Cappuccino 2.0

Chương 48



-Ừ, xe hôm qua bị hư bình rồi, đang thay bình mới chưa kịp!

-Thảo nào thấy mặt thằng Phong phởn thế!

Thằng Toàn lại che vào với vẻ mặt cực kì đểu cán.

-Cái thằng này chắc thích tập thể dục buổi sáng nhỉ?

-Thôi không giỡn nữa, vào lớp nhanh đi tao sinh hoạt một số việc quan trọng đây!

-Uầy rồi, rõ chán!

Tôi lều bều đạp theo sau xe nó mà không khỏi tò mò những gì Ngọc Lan định nói với tôi hồi nãy. Giá mà thằng khỉ Toàn phởn không xuất hiện ngay đúng lúc thì mọi chuyện đã rõ rồi chứ đâu phải thắc mắc, gãi đầu cùng cực như bây giờ. Nhưng tôi vốn là một thằng cứng đầu, phàm là những việc không rõ ràng tôi ức chế lắm, nên khi thằng Toàn chạy trước bọn tôi một đoạn, tôi tranh thủ hỏi lại Ngọc Lan ngay:

-À, Lan này! Lúc nãy Lan định nói gì đấy?

-Hông có gì đâu!

-Lúc nãy Phong nhớ rõ Lan nói thích gì mà!

-Lan nói thích hội trại đó!

-Ớ là sao?

-Sao sao gì, đạp nhanh lên đi Toàn bỏ xa mình rồi kìa!

Nàng chu mỏ đập lưng tôi không nhắc đến chuyện đó nữa.

Và cũng vì lí do ấy, tôi dần quên đi nhưng biểu hiện khác thường của nàng trong sự việc hôm nay. Liệu nếu thằng Toàn không đến, sự việc gì sẽ xảy ra đây nhỉ? Tôi cũng không tưởng tượng được, chỉ biết cứ để tự nhiên rồi điều gì đến nó sẽ đến thôi, dục tốc bất đạt mà. Nhưng chắc chắn một điều rằng, sự xuất hiện của thằng Toàn đã vô tình hướng tôi đi vào một ngã rẽ khác trong cuộc đời mình, một ngã rẽ không biết trước.

-Rồi, mọi người tập trung tý nào!

Thằng Toàn hô hào đều động mọi người trong lớp.

-Gì thế lớp phó?

-Cũng không có gì quan trọng! Chả là hôm nay cây chùm ruột nhà tui nó sai quả…

-Ế gì chùm ruột hả, trùi ui thèm ghê…

Thằng Toàn chưa nói hết câu, tụi con gái đã nháo nhào xúm lại nó như kiến đàn làm thằng này phải quát lớn hết cỡ mới dẹp yên được đám đông:

Thằng Toàn chưa nói hết câu, tụi con gái đã nháo nhào xúm lại nó như kiến đàn làm thằng này phải quát lớn hết cỡ mới dẹp yên được đám đông:

-Thôi thôi nghe tui nói hết đã mấy cô nương!

-Sao nói đi, chùm ruột nhiều không?

-Từ từ nghe này! Cây chùm ruột nhà tui thì sai quả đấy! Biết thế nào mấy bà tới thì nó không còn một trái đâu nên tui chỉ dặn trước là buổi trưa đến nhà tui đừng có chen lấn leo cây, tui hái xuống à ăn, uầy…!

-Thế thì con gì bằng, lựa chọn nhà Toàn làm nơi luyện tập là đúng rồi phải không mọi người?

-Ờ, phải đó, quá đúng luôn ấy chứ!

Trông vẻ mặt của thằng Toàn lúc này tội thê thảm. nó biết khi tụi con gái đến nhà cây chùm ruột của nó sẽ không được toàn thay nên nó tự nguyện hi sinh trước đỡ phải bị mấy nhỏ con gái xâu xé, đến lúc đó e là cây chùm ruột của nó sơ xác luôn chứ đừng nói là chẳng còn một trái, tội nghiệp gì đâu!

