Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người
Chương 19: Khóc thật sự là một công việc rất mệt mỏi
Thường Khoái Khoái khí thế hung hăng đi tới tòa cao ốc Bạch thị, nếu không phải nhóc sợ sẽ hù dọa Mạn Mạn, nhóc đã sớm bay tới rồi.“Tiểu Đệ Đệ, bé tìm ai vậy?” Tiếp tân rất lễ phép hỏi một bé trai đang tức giận như một Tiểu Chính Thái* là nhóc đây(*) : bé con thích ra vẻ người lớn cùng hiếu thắng, nhỏ mọn, khinh thường người khác“Tổng giám đốc các người.” Lạnh lùng nói, biểu hiện trên mặt quả thật có thể đem người khác đông thành gậy băng. Hắn hiện tại rất tức giận, dĩ nhiên sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.“Nhưng là người bạn nhỏ, bé cùng tổng giám đốc có hẹn trước chứ? A dáng dấp của bé cùng tổng giám đốc rất giống nhau nha.” Tiếp tân kêu to. Khiến những nhân viên khác của công ty cũng phải chú ý.“Thật vậy, rất giống tổng giám đốc nha.”“Quả thật chính là cùng một khuôn mẫu.”“Phải chăng chính là con trai của tổng giám đốc.”“Tám phần là chính xác rồi”“Nhưng tôi chưa từng nghe nói việc tổng giám đốc đã kết hôn.”“Chẳng lẽ…”Thường Khoái Khoái thờ ơ lướt nhìn qua bọn họ. Mọi người xung quanh lập tức ngậm miệng lại. Rõ ràng là một đứa trẻ, thế nhưng ánh mắt bé cùng tổng giám đốc lại giống hệt nhau, khiến cho bọn họ sợ hãi.“Các ngươi không có chuyện gì sao? Còn không mau đi làm việc.” Thường Khoái Khoái lạnh lùng nói.Mọi người không dám trì hoãn, lập tức tản ra, bọn họ khẳng định đứa nhỏ này nhất định là con của tổng giám đốc, giọng nói kia quả thật cũng rất giống tổng giám đốc.Thường Khoái Khoái không thèm nhìn bộ dáng còn đang khiếp sợ của chị tiếp tân, trực tiếp đi về hướng của thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.“Ngoan, Mạn Mạn, đừng khóc, anh thật sự không cố ý, em muốn phạt anh thế nào cũng được tùy em, đừng khóc, em khóc lòng anh cũng đau.” Bạch Kiểu Thiên ôm Thường Mạn Mạn nhẹ giọng dỗ cô.Thường Mạn Mạn không để ý tới hắn, tiếp tục khóc.“Ngoan, đừng khóc.” Bạch Kiểu Thiên đã hết cách rồi.“Em muốn khóc, ai kêu anh dám khi dễ em.” Tôi cứ khóc đấy, ai bảo anh dám khi dễ tôi chứ.“Ngoan, anh không khi dễ em nữa, anh hư, được chưa.” Bạch Kiểu Thiên nuông chiều dỗ cô. Ai kêu người hắn yêu lại là cô chứ, nhìn cô khóc, hắn thật không đành lòng.“…”“Nếu không thì buối tối anh sẽ làm món ngon cho em, thế nào?”. Nhược điểm duy nhất của Thường Mạn Mạn chính là thích ăn ngon.“Sẽ ngon hơn Khoái Khoái làm sao?” Có chút động tâm.Bạch Kiểu Thiên tiếp tục dụ dỗ, “Bảo đảm so với Khoái Khoái càng ngon hơn.”“Thật”. Cô không khóc nữa. b Không có biện pháp, ai kêu cô từ trước đến giờ đối với thức ăn ngon luôn không có sức chống cự cơ chứ.“Thật, anh có bao giờ lừa gạt em chưa.” Bạch Kiểu Thiên bảo đảm.“Ừ vậy thì em không khóc nữa, thật ra thì khóc thật là một công việc mệt chết đi được.” Thường Mạn Mạn cảm thán.Đầu Bạch Kiểu Thiên đầy hắc tuyến. Thật không biết nói cái gì cho phải.Thường Khoái Khoái từ trong thang máy ra ngoài, sau liền trực tiếp đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.Triệu Ngôn, Triệu Tình* nhìn, vội vàng ngăn lại hắn(*): Triệu Tình = Triệu Ngôn Hữu, trước đây mình nghĩ sai, mình đã sửa lại rồi, sorry ^^“Người bạn nhỏ, nhóc tìm ai vậy?”Không nói lời nào, Thường Khoái Khoái ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt liếc hai đại nam nhân đang cản trở đường đi của hắn.Ách Hai anh em họ Triệu nhìn cái khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh lùng kia liền ngây dại, ngay cả Khoái Khoái khi nào đã đi qua bọn họ, bọn họ cũng không biết.Thường Khoái Khoái dùng một cước đá văng cửa. Nổi giận gầm lên“Bạch Kiểu Thiên, sao ông dám khi dễ cô gái của tôi.” Thanh âm kia khiến cả tòa cao ốc rung lên.Thường Mạn Mạn thấy được Thường Khoái Khoái, thì nước mắt lại tuôn ra, cô chạy tới trước mặt Khoái Khoái, đầu dựa vào bờ ngực nhỏ của Khoái Khoái, khóc lớn.“Khoái Khoái, hắn khi dễ mẹ.”Bạch Kiểu Thiên đành chịu tội, nhưng cũng rất tức giận, cô dám ở trước mặt con trai, chưa hỏi phải trái mà định tội cho hắn, mặc dù hắn thật có chút lỗi. 1 Nhưng hắn vẫn tức giận, Mạn Mạn thế nhưng lại dám nhào vào lòng của nam nhân khác. Cho dù người nam nhân kia vẫn chưa thể gọi là nam nhân, nhóc vẫn còn là một bé trai, hơn nữa còn là con trai ruột của hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng ghen tỵ, hơn nữa lại có chút phát điên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương