Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 39
Vụ thu hoạch mùa thu là công việc không thể ngừng lại được, sức khoẻ lại không chịu nổi.Tuy Vương Nhất Thành có kiến thức rộng rãi nhưng cũng bị bà ấy làm cho câm nín.Điền Xảo Hoa đau xót trong lòng, khóe miệng khẽ giật giật, sau khi chia cơm trưa cho cả nhà, buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc, tự vì không thể ngơi nghỉ một giây phút nào được, người lớn mỗi người hai cái bánh ngô, trẻ con thì mỗi đứa một cái. Gấp đôi cơm chiều rồi đấy.Đồ ăn trưa nay không tệ, còn có cá mặn hầm cải chua.Mỗi người một miếng cá mặn, công điểm nhiều thì được chia phần ngon, công điểm ít thì chia phần dở hơn xíu, Vương Nhất Thành được chia đuôi cá. Anh cười khổ, nói: “Mệnh con cũng quá khổ rồi, người ta được ăn bụng cá, con lại phải ăn đuôi cá.”Điền Xảo Hoa mặt không đổi sắc: “Anh cả anh hai anh ba con mỗi người đều lấy được 10 công điểm lận đấy.”Vương Nhất Thành “..... Hả?”Điền Xảo Hoa: “Ba chị dâu con mỗi ngày đều được 8 công điểm.”Vương Nhất Thành lập tức đáp lại: “Con thích ăn đuôi cá, bụng cá tốt như vậy nên nhường cho anh trai chị dâu đi, anh trai vất vả thế kia mà, không ăn ngon một chút thì coi sao được?”Cả nhà: “.....”Điền Xảo Hoa mặc kệ anh làm bộ làm tịch, nói: “Chưa cho con ăn đầu cá là tốt lắm rồi đấy.Bà ấy tự mình ăn đầu cá, đây chẳng phải là đã đối tốt với anh lắm rồi hay sao?Vương Nhất Thành ngoan ngoãn: “Mẹ, tới đây, con đổi với mẹ, con ăn đầu cá, mẹ lấy đuôi cá đi, mẹ cũng làm việc vất vả rồi.”Khóe môi Điền Xảo Hoa cong lên: “Không cần, con tự ăn đi.”Vương Nhất Thành: “Không sao, con chỉ ở nhà nghỉ ngơi, cho dù cũng lấy 6 công điểm, nhưng mà không hao phí thể lực. Chúng ta đổi đi mẹ.”Vương Nhất Thành rất kiên quyết đổi bát của mình với Điền Xảo Hoa, nói: “Mẹ, ngày thường con chẳng đàng hoàng, nhưng đạo lý này con vẫn có thể hiểu được. Nếu con bắt đầu làm việc thì không đổi nữa, nhưng giờ con đang được nghỉ ngơi mà? Mẹ cứ ăn đi!”Vương Nhất Sơn thấy thế liền nói: “Mẹ, vậy con....”Không đợi hắn nói xong, Điền Xảo Hoa đã ngắt lời: “Mẹ làm chủ cái nhà này hay là chúng mày? Còn phải đi làm nữa, kêu ăn thì ăn đi. Được rồi, Tiểu Ngũ chưa đi làm việc, chúng ta thay đổi cũng hợp tình hợp lý. Các con ăn của các con đi. Ăn nhanh lên, khó lắm mới có đồ tốt còn không biết ăn cho nhanh, đúng là một đám không có đầu óc mà.”Không phải ngày nào cũng được ăn cá, nếu không phải bây giờ quá mệt thì bà ấy sẽ không bỏ qua đâu.Cả nhà vội ăn cơm, thời buổi này trong bụng mọi người còn không có chút dầu mỡ, càng không có thịt thà, ăn càng nhiều cũng chỉ thấy bụng vẫn rỗng. Mấy đứa trẻ cầm cái bánh ngô lớn lên ăn sạch bách.Bảo Nha ăn xong cơm trưa thì “đỡ” cha về phòng. Vương Nhất Thành vừa vào cửa thì thả Bảo Nha ra, nhìn quanh trái phải trên dưới, xác nhận không có người nhìn bọn họ mới nhỏ giọng nói: “Cha chừa cho con cái đùi gà này.”Bảo Nha: “!!!”Ừng ực! Cô bé thèm đến mức nuốt nước miếng. Cha cô bé thật là giỏi quá đi.Ai da… Bảo Nha vuốt cái bụng nhỏ của mình, cô bé đã ăn no căng bụng rồi.Cô bé nhìn vào phần gà nướng còn sót lại rồi nói: "Bảo Nha không ăn nổi nữa."Vương Nhất Thành cúi đầu nhìn, thấy không còn bao nhiêu, anh nói thẳng: "Vậy để cha gói lại."Bảo Nha gật đầu, trải giường đất ra rồi nằm lên, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cô bé được ăn thịt gà, mà còn ăn đến no bụng nữa chứ! Thật là tuyệt vời quá mà!Lại nói hai cha con nhà này có khả năng ăn uống khá tốt, rõ ràng đã ăn xong bữa trưa rồi mà lại còn quét sạch thêm một con gà, Bảo Nha xoa xoa cái bụng nhỏ, nói: "Cha ơi, chúng ta quên chừa phần cho bà nội rồi."Cô bé ăn xong rồi mới nhớ tới nên có hơi ngượng ngùng xấu hổ.Vương Nhất Thành bình tĩnh gặm nốt chỗ xương gà còn sót lại, dứt khoát nói: "Không chừa!"Ngược lại anh rất thẳng thắn nói: "Bà nội của con không chỉ có mình cha là con, cũng không chỉ có mình con là cháu gái. Con để phần cho bà ấy, bà ấy sẽ nghĩ đến những người khác. Hễ là con để lộ ra thì bà nội con sẽ bắt giao hết đồ ăn để cả nhà cùng ăn, đến lúc đó hai chúng ta chỉ có thể ăn được mấy miếng chứ? Con có thể ăn được mấy miếng? Sao hả? Cha vất vả lắm mới có được một con gà, phải để cho người khác được hời ư? Cha cũng không phải là loại người hiền lành gì cả."Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, nói: "Con là cục cưng của cha, cha không thể bỏ mặc con, nhưng những người khác... Cha dựa vào cái gì chứ?"Tiểu Bảo Nha gật đầu, cô bé nghe hiểu cả, đôi mắt to tròn lấp lánh, cô bé đứng dậy ôm lấy cổ cha mình làm nũng: "Cha ơi, cha thương con nhất mà."Vương Nhất Thành đột nhiên bị ôm, thiếu chút nữa bị hóc xương gà trong cổ họng, anh nhanh chóng đẩy con gái nhỏ ra, ho khan vài tiếng, mắt trợn trắng nói: "Con nói con này, có phải bị ngốc rồi hay không! Không thấy cha đang ăn cái gì ư!? Thật là."Con gái nhỏ của anh sao lại ngốc như vậy chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương