Cấp Tốc Luân Hãm

Quyển 2 - Chương 5



Tối hôm đó, Trương Thần Phong vừa đến nhà hàng ngồi xuống ghế, lại nhận được cuộc gọi đến từ cái tên Ngụy Tử Tuấn không làm việc tử tế.

"Biến đâu mất rồi?"

"Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt, cậu nhanh lên một chút đem những gì cần trình bày nói ra một lượt hết đi."

"Sớm biết cậu vô tình thế, tôi đã chả phải tự chuốc lấy mất mặt. Ai bảo tôi lại ái mộ cậu cơ~"

"Không cần nói linh tinh. Tôi không muốn để cho người khác hiểu lầm mắt nhìn người của tôi đâu nhé."

Ngụy Tử Tuấn kêu gào: "Chết tiệt! Anh mày có vấn đề chỗ nào!?"

"Không liên quan." Trương Thần Phong cười mắng, tự nhiên liên tưởng đến cái mặt lạnh như tiền ném bài lơ- khơ của người nào đó, thái độ của hắn vô cớ dịu xuống: "Nhanh như thế xử xong Smith rồi?"

"Tôi chỉ phụ trách mạng lưới tìm kiếm, mấy chuyện đuổi bắt với lau dọn mông người ta không phải là việc của tôi." Giọng điệu của Ngụy Tử Tuấn đầy xuân phong đắc ý: "Gần đây tôi mới gặp một cô nàng rất đẹp chuẩn Thái Lan. Tôi giúp cô ấy một vụ án giết người nên có dịp đến Đông Nam Á một chuyến, định tiện đường qua Hong Kong xem cậu thế nào."

"Làm cái gì a, tôi có gì dễ nhìn chứ, cậu quản cho tốt em gái của mình đi, đừng để nàng đâm cho cậu một đao."

"Tình cảm của chúng tôi sao lại mong manh thế được?"

Trương Thần Phong cười: "Cậu định hút máu tôi hả?"

"Có vài ngày thôi, mang cho tôi ít đồ ăn ngon, nhiều người đẹp để ngắm là được."

"Ưu điểm của cậu chính là đủ dung tục."

Ngụy Tử Tuấn huênh hoang: "Ôi chao, sao lại khen người ta thế!"

"OK OK, lúc nào đến gọi tôi. Tôi đang đợi người, không dong dài với cậu nữa."

"Oa, ai mà to như vậy, để cậu chờ a?" Ngụy Tử Tuấn tặc tặc cười một cái,

"Cậu —— hiện tại lại hẹn hò với ai a? Có thể khiến cho cậu đợi trước từ sớm thế này, nhất định là một người đẹp rất khó tìm, cỡ nữ vương đi?"

"Tôi đang tìm đàn ông đấy, cậu tin không?" Trương Thần Phong cũng không biết vì tại sao tự nhiên mình nói ra như thế, trước đó hắn lại luôn luôn kiêng kỵ thừa nhận sự thật này.

Nhưngphản ứng của đối phương  cũng không khác gì so với mấy người trong Quang Vũ, không hề cho là thật: "Gạt người cũng phải tìm lý do có sức thuyết phục hơn được không, cậu tìm đàn ông?! Cậu mà dám kiếm tôi, tôi chắc chắn sẽ mắc câu."

"Nếu đầu óc không có vấn đề, đều sẽ không coi trọng cậu đi?"

"Bạn với bè tồi vcl!"

.................

Sau đó, chính là gian khổ chờ đợi.

Đến 9h, Trương Thần Phong hình như có dự cảm gì ngẩng đầu hướng tầm nhìn đến cổng nhà hàng —— người hắn đang phải đợi đang ở đó đẩy cửa tiến đến.

Người nọ phanh áo khoác, không hề đeo cravat, giống như vừa đi ra từ chiến trường ép giá vậy. Anh ta khẽ nhíu mày nhìn lướt qua đây, đường nét gương mặt nhàn nhạt vẻ không kiên nhẫn, loại ủ dột đó mang đậm hormone giống đực ồ ạt toả ra, ung dung lại hỗn loạn đan vào nhau, cách một đoạn xa như thế, nhưng sức hấp dẫn mê hoặc vẫn làm cho tim Trương Thần Phong nhẹ nhàng tê dại mất hai giây.

Có nhân viên bồi bàn đến đón tiếp, chỉ đường cho Hồng Chính Thân, anh lạnh nhạt quẳng cho Trương Thần Phong một cái nhìn, sau đó giống như là đi ngang qua tiện thể ghép bàn, có vẻ rất tùy ý ngồi vào phía đối diện hắn.

"Tiên sinh, có thể gọi món ăn luôn chứ ạ?"

"Có thể." Hồng Chính Thân nói, "Anh ta gọi chưa?"

"Rồi ạ."

"Giống cậu ấy." Sau đó dứt khoát trả lại thực đơn, lúc này mới nhìn thẳng về phía Thần Phong, 

"Ăn xong phải về luôn, tôi còn phải trở lại phân công theo kế hoạch."

Trương Thần Phong cũng không bị thái độ khó chịu của người ta dọa đến, mang thái độ vừa ôm tự ngược vừa xót xa lại hưởng thụ nói: "Đúng là anh vẫn để tôi phải đợi mà, thực sự rất lâu đấy, mấy em gái phục vụ đã nhìn tôi đến N lần rồi. Tôi đoán các cô ấy nhất định đang nghĩ: Rốt cuộc là người đẹp nào lại khiến tôi cam tâm mạo hiểm phiêu lưu bị leo cây như vậy, vẫn còn tiếp tục mòn mỏi chờ đợi như không có não thế này."

