Cậu Chó

Chương 26



Mụ Cửu Ngọt ngồi bên chỗ phu nhân nằm, lên cơ sốt nóng giật mình khi nghe phu nhân gọi thất thanh hai tiếng "tài Thụ..." Mụ vội chạy lại lay gọi phu nhân hỏi:

- Cô Năm ơi, cô đã tỉnh chưa?

Phu nhân đã hơi tỉnh, bà khẻ thở dài, nước mắt trào ra, tự nhiên phu nhân thấy hối hận vì hành động của phu nhân, sự thật phu nhân không hề hay biết chuyện tài Thụ tự vận ở Nghệ An.

Cái thai đã bung ra. Mụ Cửu Ngọt đã lấy xong cái thai mới dựng ra khỏi lòng người mẹ, phu nhân lên cơn sốt vì sự xúc động quá mạnh nên chỉ ngày hôm sau bà khỏi hết nóng sốt, một tuần lễ sau, phu nhân lành mạnh như thường. Bà trở về nhà mua thuốc chích và uống cho mau lại sức.

Vào buổi trưa hôm ấy, người đưa thư đem lại môt bức thơ từ Nghệ An, Quan Tổng Đốc giử về thăm phu nhân. Từ ngày phu nhân trở về Huế, nói là để tránh sự ồn ào, tìm nơi an tịnh để nghỉ ngơi, tuy tại Nghệ An Quan Tổng Đốc hàng đêm đến nhà cô vợ nhỏ, mà tuần nào Quan Tổng Đốc cũng giử về Huế một lá thơ chăm nom, săn sóc phu nhân.

Phu nhân bóc bì thơ lấy thơ ra đọc. Trong thơ Quan Tổng Đốc cho phu nhân biết, tài Thụ đã uống dấm thanh á phiện tự vận chết một cách thảm thương. Quan Tổng Đốc cũng đã cho người cháu gái của tài Thụ 20đ00 để về làm ma chai chôn cất tài Thụ.

Đọc thơ của phu quân, bà Tổng Đốc nghẹn ngào nhớ đến giấc mơ tại nhà mụ Cửu Ngọt, tài Thụ đã trách phu nhân nỡ lòng nào phá cái thai giọt máu cuối cùng của giòng họ tài Thụ khi tài Thụ tự vận chết. Bà Lớn suy nghĩ hối hận. Bà cho rằng nếu bà được tin tài Thụ đã tự vận chết, có lẽ bà không còn nghĩ đến việc trục cái thai ra. Nay mọi việc đều lỡ làng cả rồi phu nhân đành khấn thầm cầu van tài Thụ bỏ qua cho những hành động của bà.

Buổi tối hôm đó, phu nhân đặt bàn ra ngoài trời, lập bát nhang khẩn cầu cho vong hồn của tài Thụ, cầu mong tài Thụ tha thứ tội lỗi nóng nảy dại dột của bà.

Phu nhân ở lại Huế được gần hai tháng thì có tin Quan Tổng Đốc được đổi ra Thanh Hóa làm Tổng Đốc Thanh Hóa, bà liền đi luôn xe lửa ra Nghệ An để thu xếp hành trang cho phu quân của bà lên đường ra Thanh Hóa trị nhậm. Ngày xưa các quan Nam triều mạnh thế lắm mới được bổ đi làm Tổng Đốc Thanh Hóa hay Tuần Vũ Bình Định là hai tỉnh lớn nhứt Trung Kỳ, nhứt là đối với tỉnh Thanh Hóa, một tỉnh phía Bắc Trung Kỳ, nơi quê hương phát xuất ra vua nhà Nguyễn, người trong kinh gọi là đất quý hương.

Tỉnh Thanh Hóa là một tỉnh đất rộng, người đông dân chúng giầu có, ruộng đất phì nhiêu. Vùng rừng núi thì nhiều gỗ quí nhứt là các loại quế Thanh Hóa một loại quế nổi tiếng khắp hoàn vũ chữa được nhiều bệnh lạ kỳ. Các quan Nam triều thân thế lắm mới được bổ về Thanh Hóa làm quan. Quan Tổng Đốc An Tịnh được bổ làm Tổng Đốc Thanh Hóa bèn đánh điện về Huế báo tin cho phu nhân hay.

Ở Huế phu nhân đã biết tin chồng của bà đã được đổi ra Thanh Hóa làm Tổng Đốc Thanh Hóa, bà mừng rỡ vì các quan Nam triều thường có câu nói đầu lưỡi:

- Làm quan mà chưa về Thanh Hóa, chưa về Bình Định để cai trị thì chỉ là làm quan giả.

Được về Thanh Hóa hay Bình Định là chẳng bao lâu có thể làm giầu dễ dàng. Nhiều vị quan lại ngày xưa phải vận động với bộ lại mất hàng ngàn hối lộ mới được bổ về Thanh Hóa làm quan. Phu nhân của Quan Tổng Đốc về Huế để dưỡng sức, trục cái thai ngoại tình của bà với gã tài xế đã được người em trai của phu nhân đang làm Tá Lý Bộ Lại đến cho biết Quan Tổng Đốc vừa được Tòa Khâm và Hội đồng cơ mật bổ nhiệm làm Tổng Đốc Thanh Hóa. Quan Tá Lý em ruột của phu nhân còn cho biết Cụ Lớn Phụ Chánh Đại Thần đã cố gắng vận động cho Quan Tổng Đốc An Tịnh, phu quân của bà được đổi về Thanh Hóa. Phu nhân mừng rỡ định thu xếp hành trang ra Nghệ An với chồng rồi sau đó bà sẽ ra Thanh Hóa với phu quân. Bà cho rằng, phải có bà ở bên cạnh Quan Tổng Đốc để phu nhân thu lấy số bổng lộc ở cái tỉnh béo bở nhứt nước này.

Phu nhân đang thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường thì bà lại tiếp được bức điện tín của Quan Tổng Đốc từ Nghệ An giử về báo tin. Ngài đã được lệnh thuyên chuyển ra Thanh Hóa làm Tổng Đốc Thanh Hóa. Quan Tổng Đốc giục phu nhân ra ngay Nghệ An để cùng với Quan Tổng Đốc ra Thanh Hóa nhậm chức.

Ngài gởi thơ để giục Bà Lớn sửa soạn để ra Thanh Hóa, cảm động trước sự chăm sóc của chồng. Bà thấy hối hận vô cùng khi nghĩ đến hành động dâm ô của bà với gã tài Thụ.

Bà cho rằng, sự phản bội của bà đối với phu quan trong phút bồng bột ghen tuông nhưng bà đã biết dứt khoát ngay với tài Thụ và trục cái thai hoang dâm đó là bà đã tạ tội được phần nào với chồng bà rồi. Bà bỗng nhớ thương Quan Tổng Đốc vô hạn.

Từ ngày về Huế dưới danh nghĩa nghĩ dưỡng sức đến nay đã được gần ba tháng, có điều rất lạ là thỉnh thoảng bà vẫn còn nằm mơ thấy tài Thụ về với bà. Bà có cảm tưởng như tài Thụ vẫn còn sống, vẫn cố gắng thỏa mãn những yêu đương nồng nhiệt của bà khi bà còn ở Nghệ An đã cũng với gã thông dâm.

Sau ngày phu nhân nhờ mụ Cửu Ngọt trục cái thai ra thì bà được thơ của Quan Tổng Đốc báo tin cho biết tài Thụ đã tự vận chết ở Nghệ An. Phu nhân đã khóc rất nhiều khi được tin tài Thụ chết. Chính phu nhân cũng không hiểu có phải vì yêu thương mà bà đã khóc nghe tin tài Thụ chết không? Sự thật, có nhiều lúc nằm một mình ở căn trại của bà, bà đã suy nghĩ rất nhiều đến tài Thụ. Bà nghĩ đến những phút cùng với tài Thụ yêu đương say đắm, thiết tha những giờ phút mà phu nhân đã ghen với tài Thụ. Bà đã đánh đập tài Thụ, bà đã bắt buộc tài Thụ phải ruồng bỏ tất cả những cô gái say mê tài Thụ, đã từng dâng hiến tất cả cho tài Thụ. Có điều rất lạ là hôm nào bà nghĩ đến tài Thụ nhiều là hôm ấy bà nằm thấy tài Thụ hào hoa phong nhã đến với bà, chiều chuộng bà rất thỏa mãn chả khác nào khi tài Thụ còn sống. Nhiều lúc bà có cảm tưởng như hình xác tài Thụ đã sống lại để ăn ở với bà, nhưng sau cái đêm mê loạn đó. Bà lại thấy run sợ, hối hận, thương tiếc...

