Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp

Chương 20:



Nay chủ nhật chả làm gì nên ngủ cố 8h mới dậy, cũng muộn nên vào tắm qua rồi ra ngoài ăn phở. Ra đến nơi chọn một bàn khá khuất bên trong, gọi xong ngồi đợi thì thấy thằng Đ đang định gọi nó thì thấy nó vẫy một người vào, thật éo ngờ đó là T, thằng cu này cũng khá vler em tao mới lên mà đã dắt đi ăn rồi. Nhưng cơ hội thoát theo dõi của mình đây rồi.

– Ê cu. Nay láo nhỉ? Dẫn em gái tao đi chơi mà không hỏi tao.

– Hề đại ca tha em để em chuộc lỗi.

– Sao phải hỏi ý kiến anh? – T lên tiếng

– Ơ thế bố mẹ cô gửi cô cho ai?

– Nhưng đi với ai là quyền của em mà.

– Trước là thế nhưng giờ do anh chăm sóc nên phải khác.

– Sao lại phải khác?

– Thế cô đang ở đâu?

– Thì ở phòng của anh.

Thằng Đ nghe tới đây thì há hốc mồm nhìn ngu không tả nổi. Em quay qua nó giải thích luôn.

– À không. T ở phòng cũ của tao mà lại có ông bà già nhờ tao chăm sóc. He he(cười gian) thế nên làm gì mà không hối lộ anh thì chú xác định.

– Rồi tao thanh toán tất được chưa. Đ phát biểu câu hay nhất buổi.

– Ok ok. Chị ơi mang cho em thêm lon húc. Chết nha mày

Xong để lại cho thằng Đ trả tiền, mà cũng may vì nay éo mang tiền. Xít nữa phải ghi sổ. Nhưng thấy T cứ im im hình như có chuyện gì á. Nhưng thôi dù sao có thằng Đ ở đó rồi.

Vòng về nhà lại chán không tả nổi, ra lấy xe ra quán coffe anh L.

Ra quán tự nhiên như ruồi vào quầy tự pha một ly đen quen thuộc. Nhưng quên cmn mất là bọn này ca sáng quen mình éo đâu.

– Anh là ai? Sao vào tự tiện vậy?

– Đờ quên mất, thôi cho gặp quản lý đã.

– Anh là ai?

– Cho gặp quản lý nhân viên mà điếc à? – Em to tiếng

– Cái gì mà ồn vậy? A thằng em sáng ra qua phá quàn anh chị à?

– Không có gì em luyện giọng thôi. – Nhìn thằng nhân viên lúc nãy cười đểu

– Làm chị mất giấc.

– Thôi đi chị, quản lý mà lăn trong đó ngủ à?

– Thì chú qua trông giúp chị luôn ha?

– Không được đâu sói ạ. Em chỉ ghé qua uống chút thôi.

– Cậu được, tý ra nhớ thanh toán đó.

– Ghê rồi nha bà chị. Em trả tiền luôn này. – Móc ví luôn

– Thôi chị đùa thôi làm gì chú căng thế. Ai lại lấy tiền của chú.

– Em biết thừa, này trong ví còn xu nào đâu. – Giơ ví cho chị xem

– Á chú với anh chú chỉ giỏi bắt nạt chị thôi. Hu hu

– Thôi đi ạ. Em chưa ăn vạ thì thôi chị nín đi. Ha ha

Xong mang ra một bàn trong góc ngồi. Đang ngồi uống thấy anh L về, anh chắc không thấy mình nên đi vào luôn. Được một lúc thì đi ra chắc chị dâu nói.

– Sao chú ở đây giờ này? Lại cúp tiết à?

– Anh nghĩ sao nay chủ nhật mà.

– Vậy ngày nghỉ mà ngồi đây thế này không đi đâu chơi à?

– Thì sao? Em còn lấy thông tin để dẹp tiệm anh chứ.

– Không được đâu sói ạ.

– Vậy giờ sao?

– Thì giờ không phải ca của chú.

– Thì tối em qua, không phải đuổi tự về.

– Biết thế là tốt.

Anh L thì nói vậy đùa thôi, tôi cũng hiểu như vậy nên hùa theo mà cũng chán rồi, về nhà cho lành. Nhưng anh L gọi với theo:

– Ê mà ông bà già chú đầu tư ác cho chú lắm đấy. Quán địa điểm tốt mà nhìn khung cũng to lắm đấy.

– Em qua xem sau. Quả này đè bẹp tiệm anh haha

– Anh đang chờ này. Ha ha

Đi ngang qua một quán net thì cũng đang ngứa tay lên tấp vào. Chán vào ngồi làm ván cf mà bảo trì, chẳng còn gì chơi.

