Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 30



*

Sau khi tan học là thời điểm sân tập của Lục Trung náo nhiệt nhất, có những lúc các nam sinh cơm tối cũng không chú ý đi ăn, cả một đám như tổ ong lao đến sân bóng rổ chiếm chỗ. Thỉnh thoảng Hứa Thịnh cũng đi chơi bóng một chút, nhưng vai trò của cậu không chỉ là đi đánh bóng. Vị đại ca này dẫn một đám người đẩy cửa lưới sắt sân bóng, xách chai nước uể oải đi đầu, cả trường không một ai dám cướp khung bóng rổ với cậu.

Hứa Thịnh lộ diện đến sân tập, gập chân ngồi bên cạnh bồn hoa quan sát Trương Phong dùng kỹ thuật ba bước lên rổ vô cùng không chuyên nghiệp ném trượt, một đám người đuổi theo cùng nhau hít hà thở dài hai tiếng.

Mấy người Trương Phong chạy lên chạy xuống trên sân bóng vẫn không cảm thấy mệt.

Hứa Thịnh phóng ánh mắt ra xa, dời khỏi đám người đang ồn ào, rơi xuống con đường cạnh sân bóng rổ. Con đường đối diện dẫn hướng về ký túc xá của nam sinh, một thiếu niên mặc đồng phục đeo cặp sách trên vai, hai tai đều đeo tai nghe, đang đi về hướng trạm xe.

Hứa Thịnh nghĩ thầm, toàn trường có nhiều người cũng mặc đồng phục như vậy, bạn cùng bàn của cậu mặc đồng phục lại có thể nhìn một cái đã khiến người ta nhận ra được.

Âm thanh đọc tiếng Anh trong tai nghe của Thiệu Trạm bị cắt ngang vài giây, ngay sau đó từ tai nghe vang lên tiếng âm báo tin nhắn.

Cậu trượt màn hình điện thoại.

S: Nhìn thấy cậu rồi.

S: Tôi ở sân bóng, quay đầu lại.

Thiệu Trạm dừng bước, bình thường chắc chắn cậu sẽ dùng hành động trực tiếp biểu thị bảy chữ “Cậu thấy tôi sẽ quan tâm sao?”, có điều sau khi trở thành Hứa Thịnh, gánh vác danh hiệu giáo bá, những hồi ức về con người và sự việc đã xảy ra lại bỗng chốc khiến cậu nhớ lại.

Cái tin nhắn kia xuất hiện quá bất ngờ.

Mặc dù Hứa Thịnh không hỏi nhiều, nhưng biết nói sang chuyện khác rất đúng lúc, có lúc Hứa Thịnh còn nhạy cảm hơn so với cậu tưởng, phần nhạy bén này đến từ sự quan sát của người khác, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài tùy ý thể hiện ra kia.

Nhưng mà hai chữ “quay đầu” tựa như có ma lực gì đó, Thiệu Trạm ngẩng mặt nhìn sang.

Mùa hè, ngày dài đêm ngắn. Mặt trời vẫn còn chưa lặn, ánh mặt trời vẫn chói chang.

Ngạc nhiên hơn là Hứa Thịnh không chơi bóng cùng đồng bọn mà ngồi đó nhìn lại.

Trong tay cậu cầm chai nước, vạt áo bị gió thổi bay, bình thường ngồi trong lớp hoa tai không dễ thấy, ánh sáng chiếu xuống khiến cái hoa tai lấp lánh——–thấy Thiệu Trạm quay đầu, Hứa Thịnh cười, vẫy tay về phía cậu.

S: Tuần tới gặp.

Thiệu Trạm nhắc nhở cậu: Tuần sau có kết quả.

S: …

Hứa Thịnh đang định nhắn lại.

Trương Phong ra khỏi cuộc chơi, dùng vạt áo đồng phục lau mồ hôi: “Em gái đối diện kia mới vừa rồi nhìn tao hả?”

Hứa Thịnh hoàn hồn: “Em gái nào?”

“Chẳng phải vừa rồi bảo mày giúp tao nhìn chằm chằm người ta hộ sao?” Trương Phong nôn nóng, “Ở đối diện sân tập đó, tết hai bím tóc đuôi sam, em gái lớp 10 ở ngay cạnh lớp bọn tao, chuyện chung thân đại sự của anh em mà mày không để ý gì hết.”

“Mày theo đuổi nhiều người thế, tao có thể nhớ từng người sao?” Hứa Thịnh không dám nói cậu vừa để ý nhìn bạn cùng bàn, căn bản quên mất chuyện này, “Cú lên rổ kia của mày, tốt nhất là cầu nguyện ông trời để cô nàng không nhìn thấy mày vừa rồi đi.”