Bà lo sợ oan hồn của tài Thụ ám ảnh bà. Bà làm lễ cúng vái vong hồn của tài Thụ. Bà đi coi bói thì thầy Bói đã cho rằng bà đang bị một oan hồn ám ảnh. Oan hồn đó vẫn theo bên cạnh bà, hễ bà nghĩ đến nó là nó hiện đến với bà. Bà muốn làm chay để giải oan hồn của tài Thụ nhưng bà lại lo sợ tiếng tăm đồn ra ngoài. Bà lưỡng lự suy nghĩ bà đến Hội An để nhờ một bà Cốt triệu hồn của tài Thụ lên để cho bà nói chuyện coi hồn của tài Thụ oan ức ra sao? Hồn của tài Thụ muốn gì? Bà vẫn lo ngại sự thiêng liêng của tài Thụ khi tài Thụ đã chết bất đắt kỳ tử vì uất hờn với phu nhân.

Phu nhân tỏ ra lo ngại nhứt là sau vụ hồn tài Thụ hiện lên đánh mụ Cửu Ngọt làm thuốc trục thai của phu nhân có mang với tài Thụ và những lúc hồn tài Thụ hiện về ái ân với phu nhân, chẳng khác chi khi hắn còn sống, phu nhân cho rằng tài Thụ chết bất đắc kỳ tử chết vì mang mối hận tình đau khổ với phu nhân. Theo sách nói về hôn nhân và hậu quả thì người đàn bà đã có người hỏi rồi tuy chưa cưới mà chết thì người đàn bà ấy có thể là tiền thê của người đàn ông đã đi hỏi.

Hồn người đàn bà linh thiêng có thể về theo gia đình người chồng chưa cưới, còn khi đã có ăn nằm có ái ân với nhau rồi thì đó là người chồng hay người vợ chính thức, họ có thể là tiền phu, tiền thế theo về nhà gây những chuyện báo ân báo oán phiền phức.

Phu nhân Quan Tổng Đốc là con nhà Nho, gia đình của phu nhân là bậc đại khoa, đỗ đạt rất cao, làm quan trong Triều Đình, họ hàng lại lớn, có nhiều chuyện ân oán của hồn ma phu nhân đã từng được nghe được thấy...

Giòng họ phu nhân trước kia có một ông Cử Tiệp, đổ Cử Nhân khoa Đinh Mão năm ông Cử Tiệp 32 tuổi. Năm 17 tuổi, Tiệp đỗ Tú Tài, nổi tiếng là thông minh nhứt vùng nên Quan Án Sát hồi hưu nguyên Tiến Sĩ khoa Bính Tý gọi đến cho cưới người con gái xinh đẹp của ngài.

Đó là cô Mai Thị Tương Ái, 16 tuổi giỏi văn thơ, công dung ngôn hạnh đầy đủ. Quan Án Sát Mai Trung Tín thấy thầy Tú tiệp vừa thông minh lại hiền hậu môn sinh của cụ Nghè Tương Mai bạn đồng khoa với Quan Án Sát Mai Trung Tín biết thầy Tú Tiệp tương lai rạng rỡ nên ngài mới gã tiểu thơ Mai Thị Tương Ái...

Thầy Tú Tiệp đến ở rể tại nhà Quan Án Sát Mai Trung Tín được hai năm thì lại đến kỳ thi, Quan Án Sát Mai Trung Tín bảo với thầy Tú Tiệp:

- Con về thưa với chú mạ của con là chú bên ni muốn cho con cưới em Tương Ái trước khi con lều chõng đến trường. Thiên hạ thì Đại đăng khoa rồi mới Tiểu đăng khoa nhưng chú lại muốn cho con Tiểu đăng khoa rồi hãy Đại đăng khoa.

Thầy Tú Tiệp trở về nhà thưa với song thân thì song thân của thầy Tú Tiệp chấp thuận ngay. Vài hôm sau gia đình thầy Tú Tiệp mang trầu cau bánh trái đến để xin ngày làm hôn lễ cho thầy Tú Tiệp cưới tiểu thơ Tương Ái.

Hai vợ chồng thầy Tú Tiệp thành hôn được một tháng thì thầy Tú Tiệp ra kinh thi. Khóa này, thầy Tú Tiệp lại đậu Tú Tài lần nữa. Thầy Tú Tiệp có ý muốn trở về quê, chán cảnh trường thi, định ở luôn nhà nghiên cứu về sách thuốc và địa lý nhưng cô Tú nhứt định không chịu, cô khuyên can chồng, khuyến khích chồng tiếp tục sách đèn. Lúc ấy, cô Tú Tiệp đã có mang được hai tháng nên thầy Tú Tiệp sợ vợ lo nghĩ vì mình nên thầy Tú Tiệp đành nghe theo lời khuyên của vợ tiếp tục học hành. Vì nhà chồng nghèo nên tiểu thơ Tương Ái phải đi chợ buôn bán thêm. Mỗi buổi sáng cô Tú gánh hai bồ toàn các loại hàng tạp hóa để bán cho các bạn hàng. Năm ấy, trời tháng chạp rết cóng người, sáng sớm cô Tú đã phải gánh hai cái bồ đựng đầy hàng hóa ra chợ. Trời mưa lớn, đi đường phải chống gậy để bước cho vững. Chẳng may gặp phải đường trơn, lại gánh nặng cô Tú ngã bật xuống đường ruộng, hai cái bồ đè lên người cô Tú. Các bạn cùng đi chợ vội chạy đến đỡ cô Tú lên. Lúc đầu cô Tú tưởng không hề hấn gì, nào ngờ khi ra đến chợ cô Tú thấy bụng đau quặn, máu trong người ứ ra mỗi lúc một nhiều. Cô Tú hốt hoảng nhờ người bà con trong họ coi hàng, cô chạy vội về nhà để nằm nghỉ. Về đến nhà thì chiếc thai bị hư, băng huyết.

Thầy Tú Tiệp cuống lên, tìm thuốc cho cô Tú uống, nhưng càng uống huyết trong người càng ra nhiều. Chiếc thai đã hư mà chưa lấy ra được. Ở vùng quê không còn cách nào để kịp thời cứu chữa, nên chỉ hai giờ sau cô Tú mất trên tay chồng.

Thầy Tú Tiệp ôm lấy vợ khóc lóc thảm thương. Gia đình quan Án Mai sang giúp tiền cho thầy Tú chôn cất vợ.

Từ khi cô Tú mất thầy Tú Tiệp buồn rầu sanh rượu chè cờ bạc bê tha suốt ngày ngoài quày rượu hay trong các nhà chứa gái. Một hôm thầy Tú Tiệp thua bạc, còn mấy đồng tiền tốt mua rượu uống thật say, nằm lăn ra nhà chứa bạc đánh một giấc. Nửa đêm lúc thầy Tú Tiệp đang ngủ mê bỗng thấy có người lay gọi dậy nói:

- Răng anh không về lại bê tha nằm ở đây không sợ mang tiếng cho gia phong à?

Nghe tiếng nói quên thuộc, thầy Tú Tiệp mở mắt nhìn thì chẳng ai xa lạ chính là cô Tú Tiệp, người vợ yêu quý của thầy Tú vừa chết được hơn một tháng trời. Thấy vợ thầy Tú mừng rỡ hỏi:

- Sao em lại đến đây? Anh say sưa cờ bạc chỉ vì em bỏ anh bơ vơ em đi mất không về. Nếu bây giờ em bằng lòng ở lại với anh thì anh cam đoan không cờ bạc nữa...

Bà Tú Tiệp ngậm ngùi đáp:

- Anh về đi rồi em sẽ ở lại với anh...

Thầy Tú Tiệp mừng rỡ, lật đật ngồi dậy. Thầy Tiệp như người mê hoảng, chẳng biết chi hết. Thầy đi ra ngoài cổng rồi trở về nhà. Thầy Tú Tiệp vẫn thấy cô Tú ngồi bên cạnh hầu như khi cô Tú còn sống. Sáng hôm sau thầy Tú sực tỉnh dậy, thấy mình nằm ở nhà, không thấy cô Tú ở đâu? Thầy Tú Tiệp buồn rầu thắp nhang đèn lên bàn thờ vợ rồi gục xuống khóc lóc thê thảm. Thầy Tú Tiệp nhớ lại lời thầy đã hứa với vợ nên từ hôm ấy thầy Tú Tiệp không rượu chè cờ bạc nữa. Ban đêm thầy lại thấy cô Tú trở về với thầy, vợ chồng trò chuyện, ân ái, cô Tú lại khuyên thầy Tú Tiệp tiếp tục học hành. Thầy Tú Tiệp vâng theo lời khuyên của vợ, trở lại sách đèn. Thầy Tú Tiệp lại đến trường cụ Nghè Tương Mai để học.