Đang ngồi chán lại lần mò vào face. Em thì từ hồi mới có face ở VN đã nghịch thử rồi nhưng mà hồi ấy không đông lắm nên chỉ được một thời gian. Vào thì thấy một đống tin nhắn, của cô ấy, một cô bé ở HN này, ngày trước nghịch thì có nhắn tin làm quen các kiểu rồi thấy nói chuyện hợp nhau nên nhận làm người yêu như thật. Nhưng đọc lại tin nhắn thì toàn là tin trách móc hình như cô bé ấy không xem tình cảm này là ảo qua mạng mà thực sự coi là thật, rồi xem trang cá nhân thì em ngã ngửa, là Duyên. Vậy là thật cô ấy có quen em và em cũng có quen cô ấy. Nhưng giờ sao lỗi này là của mình, làm D thất vọng cũng là mình, rồi cũng chính mình làm cô ấy đau khổ. Rồi bỗng nhiên nick ấy sáng đèn và pm mình.

– Giờ anh mới chịu online à? Tưởng anh sẽ mãi lẩn trốn chứ?

– Xin lỗi.

– Giờ mới cho anh bằng chứng được. Anh muốn sao đây?

– Thì…. Dm thế này đúng là lỗi của mình rồi.

– Nhớ ra rồi chứ?

– Thì giờ muốn sao? Câu này ngu nhất ngày này.

– Như trước vậy anh làm người yêu em.

– Không.

– Một tháng thôi cũng được. Không coi như bù đắp cho em được ư?

– Không được. Chọn cái khác đi.

– Anh là người có lỗi. Giờ anh phải nghe lời em.

– Nhưng.

– Thì bù đắp những gì em đã một mình trải qua.

– Được rồi. Chỉ một tháng thôi đó.

– Vậy gọi vk ck ha?

– Không.

– Bảo làm người yêu mà thế hả? Không chịu đâu. Ệt

– Được rồi, nhưng ở lớp hay có người quen thì xưng hô bình thường.

– Hura yêu ck nhất.

– Đừng nói thế. Bên tôi không hạnh phúc đâu. Xong em off luôn

Thì một tháng, dù sao cũng là nỗi của mình mà, với lại trong thời gian qua mình cũng vô tâm quá. Mà quên cmn là hết tiền, lại muối mặt để lại em cục gạch ở lại rồi về nhà lấy tiền. Cay éo tả. Chắc tại hành thằng Đ xong thì trời hành lại.

Cứ tưởng làm hoà đơn giản vậy nhưng kể từ hôm sau mới biết mình ngu thật sự. Chưa kịp dậy đã có tin nhắn của “vk hờ” nội dung nguyên văn là.

– “Ck do day di, tam rua sach se thom tho, an mac chinh te qua don sep” – Theo bản dịch của em thì là”ck dở dậy đi, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, ăn mặc chỉnh tề qua đón sếp”.

Mẹ! Bắt tắm rửa sạch sẽ có ý đồ gì à? Lại còn ăn mặc chỉnh tề nữa chứ, nghi lắm. Em rep luôn.

– Tự đi đi. Tôi bận rồi. Với lại có biết nhà đâu.

– Không được. Địa chỉ đây adc đường xyz. Qua đón đó. Mà ai cho xưng tôi hả?

– Bận rồi.

– Qua đi mừk. Mà ck phải thực hiện hết nghĩa. Vụ của lời hứa đó.

– Rồi lát qua.

– Qua sớm đi ăn sáng nha ck.

– Không. Ăn ở nhà rồi.

– Sớm vậy đã ăn rồi á?

– Thì chưa, nhưng không muốn mất công nên lát ra đầu ngõ ăn tạm.

– Vậy thôi, nhưng nhớ qua đón vk đó.

Ra tắm rửa vệ sinh cá nhân xong chạy ra đầu ngõ ăn tạm. Nhưng giờ mới nghĩ ra là vở kịch của mình. Nhớ ra là bà chủ nhà có một con “giấc mơ tàu khựa” nên chạy về năn nỉ ỉ ôi hết cả nước bọt. Trong 3s mới được.

– Cho con mượn tạm xe dream của bác nha. Để con đi học thôi, đi xe kia không tiện.

– Ừ, đi cẩn thận nha, chìa khoá cắm ở đó tồi.

– Dạ con cảm ơn. – Bác này dễ vcl, chắc tại mình ẹp trai ngoan ngoãn thôi. Atsm tý

Lấy cặp rồi phi luôn qua nhà D, vẫn đẹp tinh khôi trong bộ quần áo đồng phục. Xong nhưng D chả thém quan tâm mình đi gì mà leo lên xe ôm eo luôn.

Đến cách trường tầm hơn trăm mét thì D kêu cho xuống. Khó hiểu quá vì đây đâu có hàng quán gì, mà lại vắng nữa chứ(tới trưa mới hiểu )

– Sao không đến trường lại la cà gì ở đây?

– Thì vk có việc thôi, Ck chứ vào lớp trước đi. Mà trưa nhớ đưa vk về nha.

– Ừ vậy đi trước đây.

Khó hiểu đi vào lớp học ngồi 15’ sau thì D vào, và cư sử bình thường như trước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...