Trương Phong nghẹn họng, lại nhận ra vừa rồi phương hướng Hứa Thịnh nhìn theo rõ ràng không đúng lắm, nhìn sang: “Không đúng, vừa rồi mày nhìn gì đấy?”

“…” Hứa Thịnh cầm chai nước nói, “Không nhìn gì sất.”

“Không nhìn gì thì mày…”

Trương Phong nói được một nửa, kéo áo đồng phục xuống cũng nhìn thấy: “Học thần?”

Hứa Thịnh mở nắp chai ngửa cổ uống một ngụm nước, định tổ lái đề tài này đi, nhưng mà Trương Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, dường như nhớ đến cái gì, mặt đầy vẻ nghiêm túc vỗ vai Hứa Thịnh một cái: “Nhắc đến học thần, sự kiện lần trước tao vẫn luôn ngại hỏi mày, sau đó phát hiện ra thật sự không hỏi ra miệng được…”

Hứa Thịnh bị cậu ta vỗ vai sửng sốt một chút.

Giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho cậu biết đây hoàn toàn là hậu quả còn sót lại của việc hoán đổi thân thể liên quan đến việc cậu từng gây náo loạn một trận trước kia.

Đúng như dự đoán, Trương Phong nói: “Chính là chuyện trên Tieba đó, thật ra mày chắc cũng cảm giác được, tao cảm thấy học thần thích mày.”

Những lời này có uy lực không thua gì tiếng sấm ngày hôm qua, nước miếng trong miệng Hứa Thịnh suýt chút nữa phun ra ngoài.

Hứa Thịnh nói tiếp vô cùng khó khăn: “Mày cảm thấy…gì cơ?”

Trương Phong: “Đây còn chưa đủ rõ ràng sao? Học thần không phải người thường xuyên dùng Tieba, vì mày mà viết đoạn văn hơn 500 chữ, đôi mắt giống như hoa đào———-mày đừng có bảo tao cái gì mà bị hack, người khác không biết chứ tao lại rõ quá, xin Mạnh Quốc Vĩ muốn ngồi cùng bàn với mày, lại còn dạy kèm mày học, ý tứ này chưa đủ rõ ràng sao? Còn hôm đánh nhau ở quán net nữa, cuối cùng tao cũng nghĩ thông suốt vì sao cậu ta lại vội vội vàng vàng chạy đến rồi!”

Cậu không phải thế.

Cậu không có như thế.

Nhưng Hứa Thịnh không đủ sức cãi lại.

Sau khi đổi trở về cậu mới cảm nhận rõ ràng được hình tượng xây dựng của Thiệu Trạm bị cậu phá hoại như thế nào.

Phản ứng á khẩu không trả lời được của Hứa Thịnh càng khiến Trương Phong tin tưởng, cậu ta cảm thấy mình thật là thông minh, bí mật lớn nhất của Lục Trung Lâm Giang đã bị cậu khám phá ra: “Được rồi, tao biết có một số chuyện tao không nên vạch trần, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người.”

Hứa Thịnh cắt đứt: “Không phải… Chuyện này có sự khác nhau rất lớn với tưởng tượng của mày.”

Ánh mắt Trương Phong tràn đầy sự chắc chắn: “Tao hiểu hết mà, với tao mày còn sợ gì nữa, tao sẽ không nói ra đâu.”

“…”

Người anh em, mày như vậy tao mới sợ đó.

Cuối cùng Hứa Thịnh thở dài: “Con mẹ nó, mày cút đi chơi bóng đi, lượn nhanh.”

Trương Phong ôm bóng ra sân.

Hứa Thịnh ngồi trên sân bóng rổ một lúc, bầu trời dần chuyển tối, trước khi đi mới mở lại tin nhắn “cuối tuần về nhà” nhìn lại một lần.

Sau đó cậu tiện tay ném chai nước vào thùng rác cách đó không xa, lúc này mới đứng dậy.

“Bộp!”

Một đường parabol được vạch ra, không nghiêng lệch vừa vặn ném vào giữa.

Cách một tháng không về nhà, tiểu khu vẫn như cũ, nhiều cây cối xanh tốt, hai bên đường dẫn vào tiểu khu có trồng hai hàng cây ngô đồng. Tiểu khu này thuộc về khu vực bên cạnh nội thành của thành phố C, không quá ồn ào náo nhiệt, môi trường yên tĩnh.

Hứa Thịnh mở cửa, đèn ở huyền quan* sáng rực rỡ.

*một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.