Cụ Nghè Tương Mai có người con gái năm ấy tuổi đúng đôi mươi kén chồng thấy thầy Tú Tiệp góa vợ, học giỏi nên đem lòng mê say. Cụ Nghè Tương Mai cũng có lòng thương thầy Tú Tiệp nên cũng có ý muốn gả cô Chi Lan cho thầy Tú Tiệp, thầy Tú Tiệp vẫn còn thương vợ nên không để ý tới người đẹp. Một buổi tối thầy Tú Tiệp thấy cô Tú nói chuyện với thầy rằng:

- Em xem chừng Chi Lan có lòng yêu anh. Nay em đã xấu số không được cùng anh vui chung trọn đời tại sao anh không nghĩ đến chuyện tục huyền, vì tuổi anh cũng đã cao 31 tuổi rồi. Sách có câu trai 30 tuổi chưa có con nối giõi là đại bất hiếu. Em bằng lòng để Chi Lan về làm bạn chăm sóc cho anh...

Thầy Tú Tiệp buồn rầu đáp:

- Cứ nghĩ đến em chẳng thiết tha chi đến chuyện tục huyền.

Cô Tú khuyên chồng mãi, thầy Tú mới chấp thuận. Vài tháng sau thầy Tú Tiệp tục huyền với tiểu thơ Chi Lan.

Nàng Chi Lan về nhà chồng, vì quá yêu chồng nàng đã ghen cả với người đã chết là nàng Tương Ái. Một lần, nàng Chi Lan thấy chồng vẫn còn giữ chiếc áo lót mình của Tương Ái, Chi Lan bèn ăn cắp dấu đi. Khi thầy Tú Tiệp tìm đến chiếc áo lót của Tương Ái không thấy bèn hỏi vợ. Nàng Chi Lan chối là không biết. Nàng Chi Lan vừa nói dứt lời bỗng ôm bụng kêu la đau đớn rồi bất ngờ chính miệng nàng Chi nói:

- Tôi thấy cô là con nhà gia giáo nên tôi giục chồng tôi đến cưới cô. Nào ngờ cô lại ích kỷ, ghen cả với tôi là người đến trước đã xấu số chết rồi. Nếu tôi không thương chồng tôi thì tôi đã bóp cổ cho chết cô rồi.

Nói rồi, Chi Lan quay lại phía chồng nói:

- Chi Lan đã dấu chiếc áo lót mình của em, dưới làn áo của Chi Lan...

Thầy Tú Tiệp vào trong làn áo lục quả thấy chiếc áo lót mình cũ của vợ. Lúc ấy nàng Chi Lan mới tỉnh lại. Nàng Chi Lan thấy chồng cầm chiếc áo cũ của Tương Ái thì Chi Lan có ý ngượng. Từ đấy, nàng Chi Lan biết người vợ trước của chồng rất linh thiêng, bèn lập bàn thờ. Từ ngày lập bàn thờ Tương Ái trong nhà có phần vui vẻ. Chi Lan cũng luôn bán khấm khá. Cuối năm ấy, kỳ thi Hương thầy Tú Tiệp đem theo bát nhang của vợ trước vào trong lều thắp cầu khấn. Thầy Tú Tiệp đỗ Cử Nhân trường Thừa Thiên, sau làm đến Tham Tri Bộ Hành. Chi Lan sau ở được sáu người con trai và hai người con gái. Bàn thờ của Tương Ái vẫn được các con của Chi Lan chăm lo đèn nhang cẩn thận.

Bà Tổng Đốc đã từng biết chuyện tiền phu, tiền thế linh thiêng nên bà càng lo ngại chuyện tài Thụ hiển linh vì chết bất đắc kỳ tử lẩn quẩn theo bà để báo oán. Bà Tổng Đốc đi xe vô Hội An đến một bà Cốt chuyên gọi hồn những người đã chết lên nói chuyện với người dương trần. Theo lời đồn đải tán tụng thì bà Cốt này gọi hồn rất trúng. Người chết nhập vào bà Cốt có thể nhận được những vật dụng ngày còn sinh tiền người chết đã dùng hoặc có thể nói rõ chỗ chôn cất tiền bạc hoặc vật kỷ niệm của người đã chết.

Sở dĩ, bà Tổng Đốc háo hức vô Hội An đi coi bà Cốt vì người bà con trong họ của bà Tổng Đốc, chồng chết được sáu tháng, khi chết lại chết bất ngờ bị cảm rồi cấm khẩu trong hai tiếng đồng hồ là từ trần nên không trối trăn chi được lại cho vợ thân nhân. Trong nhà lại buôn bán lớn, không biết nợ của ai và đã cho vay nợ vì sổ sách không có. Những người chị trong gia đình bà ta vay nợ dù không có giấy tờ, họ vẫn đến đòi còn những người vay nợ của chồng bà thì chẳng ai muốn trả. Nghe đồn trong Hội An có bà Cốt gọi hồn rất hay nên bà ta tìm đến nhà bà Cốt gọi hồn chồng bà ta lên để bà ta hỏi một vài việc cần trong gia đình. Cùng đi với bà có bà mẹ chồng, người em gái chồng, một đứa con trai và hai cháu, con người em trai ruột của chồng bà ta.

Sau khi đặt tiền bạc, trầu cau, vàng nhang và hoa quả, thuốc điếu. Bà Cốt được vong hồn người chồng nhập về. Việc đầu tiên bà Cốt sụp xuống lạy người mẹ và nói:

- Con bất hiếu nên chết trước mẹ. Con lạy mẹ tha tội cho con...

Sau đó, bà Cốt nói tên từng người, có điều rất lạ là bà Cốt đã nói rõ từng tên, chẳng những trong sổ bộ, mà cả tên gọi trong nhà như người cháu trai ruột, gọi người chồng bằng bác, tên trong nhà gọi là Tùng, còn tên đi học gọi là Phượng Thành.

Người vợ đeo chiếc nhẫn ngọc xanh và chiếc cà rà khi sanh tiền người chồng đánh tứ sắc được đã mua cho vợ. Lúc ấy bà Cốt cũng nói rõ nguyên nhân tặng vợ chiếc cà rá nhận ngọc xanh đó, làm người vợ òa lên khóc... Khi biết chắc chắn là người chồng mình nhập về rồi, người vợ mới hỏi:

- Từ ngày anh chết đi, những người mình nợ thì họ đến đòi em đã trả đầy đủ, còn những người mà anh cho vay, vì không có sổ sách chẳng có ai chịu đến trả. Bây giờ anh có thể cho em biết những ai nợ của anh trước kia để em đi đòi về làm vốn buôn bán thêm. Từ khi anh chết đi trong nhà buồn rầu cũng chẳng buôn bán đi được nên bao nhiêu vốn liếng gần cạn rồi...

Hồn người chồng buồn rầu nói:

- Những người nợ nhà mình anh đã có ghi trong một cuốn sổ tay, anh để trong túi vải chiếc va ly mà hồi anh đi Hà Nội mua về. Cách đây ba ngày có chị Hiển đến định trả nợ cho mình như khi chị ấy nghe mình phàn nàn là anh không để sổ sách chi lại cả nên không biết ai nợ nần mà đòi thì chị ấy lại đem tiền về...

Bây giờ em trở về nhà lục trong túi vải ở va ly quả thấy mốt cuốn sách để trong túi vải va ly ghi đầy đủ tên tuổi và tiền nợ của mọi người, trong đó ghi bà Hiển nợ 25đ00 tiền gạo.

Nhờ hồn chồng mách rõ rệt, người vợ đem sổ ra đồi từng người. Người nào cũng trả rất sòng phẳng. Việc buôn trở lại phát đạt hơn xưa.

Nghe người bà con nói lại bà Cốt trong Hội An, phu nhân của Quan Tổng Đốc liền đi xe hơi vô Hội An tìm đến nhà bà Cốt để triệu hồn tài Thụ lên hỏi chuyện.

Hồn tài Thụ nhập vào bà Cốt ở Hội An, việc đầu tiên là việc tài Thụ òa lên khóc trách móc:

- Bà Lớn phụ tình tui, Bà Lớn làm cho tui uất hận, thất vọng mà phải tự vận. Lúc chết tui vẫn mong Bà Lớn giữ lại đứa con của tui để giòng họ của tui may ra không tuyệt, thì Bà Lớn lại quá độc ác. Bà Lớn cho con mụ Cửu Ngọt tiền để hắn trục cái thai ra. Điều đau đớn nhứt cho tui, cái thai đó là thai của đứa con trai. Hồn của đứa bé xấu số đó cũng mang mối uất hận đối với người mẹ tội lỗi, ác độc đó. Hắn không đầu thai sang kiếp khác mà vẫn lang thang theo tui ở quanh quẩn chỗ Bà Lớn ở.