"Không phải cậu nói muốn ngồi đến tận lúc đóng cửa sao? Mục đích của cậu chẳng qua vẫn chỉ là muốn làm tôi xấu hổ? Xin lỗi, bây giờ thì không."

"Trải qua khoảng thời gian sống chung này, tôi biết rõ đối nghịch với anh chỉ có một kết quả, chính là tất cả mọi thứ đều sẽ biến thành tôi tự làm tự chịu."

...........

Đêm kích tình hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hồng Chính Thân mãi không quăng ra được, cũng khiến anh rất khó lại có thể thản nhiên đối mặt coi như chưa từng phát sinh chuyện gì như vậy. Trương Thần Phong, không hiểu là hắn là vô tình hay cố ý. Trước mặt anh Trương Thần Phong trở nên càng ngày càng trong sạch cùng thản nhiên, hoàn toàn là tư thái của kẻ chiến thắng.

Tại sao có thể làm được một cách tự nhiên như thế? Kể cả hắn bị tổn thương đến mức nào cũng sẽ bị sự nhẹ nhàng mà ái muội trước mắt này cùng với nụ cười dịu dàng che giấu sạch, như là chưa từng thất bại, cũng không có dây dưa gì cả, cứ giữ vẻ tự nhiên như không biết gì thế sao...

Đồ vừa lên bàn, Hồng Chính Thân lập tức vùi đầu vào ăn, muộn như thế mới rảnh rỗi, thực sự có chút đói bụng. Bởi vì còn lái xe, cho nên Hồng Chính Thân không uống rượu. Hồng Chính Thân mang bộ dạng không định nhiều lời chỉ vùi đầu ăn cơm, khiến Trương Thần Phong cũng bắt đầu bồi anh hết sức chuyên chú ăn, ánh mắt thỉnh thoảng còn hơi trêu tức hướng về Hồng Chính Thân đang nỗ lực không nhìn về phía hắn.

Ăn qua nửa bữa, Trương Thần Phong đột nhiên buông xuống dao nĩa, dùng khăn ưu nhã lau miệng nói: "Hồng Chính Thân, cho tôi làm người đàn ông của anh đi?"

"Phốc ——" đáng thương anh vừa mới ngậm được nửa miệng nước chanh còn chưa kịp nuốt, thiếu chút nữa trực tiếp phun lên sàn nhà phía bên phải, may mà nhanh chóng kìm lại được.

Nước uống chảy ngược làm cho Hồng Chính Thân khó chịu ho nhẹ hai tiếng, chẳng qua vẫn khiến cho người phục vụ chú ý, bọn họ đi tới hỏi dò, bị Hồng Chính Thân lúng túng vẫy lui.

Chẳng qua câu hỏi vừa mới nghe thấy kia, thực sự tạo thành lực sát thương không cách nào dùng từ ngữ miêu tả với anh. Đối phương đại khái cũng không có ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy, thế là tạm thời yên lặng, thành thật chờ đợi không lên tiếng nữa, lẳng lặng chờ đến khi anh hoàn toàn qua cơn khó chịu.

"Cậu, khụ..." Hồng Chính Thân cũng cảm thấy Trương Thần Phong đúng là sát tinh của anh. "Đầu cậu có phải bị dầm mưa mà hỏng mất không?"

"Tôi đây đổi cách thuyết phục khác là được rồi, Chính Thân ——" người hắn theo cái bàn nghiêng tới, nhìn chòng chọc anh như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi đang cảnh giác vậy: "Chúng ta có thể qua lại một lần thử xem thế nào được không?"

Hồng Chính Thân sửng sốt, một câu này rất rõ ràng không hề nghê nhầm, mà muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được: "Cậu... Người khác có tới điên cùng, tôi cũng không có quyết định như thế."

"Thực sự không nghĩ thử một chút?"

"Không, cảm ơn."

"Không phải anh thích tôi sao?" Thế mà hắn vẫn còn có thể tiếp tục duy trì gương mặt vô hại mỉm cười.

Hồng Chính Thân cảm nhận được sắc mặt của mình lúc này nhất định trận đỏ trận trắng, anh không muốn trả lời trực tiếp, nhưng cũng không cách nào bơ đi giọng nói đầy thành ý khó có được cùng ánh mắt lấp lóe cấp bách của đối phương.

"Trương Thần Phong, cậu căn bản không hiểu tôi. Cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi nhất định đã mê cậu không dứt ra được chứ?"

Trương Thần Phong sửng sốt, cười phốc một tiếng, biểu cảm mang theo chút tự giễu và thất vọng, nhưng cũng mang cả vẻ tươi mát thoải mái:

"Tôi không hiểu anh. Tôi chỉ biết Hồng Chính Thân lúc nào cũng quen thói kiên cường, anh ta cảm thấy không thể đối diện với ham muốn của chính mình là một loại tự hạn chế, thế nhưng mỗi khi anh ta khẩn trương, ngón cái sẽ vô ý thức chế trụ khớp ngón trỏ nhẹ nhàng dùng sức.

"Phiền não thì sẽ uống nhiều gấp đôi cà phê so với thường ngày, sau đó lại vùi đầu vào công việc. Đối với việc tranh thủ xây dựng sự nghiệp thì có lẽ anh ta là kẻ mạnh, thủ đoạn nhạy bén và trực tiếp, nhưng đối với tình cảm, bởi vì sợ hãi lại quá cố chấp, cho nên ngay từ đầu luôn thích tỏ ra rất cẩn thận và thu liễm(*)

(*) Che giấu cảm xúc thật sự bên trong không để lộ ra ngoái.

