Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 22: Món Quà Bự Nhà Tử Thần



Thì ra nhóc con vừa chạy về đã nhốt mình trong phòng, không phải vì chuyện gì khác, mà vì gấp gáp chuẩn bị quà cho ba ba.

Kim Sân nghe con gái mình nói thế, thì trên mặt lộ ra nụ cười tươi, cả người đều nhu hòa hơn. Anh quá cao, từ góc độ này của anh đã có thể nhìn thấy một bọc vải màu hồng nhóc con đang cầm trên tay để ở sau lưng. Mặc dù không nghĩ ra rốt cuộc đó là quà gì, nhưng con gái không quên chuyện tặng quà vẫn là việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Mặc dù đã thấy một phần, nhưng Kim Sân cũng không lật tẩy. Anh vô thức nở nụ cười, ngồi xuống, giọng cũng khẽ hơn: “Cục cưng tặng quà gì cho ba ba thế?”

Ba ba tử thần cũng không tự ý thức được, xưng hô khi nói chuyện của anh bây giờ đã có khuynh hướng càng ngày càng giống một người cha rồi.

Chúc Chúc phấn khởi giậm chân, mặt nhỏ đầy kích động. Bé vừa nhảy vừa phần khích hét lên: “Ba ba, ba ba, ba nhắm mắt lại đi, ngạc nhiên mà!”

Kim Sân hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt lại. Anh cảm nhận được dường như tay nhóc con ôm lấy cổ anh, sau đó sột sột soạt soạt không biết đang làm gì. Hình như trên lưng anh có cái gì đó, nhưng anh thật sự đoán không ra đó là cái gì…

Nhóc con ôm cổ anh, vẫn lo lắng nói lầm bầm: “Ba ba ngoan, ba không được mở mắt nhìn lén đó. Con nói ba mở mắt, ba mới được mở nha…”

Động tác của nhóc con rất chậm. Kim Sân ngồi xổm trên mặt đất, đôi chân dài rõ ràng là không thích ứng. Nhưng anh không hề mất kiên nhẫn, chỉ nói: “Ba không mở mắt nha.” Còn học giọng điệu của Chúc Chúc, ở cuối câu còn thêm một chữ “Nha” rất trẻ con.

Cũng may, nhóc con nhanh chóng nói ba ba mở mắt ra. Bé giống như đã hoàn thành một chuyện rất lớn, bi bô nói: “Ba ba, bây giờ ba có thể mở mắt rồi!”

Kim Sân mở mắt, liền thấy nhóc con đang vui vẻ khoa tay múa chân. Anh cúi đầu xuống, trên áo sơ mi trắng của anh có hai cái dây màu hồng.

Anh đứng dậy, đồ trên lưng rơi xuống, cái dây màu hồng hơi siết lại. Kim Sân quay đầu, xuyên qua phòng nhóc con nhìn thấy hình ảnh của mình trong tấm gương to…

Áo choàng màu hồng? Mặc dù nhìn qua đã biết là một tấm ga giường, dùng hai sợi dây cột trên cổ anh, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái là một chiếc áo choàng.

Kim Sân ngước mắt, lúc này mới chú ý tấm ga của nhóc con đã bị cắt tùm la tùm lum, lộ ra cả miếng lót màu trắng bên trong. Không cần nói anh cũng biết, cái thứ đang khoác lên người mình được cắt từ tấm ga giường này.

Kim Sân hơi mù mờ, làm cái gì vậy?

Chúc Chúc vỗ tay nhỏ, chạy quanh ba ba, đắc ý thưởng thức một lần. Cuối cùng bé còn bắt chéo tay nhỏ sau lưng, hết sức khoa trương nói: “Thật là quá đẹp! Bây giờ ba ba là đại anh hùng!”

Chúc Chúc thế này, quả thực rất giống bạn nhỏ dẫn chương trình trong ngày quốc tế thiếu nhi, đọc tiếng phổ thông rất giàu tình cảm.

Kim Sân mới nghe đã thấy buồn cười rồi. Chỉ là, anh cũng không biết tại sao Chu Chúc lại có chấp nhất với đại anh hùng như thế.

Kim Sân không hề biết quan hệ giữa hai bạn nhỏ Chu Chúc và Hồ Thừa Khiếu tốt như thế nào, bọn chúng là bạn bè tốt nhất của nhau trong nhà trẻ. Nhưng trên thực tế, nội dung để các bé có thể nói chuyện với nhau không nhiều, dù sao hai bạn nhỏ này cũng không giống những trẻ bình thường khác.

Thế nhưng khi bọn chúng nói chuyện sẽ xuất hiện một điểm rất giống nhau, đó chính là chuyện của ba ba!