Nghe hồn tài Thụ nói, phu nhân úp mặt khóc, dáng điệu hối hận. Tài Thụ hỏi:

- Bây chừ Bà Lớn còn gọi hồn tui lên mần chi nữa! Luật nhân quả, gieo quả nào hưởng quả ấy. Đời tui vì nghe theo lời Bà Lớn phụ tình biết bao nhiêu người. Có người vì quá yêu tôi mà phải tự vận chết, có người oán tui đem tên tui ra trước cửa đền thiêng phủ lớn để nguyền rủa nên sau này mới bị Bà Lớn phụ tình. Và những oan hồn chết vì bị tui tình phụ đã run rủi cho tui chết một cách thê thảm, hồn tui mang nhiều uất hận nên hằng theo bên Bà Lớn. Tui đã khốn khổ vì Bà Lớn thế mà khi tui chết đi rồi tui vẫn còn thương yêu Bà Lớn, tui không thể xa Bà Lớn được. Tui đã nguyện xin, nếu không được làm chồng Bà Lớn thì tui sẽ vào làm con Bà Lớn như lời nguyền của Dương Phàm với Phàn Lê Huê đời Đường vậy!

Bà Tổng Đốc càng nghe tài Thụ nói, bà cang thê thảm hơn bà bảo với tài Thụ rằng:

- Tui biết anh chết một cách oan uổng nên hôm nay tui đến đây triệu hồn để coi anh cần dùng chi, anh có muốn tui cầu siêu giải oan cắt đoạn cho anh không? Tui sẽ mời một vị cao tăng làm chay cho anh được siêu thoát...

Hồn tài Thụ lắc đầu nói:

- Lúc sống Bà Lớn đối xử với tui quá ư tàn tệ, còn lúc chết rồi hồn tui bị oan ức nên mang nhiều uất hận chẳng còn siêu thoát được. Bà Lớn muốn cho tui thoát khỏi cảnh lầm than đọa đày kiếp luân hồi bằng cách lập đàn cầu siêu cho tui cũng chẳng được nữa. Tui đã nguyện sẽ làm con của Bà Lớn thì khi mô ni được đầu thai tui sẽ báo tin cho Bà Lớn biết...

Nói đến đây, hồn của tài Thụ thăng luôn không nói chuyện nữa. Bà Cốt tỉnh lại, bà Tổng Đốc buồn rầu móc ví lấy tiền thưởng cho bà Cốt rồi ra xe về Huế.

Ngày hôm sau, bà Tổng Đốc cho người đánh điện tín báo tin cho Cụ Lớn Tổng Đốc biết ngày Bà Lớn sẽ ra Thanh Hóa với Cụ Lớn.

Năm ấy, Cụ Tổng Đốc đã ngoài 50 tuổi rồi, còn Bà Lớn thì 40 hồi xuân, nên hai ông bà việc chăn gối vẫn còn nồng nhiệt lắm.

Quan Tổng Đốc từ Nghệ An ra Thanh Hóa nhậm chức được bốn ngày thì Bà Lớn từ Huế ra thẳng Thanh Hóa. Quan Tổng Đốc đích thân ra tận ga xe lửa đón phu nhân. Các bà phu nhân của các Quan Bố Chánh, Án Sát, Tri Phủ, Tri Huyện, Hậu Bổ Kinh Lịch v. v.... làm việc dưới quyền Quan Tổng Đốc được tin phu nhân của Quan Tổng Đốc từ Huế ra, cũng ra tận sân ga xe lửa đón phu nhân.

Từ trên xe lửa bước xuống, phu nhân được đức lang quân đưa đi giới thiệu với các vị phu nhân khác, trông phu nhân của Quan Tổng Đốc tuy đã ngoài tứ tuần nhưng dáng điệu rất quý phái, nét mặt vẫn xinh đẹp, nước da trắng bóc, đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp so với các vị phu nhân của các Quan Bố Chánh, Án Sát, Thương Tá trong tỉnh chẳng bà nào đẹp bằng bà Tổng Đốc.

Ngày hôm sau Quan Tổng Đốc, đặt dạ tiệc mời các quan lại và phu nhân đến dự, phu nhân của Quan Tổng Đốc lộng lẫy trong bộ áo gấm chít khăn vàng màu đỏ kiểu khăn của Nam Phương Hoàng Hậu chít khi dự triều. Buổi dạ tiệc đó, phu nhân của Quan Tổng Đốc được mọi người chú ý nhứt. Trông bà Tổng Đốc chẳng những xinh đẹp mà lại oai nghiêm xứng đáng là một mạng phụ phu nhân.

Đêm ấy, Quan Tổng Đốc đã nhìn phu nhân bằng cặp mắt lẳng lơ ngợi khen:

- Trông mình dạo ni đẹp hẳn lên. Tối ni tôi ngạc nhiên không ngờ mình lại như rứa...

Phu nhân cười hỏi:

- Rứa trước kia tôi xấu hỉ!

Quan Tổng Đốc cười nói:

- Mình cũng đẹp nhưng hôm ni đẹp hơn nhiều...

- Rứa hỉ! Vì trước tê em xấu nên mình mới phải đi chơi bời kinh lý những hai ngày hai đêm mới về phải không?

Phu nhân nói xong cười, Quan Tổng Đốc buồn cười lăn lộn người lên để trách:

- Răng mình hay kể chuyện cũ rứa... Bây chừ mọi chuyện trước vứt hết hỉ!

Phu nhân hất đầu chồng ra rồi nói:

- Bỏ răng được. Những chuyện mình đối với tui muôn đời tui còn nhớ. Tui nhớ cho đến răng chừ chết thì thôi...

Quan Tổng Đốc cầm tà áo cánh của phu nhân, phu nhân vội kéo lại đẩy chồng ra nói:

- Mần chi rứa...

Quan Tổng Đốc trơ trẽn:

- Chả mần chi hết...

Phu nhân dí ngón tay vào trán chồng đay nghiến.

- Ghét quá hỉ! Làm như quân ăn cướp hỉ...

Quan Tổng Đốc mĩm cười mệt mỏi. Phút chán chường đã đến Quan Tổng Đốc quay người ra phía ngoài nhắm mắt để dưỡng sức. Phu nhân thấy chồng nằm bất động liền kéo tay quay trở lại hỏi:

- Nằm rứa đó hỉ!

Quan Tổng Đốc mỉm cười:

- Mình để anh nghỉ một lát...

Phu nhân lắc đầu mỉm cười, bà nhớ đến tài Thụ, nhớ đến tuổi trẻ khi tình yêu bột phát của tuổi đương xuân mà tiếc. Phu nhân quay lưng lại phía chồng kéo chiếc gối dài ôm vào lòng, nhắm mắt suy nghĩ. Giấc ngủ không phải dỗ cũng đã đến vì mệt mỏi.

Phu nhân nằm quay lại rồi đẩy chồng sang bên bà kéo chiếc gối ôm ngăn chặn ở giữa. Bà vẫn ngủ mê man nhưng rồi bỗng bà giật mình vì thấy rõ ràng tài Thụ từ ngoài cửa đi vào buồng của phu nhân. Phu nhân ngạc nhiên quên hẳn rằng tài Thụ đã chết được gần hai tháng nay rồi.

Bà có cảm tưởng như tài Thụ vẫn còn sống biết bà ở đây mà mô. Bà nghĩ không hiểu vì sao tài Thụ ra được đến Thanh Hóa để tìm đến phu nhân. Bà và Quan Tổng Đốc, chồng bà mới ra Thanh Hóa được hai ngày nay, làm sao tài Thụ biết mà đến?

Phu nhân của Quan Tổng Đốc không ngờ rằng, bà mệt mỏi nằm ngủ thiếp trên giường bên cạnh chồng bà là Quan Tổng Đốc. Tài Thụ đi vào phía giường phu nhân đang ngủ, Phu nhân vội hỏi:

- Răng anh biết tui ở đây mà đến?

Tài Thụ cười đáp:

- Tôi vẫn theo em từng giờ từng phút. Hôm nay tôi đến đây để cho em biết là tôi đã được đầu thai, lời nguyền của tôi trước kia đã thành sự thật. Tôi không được làm chồng em tôi sẽ làm con em...

Phu nhân cau mặt nói:

- Anh đừng nói bậy!

Tài Thụ nghiêm nghị đáp:

- Đó là sự thật.

Sự sảng khoái đối với phu nhân trong giấc mơ đã làm cho Quan Tổng Đốc giật mình quay lại lay gọi phu nhân:

- Mình ơi, chi đó? Răng mình la dữ rứa hỉ?

