Câu Được Trùm Xấu Xa

Chương 10



"Như Như, giúp anh thắt lại cà vạt đi." Tề Thiếu Yến đứng trước gương, cố ý làm lệch cà vạt, buông tay chờ Vũ Như tới cứu vớt.

Sau khi cùng chung một chỗ với Vũ Như, sinh hoạt của anh giống hệt thằng ngốc, không có việc gì liền Như Như dài, Như Như ngắn, nhõng nhẽo đòi cô xử lý chuyện vụn vặt thường ngày cho anh.

"Trước kia không có em, thì anh làm thế nào hả?" Vũ Như cười lườm anh một cái, nhưng vẫn đem cà vạt thắt lại cho anh. "Được rồi đó.” Cô thuận tay lấy xuống sợi bông dính trên áo sơ mi của anh. "Đại thiếu gia hài lòng chưa ạ?"

"Vợ yêu thắt sao có thể không hài lòng chứ?" Anh thật sự thích cảm giác nhìn cô vì mình mà loay hoay xoay quanh, cảm giác thật ấm áp ngọt ngào.

“Anh bây giờ, ăn của em, ở của em, không hài lòng cũng phải chịu.” Liếc bóng dáng anh tuấn trong gương, cô làm mặt quỷ trêu anh.

"Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu." Anh cố ý thở dài. "Ai bảo anh không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở nơi này đây?"

Kể từ đêm lễ tình nhân kia, anh gần như mỗi ngày đều qua đêm ở đây, đuổi thế nào cũng không đi. Anh kiên trì mãi, vốn là giường đơn bị đổi thành giường đôi, hộc tủ bên tường chuyển thành nơi để quần áo của anh, trong phòng tắm nhiều hơn một bộ rửa mặt, cùng dao cạo râu của nam.

Anh tình nguyện ở nhà trọ nhỏ hẹp của cô, cũng không muốn trở về khu chung cư Tín Nghĩa cao cấp kia, chỉ vì Vũ Như khăng khăng không chịu dọn đến chỗ anh. Cô xấu hổ, không muốn người nhà biết cô đang ở cùng bạn trai, một khi dọn nhà, điều bí mật này lập tức bị phơi bày ra ánh sáng.

"Ở nơi này làm anh khó chịu sao?" Lo lắng hiện lên trong đôi mắt cô.

"Chỉ cần có em ở đâu cũng được." Anh nhéo cằm nhỏ của cô. "Hơn nữa rất nhanh liền đổi thành em ăn của anh, ở của anh, hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy.

Mặt cô đỏ lên. "Ai muốn ăn của anh, ở của anh?"

"Đây chính là chúng ta đã nói rồi đấy nhé!" Anh nghiêm mặt nói. "Em không phải đáp ứng xây xong nhà, chúng ta sẽ kết hôn sao, em nói phải giữ lời, không cho phép đổi ý đâu đấy.”

"Cũng còn lâu mà…" Cô ngượng ngùng lắp bắp nói.

"Nơi nào lâu? Theo anh thấy đại khái nhiều nhất ba tháng nữa là xây xong nhà, trang trí cũng chỉ mất bốn tháng là cùng.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn một cái. “Đến lúc đó, em chính là cô dâu mới của anh rồi.”

"Anh..." Đón lấy nụ hôn nóng bỏng của anh, cô muốn nói lại thôi.

Anh yên lặng nhìn cô. "Muốn nói gì sao?"

"Em..."

"Không phải em muốn đổi ý đó chứ?"

"Không… Em..."

"Đổi ý cũng không cho." Anh khí phách nói. "Dù có phải bế em vào lễ đường anh cũng làm, biết không?"

"Anh… Thật sẽ lấy em?" Nhìn anh nói thật tình như thế, đáy lòng Vũ Như vẫn tồn tại một tia nghi hoặc, cho dù hai người đã trải qua một thời gian thân mật.