Lúc cậu về nhà, người phụ nữ cũng vừa mới từ công ty về, trên người mặc âu phục thụ điều* màu đen, đơn giản lại già dặn, mái tóc dài uốn nhẹ, đứng thẳng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại: “Không thành vấn đề Tiết tổng, tối nay tôi sẽ cho người sửa lại báo cáo… Rất xin lỗi, là tôi không cẩn thận, không nên xuất hiện sơ suất này.”

Hứa Thịnh đi qua phòng khách, không nhẹ không nặng cong ngón tay gõ cửa phòng ăn vài cái, coi như là tự thông báo sự tồn tại cho bà.

Hứa Nhã Bình còn nói mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Ban đầu Hứa Thịnh tự rót cho mình ly nước, thấy bà cúp điện thoại thì đẩy ly nước kia tới trước mặt bà, sau đó cả người dựa lên lưng ghế.

Trên bàn là thức ăn gia đình mang về từ tiệm cơm gần đây.

Hứa Nhã Bình nói: “Đột nhiên có công việc phải làm, chưa kịp mua thức ăn nên gọi đồ ăn bên ngoài.”

Người phụ nữ thoạt nhìn là kiểu người công sở điển hình, ngoại hình rất giống Hứa Thịnh, nhất là đôi mắt, chỉ có điều ánh mắt người phụ nữ không sắc bén như con trai. Trừ một chút nếp nhăn nhỏ xíu ở khóe mắt ra, năm tháng gần như không lưu lại chút dấu vết nào trên người bà, cho dù ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đây là một người phụ nữ rất đẹp.

Thoát khỏi trạng thái làm việc bận rộn, gương mặt người phụ nữ đầy vẻ mệt mỏi.

Giọng nói Hứa Nhã Bình mang theo sự chuyên nghiệp do công việc, không hề nhận ra sự máy móc trong lời nói: “Nghe nói hôm qua bọn con thi khảo sát, thi thế nào?”

Hứa Thịnh cũng không thèm để ý, gắp một đũa thức ăn: “Vẫn thế, phát huy bình thường, còn hơn 100 điểm tiến bộ cần cải thiện.”

Người khác thi được 100 điểm là cao, đến cậu lại thành còn 100 điểm cần cải thiện để tiến bộ.

Hứa Nhã Bình: “…”

Hứa Nhã Bình cầm đũa, mãi không nhúc nhích, dường như bà đang nhẫn nhịn, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống, chủ động phá bầu không khí coi như bình thường này: “Có phải con vẫn muốn được———”

“Cạch” một tiếng, bà còn chưa dứt lời, Hứa Thịnh đã đặt đũa xuống.

Bầu không khí tốt đẹp đột nhiên ngừng lại.

Nặng nề đến mức ép người ta không thở nổi.

Hai người đều không nhắc đến từ đó, sợ rằng khi nói ra khỏi miệng cũng giống như nhau.

Trong không khí chật hẹp bức bách người ta này, theo bản năng Hứa Thịnh muốn giơ tay lên cởi khuy áo đồng phục, chợt nhớ ra bây giờ cậu không phải là Thiệu Trạm, cũng không có mặc đồng phục học sinh.

Một lúc lâu sau, Hứa Thịnh đứng dậy, mở miệng nói: “Mẹ, con ăn no rồi, mẹ ăn một mình đi.”

Hứa Nhã Bình không lên tiếng, ngấm ngầm chịu đựng, móng tay gần như đã siết vào trong thịt, Hứa Thịnh về nhà bà đã rất vui, vừa hối hận tính tình bản thân nóng nảy, biến bữa cơm vốn vui vẻ thành như vậy, vừa tức giận vì thái độ học tập của đứa trẻ này: “Con đứng lại, con muốn đi đâu?”

Hứa Nhã Bình cũng đứng lên, hai người đứng đối diện nhau qua bàn ăn: “Mẹ biết con vẫn còn trách mẹ, thậm chí ghét mẹ, ghét mẹ đã can thiệp vào chuyện của con. Nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ, sự hiểu biết của con đối với thế giới này, với xã hội này vẫn chưa hoàn thiện…”

“Con đi loanh quanh, nếu mẹ gọi con trở về chỉ vì muốn nói với con những điều này”, Hứa Thịnh không quan tâm nói, “Chúng ta cũng không cần thiết ăn cùng một bữa cơm, còn nữa, lần sau không cần vòng vo hỏi Mạnh Quốc Vĩ gần đây con làm gì.”

Trạng thái này của cậu so với lần sau khi thi khảo sát xong, không khác gì với thời điểm lần đầu tiên bị Mạnh Quốc Vĩ gọi vào, nhìn qua cái gì cũng không quan tâm, nói ngọt nói nhạt đều không nghe.

Hứa Thịnh nói xong, kéo cửa ra.

Hứa Nhã Bình là bà mẹ đơn thân, bình thường phần lớn thời gian đều bận rộn công việc, trước áp lực sinh sống, rất nhiều chuyện không có cách nào để ý được. Từ khi Hứa Thịnh còn bé, chỉ cần bà về nhà muộn, Hứa Thịnh sẽ đóng đô ở phòng vẽ tư nhân của một nhà dưới tầng một của tiểu khu.

Phòng vẽ không lớn, tổng cộng chỉ có mười mấy học sinh, chủ phòng vẽ là một giáo viên mỹ thuật, Hứa Nhã Bình nhớ lần đầu tiên giáo viên khen “Đứa nhỏ này có thiên phú”, bà đã không quan tâm lắm.

Trong tư tưởng của Hứa Nhã Bình, vẽ vời một chút sao có thể bằng một công việc nghiêm túc?

Cùng lắm thì để giải trí, vẽ vời nghiệp dư vài bức lúc rảnh rỗi sẽ không có ai ngăn cản cậu.

Bà chỉ hi vọng đứa trẻ này thận trọng vững vàng…

Hứa Nhã Bình nhìn chỗ trống đối diện, không biết làm sao thở dài, do mệt mỏi, bà chậm rãi nhắm mắt lại.

Hứa Thịnh nói là đi loanh quanh, thật ra cũng không biết đi đâu, đứng bên đường rồi đi vài vòng, cầm điện thoại muốn xem giờ, sau khi mở khóa trên màn hình điện thoại, có một bức kí họa đập vào mắt.

Bức hình này dường như có viết ngày tháng phía dưới, còn cả chữ ký, là một chữ S*.

*Bính âm chữ Thịnh là shèng, cho nên chữ S bắt nguồn từ đây

Hứa Thịnh cũng không biết đi loanh quanh thế nào mà trở về tiểu khu gần đấy trước khi chuyển nhà.

Tiểu khu dưới tầng vẫn mở phòng vẽ như cũ. Phòng vẽ mở nửa cửa, là một nhóm học sinh mới, Hứa Thịnh đến gần cửa nghe giáo viên giảng giải về tư thế cầm bút cơ bản: “Chúng ta cầm bút, động tác viết chữ của tay không giống nhau, dùng ngón cái và ngón trỏ của chúng ta cầm phần này của bút, bút cầm trong lòng bàn tay, nhấn ngón cái lên phần trục bút… Đúng, tiết này chúng ta chủ yếu học cách cầm bút và kỹ thuật đánh bóng.”

Bên trong phòng vẽ còn một gian phòng ngăn cách, là kiểu phòng mở*, bình thường sẽ có những học sinh vẽ nhiều năm ầm thầm một mình tìm thời gian đến vẽ, không vẽ xong sẽ tự nhốt mình trong gian phòng này, vì vậy phòng ngăn cách này có một cái tên khác gọi là “Phòng nâng cao”.

Một bức phác họa hoặc tranh sơn dầu có thể vẽ trong một tuần đã đạt đến độ tinh tế khiến người xem cảm thấy thỏa mãn.

Hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của những bạn học mới học vẽ kia.

Giống như bạn vẫn còn đang học về khuông nhạc, người ta đã đến phòng diễn tấu rồi.

Giáo viên là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vóc người bà rất nhỏ, mặc váy trắng, tóc dài thẳng, lúc nói chuyện giọng nói nhỏ nhẹ: “Mỗi người được phát một bản vẽ, điểm chính của tiết hôm nay là luyện kĩ thuật đánh bóng cho thật thành thạo.”

Hứa Thịnh đứng ở cửa, không đi vào.

Không ngờ người phụ nữ làm mẫu xong cho học sinh, đứng dậy thu xếp lại giấy vẽ, dán nội dung làm mẫu lên bảng đen, quay đầu lại mới nhìn thấy cậu: “Hứa Thịnh?”

Hứa Thịnh đi vào: “Dì Khang.”

Từ nhỏ Hứa Thịnh đã gọi như vậy, dì Khang cười một tiếng, không nhịn được quan sát cậu thêm mấy lần: “Việc học ở cao trung có bận rộn không? Lâu quá rồi không gặp con.”

Hứa Thịnh: “Tạm được, con tới gần đây….mua ít đồ, tiện đường qua thăm dì một lúc.”

“Đúng lúc quá, Tiểu Khải đang ở bên trong.”