Phu nhân giật mình mở mắt tỉnh dậy. Bà ngượng ngịu nghĩ đến giấc mơ vừa qua. Bà hôn trên trán chồng rồi nói:

- Mình ơi, nhớ đến mình...

Quan Tổng Đốc thích thú trước lời nói âu yếm của phu nhân, ông khẽ nựng:

- Thôi ngủ đi mình, ngày mai anh còn phải mần việc. Ngủ ngoan...

Phu nhân mỉm cười biết rằng chồng không biết gì đến giấc mơ của mình. Bà hôn chồng rồi quay lại ngủ. Giấc ngủ lần này mê say không hề có một giấc mơ nào chen vô.

Sáng hôm sau, khi phu nhân còn ngủ thì Quan Tổng Đốc đã dậy. Nhìn thấy vợ vẫn còn nằm trên giường Quan Tổng Đốc lấy chiếc mền đắp cho người vợ rồi xuống ra nhà ngoài...

Trong nhà có lính hầu hàng chục người, còn có mụ Tám người ở gái xinh đẹp đã từng ở với gia đình Quan Tổng Đốc từ khi mụ mới 10 tuổi. Mụ Tám Canh là gai nhân tin cậy của gia đình Quan Tổng Đốc. Khi Quan Tổng Đốc còn là Tham Tri Bộ Lại thì mụ Tám Canh lấy một người Cai Khố Vàng. Vợ chồng mụ Tám Canh ăn ở với nhau rất thuận hòa, mụ Tám Canh đã van lạy phu nhân để xin phu nhân nói với Quan Tham Tri nâng đỡ cho chồng mụ đi Đội Lệ ở các Huyện các Phủ trong các tỉnh miền Bắc hay miền Nam Trung Kỳ. Mụ Tám Canh đi theo chồng sanh được ba đứa con thì khi chồng mụ được đổi ra làm Đội Lệ ở Phủ Đông Sơn Thanh Hóa thì mụ Tám Canh ghen với chồng khi chồng mụ lấy một ả đào ở Cầu Chanh Thanh Hóa. Vợ chồng mụ Tám Canh lục đục, chửi nhau mỗi ngày.

Mấy tháng sau, chồng mụ Tám Canh được đổi đi Phủ Hà Trung, mụ Tám Canh ở lại với người chồng mới này được ít lâu thì mụ hết tiền bao, gã Cai Lệ xúi vợ cả đến đánh ghen, đánh mụ một trận mê tơi làm mụ uất hận xách va ly trở về Huế ở lại trong nhà Quan Tham Tri, mụ Tám Canh theo Quan Tham Tri ra Nghệ An khi Quan Tham Tri được bổ nhậm làm Tổng Đốc An Tịnh rồi nay Tổng Đốc Thanh Hóa. Mụ đổ nước nóng vào trong buồng tắm rồi ra lễ phép thưa với Quan Tổng Đốc:

- Bẩm Cụ Lớn, đã có nước nóng xin mời Cụ Lớn vô tắm...

Quan Tổng Đốc gật đầu nói:

- Mụ lấy nước sôi vô bình thủy để pha trà tàu hỉ!

- Dợ.

Mụ Tám Canh đi ra lấy nước sôi thì Quan Tổng Đốc vào phòng tắm để tắm rửa trước khi ra bàn giấy. Quan Tổng Đốc tấm xong ra phòng riêng ngồi uống nước trà tàu thì bên trong phu nhân tỉnh dậy. Phu nhân réo mụ Tám Canh.

- Mụ Tám lấy nước tui tắm chưa?

Mụ Tám Canh vội đáp:

- Dợ, bẩm Cụ Lớn có nước rồi để con bưng lên pha rồi mời Cụ Lớn vô tắm...

Phu nhân gắt:

- Răng bây chừ mới pha?

Quan Tổng Đốc cười đáp:

- Tui vừa tắm nên mụ Tám phải pha sau nước nóng cho mình tắm...

Phu nhân cười hỏi:

- Rứa hỉ! Mình tắm rồi hỉ?

Quan Tổng Đốc gật đầu:

- Mình vô tắm rồi ra uống trà tầu, vừa có hộp trà của chú Phúc Thái ban trưởng biếu, đúng là trà Thiết Quan Âm loại thượng hạng ở Thượng Hải gửi đến nước xanh ngọt, mùi thơm ngát.

Phu nhân gật đầu, đi thẳng vào trong buồng tắm, lát sau phu nhân bận bộ bà ba từ trong phòng tắm đi ra. Quan Tổng Đốc nhìn phu nhân với cặp mắt lẳng lơ, miệng mỉm cười hỏi:

- Dạo ni trông mình đẹp hẳn lên...

Phu nhân cười hỏi:

- Dạo trước xấu hỉ?

Quan Tổng Đốc cười nịnh vợ!

- Dạo trước đẹp khác mà dạo ni lại đẹp khác... Bây chừ mà mình có mang thì vui lắm hỉ!

Phu nhân cười lắc đầu:

- Già rồi, chi mà còn có mang, người ta cười cho. Mình năm ni đã 46 mà tui đã 41 tuổi rồi, vái trời đừng có mang nữa. Mấy đứa con mình cũng đã lớn rồi, thằng Chỉ lấy vợ thì chúng mình đã có cháu nội rồi hỉ?

Quan Tổng Đốc cười nói:

- Lạ quá, tự nhiên tôi lại thích có đứa con nhỏ để mình vui tuổi đã xế chiều.

Quan Tổng Đốc cầm chiếc ấm gan gà dốc ngược nước vào chén tống rồi rót ra chén quân, quay lại phía vợ nói:

- Nước trà ni ngon quá, thật là trà tầu loại Kỳ Chưởng Thiết Quan Âm uống thứ trà tầu ni sáng mắt ra hỉ!

Quan Tổng Đốc ngồi uống nước trà tầu với phu nhân xong liền bận quần áo, đeo bài ngà ra công đường còn phu nhân lại quay vào giường nằm.

Từ sáng đến giờ mặc dầu đã tắm, phu nhân vẫn thấy uể oải. Hình ảnh của tài Thụ lại lởn vởn trong đầu phu nhân. Phu nhân nhớ lại giấc mơ đêm qua, rõ ràng bà thấy tài Thụ đã trở về với bà với hình dáng của thời sinh tiền mà bà và tài Thụ còn say mê. Tài Thụ vẫn đẹp trai như cũ, không một chúc gì là người đã chết. Chính phu nhân cũng không hiểu vì sao.

Quan Tổng Đốc ra trị nhậm đất Thanh Hóa được hai tháng, cái tỉnh gạo trắng nước trong, dân tình hiền hậu, lại giầu có này. Quan tổng Đốc đã tạo được hàng chục ngôi nhà ở Huế và vài cái trang trại ngay trong tỉnh này. Còn phu nhân ngày càng đẹp lộng ra. Một buổi tối nằm bên chồng, bà khẽ nói cho chồng biết:

- Có lẽ em có thai rồi, ba tháng ni chẳng thấy chi hết...

Quan Tổng Đốc sung sướng nói:

- Rứa hỉ! Tui nói có đúng không, tui ước chi thì được nấy hỉ! Tui biểu ước chi mình có mang bây chừ có đứa con bồng chơi thì hay quá, rứa mà mình có thai thực.

Phu nhân đẩy chồng ra khi Quan Tổng Đốc xoay:

- Già rồi, có mang ngượng lắm...

Quan Tổng Đốc cười nói:

- Mình chi mà già. Trong mình trẻ đẹp, con gái 20 chắc chi qua được mình. Trông mình lớn ni lại càng đẹp lộng ra...

Phu nhân cười đáp:

- Mình có đủ con trai con gái rồi, đã bảy năm nay em không sanh nữa bây chừ lại sanh chi mà người ta không cười mình.

Quan Tổng Đốc cười khúc khích nói:

- Có rứa người ta mới thấy vợ chồng mình khỏe mà...

Phu nhân cau mày:

- Khỏe chi, thiên hạ người ta nhìn em mang bụng chửa thì ngượng chết hỉ!

Quan Tổng Đốc và phu nhân ở chức Tổng Đốc Thanh Hóa được tám tháng thì có chiếu chỉ từ trong Huế ra thăng Quan Tổng Đốc lên Thượng Thơ Bộ Lại một chức lớn như Thủ Tướng bây giờ.