"Em còn nghi ngờ anh?"

Cô cúi đầu tránh tầm mắt anh. "Em, em chỉ là có chút sợ."

"Sợ cái gì?" Anh vì cô bỏ ra tất cả chẳng lẽ còn chưa hàn gắn được vết thương cũ cho cô?

"Em sợ anh sẽ… Thay đổi tâm ý…" Hạnh phúc những ngày qua làm cô luôn lơ lửng giữa không trung, thiếu một phần thực tế, lại nhiều hơn một tầng sợ hãi.

"Đồ ngốc." Anh khẽ vuốt má ngọc của cô, trầm giọng nói. "Nếu em không an tâm, anh không ngại lập tức kết hôn ngay bây giờ."

Cô lắc đầu. "Em không phải ý đó, chỉ là..."

"Chỉ là em còn không có trăm phần trăm tin tưởng anh." Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được bất an trong lòng cô.

"Thật xin lỗi, em không phải cố ý..." Nhìn thấy thần sắc anh trở nên ảm đạm, cô đau lòng không dứt, lại không biết làm như thế nào mở miệng an ủi, trực giác muốn đi xin lỗi anh.

"Ngoan nào, không cần nói xin lỗi anh." Anh vươn tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô. "Nếu muốn nói, phải là anh nói mới đúng." Anh ôm chặt cô vào trong ngực. "Chờ chúng ta kết hôn, chuyển vào nhà mới, em sẽ không thấy nghi hoặc nữa, lúc đó sẽ tốt hơn nhiều."

Áp vào lồng ngực ấm áp của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn, cô cảm thấy bình an. Có lẽ lần này... cô thật sự chạm tới hạnh phúc đi!

“Có chuyện gì, trực tiếp nói cho anh, đừng có để trong lòng buồn bực một mình, suy nghĩ lung tung đó.” Mặc dù Vũ Như xem như tương đối bình tĩnh, Tề Thiếu Yến vẫn không yên tâm. Khi hai người đang đi xuống lầu, anh không quên dặn dò.

“Em biết rồi, anh đừng lo lắng nhé.” Thấy anh không yên tâm, cô âm thầm cao hứng trong lòng, xem ra anh thật sự lo lắng cho cô.

"Đúng rồi, còn có một chuyện." Anh đột nhiên nghĩ đến. "Chờ em làm xong case này thì từ chức đi nhé."

"Từ chức?" Cô sửng sốt. "Tại sao?" Chẳng lẽ anh là người đàn ông không thích vợ đi ra ngoài làm việc?

"Bởi vì..." Anh do dự một lát mới nói. "Anh sợ Thi Lệ Nhân biết em ở chung một chỗ với anh, sẽ kiếm chuyện gây khó khăn cho em, anh nghĩ em cũng không muốn xung đột với cô ta chứ?” Anh sẽ làm gì Thi Lệ Nhân, trong lòng anh đã có tính toán, để tránh hậu họa, anh phải tách hai người này ra mới được.

"Cô ấy sẽ không như thế đâu?" Nói thế nào thì Thi Lệ Nhân cũng là bà chủ lớn, cũng sẽ không hẹp hòi thế chứ.

"Phụ nữ ăn dấm chua, chuyện gì cũng làm ra được." Anh khoa trương nói.

"Thế sao?" Vừa nghĩ tới cùng Thi Lệ Nhân mặt lạnh xung đột, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh. "Chờ case này hoàn thành, em nên từ chức thì hơn."

"Tốt lắm." thấy đã thành cô thuyết phục được cô, anh thở phào nhẹ nhõm. "Đúng rồi, em không muốn anh đưa đến công trường sao?"

"Không cần, anh cũng không thuận đường mà, em tự đáp taxi là được rồi." Sáng sớm hôm nay cô cũng không đến công ty ngay mà phải đi công trường một chuyến.

"Chỉ là lượn đường nhiều một chút thôi mà..." Anh ước gì 24h đều có thể dính trên người cô.

