Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 12



Như Tuyết dường như không nhận ra sự khác thường của bọn Tuyết Ân, vẫn đắc ý cầm chặt tay anh trai mình tố trạng: "Anh, chính là bọn họ, nhất là nhỏ đó." Như Tuyết không quên chỉ đích danh Tuyết Ân.

A Đầu húych vai Tiểu Kiệm một cái, hỏi nhỏ: "Hắn là ai vậy?"

"Thủ Lĩnh bên trường King Star."

"Thế có lợi hại không?"

"Chưa từng giao đấu, không biết!"

Thấy Tiểu Kiệm trả lời cũng như không, A Đầu bĩu môi, không thèm hỏi nữa.

Anh trai Như Tuyết tên là Hoàng Vương, vốn hắn tưởng nhóm nào bắt nạt em gái mình, hóa ra là bọn người hắn định thách đấu.

Hoàng Vương nhìn Tiểu Kiệm, vẻ mặt hung dữ, lớn tiếng không kiên dè: "Tiểu Kiệm, thủ lĩnh của ngươi đâu?"

Tiểu Kiệm định trả lời thì lại bị Hoàng Vương chặn họng: "Thôi khỏi trả lời, ta biết ai là thủ lĩnh rồi."

Hắn quét mắt nhìn một lượt, ánh mắt rơi trên người A Đầu sau đó nhận định, tên này nhất định là thủ lĩnh, nhìn hắn có vẻ bặm trợn nhất trong đám. Sau đó, Hoàng Vương bước tới trước mặt Tuyết Ân, tỏ vẻ thích thú nói: "Em gái, tại sao em lại bắt nạt em gái anh?"

Hai chữ "em gái" được nhấn mạnh vô cùng nhẹ nhàng mà nó cũng vô cùng đả kích, nhất thời khiến cả bọn sững sờ.

A Đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên kia hắn bảo đã biết lão đại là thủ lĩnh vậy mà còn nói kiểu như thế, rõ ràng là khiêu khích, hắn phải ra tay trước mới được. Nắm đấm định vung lên thì A Đầu đã bị Lão Thổ cản lại.

Tuyết Ân cười nhạt hỏi: "Ông chú, chú nói tôi bắt nạt em gái chú, vậy cho hỏi, tôi đã bắt nạt em gái chú cái gì?"

Hai chữ ông chú khiến cho Hoàng Vương hóa đá, khóe môi không ngừng giật giật. Hắn cười ha hả, nhưng ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt, bóp chặt cổ Tuyết Ân: "Nói hay lắm, anh đây không cần biết mày đã bắt nạt gì em tao, nhưng em tao nói có, tức là có, giờ mày tính sao hả em gái?"

Tuyết Ân thản nhiên đáp: "Không tính gì cả."

Ngay lập tức, Tuyết Ân nắm tay Hoàng Vương bẻ ngược ra phía sau, vì bị bất ngờ nên hắn rất nhanh chóng đã bị khống chế.

"Mày."

Như Tuyết thấy vậy, tức tối nhìn đám người phía sau quát: "Còn không mau giúp anh hai. Đúng là một lũ vô dụng!"

Bọn người bên Như Tuyết lập tức phóng xuống xe, lao về hướng Tuyết Ân.

Lão Thổ vỗ một cái vào vai A Đầu: "Ra tay được rồi đó."

Lần lượt năm người A Đầu, Lão Thổ, Lão Xú, Tiểu Kiệm, A Lâu đều xông lên. Cuộc ẩu đả bắt đầu diễn ra.

A Đầu như mãnh thú hoang dã, đánh tới đâu lập tức người khác ngã ra tới đó. Lão Xú, Tiểu Kiệm, A Lâu tuy không mạnh bằng, nhưng số người bị hạ gục cũng không kém. Riêng Lão Thổ, anh ra tay vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại đánh vào điểm yếu, khiến đối phương bị hạ gục mà không tốn nhiều sức.

Trận đấu ban đầu phần thắng thuộc về phe Như Tuyết, dần về sau nghiên về Tuyết Ân, khiến ả xanh mặt: "Không thể nào, bọn họ là thứ gì vậy, quái vật sao?"

15 phút sau, trận đấu kết thúc, Như Tuyết hoàn toàn chết sững ngay tại chỗ. Nhỏ Mai bên cạnh giọng đầy lo lắng: "Chị Tuyết, mọi người bị đánh gục hết rồi, giờ tính sao?"

"Con nhỏ đó, ở trường ra vẻ ngoan hiền là thế, không ngờ lại đi chung đám người lưu manh này." Như Tuyết nghiến răng, không cam lòng.

Hoàng Vương bị Tuyết Ân khống chế, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Trong lòng không ngừng rủa Tuyết Ân, mẹ kiếp, con nhỏ này không phải là người mà.

Tuyết Ân ấn chặt tay Hoàng Vương ra phía sau, chế giễu: "Ông chú, lúc nãy chú vừa nói gì thế nhỉ, à nhớ rồi, chú muốn biết tôi bắt nạt em gái chú cái gì phải không? Được, chú sẽ được thấy."

"A Đầu, anh lại đây giữ tên này lại giùm em."

"Được." Lão đại định làm gì thế nhỉ.

Sau khi giao Hoàng Vương cho A Đầu, Tuyết Ân tiến về phía Như Tuyết. Nhìn thấy cô, Như Tuyết không khác gì nhìn thấy la sát, sợ hãi lùi về phía sau, giọng run lên lắp bắp: "Mày... mày tính làm gì?"

Tuyết Ân nhoẻn miệng cười: "Như lời ai đó nói, bắt nạt!"

Hai chữ bắt nạt được nhấn mạnh, khiến Như Tuyết sợ tái mặt.

Tuyết Ân tiến tới, mạnh bạo nắm tóc Như Tuyết lôi đi, bị kéo đau, Như Tuyết không ngừng la oái oái. Nhỏ Mai thấy vậy liền chạy tới giúp.

"Mày định làm gì đó con điên kia" Vừa gỡ tay Tuyết Ân, nhỏ Mai vừa bực tức chửi.

Ngay lập tức, Tuyết Ân liền giáng cho nhỏ một bạt tay. Cô cười khẽ, nụ cười so với không cười còn đáng sợ hơn: "Đừng nóng vội, Mai, mày cũng có phần."

Nghe tới mình cũng có phần, nhỏ Mai kinh hãi ngã bệch xuống đất, đầu óc trở nên trống rỗng.

Lôi Như Tuyết tới chỗ Hoàng Vương, Tuyết Ân nhìn Lão Thổ, sau đó hỏi: "Anh có kéo không?"

Lão Thổ lắc đầu: "Không."

"Thế còn dao?"

"Dao thì có." Lão Thổ liền lục trong túi lấy ra con dao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...