Nhận được chiếu chỉ từ trong Kinh đưa ra, Quan Tổng Đốc và phu nhân chuẩn bị lên đường về Kinh Đô. Một bữa tiệc tiễn đưa ông bà Tổng Đốc vinh thăng. Phu nhân có vẻ mừng khi được trở về Huế, vì lần này phu nhân có mang, bụng mỗi ngày một lớn hơn những kỳ có mang trước rất nhiều, phu nhân đã sanh được bốn người con trai và hai người con gái. Người con lớn của phu nhân đã 21 tuổi rồi, vừa thi bác sĩ ở Ba Lê rồi... Lần này là lần thứ bảy phu nhân có mang. Bà định trở về Huế để sanh chứ không sanh ở Thanh Hóa, nếu Quan Tổng Đốc còn trị nhậm ở Thanh Hóa.

Ngày trở về Huế làm Thượng Thơ Bộ Lại, Quan Tổng Đốc và phu nhân đã được các quan lại làm trong Bộ Lại ra tận sân ga đón rước thật long trọng. Phu nhân và Quan Tổng Đốc trở về ngôi nhà cũ của cha mẹ để lại cho kể từ khi ông bà mới thành hôn. Mấy chục năm làm quan ở ngoài chấn, Quan Tổng Đốc bà tậu được rất nhiều công sở ở Thanh Hóa cũng như ở Thừa Thiên, Huế.

Trang trại này ở bên An Cựu rất rộng rãi. Những ngày ở Huế phu nhân đã sửa sang làm thêm nhiều ngôi nhà rất khang trang. Phu nhân định Cụ Lớn vào triều nhậm chức xong là cho dọn tất cả về trang trại bên An Cựu cho rộng rãi. Cụ Lớn cũng đã chấp thuận ý kiến này của phu nhân vì khi ở chức Thượng Thơ Bộ Lại việc giao thiệp với những quan lại trong triều cũng như ngoài trấn phải kín đáo mà trang trại ở An Cựu là nơi giao thiệp kín đáo nhứt.

Phu nhân đích thân trông coi việc sửa sang trang trại làm thêm nhiều nhà trong căn trại đó. Các con cháu đều được đưa về trại đó ở. Phu nhân vẫn lo ngại đến sự anh linh của tài Thụ, anh chàng tài xế đã từng là tình nhân của phu nhân, vì phu nhân mà anh ta chết bất đắc kỳ tử nên phu nhân ra lệnh cho thợ hồ mần một miếu nhỏ ở góc vườn để thờ riêng hồn tài Thụ. Có điều rất lạ là kể từ ngày phu nhân thấy hồn tài Thụ về tận dinh của phu nhân khi Quan Thượng Thơ còn là Tổng Đốc Thanh Hóa.

Trước kia cứ năm bảy bữa hay chừng nửa tháng chi đó phu nhân lại mơ thấy hồn tài Thụ trở về với phu nhân, chẳng khác khi tài Thụ còn sống vào giữa thời kỳ phu nhân yêu tài Thụ tha thiết và say đắm nhứt. Thế mà nay gần chín tháng rồi chẳng thấy hình bóng tài Thụ nữa. Phu nhân cũng lấy làm ngạc nhiên không hiểu vì sao hồn tài Thụ lại không về nữa. Có những đêm mưa dầm ở Cố đô rả rích.

Nay trở về đến Thừa Thiên chồng làm Quan Nhứt Phẩm Triều Đình, phu nhân lại nghĩ đến bà Cốt ở Hội An mà trước khi phu nhân ra Thanh Hóa với chồng bà đã đến triệu hồn của tài Thụ về hỏi. Hồi bấy giờ người Cốt ấy được tài Thụ nhập cho biết gã đã nguyện sống không làm được chồng thì khi đầu thai sẽ làm con để báo oán.

Phu nhân suy nghĩ, hay là hồn tài Thụ đã đầu thai kiếp khác rồi nên không còn đến quấy rầy phu nhân nữa? Muốn biết sự thế ra sao phu nhân định vô Hội An coi bà Cốt một lần nữa.

Dịp may đưa đến, phu nhân có người em dâu vừa sanh ở Hội An, em ruột phu nhân làm Án Sát Quãng Nam, phu nhân bảo với đức lang quân là muốn vô Hội An thăm dì dượng Án, vì dì Án mới sanh. Quan Thượng Thơ chấp nhận ngay, phu nhân đi xe lửa vô Hội An đến thăm người em dâu nằm sanh tại một nhà bảo sanh tự tại Hội An. Ngày hôm sau phu nhân lại giả làm người đi buôn đến nhà mụ Cốt để gọi hồn tài Thụ nhưng bà Cốt ngồi hàng chục lần hồn tài Thụ cũng không nhập về, phu nhân ngạc nhiên bèn biểu mụ Cốt:

- Bây chừ bà mần răng tìm cho ra nguyên nhân, vì răng mà hồn tên Hà Hưng Thụ không nhập vào mụ nữa hỉ? Tui muốn biết rõ nguyên nhân tốn kém ra răng cũng được...

Mụ Cốt gật đầu đáp:

- Bây chừ phải triệu hỏi Thổ Công nhà của bà lên mới hỏi được nguyên nhân...

Phu nhân mừng rỡ hỏi:

- Rứa bây chừ mụ có thể triệu được Thổ Công nhà tui để hỏi không?

Mụ Cốt đáp:

- Dạ được nhưng hơi tốn kém...

Phu nhân cau mặt hỏi:

- Tốn là bao nhiêu chứ?

- Dạ bẩm 20đ00 bạc.

Phu nhân cau mặt hỏi:

- Chi mà nhiều rứa?

Mụ Cốt đáp:

- Dạ bẩm còn phải triệu âm binh, cho âm binh ra tận nhà của bà để thỉnh, vì Thổ Công trong nhà bà đến hỏi mới ra được nguyên nhân nào hồn Hà Hưng Thụ không lên được...

Nghe mụ Cốt nói có lý phu nhân bèn hỏi:

- Rứa hỉ! Tui chịu số tiền 20 đồng bạc ni nhưng làm ngay bây chừ được không?

Mụ Cốt đáp:

- Dạ bẩm phải ngày mai là lẹ nhứt rồi... tối ni tui phải vẽ bùa, triệu âm binh đến đây để sai âm binh ra tận chỗ bà ở để triệu thỉnh vị Thổ Công trong nhà của bà đến đây... Bà đặt tiền là tối ni tôi triệu âm binh đến sai phải cẩn thận thì ngày mai Thổ Công mới mời đến được...

Phu nhân hỏi:

- Rứa là tui phải đưa ngay bây chừ chớ?

- Dợ...

Phu nhân nóng lòng muốn biết rõ nguyên nhân vì sao hồn tài Thụ không về nhập vào bà Cốt để nói chuyện với phu nhân như kỳ trước, phu nhân đã đến hỏi nên bà lấy ví tay mở lấy xấp giấy một đồng đếm đủ 20 tờ trao cho mụ Cốt:

- Mai tui đến hỉ... Độ 10 giờ sáng tui mới đến...

Mụ Cốt mừng rỡ đếm tiền xong đáp:

- Dạ sáng mai bà đến cũng được. Tối ni tôi làm lễ triệu âm binh...

Phu nhân đứng dậy chào mụ Cốt ra xe về nhà người em trai.

Hôm sao, đúng 10 giờ sáng phu nhân đã đến mụ Cốt, mụ Cốt niềm nở đón chào phu nhân. Phu nhân hất hàm hỏi:

- Răng chuyện nớ có xong không?

Mụ Cốt gật đầu đáp:

- Dạ, bẩm xong rồi. Tối qua, tôi triệu âm binh về, sai về tận Huế, đến An Cựu triệu thỉnh vị Thổ Công nhà bà để hỏi...

- Rứa hỉ...

Mụ Cốt thấp nhang rồi trao cho phu nhân nói:

- Dạ, bẩm xin bà làm lễ, khấn tên họ cẩn thận...

Phu nhân cầm mấy nén nhang sụp xuống lạy khấn. Khấn xong phu nhân thắp mấy nén nhang lên bàn thờ trong ngôi điện thờ của mụ Cốt. Mụ Cốt ngồi trước điện thờ sụp xuống lạy rồi lấy khăn màu xanh phủ lên đầu. Gã đàn ông vừa gẩy đờn vừa hát văn chầu. Độ 15 phút sau mụ Cốt đảo lia lịa, cho đến khi mụ hất chiếc khăn xanh ra, mắt mụ trợn trừng mụ quay lại nhìn phu nhân rồi hỏi:

- Có phải chị triệu ta lên không?

Phu nhân sụp xuống lạy lẩm bẩm khấu tên tuổi tài Thụ mụ Cốt gật đầu đáp:

- Có phải đã trên chín tháng ni nhà ngươi không còn gặp hồn của Hà Hưng Thụ không?

Phu nhân giật mình, gật đầu đáp:

- Dạ bẩm đúng.