"Không phải anh sắp họp rồi sao? Cũng đừng lãng phí thời gian nữa mà."

"Nói không lại em." Anh mở ra cửa sắt lầu một nhà trọ. "Vậy em nhớ đi cẩn thận đó !"

Cô cười đi ra khỏi cửa. "Em biết rồi mà."

"Chờ một chút." Anh kéo cô lại, mạnh mẽ ấn xuống một nụ hôn, mới bằng lòng thả cô ra.

"Đừng như vậy, sẽ bị người nhìn thấy..." Cô đỏ bừng cả mặt.

"Em..."

"Tề Thiếu Yến!"

Đột nhiên có một tiếng thét the thé chói tai cắt đứt anh nói chuyện. Một hồi tiếng giày cao gót lẹp kẹp kèm theo tiếng thét chói tai nhanh chóng tới gần hai người.

Hoảng sợ quay đầu lại, Vũ Như liền nhìn thấy Thi Lệ Nhân hổ báo xông tới.

"Là cô." Tề Thiếu Yến chợt giận tái mặt.

"Thế nào? Giật mình?" Thi Lệ Nhân lên giọng quãng tám, trong không khí yên tĩnh buổi sớm cực kì chói tai. “Không nghĩ tới tôi sẽ tới đây bắt gian tại trận đúng không hả?”

"Mời nói chuyện khách khí một chút." Anh quả thật không ngờ tới chuyện nhanh như vậy bị lộ ra ngoài, vốn tưởng rằng có thể chống đỡ dăm bữa nửa tháng nữa.

“Vốn tôi cũng không tin tưởng lắm, không ngờ tới anh thật sự vụng trộm với con đàn bà khác!” Thời gian gần đây, thái độ của anh càng ngày càng lãnh đạm, thậm chí còn cố ý tránh mặt cô ta, cô ta ngửi được mùi khác lạ, lập tức sai thám tử điều tra, không ngờ anh thật sự vụng trộm ở cùng tình nhân, mà chó chết nhất đối tượng lại chính là nhân viên của mình.

Thi Lệ Nhân cực kì hối hận giao case này cho Đinh Vũ Như, cô ta cho là mình đang dẫn sói vào nhà, nuôi ong tay áo, tạo cơ hội cho đối phương. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Vừa nghĩ tới màn liếc mắt đưa tình của hai người kia, lý trí cô ta sớm bị lửa ghen đốt trụi, mặc kệ giơ tay, chỉ vào mũi Vũ Như kêu gào.

"Xem mày bộ dáng đàng hoàng, không ngờ là một con hạ tiện đến tận xương tủy, chỉ chực cơ hội bò lên giường đàn ông! Mày cho mày là ai? Dám giành đàn ông với tao?” Cô ta càng nói càng điên, không nhịn được giơ tay tát Vũ Như.

Cho tới bây giờ, đây là lần đầu bị nghe nhục mạ đáng sợ như vậy. Vũ Như bị chửi đến ngây người, ngây ngốc đứng nơi đó, thậm chí cũng không biết né tránh.

Bốp! —

Cái tát của Thi Lệ Nhân cũng không trúng Vũ Như, ngược lại bị Tề Thiếu Yến giơ tay bắt lấy.

"Ầm ĩ đủ chưa?" Anh trừng mắt, thanh âm lạnh như băng tảng. "Xin chú ý bộ dáng của mình, đừng giống người đàn bà chanh chua như thế, nên nhớ cô là bà chủ của Tân Đô Hội đó." Hất tay cô ta ra, anh chỉ vào xe của mình đậu cách đó không xa. "Có chuyện gì lên xe hẵng nói."

Lời nói của Tề Thiếu Yến như thùng nước đá giội thẳng vào người Thi Lệ Nhân. Nếu như người đàn ông này chỉ là gặp dịp thì chơi, vậy hành động vừa rồi của cô ta chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao? Đường đường một tổng giám đốc, lại cùng nhân viên công ty tranh giành đàn ông, lời này truyền đi, mặt cô ta nên chôn nơi nào?

