng loạt vung vẩy; từng tấm từng tấm bảng đèn led được bật sáng, lay động trái phải.

Thanh niên trên sân khấu đang lên cao âm, hát khàn cả giọng. Sau lưng hắn là dòng thác được hình thành từ khói và lửa bùng lên. Đối diện hắn là làn sóng được hội tụ bởi ánh lightstick liên tục nhấp nhô, trên dưới đài đều rực rỡ bừng sáng. Đúng như hứa hẹn lúc ban đầu, hắn thắp sáng toàn bộ sân khấu, thậm chí là cả một khoảng trời bằng chính thực lực của mình, hắn là tồn tại chói mắt nhất thế gian này.

Khán giả đã sớm quên mục đích ban đầu, chỉ một lòng một dạ điên cuồng, đắm say vì hắn. Mỗi một bài hắn hát đều sục sôi, trầm bổng, không hề cho người khác cơ hội thở dốc, đưa bạn lên mây rồi lại đẩy mạnh bạn xuống vực thẳm, khiến bạn phải chịu giày vò liên tục giữa sức cùng lực kiệt và tan nát cõi lòng, không được giải thoát, cũng không muốn giải thoát.

Thời gian trôi qua như chỉ trong tích tắc, thanh niên đi đến bên cạnh chiếc đàn dương cầm đang từ từ nổi lên, thở dốc nói – “Bài hát cuối cùng là “Vì người”, hi vọng mọi người có thể yên lặng lắng nghe.”

Sao, sao lại là bài hát cuối cùng? Không phải liveshow vừa mới bắt đầu à? Khán giả hoảng hốt, cúi đầu nhìn đồng hồ mới phát hiện đã mười một giờ rồi.

Không biết ai gào lên một câu – “Đừng dừng lại, hát tiếp đi, bọn em ủng hộ anh!”

“Hát tiếp, hát tiếp!”

“Âu Tử Nam tuyệt nhất! Ủng hộ anh!”

“Hát đến khi mặt trời mọc, hát đến cùng trời cuối đất, chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục nghe!”

Âm thanh cổ vũ liên tục vang lên, dần dần chuyển thành tiếng vỗ tay như sấm. Họ đã hoàn toàn bị tài hoa của thanh niên chinh phục.

“Cảm ơn. Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi có hợp đồng với Tinh Quán, nếu như quá thời gian mà còn chưa kết thúc thì sẽ phải chịu khoản phạt kếch xù.” – Chu Doãn Thịnh mỉm cười với máy quay phim, nói tiếp – “Bài hát này mới là “Vì người” bản gốc. Suỵt! Yên lặng nào.”

Ngón tay thon dài đặt trên bờ môi hồng nhạt, ngoại hình không gì sánh kịp của thanh niên khiến người khác mê muội. Thính phòng sục sôi một cơn lốc màu hồng phấn, nhưng rốt cuộc đều yên lặng lại. Chính bài hát này đã đẩy Âu Tử Nam vào địa ngục, đưa Cát Mộng Thư lên thiên đường. Đến cùng ai đúng ai sai, họ cũng rất muốn biết.

Tiếng dương cầm như tiếng suối chậm rãi chảy xuống từ đầu ngón tay. Khả năng diễn tấu tuyệt đỉnh của Âu Tử Nam khiến người khác phải thán sợ, giọng hát như tiếng trời khiến người khác mê mẩn, mà lời bài hát cũng xuất sắc không kém càng mang đến cho người nghe cảm xúc nặng nề lắng đọng.

Con sẽ không mắc phải sai lầm của cha,

Con sẽ không để lòng mình tràn đầy đau khổ,

Con sẽ không làm trái ý nguyện của cha,

Cha chịu đủ giày vò, con cũng nếm trải mọi đau khổ.

Vì người,

Con chưa từng đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống quá xa.

Vì người,

Con đã học cách đứng ở nơi an toàn để không bao giờ bị tổn thương.

Vì người,

Con thấy thật khó khăn để tin vào bản thân mình, cũng thật khó để tin tưởng mọi người xung quanh.

Vì người,

Con luôn thấy e sợ…

Con lạc mất phương hướng.

Và cũng không quá lâu để cha chỉ ra được việc này.

Con không thể khóc,

Bởi vì con biết trong mắt cha như thế thật yếu đuối

Sau này ngày nào con cũng sẽ cố gắng gượng cười.

Trái tim con không thể tan nát thêm lần nữa,

Bởi vì nó vốn đã là một trái tim không được trọn vẹn.

Vì người,

Con sẽ chẳng bao giờ rời xa quỹ đạo của mình.

Vì người,

Con đã học được cách cố gắng tránh xa tổn thương.

Chỉ vì người,

Con thấy thật khó khăn để tin vào bản thân mình, cũng thật khó để tin tưởng mọi người xung quanh.

Vì người,

Con luôn thấy e sợ…

Nhìn cha dần dần già cả suy yếu,

Hằng đêm, con đều nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cha.

Con còn quá non nớt,

Cha biết điều này mà, đừng rời xa con.

Cha chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác

Cha chỉ thấy mỗi nỗi đau của bản thân mình thôi

Và giờ đây chính con cũng khóc lúc nửa đêm

Cũng vì một điều chết tiệt như thế!!!

Vì người,

Con sẽ chẳng bao giờ rời xa quỹ đạo của mình.

Vì người,

Con đã học được cách cố gắng tránh xa tổn thương.

Vì người,

Con cố gắng hết sức để giành lấy tương lai.

Vì người,

Con cảm thấy sợ hãi.

Vì người,

Chỉ bởi vì người…
Chương trước Chương tiếp
Loading...