- Hồn Hà Hưng Thụ đã được đầu thai sang kiếp khác nhưng kiếp ấy không đâu xa lạ rất gần với nhà ngươi...

Phu nhân lo ngại hỏi:

- Bẩm lạy Đức Thổ Công sao hồn Hà Hưng Thụ lại ở gần con?

Hồn Đức Thổ Công nói:

- Đó là lời nguyền của Hà Hưng Thụ khi chết, lời nguyền ấy đã ứng linh nên sự báo oán sẽ nhập ngay vào gia đình của nhà ngươi... Thiên cơ bất khả lậu, ta chỉ cho nhà ngươi biết như rứa mà thôi...

Phu nhân hoảng sợ nài nỉ:

- Bẩm lạy Đức Thổ Công. Ngài đã giáng hạ cho con biết rõ hồn của Hà Hưng Thụ đã đầu thai nhưng đầu thai vào đâu? Còn có thể tìm được kiếp lai sinh này Hà Hưng Thụ không?

Hồn Đức Thổ Công lắc đầu đáp:

- Cần chi mà ngươi phải tìm... Hà Hưng Thụ sanh ở đâu nhà ngươi không biết trước. Khi gặp xác phàm của Hà Hưng Thụ nhà ngươi sẽ biết ngay lập tức...

Phán đến đây, hồn Đức Thổ Công được triệu về bèn thăng ngay mụ Cốt tỉnh lại chấp tay vái khấn trước điện thờ của nhà mụ. Phu nhân Quan Thương Thơ toát mồ hôi khi nhớ đến câu Hà Hưng Thụ nói:

- Tui không được làm chồng bà thì tui sẽ đầu thai kiếp khác vào làm con bà...

Phu nhân nghĩ hay là cái bào thai bà đang mang chính là Hà Hưng Thụ đầu thai để báo oán nhưng làm cách nào mà biết chắc được rằng đứa con bà đang mang chính là Hà Hưng Thụ tái sanh. Phu nhân bàng hoàng lo nghĩ.

Trở về nhà người em trai, phu nhân sửa soạn để về Huế. Phu nhân đã có mang gần đến ngày sanh, bụng của phu nhân ngày một lớn. Bà đi xe lửa về Huế. Bà về đến tư dinh một trang trại bên vùng An Cựu thì Cụ Lớn Thượng Thơ cũng vừa đi mần về.

Cụ Lớn đang hỏi chuyện về người em trai của phu nhân thì phu nhân nhăn nhó kêu đau bụng, Cụ Thượng vội hỏi:

- Có lẽ mình đến ngày sanh rồi! Đễ tui gọi tài xế đưa mình đi bệnh viện Huế.

Phu nhân lắc đầu:

- Thôi để tui sanh ở nhà cũng được!

Cụ Thương Thơ không chịu:

- Mình cũng đã có tuổi lại sanh lần ni là lần thứ bảy rồi không thể sanh ở nhà được mô. Đàn ông vượt bể có bạn, đàn bà vượt cạn một mình. Chuyện sanh nở rất nguy hiểm, sống chết chỉ một đường tơ kẽ tóc mà thôi. Mình phải đi bệnh viện cho chắc chắn vì ở đó có đủ bác sĩ cô đỡ mà mình lại nằm nơi mất tiền nữa.

Nghe chồng nói phu nhân cũng đâm ngại, bà bằng lồng đi sanh ở bệnh viện Huế. Cụ Thượng gọi mụ Tám Canh lên, bảo thu xếp quần áo tã loát theo Cụ Bà vô bệnh viện để hầu hạ Cụ Bà. Cụ Thượng biết tánh vợ khi sanh bị đau là Cụ Bà có thể đề tên Cụ Ông chửa thẳng thừng không một kiêng nể. Đã có lần Cụ Thượng còn nhớ lúc đẻ sanh người thú sáu khi ông làm Bố Chánh Quảng Bình phu nhân vô bệnh viện sanh, vì đứa con quá lớn sanh khó phu nhân lăn lộn đau đớn, thế là phu nhân cứ đề tên chồng ra chửi:

- Mồ cha thằng khốn nạn! Mi sung sướng cho lắm rồi mi mần khổ choa. Trời ơi, choa đau quá, lần ni mi mà bén mãng vô choa cào mặt mi ra, ôi chao ôi đau quá, ối thằng khốn nạn mi rúc đầu vô làm mạ mi khổ trời ơi, tui chết mất thôi. Tui đau quá như ri, tui sống răng được ông bác sĩ ơi, ông cho tui liều thuốc ngủ tui đau quá ông bác sĩ ơi...

Cụ Thượng vừa ló đầu vô là bị phu nhân rống lên chửi tưới hạt sen. Cụ Thượng biết vợ đau quá nên ngài chỉ lắc đầu thương hại...

Từ đấy mỗi lần phu nhân đi sanh, Cụ Thượng lánh mặt cho đến khi sanh xong rồi mới vô. Cụ Thượng lợi dụng lúc phu nhân đi sanh đẻ để đi chơi.

Xe hơi đưa phu nhân và mụ Tám Canh đến bệnh viện để sanh vào hồi ba giờ chiều. Cụ Thượng cũng ra xe nhà đi mần luôn. Vô đến cổng đường Cụ Thượng cho mời Quan Hành Tẩu Bộ Lại làm dưới quyền của Cụ Thượng vô văn phòng, khẽ nói:

- Quan Lớn có chuyện chi vui không?

Quan Hành Tẩu biết Cụ Thượng muốn chơi bời, vì mỗi lần Cụ Thượng có cơ hội đi chơi như kỳ vừa rồi cách đây hai ngày. Cụ Bà đi Đà Nẳng thăm người em dâu mới sanh. Cụ Thượng cũng đã gọi Quan Hành Tẩu vô hỏi như rứa. Hôm ni lạ răng Cụ Thượng lại hỏi nữa. Quan Hành Tẩu bèn hỏi:

- Bẩm Cụ Lớn bà về chưa?

Cụ Thượng cười sung sướng:

- Về rồi nhưng về đến nhà thì bà đau bụng sanh nên phải đưa vô bệnh viện rồi, mình mới có cơ hội đi chơi hỉ! Quan Lớn có chổ mô khác bữa trước không? Hay hôm ni, chúng ta đi chơi thuyền bà Tám nghe nói có mấy ả đào của bà phủ Thắng vừa ở Thanh Hóa vô, xinh lắm mà...

Quan Hành Tẩu cười nói:

- Dạ, bẩm đúng nhưng hơi mắc, của lạ mà thưa Cụ Lớn. Bà Tám lấy bạc trăm thưa Cụ Lớn...

Cụ Lớn Thượng Thơ nghe nới bạc trăm thì có vẻ ngần ngại:

- Chi mà lắm rứa. Dạo ni lại không có chút bổng ngoại mô hỉ!

Quan Hành Tẩu đã thuộc tánh Cụ Lớn rồi. Hễ tiền túi ra thì Cụ Lớn keo kiệt lắm Cụ Lớn chi từng ly từng tí, nhưng hễ có món bổng lộc mô, Cụ Lớn tiêu bất kể. Quan Hành Tẩu đã có nhiều kinh nghiệm về Cụ Lớn có việc chi muốn chạy xin Cụ Lớn, thì phải chờ khi Cụ Lớn xổng được sự ràng buộc của Cụ Bà để đi chơi cần tiền chi tiêu trong sự chơi bời, thì lúc đó đưa Cụ Lớn ký Cụ Lớn cũng ký hết.

Lúc đó, vài vụ xin đi Đội Lệ mấy Huyện miền Bắc hay Nam Trung Kỳ, vài vụ xin thuyên chuyển của mấy Quan Phủ, Huyện hoặc mấy lão nhà giàu xin Cửu Phẩm. Hàn Lâm cứ việc đệ xin Cụ Lớn ký là ký ngay bất kể quần thần. Thu xong tiền đem ra chi phí vào các cuộc ăn chơi của Cụ Lớn rồi sau đó đưa thêm Cụ Lớn vài trăm nữa là Cụ Lớn bằng lòng thích thú.

Do đó, khi nghe Cụ Lớn than về số tiền chi phí khi đi chơi thuyền bà Tám, Quan Hành Tẩu cười nói:

- Dạ bẩm Cụ Lớn mấy khi có của lạ, xin Cụ Lớn cứ việc tiêu...

Cụ Thượng cười hỏi:

- Tiền ở mô?

- Dạ bẩm Cụ Lớn rồi mô cũng có hết, mần chi mà Cụ Lớn lo mọi chuyện, chúng tôi xin lo hết chỉ xin Cụ Lớn đi cho êm ả, có sợ là sợ Cụ Bà biết thì chết chúng tui thôi...

Cụ Thượng cười nói:

- Rứa thì được rồi. Quan Lớn cứ việc chi rồi tui sẽ chiều theo ý của Quan Lớn, muốn điều chi cũng được hỉ!

Quan Hành Tẩu thích thú:

- Dạ, bẩm Cụ Lớn, rứa thì xin Cụ Lớn cứ việc đến nhà bà Tám. Cụ Lớn muốn chi cũng được hết... Dạ bẩm, chẳng mấy khi Cụ Bà đi sanh, ít nhứt cũng phải một tuần lễ mới về được...

Cụ Thượng Thơ cười đắc ý:

- Rứa tối ni đi hỉ!

Quan Hành Tẩu thưa:

- Dạ để chúng tui ra thuyền của bà chứa Tám bảo trước cho bà biết chuẩn bị cẩn thận, đầy đủ mọi thứ để Cụ Lớn thưởng thúc cho thật sãng khoái và đầy đủ, cho đáng đồng tiền bát gạo chớ...

- Rứa thì tốt quá hỉ! Quan Lớn đi ngay bây chừ hỉ!

- Dợ...

Quan Hành Tẩu đi rồi, Cụ Lớn cũng ra xe đi về trại riêng của cụ để hỏi Cụ Bà đã sanh chưa. Mụ Tám Canh từ bệnh viện về. Cụ Lớn bèn hỏi:

- Mụ Tám răng Cụ Bà đã sanh chưa?

Mụ Tám đáp:

- Dạ bẩm Cụ Lớn, Cụ Bà đang đau. Lần ni cái thai hơi lớn nên Cụ Bà rên quá. Cụ Bà ôm bụng nhăn nhó từ lúc mới vô đến chừ. Bác sĩ vừa khám nói từ chừ đến đêm thì Cụ Bà sanh...

Cụ Thượng cau mặt hỏi:

- Bà có chửi lắm không?

Mụ Tám Canh cười đáp:

- Dạ, bẩm Cụ Lớn đỡ lắm, Cụ Bà không chửi như mấy kỳ trước...

Cụ Thượng thích thú:

- Ừ rứa mí phải. Bà cũng nhiều tuổi rồi mô, như khi còn trẻ nóng nảy khi sanh đau quá chửi bậy chửi bạ...

Thật ra, lần này Cụ Bà không chửi vì Cụ Bà cứ tin rằng đứa con sắp sanh đây là đứa con của hồn Hồ Hưng Thụ, chớ không phải là của Cụ Thượng tạo ra nên phu nhân không chửi, lần này phu nhân đau hơn mấy lần trước rất nhiều. Bụng phu nhân quặn đau như người bóp trong ruột, mồ hôi toát ra. Đau bụng sanh có từng cơn thật là khổ sở.

Phu nhân nằm trong một căn phòng rộng rãi, luôn luôn có một cô đỡ, một nữ y tá túc trực săn sóc phu nhân đã bận quần áo để sanh rồi. Hai lần lên bàn đẻ cho bác sĩ khám, phu nhân lại được trở về phòng nằm vì bác sĩ cho biết từ giờ đến tối chưa biết sanh lúc mô. Nhiều lúc đứa nhỏ trong bụng đạp nhoi nhói làm phu nhân đau thắt ruột lại. Phu nhân mệt quá thiếp ngủ đi thì mụ Tám Canh trở về lấy thêm ít đồ dùng nữa.

Gặp mụ Tám Canh, Cụ Thượng cẩn thận dặn trước mụ Tám:

- Nè, mụ Tám Canh khi bà sanh mụ nhớ về nhà cho tui biết hỉ, nhưng nếu không gặp tui thì trở vô mụ cũng cho bà hay là gặp tui rồi, tui định vô nhưng mụ biểu khuya rồi vô không được nên tui định sáng vô hỉ...

Mụ Tám cười nói:

- Bẩm Cụ Lớn rứa ngộ bà chưa sanh thì răng?

Cụ Thượng cau mặt:

- Răng mà chưa sanh cho được, bác sĩ đã nói là từ giờ đến tối răng bà cũng sanh thì phải sanh chớ...

Mụ Tám Canh đáp:

- Bẩm Cụ Lớn, tuy bác sĩ nói rứa nhưng chưa chắc đã trúng. Có khi con vô bây chừ, Cụ Bà đã sanh rồi mà cũng có khi suốt đêm ni chưa sanh. Con đề phòng lỡ Cụ Bà chưa sanh thì răng...

Cụ Thượng suy nghĩ rồi đáp:

- Rứa mụ hỏi thằng Cửu Mành thì biết chỗ tui ở. Hôm ni được ngày bà vô nhà thương sanh, tôi đến nhà người bạn đánh tài bàn chơi cho vui, nhưng gặp Cụ Bà, mụ không được bép xép đó hỉ. Cụ Bà có hỏi thì mụ thưa là tui vẫn nằm nhà hỉ! Đừng rắc rối, bà mới sanh, máu hồng bào mà lên thì khốn hỉ... Mụ nói là Cụ Bà tin được, tui cho mụ 3đ00 ăn trầu hỉ! Mụ Tám.

Nghe đến tiền, mụ Tám Canh sáng mắt ra. Mụ biết hôm ni vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm. Cụ Lớn đi chơi ngoài nên mụ Tám thưa:

- Dạ, bẩm Cụ Lớn, con hầu trong nhà đã trên dưới hai mươi năm rồi, con có răng chừ lộn xôn mô. Xin Cụ Lớn cứ tin ở con, ngay cả chuyện con biết chắc chắn Cụ Lớn ở chỗ mô mần chi con cũng không dám nói. Con biết tánh Cụ Bà hay ghen, nói ra không biết răng chớ tan cửa nát nhà là cái chắc Cụ Lớn.

Cụ Thượng gật đầu nói:

- Rứa là mụ biết rồi... Mụ giữa được rứa thì tốt lắm tui dặn kỷ mụ Tám lần nữa hỉ! Hễ có chuyện chi thì mụ đi gọi thằng Cửu Mành, hắn biết chỗ tui hỉ...

Mụ Tám Canh hỏi:

- Con sợ chú Cửu Mành không tin con. Bẩm lại Cụ Lớn, xin Cụ Lớn dặn trước chú Cửu để khi con biểu chú đi ngay...

- Ừ hỉ! Được, tui sẽ dặn thằng Cửu Mành...

Mụ Tám cẩn thận nói:

- Dạ bẩm, rứa là tối ni Cụ Lớn không ngủ ở nhà?

Cụ Thượng gắt:

- Thì ngủ ở mô mặc tui, mụ phải mần răng cho Cụ Bà tin là tui có ở nhà hỉ...

- Dợ...

Mụ Tám Canh xá Cụ Thượng rồi quay ra, Cụ Thượng biểu gã lính lệ hầu trà:

- Thập, mi xuống gọi thằng Cửu Mành lên đây tao dặn hỉ.

- Dợ.

Cửu Mành lên nhà trên, chấp tay xá Cụ Thượng, Cụ Thượng gật đầu:

- Mi lấy xe kéo tao ra đằng ni hỉ!

- Dợ...

Cửu Mành dắt xe ra chờ, Cụ Thượng ra xe giục:

- Mi chạy về Gia Hội, chỗ Quan Hành Tẩu đưa tao đến ni đó. Mi còn nhớ không Cửu?

- Dợ, bẩm Cụ Lớn con còn nhớ chỗ đó...

Ngồi trên, Cụ Lớn mới tỉ tê Cửu Mành:

- Cửu lát nữa mi dắt xe về nhà hỉ. Hễ có mụ Tám Canh biểu chi mi cũng phải nghe theo ngay hỉ, không được cãi mụ Tám hỉ... À mà tao dặn mi điều ni, mi nhớ kỷ nghen... Tao đến đây chơi nhưng tối nay tao ở dưới thuyền, nếu mụ Tám có biểu mi đi tìm choa thì mi cứ đến chỗ tao đến bây chừ mà hỏi. Họ sẽ chỉ cho mi biết choa ở mô mà xuống trình nghe chưa.

- Dợ... bẩm Cụ Lớn, rứa là đêm ni Cụ Lớn không ngủ ở nhà...

Cụ Lớn gắt:

- Quân ni lạ hỉ! Mi cũng như mụ Tám Canh răng hay hỏi điều chi rắc rối quá hỉ? Ngủ hay không ngủ mà choa ngủ ở mô mặc choa, bây hỏi mần chi. Bây lộn xộn bà biết thì chết hỉ! Bây chỉ biết nghe theo lời choa dặn, có chi thì chạy lẹ ra biểu, tao thưởng hỉ...

- Dợ...
Chương trước Chương tiếp
Loading...