Mặc dù giận đến cắn răng nghiến lợi, Thi Lệ Nhân vẫn nghe theo lên xe Tề Thiếu Yến, đợi một lời giải thích hợp lý của anh. Cô ta không tin với điều kiện của mình lại thua một đứa con gái thua kém mình mọi mặt. Bàn về gia thế, năng lực, ngoại hình, cô ta rất tự tin, huống chi trong tay cô ta còn nắm giữ nhược điểm của Tề Thiếu Yến.

"Hôm nay em đừng đi công trường nữa." Chờ Thi Lệ Nhân rời đi, Tề Thiếu Yến đỡ lấy bờ vai mềm mại của Vũ Như dịu dàng nói. "Chốc nữa, gọi điện thoại đến công ty xin từ chức, anh sẽ kêu người tới công ty thu dọn đồ đạc giúp em."

Vũ Như sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, muốn nói lại không thành lời. Từ nhỏ tới lớn đều được người nhà trăm bề che chở, chưa bao giờ gặp qua trận chiến đáng sợ như vậy, hơn nữa trời sinh cô nhỏ hơn người khác một lá gan, làm sao cô còn dám bước vào công ty nữa chứ?

"Đừng sợ, không có chuyện gì." Anh đau lòng hôn cô. "Anh sẽ nói rõ ràng với cô ta, em về nghỉ trước đi, tối anh sẽ điện thoại cho em." Nói gì đi nữa, anh cũng phải cách ly hai người này ra, trừ việc không để Vũ Như chịu thương tổn, càng là vì phòng cô từ trong miệng quạ của Thi Lệ Nhân nghe được thông tin gì bất lợi cho anh. Một khi Vũ Như biết được thủ đoạn anh lừa gạt Thi Lệ Nhân, người đơn thuần thiện lương như cô sẽ không có cách nào chịu đựng được sự thực đáng sợ, nói không chừng sẽ lại bỏ anh mà đi.

Anh tuyệt đối không cho phép kết quả như thế xảy ra!

Tuyệt đối không!

"Chúng ta cũng sắp kết hôn, tại sao anh lại làm chuyện như vậy?" Xe vừa khởi động, Thi Lệ Nhân lập tức quay đầu hỏi Tề Thiếu Yến.

"Kết hôn?" Anh lạnh lùng hỏi ngược lại. "Thời điểm nào tôi nói kết hôn với cô vậy?" Từ đầu chí cuối anh đều không nói qua những lời này.

"Anh..." Anh chưa nói qua, nhưng là thái độ của anh lại rõ ràng cho cô ta thấy như vậy mà. "Anh mua đất xây nhà không phải để kết hôn sao?" Cô ta tức giận chất vấn.

"Tôi dùng để kết hôn." Tề Thiếu Yến đến liếc cũng không thèm nhìn cô ta một cái. “Nhưng không phải với cô."

"Anh nói cái gì?" Cô ta không thể tin vào lỗ tai mình. "Vậy anh muốn kết hôn với ai?"

"Cô còn không nhìn ra?" Nực cười, không phải sáng sớm cô ta đã đến gây sự rồi sao?

"Làm sao có thể?" Tề Thiếu Yến quyết định kết hôn trước, Đinh Vũ Như nhận case sau, cô ta không thể là đối tượng kết hôn của anh được! Chẳng lẽ anh ở bên ngoài còn có người đàn bà khác, chỉ là mình không có phát hiện?

"Tại sao không?"

"Chẳng lẽ anh đột nhiên thay đổi tâm ý sao?" Nếu như đối tượng quả nhiên là Đinh Vũ Như, thì anh thay lòng đổi dạ chính là lời giải thích hợp lý nhất.

"Nói thế nào cũng được, người tôi muốn lấy chính là cô ấy." Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô ta quá khứ của mình và Vũ Như.

"Anh xem trọng cô ta điểm nào?" Thi Lệ Nhân truy hỏi đến cùng, nhất định phải cùng đối phương phân cao thấp.

"Cô ấy cái gì cũng tốt."

"Điểm nào so với em tốt?" Ít nhất cô ta không thể nhìn ra được.

"Cô ấy dịu dàng hơn cô, đáng yêu hơn cô, làm tôi hạnh phúc hơn cô." Nếu muốn so sánh, anh sẽ cho cô ta đáp án.

"Tình cảm của chúng ta cũng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại kém một con đàn bà mới quen sao?” Thi Lệ Nhân vẫn một mực cho rằng Tề Thiếu Yến chỉ là nhất thời u mê, còn lâu mới chịu tin mình kém một đứa con gái bình thường.

"Tình cảm?" Anh liếc cô ta một cái."Rất xin lỗi, toàn bộ tình cảm của tôi đều dành cho người khác."

"Anh…" Thi Lệ Nhân không nghĩ tới anh tuyệt tình như vậy, trong lúc điên cuồng cũng không cố kỵ nữa. "Anh đừng quên tôi có thể đưa anh lên vị trí Tề chủ tịch, thì cũng có thể kéo anh xuống bùn!"

Cô ta ngoài việc đắc ý buông ra cảnh cáo, đồng thời hi vọng vãn hồi lòng Tề Thiếu Yến. Cô ta thật sự yêu anh, chỉ cần anh chịu quay đầu lại! Chỉ cần anh cầu xin tha thứ, cô ta sẽ dang tay đón anh trở về.

"Cô cho rằng cô có bao nhiêu cổ phần của Tề thị?" Mặt anh âm trầm không một tia sợ hãi, còn mang theo ý cười mỉa.

"Anh có ý gì?" Lúc này, Lệ Nhân chợt đổi sắc mặt.

“Cô quên sao? Cô đem cổ phiếu Tề thị thế chấp vay ở ngân hàng tôi.” Anh tốt bụng nhắc nhớ, phòng trường hợp cô ta mắc bệnh đãng trí rồi.

"Chỉ cần hoàn tiền, vậy cổ phiếu vẫn là của tôi." Cô ta miễn cưỡng nói.

"Hoàn tiền?" Anh cười lạnh. "Cô còn đủ không?"

"Tại sao không?" Nghĩ đến lợi nhuận dự án đầu tư vào công ty sinh hóa sắp thu về, không lâu nữa là tiền vốn lại khả quan, cô ta không sợ hãi nói. “Chỉ cần tôi bán cổ phiếu công ty sinh hóa kia, sao có thể không trả nổi chứ?”

"Vậy sao? Vậy tốt nhất trước hết cô nên xác định công ty đó còn không."

"Anh nói là..." Nghe vậy, cô ta toàn thân rét run. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ…

"Thành thật cho cô biết cũng không sao. Công ty đó, người chủ đã sớm cầm tiền cao chạy xa bay, giờ chỉ còn cái vỏ trống không, hiện tại đừng nói là đưa ra thị trường, ngay cả kinh doanh cũng khó khăn đấy.”

Làm sao lại như vậy? Cô ta không thể tin số mình lại phân chó như vậy, bất kể kinh doanh hay đầu tư cái gì đều gặp phải số mạng thất bại.

“Cô mượn ngân hàng Tề thị cũng không ít tiền, tôi không thể cứ nhìn tình trạng xấu mãi như vậy được.” Anh êm ru nói ra tính toán trong lòng. “Bắt đầu từ mai, toàn bộ tiền cô mượn phải đóng lãi suất, về phần khoản vay ngắn hạn đến kì phải trả cả vốn lẫn lãi, nếu không tôi sẽ mời pháp luật can thiệp, đấu giá tài sản của cô.”

"Anh, anh dám..." Thi Lệ Nhân âm thầm kêu thảm trong lòng, cô ta biết anh không có gì không dám. Lúc trước, là Tề Thiếu Yến dàn xếp, cô ta chẳng những có thể vay thả phanh, lại không cần trả lãi suất, không nghĩ tới hôm nay, tất cả những thứ này đều trở thành gánh nặng của mình. Lấy khoản tiền mặt cô ta có trong tay, đến lãi còn chưa trả nổi chứ nói gì đến trả sạch vốn, một khi pháp luật can thiệp, không chỉ là tài sản thế chấp, mà cả tài sản danh nghĩa cô ta cũng toàn bộ phải giao ra. Chỉ cần lấy khoản vay thôi, anh có thể cho cô ta hai bàn tay trắng, bán cả công ty cũng không trả nổi.

"Nhìn phương diện tình cảm trong quá khứ, tôi cũng không muốn cô có kết cục thê thảm như vậy.” Đối với cô ta, anh cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

"Anh muốn thế nào?" Hiện giờ sống chết đều nằm trong tay kẻ khác, cô ta không khỏi lo lắng đề phòng.

"Chúng ta làm giao dịch." Anh nói ra mục đích đã bố cục nhiều năm. "Chỉ cần cô sang tên toàn bộ cổ phần Tề thị cho tôi, nợ lập tức được xóa bỏ."

Thì ra là…

Đầu óc của cô ta bỗng chốc sáng ra. "Anh là cố ý!" Cô ta giận sôi.

"Cố ý?" Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Anh cho tôi mượn tiền, thực chất là vì cổ phần Tề thị trong tay tôi đúng không?” Cô ta phẫn nộ lên án. “Anh cố ý cho tôi mượn tiền đi đầu tư mảnh đất, công ty sinh hóa kia, thật ra anh thừa biết mảnh đất đó cấm xây dựng, cũng biết công ty thối nát kia có vấn đề! Anh chính là làm tôi mất hết vốn liếng, muốn tôi không còn tiền tự động dâng tặng cổ phần cho anh, có đúng hay không?”

Mặc cho cô ta phát điên, Tề Thiếu Yến chỉ là trầm mặc không nói.

Ba năm trước, từ lần đầu tiên cho cô ta mượn tiền, anh đã mang ý định này, cho vay để cô ta lơ là tài chính, tiêu hao tài lực cô ta, lợi dụng quan hệ cho cô ta đi đầu tư nhà máy nhiệt, sau đó lại kích động mấy đoàn thể bảo vệ môi trường đi kháng nghị, tiếp theo gợi ý cô ta thế chấp cố phần Tề thị đi mua đất cấm, cuối cùng là công ty sinh hóa đầy rẫy vấn đề kia.

Hơn ba năm, anh chuẩn bị kỹ lưỡng từng bước từng bước, dụ cô ta mắc câu, làm cô ta mất hết vốn liếng, hao hết của cải, mục đích là ép cô ta giao ra cổ phần Tề thị trong tay, kể từ đó anh có thể chân chính nắm toàn cục trong tay, không hề bị kẻ khác khống chế nữa.

Đây cũng là nguyên nhân anh muốn Vũ Như cho anh thời gian ba năm, bởi vì chỉ có ở cùng Thi Lệ Nhân ba năm này, anh mới có thể đạt tới đích cuối cùng, hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn Tề thị.

"Anh nói mau!" Cô ta tiếp tục nổi đóa. "Anh là cố ý có đúng hay không?" Thi Lệ Nhân tưởng rằng anh đối tốt với cô ta, chăm sóc cô ta, hóa ra chẳng qua là vì ép cô ta khạc ra cổ phần Tề thị, điều này làm cô ta thất vọng, đau khổ tới cực điểm.

"Bất kể có phải cố ý hay không, cô cũng phải chấp nhận sự thực này." Quá trình không quan trọng, anh chỉ quan tâm kết quả.

"Chẳng lẽ ngay từ đầu anh tiếp cận tôi, cũng chỉ là vì cổ phần Tề thị?" Cô ta vẫn không cam lòng, giãy giụa lần cuối, hi vọng anh không phải đối với mình hoàn toàn vô tình, cho dù chỉ có một điểm thích thôi cũng được.

"Cô cho rằng tôi sẽ dùng chung đàn bà với con heo Tề Thiếu Đình sao?" Hôm nay mục đích đã đạt thành, anh nói chuyện cũng không khách khí nữa. Mặc dù anh không có quan trọng trinh tiết, nhưng anh cực kì ghê tởm với những thứ từng qua tay Tề Thiếu Đình, tất nhiên là trừ tập đoàn Tề thị ra.

Người ta nói đàn bà trở mặt giống như lật sách, không nghĩ tới đàn ông cũng không kém nhiều! Thi Lệ Nhân sững sờ bất động, không nghĩ mình thua triệt để thế này.

"Tôi tuyệt đối sẽ không dâng tặng cổ phần Tề thị cho anh." Phẫn hận tới cực điểm, cô ta quyết không đội trời chung với anh.

"Cô không muốn cũng phải chịu." Anh không có sợ hãi. Bởi vì một khi ngân hàng làm căng, cổ phần Tề thị toàn bộ sẽ phải bán đấu giá, mà anh có thể dễ dàng từ ngân hàng của mình mua cổ phần, chỉ là quá trình sẽ lâu hơn chút mà thôi.

Thi Lệ Nhân hiểu rõ luật pháp, đương nhiên biết mình đang ở chiếu dưới.

"Anh đúng là đồ ngoan độc!" Trong lúc bất chợt, Thi Lệ Nhân nhớ ra câu nói Tề Thiếu Đình từng nhắc nhở mình. Lãnh khốc, hung ác, nham hiểm, không từ thủ đoạn. Lúc ấy nghe Tề Thiếu Đình nhận xét , cô ta nào có để trong lòng, không ngờ có một ngày, chính mình cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là lãnh khốc, không từ thủ đoạn.

"Không ngoan độc sao làm nên đại sự chứ?" Từ nhỏ sinh trưởng trong gia cảnh một đại gia tộc sớm đã dưỡng thành bản tính máu lạnh, vô tình của anh. “Không cần giận dỗi cậy mạnh với tôi, giao dịch này ít nhất có thể giữ lại được công ty của cha cô để lại.”

Cô ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết anh nói đều là sự thật. Giận dỗi chỉ làm cho cô ta hai bàn tay trắng, chỉ cần nhượng lại cổ phần, cô ta vẫn là bà chủ Tân Đô Hội.

"Anh muốn thì cho anh!" Cô ta cắn răng nghiến lợi thỏa hiệp, cũng không quên quẳng lại lời nguyền rủa. "Họ Tề , đừng cho là tôi dễ dàng bỏ qua cho anh, một ngày nào đó tôi sẽ quay lại làm thịt anh!"

Đối với sự uy hiếp của cô ta, anh chỉ là cười nhạt một tiếng, không chút phật lòng. "A Thái, dừng xe." Khi xe theo lệnh dừng ở ven đường, anh hạ lệnh đuổi khách. "Tôi không có thời gian, mời cô tùy tiện." Nếu không phải cô ta sáng nay dọa Vũ Như sợ, thì còn lâu anh mới tiễn cô ta một đoạn đường.

"Hừ!" Thi Lệ Nhân tức giận xuống xe.

Nhìn chằm chằm xe đi mất, trong lòng cô ta chỉ có duy nhất một ý niệm.

Trả thù!

Cô ta tuyệt đối sẽ không cho người đàn ông này đắc ý quá lâu, cô ta nhất định phải cho anh trả giá thê thảm vì chuyện này!
Chương trước Chương tiếp
Loading...