Mặc dù Hồ Thừa Khiếu có cha mẹ, nhưng trên thực tế cậu tiếp xúc với ba ba nhiều hơn. Em gái Chúc Chúc không có mẹ, cậu cũng sợ nói đến mẹ sẽ khiến em gái Chúc Chúc buồn, cho nên mới chủ yếu nói về ba ba.

Mà bạn nhỏ Chúc Chúc lại thuần chất cuồng ba ba. Phần lớn thời gian bé đều ở cùng ba ba, nên những lúc nói chuyện với Hồ Thừa Khiếu ở trường, gần như há miệng ngậm miệng đều là ba ba.

Cho nên hai đứa nhóc trao đổi rất nhiều chuyện về ba ba.

Chúc Chúc nghe nhiều nhất là chuyện về ba ba đại anh hùng của Hồ Thừa Khiếu. Hồ Thừa Khiếu lại quá thổi phồng sự tích anh hùng của ba ba mình.

—— “Ba anh là thần, vị thần rất lợi hại. Ông ấy bắt người xấu, người xấu đều sợ ông ấy.”

“Rất nhiều người thích ba ba anh, bọn họ gọi điện thoại cho ông ấy suốt.”

Có một lần nhà trẻ chiếu phim, trong phim có một đại anh hùng mặc chiếc chăn lớn bay lên, Hồ Thừa Khiếu liền nói với Chúc Chúc ——

“Cái này gọi là áo choàng, có một lần ba anh đã mặc cái áo choàng đại anh hùng này, sau đó ôm anh bay lên.”

Tiểu Chúc Chúc thì nghĩ, ba ba cậu có, ba bé cũng phải có. Bằng không ba ba khác đều có, mà ba bé không có, vậy ba ba khác nhất định sẽ không chơi cùng ba ba bé.

Trong suy nghĩ của Tiểu Chúc Chúc, những đứa trẻ con đều phải đi học nhà trẻ, còn nhóm ba ba của những bạn nhỏ ấy đều phải đi làm. Trong đầu bé, đi học thì tất cả các bạn nhỏ đều ngồi trong một phòng, vậy đi làm thì tất cả ba ba cũng sẽ ngồi trong một phòng. Sau đó thầy cô sẽ đến nói chuyện với nhóm ba ba…

Nhóm ba ba nhất định cũng giống bọn trẻ các bé, ai với ai là bạn tốt, ai với ai không phải bạn. Mọi người sẽ cùng ăn cơm trưa, cùng ngủ trưa…

Nhưng Chúc Chúc phát hiện ra, ba ba không giống trước nữa. Trước đây ba ba sẽ có bạn tới nhà chơi, nhưng bây giờ ba ba không hề có người bạn tốt nào.

Có phải những ba ba khác vì nguyên nhân này mới không chơi với ba ba bé?

Tuy Chúc Chúc còn nhỏ, nhưng bé biết quan sát. Những ba ba của các bạn nhỏ khác trong trường thường xuyên nói chuyện với nhau, cùng đi đón bạn nhỏ. Nhưng mà ba ba bé, chưa từng có ba ba khác nói chuyện với ba ba bé.

Chúc Chúc càng nghĩ càng thấy buồn, nghĩ lại Hồ Thừa Khiếu còn nói ba ba bé không phải ba ba tốt nữa. Như vậy, lúc ba ba Hồ Thừa Khiếu về sẽ nói với anh Hồ Thừa Khiếu rằng, ba ba bé không phải tốt ba ba tốt, không phải ba ba đại anh hùng!

Điều này giống như có vài bạn nhỏ nói với bạn nhỏ khác rằng bạn ấy không phải đứa trẻ ngoan vậy.

Mặc dù Chúc Chúc không biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn lo lắng trong lòng. Mỗi ngày tan học bé đều nhìn thấy ba ba khác có bạn bè đến cùng rất vui, đi cùng rất vui, cười cười nói nói. Mà ba ba bé chỉ đến một mình, còn không cười nữa.

Cái đầu nhỏ của Chúc Chúc càng nghĩ càng khẳng định là vì ba ba khác đều mặc áo choàng đại anh hùng, nhưng ba ba bé không mặc. Cho nên ba ba khác không muốn chơi cùng ba ba bé.

Trong đầu bạn nhỏ Chúc Chúc liền xuất hiện cảnh ba của bé bị ba ba khác ức hiếp. Nhóm ba ba khác cùng ăn cơm, mà không cho ba ba bé đi theo.

Nhóm ba ba khác nắm tay nhau cùng chơi đu dây, ba ba bé chỉ lẻ loi trơ trọi chơi đu dây một mình. Ba ba bé muốn qua chơi cùng bọn họ, nhưng sờ lên quần áo màu đen không giống những người khác của mình, lại không dám đi qua.