"Anh ta thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra bản thân không cách nào thoát ra khỏi dục vọng đồng tính, điểm này cũng đủ để quấy nhiễu cùng dằn vặt anh ta. Anh ta mà có tâm sự sẽ liên tục mất ngủ, không thích giao tiếp phức tạp mà xã giao cũng vậy, thậm chí cả cách bài trí trong nhà cũng thể hiện điều đó. Việc đầu tiên anh ta làm khi ngồi vào ghế lái xe, luôn tháo bỏ cravat trước, giống như muốn kéo ra những thứ ràng buộc kia vậy.

"Anh ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, như thế mới bảo đảm anh ta có thể nhìn thấu người khác rõ ràng hơn. Cho dù rất không kiên nhẫn, cũng sẽ nhịn xuống không nhìn để ý tới thời gian, cho dù rất muốn diễn đạt, cũng sẽ nhịn xuống im lặng không mở miệng. Anh ta thích làm cho người khác không chú ý, nhưng chỉ có người thông minh mới cảm nhận được anh ta đang ra ám hiệu. Anh ta thường áp dụng phương thức cực đoan để giải quyết tình cảm và tranh cãi với gia đình, cho dù tâm lý cũng không phải vững vàng như thế."

Ánh mắt giảo hoạt của Trương Thần Phong dần dần bị một loại thâm trầm trấn an thay thế:

"Anh ta sẽ nghiêm túc nghe hết những gì người khác đánh giá anh ta, nhưng tuyệt đối không đi đánh giá người khác. Anh ta yêu một người, cũng không nhất thiết để đối phương biết rõ."

..........................

Ánh mắt Hồng Chính Thân chậm rãi tập trung vào người trước mặt, hai bên cứ nhìn nhau như vậy năm giây, cho đến khi Hồng Chính Thân nhàn nhạt hỏi: "Nói đủ chưa? Nói xong rồi thì có thể đi." Sau đó bỏ ra khăn ăn, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, nhưng năm sáu bước sau lại đột nhiên ngoảnh đầu lại nhắc nhở một câu: "À, đừng quên trả tiền."

..

...

....

..............

Mười phút sau, Trương Thần Phong ngồi trên xe Hồng Chính Thân.

"Không phải cậu có lái xe tới sao?" Ý là, cậu còn chưa cút về xe của mình đi.

"Chúng ta cùng đường mà, đi hai chiếc xe rất không bảo vệ môi trường nha."

Trương Thần Phong quan sát thái độ của Hồng Chính Thân, trên đường đi tự biên tự diễn nói về mấy chuyện thú vị về người mới đến phỏng vấn, không cần biết người ta có hứng thú nghe hay không.

"Chiều nay đã chọn được vài cái tên khá xuất sắc, ngày kia cho bọn họ chuyển đến công ty. Trong đó một cô nàng ABC đường cong nóng bỏng, không nói được tiếng Trung, nhưng lại biết 4 ngôn ngữ, cho nên tôi cũng cho cô ấy ở lại."

"Dáng người mới là lý do chính đi?"

Trương Thần Phong đột nhiên hài lòng cười: "Anh đang ăn dấm sao?"

Thế là sau đó, Hồng Chính Thân chết cũng không thèm trả lời hắn nữa.

...

.....

...........

Trở lại chung cư đã sắp tới mười một giờ, Hồng Chính Thân không quay đầu lại trực tiếp đi vào phòng ngủ, Khóe miệng của Trương Thần Phong không tự chủ nhếch lên.

Hồng Chính Thân, thực ngại quá. Tôi lại định dây dưa với anh lâu một chút, cùng lắm là tái phạm sai lầm hoặc là cho anh có lý do tùy tiện đuổi tôi đi.

Khi Trương Thần Phong cảm thấy cần phải làm một việc gì đó sẽ tạm thời quyết định vứt bỏ một phần lý trí, dường như hắn không thể ngừng hưng phấn nhịn đến sáng được nữa, lập tức mở ra cửa phòng ngủ của Hồng Chính Thân.

Trương Thần Phong bật đèn đầu giường, chỉnh đến mức tối nhất, sau đó bước đến bên giường thưởng thức vẻ đẹp của Hồng Chính Thân.

Sự mạnh mẽ thường ngày đã bị đường cong nho nhã của gương mặt trung hoà hơn phân nửa, mái tóc đen có vẻ bướng bỉnh mà mềm mại.

Tia sáng rất yếu chiếu qua cũng đủ khả năng kinh động đến anh, lông mi Hồng Chính Thân khẽ run lên, theo đó đổi tư thế, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, làn da trắng mịn nơi lồng ngực và cánh tay cùng với đường cong vô cùng hoàn mỹ, nếu lưu lại lập tức có thể lên trang bìa tạp chí thời thượng.

Một người đàn ông thế này, chỉ cần muốn, sẽ không bao giờ thiếu người yêu cả. Trương Thần Phong đột nhiên cảm thấy một trận xung động, thế là cúi xuống xốc chăn lên, chui vào.

Bên dưới lớp vải che giấu, từ trên xuống dưới trêu đùa quấy nhiễu, lúc Trương Thần Phong hôn tới làn da non mịn nơi đùi trong, Hồng Chính Thân lập tức mở mắt, nếu như một phút trước lý trí của anh còn có chút mơ hồ thì bây giờ coi như đã thật sự tỉnh táo, nhưng phản ứng của cơ thể không theo kịp phản ứng của bộ não, chỉ có thể xụi lơ mặc cho người nọ sắp xếp.

Muốn mở miệng ngăn cản, nhưng yết hầu chậm chạp không thể phát ra tiếng, cuối cùng, hơi thở dần dần trở nên ồ ồ thở dốc không kiềm chế được.