Dì Khang sao có thể không biết “mua ít đồ” chẳng qua chỉ là mượn cớ, ban đầu mẹ con nhà họ Hứa ồn ào như vậy, nhưng bà không có lập trường nói nhiều, chỉ chỉ gian phòng ngăn cách, “Lúc trước nó vẫn còn nhắc tới con nhiều lắm, con đến chắc chắn nó sẽ rất vui.”

Khang Khải là con trai dì Khang, nhỏ hơn Hứa Thịnh mấy tháng, cũng coi như là bạn nối khố cùng lớn lên trong phòng vẽ với cậu.

Khang Khải nghe thấy tiếng “Hứa Thịnh” liền đặt bút xuống đi ra, tướng mạo cậu nhóc đoan chính, vóc người không cao, thấy thật sự là Hứa Thịnh, vội vàng kéo người đến gần phòng ngăn cách: “Mẹ, mẹ cứ tiếp tục lên lớp đi, tranh kia không cần mẹ sửa nữa, để con nhờ Thịnh ca sửa cho.”

“Cậu tiếp đãi tôi như thế”, Hứa Thịnh chọn xong một cây bút chì đã được gọt trong hộp, “Vừa mới đến đã để tôi sửa tranh giúp cậu.”

Khang Khải: “Anh cũng không phải không biết mẹ em, bình thường khá tốt, lúc giận chắc chắn là một cọp cái.”

Ánh mắt Hứa Thịnh rơi vào bức tranh vẽ tượng đầu người trên giá vẽ, để cậu điều chỉnh lại kết cấu hình dáng bộ phận.

“Khó trách mẹ em luôn chê em, bảo em phải học theo anh nhiều thứ”, Khang Khải nhìn giấy vẽ nửa ngày vẫn không nghiên cứu ra được sự sai lệch hình thể bị Hứa Thịnh phát hiện ra, “…Anh là người sao, cấu tạo tay của chúng ta có giống nhau hay không thế?”

Cấu tạo bàn tay của mỗi người có giống nhau không thì không rõ ràng, nhưng ngón tay Hứa Thịnh dài, hình dáng đẹp mắt hơn so với người khác.

Hứa Thịnh nói: “Đừng tự ti, chăm chỉ là có thể tiến bộ được.”

Khang Khải: “Fuck.”

Hứa Thịnh: “Nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa người với người, hóa bi phẫn thành động lực.”

Khang Khải: “Được rồi, anh đừng nói nữa.”

Hứa Thịnh không thể ở lại đây quá lâu, sửa xong kết cấu, nhấn mạnh thêm một chút sáng tối, sau đó thả lỏng tay, bút chì rơi vào khe để bút, “Phần còn lại cậu tự vẽ nốt, tôi ra ngoài rửa tay.”

Trong phòng ngăn cách ngoại trừ Khang Khải vẫn còn một bạn học đang vẽ, từ lúc Hứa Thịnh đi vào vị bạn học kia đã luôn liên tục nhìn sang chỗ bọn họ.

Nguyên nhân không phải do cậu ta.

Khang Khải vừa nói “Cấu tạo tay của chúng ta có giống nhau hay không thế?” được công nhận là họa thần* của phòng vẽ, từ trước đến giờ chỉ có cậu giúp người ta sửa bản vẽ, mặc dù chưa tới thời gian thi nhưng bằng trình độ này của cậu có thể được kéo đi tham gia liên thi nghệ thuật, thành tích thi tùy tiện cũng có thể ổn định trong top 20 toàn thành phố, sự tồn tại của cậu trong phòng vẽ chính là như vậy.

*họa thần: vẽ rất rất giỏi

“Họa thần”, bạn học kia thật sự tò mò, lúc rửa bút mở miệng hỏi, “Cậu ấy là ai thế? Cũng là người của phòng vẽ chúng ta à? Rất lợi hại sao?”

Giọng nói Khang Khải thờ ơ, nhưng lời nói ra khỏi miệng hoàn toàn không như thế: “Nếu tôi là họa thần, vậy người vừa mới ở đây cũng chưa có từ nào có thể hình dung được. Nói như vậy là vì, nếu vị đại ca kia tham gia liên thi, hạng nhất toàn thành phố đoán chừng sẽ đổi người.”*âu phục thụ điều: là kiểu họa tiết kẻ sọc

-

*gian cách (隔间), dễ hình dung là kiểu không gian dạng như buồng ngăn cách trong nhà vệ sinh mà chúng ta hay thấy, hiện đại hơn thì có thể là loại kính trong suốt thế này, hoặc là kiểu không gian ngăn cách bàn làm việc trong văn phòng công sở, tóm lại không phải là một phòng hoàn toàn riêng biệt.

___-
Chương trước Chương tiếp
Loading...