Nhóm ba ba khác cùng ăn một gói kẹo cầu vồng, bạn một viên tôi một viên, còn ba ba bé chỉ biết đứng nhìn. Ba ba bé cũng rất muốn ăn nên đi tới, lúc này ba ba khác nhất định sẽ nói ——

“Đừng chơi với anh ta, anh ta đâu phải ba ba đại anh hùng! Nếu chúng ta chơi với anh ta, chúng ta cũng không phải ba ba đại anh hùng! Cho nên anh đi ra đi!”

Bé không muốn ba ba bị ba ba khác ức hiếp, cho nên Chúc Chúc vẫn luôn muốn làm áo choàng đại anh hùng cho ba ba.

Giờ phút này, ba ba “đáng thương” khoác ga giường đang không thể lý giải, đây là quà kiểu gì vậy?

Nhóc con sợ anh bị lạnh? Cho nên đặc biệt lấy ga giường để anh khoác lên sưởi ấm.

Kim Sân cúi đầu xuống, thì thấy con gái bé bỏng nhà mình đang vui vẻ chạy vòng xung quanh anh, cản cũng cản không được. Vẻ mặt bé đều là phấn khích, cười lộ ra cả hàm răng nhỏ trắng tinh: “Ba ba, sau này ba sẽ là ba ba đại anh hùng thật sự!”

Kim Sân: “…” Con gái của anh đại khái là bị trúng độc của thằng con trai ngốc tự kỷ nhà tử thần số kia rồi, bằng không sao mở miệng ngậm miệng đều là đại anh hùng chứ?

Chẳng qua tự kỷ chính là con trai nhà khác, cục cưng nhà mình thì là ngây thơ hồn nhiên,

Cho nên, Kim Sân liền khoác luôn cái áo choàng màu hồng, không cởi ra nữa. Bàn tay to xoa đầu nhóc con, nói dối với khuôn mặt không cảm xúc: “Ba ba đương nhiên là đại anh hùng, con là con gái của đại anh hùng. Bây giờ đã thấy vui chưa?”

Trong suy nghĩ của ba ba tử thần, bạn nhỏ hoàn mỹ Chúc Chúc đang thể hiện tâm tình khoe khoang của trẻ con loài người. Kiểu người khác có, bé sẽ nhìn mà thèm. Ba ba nhà khác là đại anh hùng, bé cũng phải có.

Trẻ con loài người đều có tâm tình như vậy.

Ba ba tử thần cũng không cảm thấy mất hứng, ngược lại còn tận lực làm cho Chúc Chúc càng có được nhiều hơn so với những bạn nhỏ khác.

Ba ba tử thần nhìn nhóc tỳ, tình cha trong lòng có thể nói là đại phát. Con gái của anh phải có nhiều thứ hơn so với những đứa trẻ khác!

Tiểu Chúc Chúc rất vui, nhảy cẫng lên vỗ tay. Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với ba ba: “Về sau ba ba của con cũng là ba ba đại anh hùng —— “

Có điều, Chúc Chúc vẫn nhớ chuyện quan trọng, thế là nghiêm túc dặn dò: “Ba ba, lúc ba ở cùng ba ba khác, nhất định phải để bọn họ thấy áo choàng của ba ba nha, đây chính là áo của đại anh hùng đó. Bọn họ thấy áo này sẽ chơi chung với ba ba, dẫn ba đi chơi đu dây, chơi trượt thang, còn chia sẻ đồ ăn vặt cho ba ba nữa…”

Chúc Chúc đếm đầu ngón tay, đếm sẽ làm ba ba thấy vui. Âm sữa hết sức vui mừng, bé nói không ngừng.

Hình ảnh này đúng là cho tử thần mở rộng kiến thức. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh một đám người già cùng chơi đu dây là đã thấy quá khủng bố rồi.

Ba ba tử thần vội vàng ném hình ảnh lôi nhân này ra khỏi đầu, nhìn nhóc con đang mặc sức tưởng tượng mình sẽ kiếm thật nhiều bạn tốt cho ba ba trước mắt này, ánh mắt anh cũng mềm lại: “Con cho ba ba mặc cái áo này… Là hy vọng ba ba có thêm bạn sao?”

Chúc Chúc nhìn về phía ba ba, dạ một tiếng, vành mắt đỏ lên nói: “Như thế bọn họ sẽ không nói ba ba là người xấu nữa ạ…”

Kim Sân vốn cho rằng Chúc Chúc cố chấp muốn anh làm một đại anh hùng là vì những bạn nhỏ đều có ba ba đại anh hùng, mà bé không có, cho nên bé muốn.

Thì ra không phải như vậy, trái tim bé nhỏ của bé chưa thể lý giải kiểu sống của người lớn. Bé nhìn mọi thứ với đôi mắt trẻ thơ của bé, bé cho rằng ba ba chỉ có một mình.