Luồng xung động mạnh mẽ táo bạo lại sắc tình, dẫn dắt Hồng Chính Thân tiến vào một cảnh giới quá điên cuồng mà chính anh chưa từng trải qua. Nhiệt độ toàn thân trở nên nóng vô cùng. Anh cảm nhận động tác của người bên dưới này, mê hoặc tiếp xúc, không cách nào khắc chế dục vọng, trong khoảnh khắc khiến anh trầm mê đắm chìm, một giây sau, khi đôi môi lạnh lẽo cùng nơi bí mật nóng bỏng chạm vào nhau, tình sắc đến nổi cảm giác như va phải đá ngầm vậy ——

"A!" Một trận công kích nện thẳng đến, khiến Hồng Chính Thân kích động ngửa đầu rên rỉ ra tiếng, cơ thể như bị đốt cháy gần như đến mức tỏa ra một cỗ mùi khét, dục vọng liên tục bị kích thích ngàn vạn lần, cái lưỡi mềm dẻo hữu lực triền quấn dằn vặt anh, làm cho anh vừa vui sướng lại vừa thống khổ.

Anh không cự tuyệt nổi loại thân mật phóng đãng như vậy, kể cả lúc anh tự xử một mình (aka thẩm du), trong đầu đều là hình ảnh của Trương Thần Phong, dưới thân run rẩy, có thể mang đến cho anh nỗi khiếp sợ tựa như được bay bổng lên tận trời xanh, khoái cảm đến nổi hít thở không thông, cả linh hồn như muốn trôi ra ngoài, bị hung hăng khuấy động, lại liên tục công kích.

Nếu có thể, anh thực sự muốn sở hữu người này, dù chỉ là một thới gian ngắn, nhất định sẽ không vì lý do gì mà buông tay, nhưng lại sợ thật đến lúc chia tay thật thì chính mình lại không thể ra đi được.

Giây phút này Hồng Chính Thân rốt cuộc hiểu rõ bản thân anh có bao nhiêu sợ hãi đối với Trương Thần Phong, chính là bởi lực hấp dẫn tận cùng này —— nguyên thủy, kịch liệt, lúc nào cũng có thể thiêu cháy từng mạch máu. Đây là điều mà Hồng Chính Thân chưa từng trải nghiệm qua với bất kỳ mối quan hệ đồng tính hay dị tính nào khác, bởi vì cảm nhận quá mãnh liệt, cho nên không thể không lúng túng.

Hình như chỉ cần một khi vì người đàn ông này mở rộng chính mình, thì sẽ không thể quay lại như trước đây được nữa.

Thêm một lần cường thế công kích nữa, Hồng Chính Thân thiếu chút nữa đã tiết ra, anh cũng nữa không thể nhịn được nữa, trực tiếp chống tay ngồi dậy kéo chăn ra, vươn ra tay phải nắm lấy sau gáy Trương Thần Phong, buộc hắn ngẩng đầu, nhân lúc đối phương còn kinh ngạc, mạnh mẽ hôn trụ hắn, những ngọn sóng tình triều ào ạt lao tới như vỡ đê muốn tìm đường phá tan mọi cố kỵ, thẳng đến tận cùng tâm hồn.

Cái hôn này đầy đói khát, gấp gáp rồi lại dịu dàng, đầu lưỡi mút vào giống như tạo nên một đạo kết giới, Trương Thần Phong không kìm được động tình đáp lại, hơi thở giao hòa, vị đạo nam tính xâm lược cùng kháng cự kết hợp với nhau, khiến cả hai cảm nhận một cỗ bất an ôm lấy nhau, khi tình dục đột kích, ai cũng không thể ngăn được tần suất tim đập cực kỳ mạnh mẽ của mình.

Nụ hôn này có thể nói là lần kích liệt nhất, động tình nhất trong đời, như thể lúc đó không còn cách nào kiềm chế tình cảm nữa vậy....

...

....

...........

......................

Sáng sớm tỉnh dậy, hơn nửa người Trương Thần Phong đều gác trên lồng ngực Hồng Chính Thân. Lúc Hồng Chính Thân mở mắt ra thì chỉ cảm thấy phần cơ thể bên phải gần như tê dại, nhưng anh cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn trần nhà chằm chằm đến phát ngốc, cho đến khi người nọ miễn cưỡng mở mắt ra, tóc của hắn từng sợi vừa cứng vừa nhọn chọc trên ngực anh nhột nhột.

"Sớm." Hắn rút tay cùng thân thể lại, dùng khuỷu tay trái chống đỡ cái đầu, cười đến rất là mệt mỏi ái muội: "Hôm qua tôi... Thực ra còn một chuyện quên mất chưa nói!"

Trương Thần Phong đem môi hoàn toàn dán đến trên tai Hồng Chính Thân tai, khẽ khàng thì thầm: "Hồng Chính Thân thích làm tình, bất kể thoạt nhìn hắn khí chất cấm dục cỡ nào, nhưng một khi đã lên giường thì có thể khiến đối phương cảm giác như trên thiên, đường."

Như ý muốn nhìn thấy biểu tình của Hồng Chính Thân trong nháy mắt xấu hổ lảng tránh, đột nhiên Trương Thần Phong cảm thấy thân dưới nóng lên, phản ứng sinh lý cấp tốc nảy sinh khiến hắn tạm thời dứt bỏ hết cố kỵ, trực tiếp xoay người áp lên trên.

"Này,  cậu..."

Hồng Chính Thân còn chưa kịp mở miệng ngăn lại, Trương Thần Phong đã một bên chen vào giữa hai chân anh, một tay kéo bắp đùi anh lên, theo làn da nhẵn mịn trượt đến nơi bí mật kia, cẩn thận mà lại hơi chút cấp bách đâm vào, lúc bộ vị nam tính mạnh mẽ đi vào trong, Hồng Chính Thân cảm giác thân dưới phía sau một trận kích thích mà gắng gượng chống đỡ.

