Cậu Không Được Chết

Chương 6: Bệnh Viện Ma Quái



"Hình như phía dưới còn hai tờ giấy." Cậu lấy xấp giấy trong tay Tử Lâm tỉ mỉ xem xét.

Bệnh viện Niên Kha được xây dựng vào năm XX, viện trưởng là Nam Hoài Hưng, năm nay bốn mươi lăm tuổi, ông có hai người con, trong bước đầu xây dựng bệnh viện gặp vài khó khăn trong việc tuyển người, sau năm năm bệnh viện đã được cải thiện và được xem là một bệnh viện lớn nhất ở Tỉnh.

Năm XX, con trai cả của viện trưởng lên kế nhiệm, bệnh viện vẫn hoạt động bình thường, nhưng vài năm sau bệnh viện bắt đầu xuất hiện rất nhiều ca bệnh tử vong ngay khi được đưa vào bệnh viện, hơn hết có vài bệnh nhân đã mất tích khi đang nằm viện, kể cả y tá, bác sĩ và các bảo vệ cũng đều mất tích không rõ nguyên do.

Các cuộc đều tra được diễn ra nhưng cuối cùng phải khép lại khi không có một chút manh mối nào.

Năm XX, bệnh viện bắt đầu có vài tin đồn không hay xuất hiện, sau đó viện trưởng ra mặt bác bỏ tin đồn, dần dần mọi thứ đều bị dằn xuống không còn một chút thông tin.

Năm XX, bệnh viện bỗng nhiên bóc cháy dữ dội, có rất nhiều người không thoát khỏi vụ cháy mà tử vong, trong đó có cả viện trưởng.

Năm XX, bệnh viện được sang lại và được đổi mới, tất cả thông tin liên quan đến bệnh viện củ đều đã bị niêm phong rồi dần dần chìm vào quên lãng.

"Hết rồi sao." Vy ngổn ngang, chỉ có vài dòng vậy à.

"Hết rồi, tờ cuối cùng là một cái sơ đồ của bệnh viện." Cậu lấy ra tấm sơ đồ để ở giữa mọi người.

Rầm!. Rầm!. Rầm!.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Bên ngoài tiếng sấm vẫn không dừng lại, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vài giọt nước màu đỏ tí tách rơi xuống đất.

"Không tốt." Tử Lâm trầm giọng, sau đó không nhiều lời bật người dậy cầm tấm bản đồ còn dưới sàn mà chạy ra khỏi phòng bảo vệ.

Cậu thấy vậy cũng ôm cô bé trong lòng mình lên rồi chạy theo, những người khác cũng nối đuôi nhau.

Cửa chính của bệnh được lắp bằng một cửa kính rất dày, theo thời gian cái cửa đã bị rỉ sét khá nhiều, Tử Lâm cùng hai anh em Cảnh, Sâm phải dùng hết sức mới đẩy được cửa vào.

Lạch cạch, tí tách, tí tách.

Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, những giọt nước đỏ như máu rơi tí tách tạo thành từng vũng nước động, mọi người nhìn màn mưa qua cửa kính một lúc lâu bỗng bầu không khí âm u ập đến, gió lạnh thổi qua từng tấc da, tấc thịt.

"Giờ làm gì đây." Cậu thoáng rùng mình lắp bắp hỏi.

"Không đủ thông tin, chúng ta cần thu thập thông tin, bây giờ chỉ có thể đi sâu vào trong, nhưng một khi vào trong thì không thể đi ra." Tử Lâm giơ tấm sơ đồ trước mặt mọi người.

"Vậy chúng ta có thể đi đến phòng viện trưởng." Thư nhìn sơ đồ dò hỏi.

"Không chắc, trong đây có sáu phòng có thể có thông tin, phải tìm ra hồ sơ bệnh án, thông tin của bệnh viện và bảng tên nhân viên." Cảnh lắc đầu chỉ vào sơ đồ.

"Chúng ta sẽ đi từng nơi, nhưng tôi thắc mắc tại sao mỗi phòng có một kí hiệu khác nhau" Vy chỉ vào một kí hiểu nhỏ trên sơ đồ của mỗi phòng.

"Đây là được vẽ lên, những kí hiệu này cho biết nơi nào có nguy hiểm và nơi nào an toàn." Tuấn từ đầu đến giờ luôn trầm mặt bỗng lên tiếng, cậu chỉ vào bản đồ "Tổng cộng có bốn kí hiệu, cái khiên là hoàn toàn an toàn, vòng đỏ là ảo giác, vòng đen là nguy hiểm, còn hình cung tên chính là trung tâm."

"Sao cậu biết." Vy ngạc nhiên.

"Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi." Tử Lâm mất kiên nhẫn cầm đèn pin dẫn đầu đi vào bóng tối.

Càng đi vào sâu càng thấy được một màu tâm tối, tiếng gió vù vù thổi, tiếng lạch cạnh của những khung cửa sổ đập ra vỗ vào.

Hành lang tối đen không thể thấy được gì chỉ là đôi khi được chút ánh sáng của tia chớp rọi vào, những tiếng bước chân nặng nề.

"Đi thôi." Tử Lâm nắm tay cậu thật chặt bắt đầu từng bước từng bước lên cầu thang.

"Hí hí hí hí."

Mọi người vừa bước chân rời khỏi cầu thang tầng một thì nghe thấy một tiếng cười của trẻ con.

"Không ổn, đi theo tôi." Tử Lâm nhỏ giọng nói.

"Hí hí hí ha ha ha." Tiếng cười vang vọng khắp hành lang, trong tiếng cười mang một cơn gió lạnh thấu xương.

Bịch bịch bịch, tiếng bước chân trong hành lang vắng lặng càng ngày càng gần.

Cạch.

"Vào đây, nhẹ nhàng thôi." Tử Lâm mở ra một cánh cửa cách cầu thang không xa.

"Im lặng."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi dừng lại trước căn phòng, mọi người không dám thở mạnh chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa chỉ sợ lơ là một tí cánh cửa sẽ bị mở ra.

Bịch bịch bịch, tiếng bước chân nặng nề vang lên dần dần đi xa.

"Hô, hô, cuối cùng cũng đi rồi." Cảnh vỗ vỗ lòng ngực.

"Cái đó là gì vậy." Thư hoảng hốt hỏi, từ lúc vô phòng mọi người đều tắt dèn mọi thứ đều lâm vào bóng tối nên cô không thể thấy được bất cứ cái gì.

"Tại sao thứ đó không vào." Vy hỏi ra thắc mắc của mình, thứ đó chỉ đứng trước cửa có nghĩa nó biết trong đây có người nhưng tại sao nó không vào.

"Phòng bệnh ba an toàn." Tử Lâm chiếu đèn vào tấm sơ đồ rồi đứng dậy "Đi tiếp thôi."

Cạch.

Cửa mở ra, mọi người nhẹ nhàng bước chân tiếp tục đi trên hành lang.

Bệnh viện được xây dựng theo cấu trúc không liên tiếp mỗi tầng lầu là một cầu thang cách biệt, hành lang trải dài từ tòa nhà này nối với tòa nhà khác tạo thành một nữa vòng tròn, có năm tầng lầu, một hang máy dành riêng cho bác sĩ, phía sau bệnh viện là một khu vườn có một nhà kho lớn.

"Giờ chúng ta đi đâu." Vy hỏi.

"Chúng ta sẽ đi từ tầng cao nhất từ từ xuống, đầu tiên sẽ đến phòng viện trưởng." Tử Lâm chiếu đèn lên cầu hang.

"Lên thôi." Mọi người tiếp tục lên tầng hai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...