Con gái bé bỏng của anh có thể nhìn ra anh luôn một mình, không có ai làm bạn.

Con gái cưng của anh cho rằng, bởi vì ba ba khác là đại anh hùng mà anh lại không phải, cho nên bé mới cố gắng để anh cũng là đại anh hùng.

Kim Sân bỗng nhiên ôm lấy nhóc con, sau đó bị tay nhỏ của bé xoa đầu, con gái cưng thận trọng nói: “Ba ba yên tâm đi, áo này rất đẹp, ba ba khác nhất định rất muốn làm bạn với ba…”

Lần đầu tiên tử thần đại nhân có cảm giác thế này, là rất lâu trước kia rồi. Lúc anh mới được cứu ra từ phòng thí nghiệm, toàn bộ thế giới của anh đều là màu xám, anh được đặt nhẹ nhàng vào trong nước ấm. Trong những tháng năm dài đằng đẵng đó, lần đầu tiên anh mới cảm nhận được sự ấm áp.

Mà giờ phút này, dường như anh lại được nằm vào dòng nước ấm kia.

Nhóc con hoàn toàn không biết mình đã làm được gì, vẫn líu lo nói không ngừng: “Đến lúc đó ba ba sẽ không phải chơi một mình nữa.”

Kim Sân: “…” Thật ra là anh không muốn chơi cùng những người khác.

Nhưng giờ phút này, anh chỉ xoa đầu con gái, nói: “Có rất nhiều người muốn làm bạn với ba ba.”

Từ đầu tới cuối bóng đen bên cạnh chỉ làm tường nền. Nó cảm thấy may mà mình không biết nói. Nếu mà mình biết nói, có thể sẽ gặp chuyện không may mất ——

Tiên sinh, ngài còn dám nói. Có ai lại muốn làm bạn với tử thần chứ, chê mạng mình dài ư?

May mà bạn nhỏ Chúc Chúc không biết điều này, bé chỉ vui vẻ ôm lấy ba ba. Tay nhỏ ôm lấy mặt ba ba, giống như người lớn nhà khác ôm mặt bạn nhỏ vậy, nghiêm túc nói ——

“Vậy thì, ba ba nhất định phải làm bạn tốt với họ nhé. Có bạn thì lúc chơi đùa sẽ rất vui, ba ba suốt ngày không vui thôi.”

Mặc dù Ba ba tử thần ngồi xổm, nhưng Tiểu Chúc Chúc quá thấp. Bé sờ đầu ba ba còn phải nhón chân lên, rất mỏi.

Thế là ba ba tử thần bế Tiểu Chúc Chúc lên, đặt trên cái kệ bên cạnh. Chúc Chúc liền cao bằng ba ba rồi.

Tiểu Chúc Chúc phấn khích xoa đầu ba ba, như thế này xoa đầu rất tiện. Chúc Chúc nói rất nhiều. Bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng nhiều, thì cũng bắt đầu hiểu rất nhiều chuyện. Kiểu như lúc ba ba khác tới đón bạn nhỏ đều sẽ rất vui, nhưng ba của bé lúc nào cũng không vui.

Chúc Chúc chưa từng cảm thấy vấn đề là ở mình. Bé là một cô bé rất ngoan mà, tất cả mọi người đều thích bé lắm!

Trên cơ bản, những người lớn gặp bé đều sẽ khen bé đáng yêu.

Bé đáng yêu như thế, mà ba ba vẫn không thích cười. Vậy nhất định là vì ba chỉ có một mình, không có ai chơi với ba hết.

Tiểu Chúc Chúc vươn đôi tay mềm ôm lấy mặt tử thần, giống như bình thường hay ôm con vịt đồ chơi. Bé nói vô cùng nghiêm túc: “Cho nên, chờ ba ba có bạn tốt, mỗi ngày đều sẽ vui vẻ giống con nha.”

Kim Sân hơi sửng sốt. Anh luôn cho rằng Chúc Chúc vẫn là con nít, không ngờ bé mới bây lớn đã biết mỗi ngày anh đều không vui.

Kim Sân nhịn không được mà hất Tiểu Chúc Chúc lên, giống những phụ huynh nhà khác chơi với con mình. Anh hất lên lại tiếp được, nói: “Bây giờ ba ba rất vui.”

Chúc Chúc chơi vui muốn hỏng rồi: “Ba ba, lần nữa đi, con muốn chơi tiếp!”

Thế là Kim Sân lại hất bé lên, nhóc con không ngừng cười khanh khách.

Kim Sân cũng vô thức nở nụ cười.

Thì ra, đây chính là cảm giác nuôi con của nhận loại, khao khát muốn mang những điều tốt đẹp nhất thế giới cho bé, để bé mãi luôn vui vẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...