Trương Thần Phong cúi người cho anh một nụ hôn thật sâu, khóe miệng dạt ra một ý cười tà nịnh: "Phía sau anh bắt đầu có cảm giác sao?"

Hồng Chính Thân dường như đã không còn nghe được hắn đang nói cái gì, lý trí nặng nề gần như ngừng hoạt động trước đợt tập kích bất ngờ không kịp phòng bị này, dục vọng lần thứ hai bị kích khởi mà hổn hển thở dốc, mồ hôi tinh mịn không ngừng túa ra, một bộ dạng yếu đuối gợi cảm mà bình thường anh không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.

Chăn đệm dính dấp mồ hôi, lưu lại ấn ký đầy tình sắc, Trương Thần Phong kích nhiệt thiêu đốt tới tận đỉnh, nhìn thấy mỗi lần hắn thẳng tiến vào tận chỗ sâu cùng nhất trong cơ thể, Hồng Chính Thân đều sẽ có chút thất thần. Cơ thể cường kiện vì còn chưa khỏe lại cùng khoái cảm áp lực hai bên dằn vặt mà run nhè nhẹ, mặc cho đối phương chiếm hữu, làm anh không biết vì sao nhắm mắt lại, nhưng không thể kháng cự được dục vọng sâu xa cùng thủ đoạn trên giường đầy kỹ xảo đã có thể nắm trong tay của đối thủ.

Cự vật cực đại không ngừng ở trong thân thể ra ra vào vào, nơi hai người kết hợp cực kỳ chặt chẽ cực kỳ sâu, Hồng Chính Thân chỉ có thể mặc thân thể chìm nổi giữa bể dục, tiết tấu luật động bên dưới khiến người phát cuồng, âm thanh than nhẹ nam tính hòa vào trong không khí thành một tầng hơi nước. Trương Thần Phong sau vài lần mạnh mẽ xâm nhập vào tận cùng, rốt cục vong tình tiêu hồn ở một nơi nào đó của cơ thể giải phóng xuất ra, Hồng Chính Thân cũng cùng lúc đạt được cao trào...

"Ha a —— "

"Ách! Ưm..."

Nơi kết hợp, bắp đùi, cơ bụng đều là dịch thể của hai người, trước ngực và sau gáy đều chi chit dấu hôn tình sắc, ga giường xộc xệch hỗn loạn.

Trương Thần Phong ngã vào trước ngực Hồng Chính Thân, giọng nói mạch lạc thường ngày lúc này lại có vẻ khàn khan kỳ lạ: "Chúng ta cùng một chỗ... Thử xem đi."

"Sẽ không có kết quả..."

"Chúng ta có thể —— thử một lần."

Trương Thần Phong nói xong câu này, cứ như vậy ôm anh vài phút đồng hồ không nói thêm gì nữa. Bọn họ biết rõ, không hề có bất kì lời hứa hẹn gì nhưng lại ham muốn lẫn nhau, cũng không có bất kì tình cảnh nào như vậy trước đây nhưng cũng muốn thử trải nghiệm thế nào, cho nên làm không thể triệt để cắt đứt, cũng chỉ có thể theo cảm giác mà đi.

.....

.......

.................

Hôm sau, vì phải tham dự buổi phỏng vấn người mới, cho nên lúc Trương Thần Phong chạy tới công ty thì đã là buổi chiều. Trên hàng lang hắn vừa đi vừa nghĩ đến buổi sáng lần đầu Hồng Chính Thân chủ động cho hắn tách cà phê tự pha, sau đó hỏi hắn một câu: Đêm nay sẽ có một buổi trình diễn âm nhạc từ thiện, cậu có muốn đi không?

Trương Thần Phong nhớ lại chi tiết này, bất giác không ngăn được khóe miệng câu lên. Anna đi qua hành lang bị chặn đứng bởi một khuôn mặt cười đến quỷ dị của Trương Thần Phong: "A Phong, Jack Ngô để lại cho cậu một lời nhắn."

"Ok, lát nữa tôi sẽ gọi lại."

"Gần đây cậu đã nhiều lần liên hệ bên bất động sản rồi, thế nào, có dự tính gì đó? Trước giờ vẫn nghĩ anh sẽ không mua nhà ở Hong Kong, hiện tại lại có ý định sống tại đây rồi?"

Trương Thần Phong nghiêng đầu: "Còn chưa nghĩ ra, nhưng đầu tư vào lĩnh vực hạng nhất cũng không sai a."

"Bây giờ các căn hộ đều ngày một lên giá, sớm ra tay trước cũng tốt. Hiện tại anh cũng rất có thực lực trong giới bất động sản, không phải do dự."

"Rất cảm ơn ý kiến của cô." Hắn đẩy cửa thủy tinh của văn phòng ra.

"Người mới đều đến rồi chứ? Bảo bọn họ cứ bắt đầu trước, lát nữa tôi qua."

"Ừ, người đã đưa vào phòng họp rồi, còn một vòng phỏng vấn cuối cùng 2 giờ chiều sẽ bắt đầu."

"OK!"

.................

Hôm nay Trương Thần Phong tâm trạng rất tốt, đi lại nhanh nhẹn, mặt cười hào sảng, thần thái tự nhiên này khiến Anna nhìn đến có chút ngây ngẩn, không khỏi không tin thực sự có một vị cao nhân nào đã cải tạo được Trương Thần Phong rồi, khiến hắn dần dần có điểm giống người bình thường rồi đấy. Cũng không biết chị Cầm biết tin chưa, có thể lo lắng vị đại tướng dưới quyền này cũng đột nhiên đi theo phong trào giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang không, lại tặng thêm tiết mục mua nhà đi kèm nữa.