Các tiết học vẫn trôi qua bình thường cho đến giờ ra chơi.

Thông thường vào giờ này tôi có thói quen ngủ ngày, cứ hễ ra chơi là tôi lại nằm gục mặt lên bàn ngủ ngon lành. Bởi giờ tôi đâu còn đi căn tin như mọi thường với Hoàng Mai nữa đâu, lúc trước có em ngày nào tôi cũng chờ đến giờ ra chơi để được cùng em du hí đến căn tin thơ mộng, còn bây giờ tôi chẳng muốn có giờ ra chơi nữa, nó chỉ làm tôi đâm chán và ghét thêm thôi.

Như mọi khi, tôi vẫn đang nằm ngủ trên bàn say sưa. Từ đâu có một bàn tay đập vào vai tôi liên hồi gọi dậy. Tôi lều bều nhướng cặp mắt mệt mỏi lên đáp lời nhưng chỉ trong phút chốc tôi phải dụi đi dụi lại nhiều lần vì người đứng trước mặt tôi chính là Ngọc Lan.

Tôi quýnh quáng chào hỏi nàng:

-Ồ, gọi Phong có chuyện gì vậy?

-Hì hì, cũng hông có gì quan trọng! Mà Phong có rảnh không đã!

-Trời, chuyện đó còn phải hỏi! Phong lúc nào cũng rảnh!

-Hì, vậy đi với Lan tới văn phòng đoàn chút nha!

Vừa nghe tôi thắc mắc:

-Ủa có chuyện gì vậy?

-Chỉ là nhờ Phong một chút việc thôi, không nặng nhọc gì!

-Ồ, vậy cũng được! Dù sao cũng chưa bao giờ đến đó, nay khám phá xem sao?

-Hì hì, Phong sẽ phải e dè nơi đó đấy!

-Hì hì, Phong sẽ phải e dè nơi đó đấy!

-Ớ, là sao?

-Đi đi rồi biết!

Chưa kịp để tôi hỏi thêm, nàng đã kéo tôi đi cời cời giữa hành lang làm bao nhiêu cặp mắt ghen tị của mấy thằng lớp khác sáng lóe lên mỗi lần bọn tôi đi qua. Nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm để tâm, việc mà tôi tập trung vào lúc này là về chuyện của Ngọc Lan. Bởi khi đến văn phòng đoàn, Ngọc Lan bỗng khựng lại. Nàng nhìn thé thé vào bên trong phòng như thể có gì đó rất ghê rợn trong ấy.

Đến một hồi tôi mới khều vai nàng thắc mắc:

-Sao không vào đi, Lan nói có việc mà!

-Nhưng chỉ có mình anh bí thư đoàn trường trong ấy thôi!

-Thì có gì đâu, văn phòng đoàn thì đương nhiên phải có bí thư đoàn trường rồi!

Nàng bỗng thở dài xoắn hai tay áo mình lên rồi dặn dò:

-Phong cứ đứng ngoài này xem nhé, có gì vào cứu Lan ngay đó biết chưa?

-Gì mà ghê vậy?

-Cứ xem đi, nhưng đừng quá kích động nha!

Mặc cho tôi ngẫn tò te ngoài cửa chẳng biết gì, Ngọc Lan rụt rè tiến vào văn phòng đoàn từng bước một như đang khám phá một nơi nào rất huyền bí.

Thấy Ngọc Lan vào, tên bí thư đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy, chạy đến chỗ của nàng ngay:

-À, cuối cùng em cũng đến rồi! Có khát nước không anh rót nước cho!

-Dạ không ạ, em đem danh sách tiết mục lớp em cho anh đây!

-Rồi, cực khổ cho em quá nhỉ? Ngồi chơi nghỉ mệt xíu đi em!

-Dạ thui, em còn việc nên phải về ngay ạ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...