Một người luôn nhạy bén như Anna, cũng không khỏi hiếu kỳ vị kia có thể thuần hoá tay ăn chơi Trương Thần Phong phong lưu này tuyệt sắc giai nhân phương nào.

Hôm nay đến phỏng vấn, có hai nam ba nữ, bọn họ là người sống sót qua những vòng loại vô cùng khắc nghiệt, tuyển chọn từ mấy trăm người tham dự kỳ thi tuyển dụng của Quang Vũ trổ hết tài năng.

Trương Thần Phong mặt đối mặt ra mấy đề trắc nghiệm tâm lý cho bọn họ, thông qua tố chất cùng cách ứng xử để chọn người. Phỏng vấn được một nửa thì đột nhiên điện thoại di động vang, vừa nhìn số, Trương Thần Phong có vui vẻ, trực tiếp để người khác thay lập tức đứng lên.

Giọng nói sung sướng lỗ mãng đến chính mình cũng không ngờ tới: "Nhất định không phải nhớ tôi rồi, có việc gì muốn nói thế?"

"Tìm cậu giúp đỡ."

"Anh đã mở miệng, tự nhiên có cầu tất ứng thôi."

"Không phải đại sự gì đâu, giúp tôi tìm ở Quang Vũ hai người phiên dịch tiếng Đức trong một vụ hợp tác làm ăn, sáng mai tôi cần. Tôi không thể trong chốc lát tìm được người chuyên nghiệp."

Trương Thần Phong hơi nheo mắt, không thể che giấu vẻ bất mãn: "Anh, lại muốn ra nước ngoài công tác?"

"Đấy không phải là trọng điểm. Giúp tôi tìm người nói chuyện tốt một chút, xong thì gọi điện thoại cho tôi biết nhé."

"Tôi sẽ nói lại, trong đám cấp dưới của Kelly có mấy người có thể chọn được rất không tôi. Tôi sợ tùy tiện quyết định không hợp ý anh. Lát nữa anh rảnh không? Có muốn ——" hắn thăm dò hỏi, có chút chờ mong đề nghị, "Tự mình qua đây nhìn xem thế nào?"

Vốn cũng không ôm hi vọng anh ta sẽ đáp ứng, ai ngờ hắn Hồng Chính Thân lại thực sự đồng ý: "Cũng được."

Trương Thần Phong chớp chớp mắt, có chút mừng rỡ, chẳng qua hắn cũng không định lộ ra trước mặt mọi người trong phòng vẻ mặt giống như vừa qua dư vị nuốt đường tinh khiết như vậy. Nhưng thật đúng là, Hồng Chính Thân hình như bắt đầu có chút hãnh diện về hắn.

...............

Một giờ sau, Anna gọi nội tuyến bảo hắn xuống sảnh, nói có người qua đây tìm.

Trương Thần Phong cũng mặc kệ mấy người đang tham quan và hoc tập kỹ xảo xã giao trên phim, trực tiếp đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Xuống hai tầng đến đại sảnh dùng để tiếp khách, nhìn thấy Hồng Chính Thân đang thảnh thơi ngồi trên sô pha, khó có dịp thấy anh mặc một bộ âu phục thuần trắng nhàn nhã như vậy, tôn lên khí chất cao quý tinh anh sáng lóa lan tỏa khắp cơ thể.

Chỉ giương mắt lên một cái, đã làm cho Trương Thần Phong cảm thấy một trận kích động khó hiểu. Người nọ đến Quang Vũ là để gặp mình sao? Nghĩ như vậy có phải rất sến súa không nhỉ.

Nhân viên nữ tới sảnh bưng một tách trà đến, Trương Thần Phong nửa đường chặn lại, tự mình đưa đến trước mặt Hồng Chính Thân, Anna ở phía sau nhìn đến phát ngốc, ngoại trừ rất ít mấy vị khách lớn A Phong sẽ trực tiếp mời vào văn phòng, chứ mấy người xa lạ khác đến chơi, đã thấy hắn ân cần quá như thế lúc nào đâu!

"Là anh nói muốn hồng trà?" Trương Thần Phong đặt tách lên bàn trà trước mặt Hồng Chính Thân.

Hồng Chính Thân nhìn xuống dưới: "Bác sĩ dinh dưỡng kiến nghị dạo này tôi nên uống ít cà phê đi, tinh thần phấn khích sẽ ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe."

Vốn là Trương Thần Phong muốn nói: "Là bởi vì tôi sao?" Chẳng qua cuối cùng vẫn quyết định không nên lỗ mãng quá, tự dưng lại chọc vào vị tình nhân mặt than khó hầu hạ này.

"Anh ở chỗ này hoặc là sang phòng khách bên cạnh chờ tôi xuống. Tôi lên phòng chiếu phim một lúc, họ đang gọi. Anna sẽ báo cho Kelly cùng người của cô ấy xuống trước."

"Được." Hồng Chính Thân không đứng dậy, thản nhiên cầm lấy tách trà uống.

Trương Thần Phong nhìn anh đột nhiên cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn qua Anna đang nhìn hắn chòng chọc, thế là hướng chỗ cô đi tới.

"Này, đừng để người kia đi. Tôi sẽ xuống ngay."

"Bạn anh à?"

"Bạn rất quan trọng, nhưng không được đắc tội anh ta nhé. Bảo Kelly gọi người tốt nhất xuống. OK?"

Anna nghi ngờ nhìn vẻ mặt vừa đắc ý lại hờn dỗi của Trương Thần Phong, thiếu chút nữa miệng hình chữ O.

.........

Trương Thần Phong đi rồi, mấy cô thư ký Quang Vũ đều vô tình hữu ý nhìn lướt qua hướng người đàn ông thần bí này một cái. Anna không thừa nhận cũng không được, riêng trang phục đã thể diện khí chất hơn người, lại còn rất điển trai nghiêm túc sợ là có thể muốn gì được nấy, khó trách ngay cả Trương Thần Phong lúc nào cũng tâm cao khí ngạo cũng đối với anh ta vài phần kính trọng.

Mười lăm phút sau, Trương Thần Phong lần nữa xuất hiện, một vị host có tiếng là Kelly cũng mang theo vài cấp dưới của mình đến, mọi người chuyển tới phòng khách, Hồng Chính Thân tiện tay mang tới lịch trình đưa cho hai người phiên dịch một nam một nữ kia, đơn giản đưa ra vài câu hỏi, sau đó trực tiếp ký hợp đồng, chỉ định ngày xuất phát. Sau đó Kelly lập tức mang theo người rời đi.

Hai người sóng vai đi ra phòng khách, Trương Thần Phong giống như phát hiện ra việc lớn gì, cảm thán: "Anh còn nói được cả tiếng Đức sao?"

Hồng Chính Thân luôn luôn có thể cho hắn một vài bất ngờ cực kỳ mới lạ.

"Một chút thôi." Quan điểm trước giờ của anh vẫn là khiêm tốn và khiêm tốn.

"Nghe thấy anh dặn họ, hình như không phải đi cùng. Mấy người giới văn nghệ sĩ châu Âu thật sự không dễ đối phó, không đi thật thì tốt."

"Trong nước còn có việc, tôi chỉ tiếp đãi một lượt ở Hong Kong thôi."

"Vậy là tốt rồi."

"Cậu rất không muốn tôi đi công tác thì phải?" Hồng Chính Thân hỏi ra xong lại cảm thấy có điểm thân mật, thế là lập tức âm thầm đỏ mặt, ngậm miệng.

May mà Trương Thần Phong da mặt đủ dày, trực tiếp trả lời: "Chê tôi quản quá nhiều sao? Thật ngại quá, anh sẽ từ từ quen thôi."

Hồng Chính Thân làm bộ không nghe thấy, trực tiếp hướng thang máy đi đến, Trương Thần Phong đuổi theo.

"Cậu ra cùng tôi làm gì?"

"Tôi xong công việc rồi nha, muốn đi theo anh."

"Kỷ luật của nhân viên Quang Vũ rất không nghiêm chỉnh nhỉ, đến trễ về sớm đều được, xem ra tôi phải kiến nghị với Băng Cầm một lần." Hồng Chính Thân không chút lưu tình nói, "Tôi còn phải đến chỗ trung tâm triển lãm làm việc."

"Tôi đây đưa anh đi a, tôi cho anh lái xe."

"Cậu phải đợi rất lâu đấy."

"Không vấn đề. Chờ anh còn có thể ngại lâu nữa sao?"

"Cậu có thể câm miệng không?"

.................

Lúc này khá đông người từ cửa thang máy đi ra, chính là mấy người phụ trách phỏng vấn cùng những người vừa trúng tuyển.

"Này, chúc mừng mọi người." Trương Thần Phong cùng bọn họ lịch sự bắt tay chào hỏi: "Sau này là đồng nghiệp đó."

Trong đó có một vị mỹ nữ vẻ đẹp đặc biệt xuất chúng đi tới trước mặt Trương Thần Phong, nhẹ nhàng mềm mại cười nói: "Cảm ơn Trương tiên sinh đã chỉ dẫn, tôi nhất định sẽ nỗ lực." Lúc rời đi, còn nhìn thoáng qua với ánh mắt ý vị vô cùng sâu xa.

Trương Thần Phong cùng Hồng Chính Thân đi vào thang máy, Hồng Chính Thân đột nhiên dùng giọng điệu xuống đến dưới 0 độ tuôn ra một câu: "Khuôn mặt và vóc dáng so với những gì cậu miêu tả còn hoàn hảo hơn đấy."

Hai giây sau, Trương Thần Phong mới hiểu ra, Hồng Chính Thân là đang nói đến cô gái xinh đẹp vừa nãy. Hắn định tỏ ra vô tội, nhưng không thành công, trực tiếp bật cười, cuối cùng càng cười càng không ngừng được.

Cửa thang máy vừa lúc mở ra, mấy người đang đứng đợi phía trước nhìn thấy bộ dạng Trương Thần Phong vui vẻ thích thú như thế đều rất kinh ngạc.

Hồng Chính Thân không thể nhịn được nữa, dứt khoát ôm lấy cái cổ hắn, đem cái tên khốn làm người ta xấu hổ này kéo ra ngoài, bước nhanh lôi hắn về hướng bãi đỗ xe ngầm, sắc mặt không hề hiền lành thấp giọng đe doạ: "Cậu xong chưa?"

Vừa mới đến xe của mình, Hồng Chính Thân trực tiếp đi tới ghế phó lái, sau đó quẳng chìa khóa cho hắn: "Không phải nói cậu đưa đi sao."

Trương Thần Phong lúc này mới bình tĩnh lại nhìn anh, bộ dạng tốt tính cười khanh khách ngoan ngoãn lên xe. Ngồi xuống ghế lái xe, Trương Thần Phong đột nhiên nắm lấy cằm anh kéo về hướng mình, lúc hai cái trán tương dán, kích khởi lên một cỗ hồi hộp.

"Hồng Chính Thân, chúng ta cùng một chỗ đi."

Ánh mắt Hồng Chính Thân không nhìn thẳng đối phương, chỉ là có chút phiền muộn hỏi lại: "Cậu muốn dây dưa thế này bao lâu mới hài lòng?"

"Không cam tâm, không thử một lần, làm sao hài lòng được?"

"Cậu muốn cảm giác gì nào?" Hồng Chính Thân mạnh ôm trụ gáy Trương Thần Phong, đem môi dán lên môi hắn, dần dần, không còn phân biệt được hơi thở của ai với ai nữa, lúc đôi đầu lưỡi bắt đầu tiến sâu nút vào, kíp nổ tầng tầng tỏa ra mùi khói thuốc súng, phát động mọi tế bào trên cơ thể. "Là —— thế này sao?"

Giây phút này, cảm giác trở nên rất chân thực.

Trương Thần Phong đột nhiên điên cuồng, đôi môi Hồng Chính Thân là thứ làm hắn khó kháng cự nhất, mềm mại mà cố chấp, mang theo tình cảm không rõ tên, thăm dò và triền miên, một cái hôn giống như dịu dàng mà lại thiết tha, hoảng hốt mà lại yêu diễm phóng đãng.

Hắn ôm lấy anh, hình ảnh trong đầu với dục hỏa đốt người cùng lúc tấn công, đem bàn tay khẽ vuốt thắt lưng anh, chỉ vừa trượt đột ngột tiến đến nơi giữa hai chân ——

..

..

Hồng Chính Thân thở dộc một tiếng, giật mình tỉnh táo giữa lúc hai người đang mê say, Trương Thần Phong bị anh một phát đẩy ra, sau đó trực tiếp mở mắt, nhìn về phía trước, chật vật ho nhẹ một tiếng thúc giục: "Lái xe."

Trương Thần Phong có chút mất mát khẽ cười, trong mắt đều là dục vọng, nhưng cũng nghiêm chỉnh thắt dây an toàn lên đường. Chạy đến khi gặp đèn đỏ, xe mới dừng lại, Trương Thần Phong thuận miệng hỏi: "Trước đây anh từng tới Quang Vũ phải không? Sao chưa từng gặp anh?"

"Cậu không phải không biết tôi cùng Băng Cầm từng có một đoạn quan hệ sao. Cho dù ngoài miệng cô ấy nói không thèm để ý, nhưng tình cảm không thể tránh khỏi còn chưa quên được đi."

"Đôi khi vấn đề của anh là quá để ý suy nghĩ của người khác, đều đã qua rồi." Bên trong Trương Thần Phong vẫn có chút thừa nhận lời nói của Hồng Chính Thân. Mấy năm qua Tương Băng Cầm chưa bao giờ thể hiện điều gì, có thể mạnh mẽ che giấu điều này sâu như thế, có thể thấy được cô vẫn rất để ý chuyện xưa.

Trong xe cứ như vậy tự động im lặng, hai bên đều rơi vào trầm tư. Đèn tín hiệu đổi xanh cũng không kịp thời phát hiện, mãi đến khi tài xế phía sau ấn còi ô tô kháng nghị, Trương Thần Phong mới bật động cơ lên.

"Thành thật mà nói, tôi sợ rằng đã chẳng có chuyện gì có thể khiến cậu kinh ngạc nữa. Trái lại, còn cậu, có đôi khi tôi thật sự không thể nhìn thấu được. Sự tồn tại của cậu với tôi mà nói, giống như là một loại... uy hiếp không rõ ràng."

Trương Thần Phong vừa nghe lời ấy, cũng không dám chậm trễ, biểu cảm không khỏi dịu dàng hơn, ngữ khí cũng tràn ngập hàm ý trấn an: "Tôi là một người làm cho anh gọi là bất an sao?"

"Hiện tại cậu biết rõ tôi như lòng bàn tay, tôi lại căn bản không hề biết cậu là ai."

"Tôi sẽ cho anh biết." Mắt Trương Thần Phong thẳng tắp nhìn về con đường phía trước, nhưng Hồng Chính Thân vẫn cảm nhận được thành ý của hắn.

"Mọi việc cậu đều hành động dứt khoát như thế ——" Hồng Chính Thân mệt mỏi mà thương cảm cười một cái:

"Chỉ sợ sẽ có một ngày cậu hối hận về quyết định hiện tại. Huống hồ có những chuyện, cũng không đơn giản như chúng ta tưởng."

"Đầu óc xoay chuyển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Ai có thể xem trước được tương lai? Lúc này, tôi chỉ muốn cùng một chỗ với anh."

"Tôi cũng chỉ là muốn nói: Nếu như ngày nào đó cậu hối hận, có thể rời đi."

Trương Thần Phong không lập tức đáp lại mà cười trừ nói: "Không cần phải thuyết phục tôi. Anh biết đấy, con người lúc đang trong tình yêu nóng bỏng sẽ không nghe được lời khuyên bảo đâu."

"Năm đó Băng Cầm gần như đã hạ quyết định quyết tâm gả cho một người đàn ông. Đến bây giờ, sợ là nghĩ mình may mắn vì đã tránh được một kiếp. Tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu."

"Tương Băng Cầm chưa từng không chấp nhận được anh, là do cuối cùng anh không tiếp nhận cô ấy, anh chọn chính mình. Tôi rất hiểu Tương Băng Cầm, từ trước đến nay vẫn cho rằng anh chính là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời, cho nên nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì người đầu tiên nghĩ đến là anh."

"Bao gồm cả việc đem cậu cột cho tôi sao?"

(= ]]]]]] sorry các bạn nhưng đoạn này làm mình cười quá =]]]] Anh vui tính ghê).

Hồng Chính Thân cười khổ: "Người phụ nữ thông minh như vậy, cũng sẽ có lúc nhìn lầm người."

"Tôi sẽ không cáo buộc anh dụ dỗ đâu, cùng lắm là tại tình huống này do tôi bị hội chứng Stockholm(*) là được chứ gì."

(*) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những hành động, thái độ, cử chỉ, nhận thức (trạng thái tâm lý)...  của người bị bắt cóc, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...