Chân Mây Cuối Trời

Chương 10



Ánh nắng ban mai của một buổi sáng đầu tuần ngọt ngào rũ xuống từ bầu trời xanh, khẽ chen chút nhau để chiếu sáng qua khe cửa kính đóng hờ, rồi lại nhẹ nhàng luồn lách sang lớp rèm cửa trắng mỏng phủ kín, chúng tạo thành tia, chiếu thẳng vào cả cơ thể của cô thiếu nữ nhỏ bé với nước da trắng ngần được phủ bởi chiếc đầm ngủ trắng tinh khôi, cô đang nằm nghiêng người ngủ say. Ánh nắng khiến chiếc áo ngủ mỏng trở nên trong suốt hơn, lộ rõ dáng người thiếu nữ mỏng manh nhưng tràn trề sức sống.

Tuệ Lâm bỗng thức giấc, không phải vì những tia nắng ban mai kia, nhưng vì tiếng đổ chuông của điện thoại. Tuệ Lâm là một con sâu ngủ, cô xem việc ngủ là niềm đam mê. Cô có thể ngủ hơn nữa ngày nếu không ai đánh thức, và khi phải thức dậy thì lại tiêu tốn hơn một tiếng để "lết" ra khỏi giường, với kiểu cài đặt đồng hồ báo thức đến cả chục thời gian khác nhau. Thế nhưng, Tuệ Lâm nhất định sẽ tỉnh khi tên danh bạ "ANH" gọi đến.

Cô lăn qua lăn lại, mắt vẫn nhắm khi tay thì quơ quào tìm điện thoại theo tiếng reo của nó. Đến khi tay cô đã chạm được chiếc điện thoại, trong lúc miệng thì làu bàu vì ai lại gọi sớm hơn cả đồng hồ báo thức thế này, cô chậm chạp ráng nhướng đôi mắt đang dính chặt ra, lúc này bỗng nhiên cô không còn là mèo ngủ nữa khi thấy chữ "ANH".

"Alo!" Đầu dây bên kia lên tiếng trước.

"Em nghe!" Tuệ Lâm ân cần trả lời.

"Xin lỗi vì phá vỡ niềm hạnh phúc của em, nhưng anh phải báo em sớm là hôm nay anh bận việc không qua đón em đi học chung được, em đi với chú Chảy nhé." Trường Hy nói với giọng vừa đủ nhanh nhưng rõ ràng.

"Ơ! Sao thế?" Tuệ Lâm như đang ngơ ra.

" Ừ! Em tự đi học đi, và chiều dặn chú Chảy đón luôn nha. Anh cũng bận."

"..."

"Em tỉnh chưa vậy? Hôm nay em tự đi học và tự đi về, ok? Anh không đi chung được, ok Tuệ Lâm??" Trường Hy nhấn mạnh lần nữa vì thấy Tuệ Lâm cứ ngơ ra.

"Ok!" Cô chỉ vừa đáp đúng một chữ thì đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Tuệ Lâm vẫn còn ngơ ra khi buông điện thoại xuống. Biểu hiện đó của cô không phải vì buồn ngủ nữa, nhưng cô đã thật sự "tỉnh". Cô "tỉnh" vì cả đêm hôm qua cô phải thức để làm một thứ cho anh, chỉ để bây giờ anh gọi một cách gấp gáp và nói gỏn lọn như vậy. Nếu là ngày bình thường thì cô có thể chấp nhận được, nhưng hôm nay là kỷ niệm cô và anh quen nhau một tháng. Chẳng lẽ anh không nhớ gì sao? Anh vô tâm đến thế à? Cô còn chưa kịp nói thêm chữ thứ hai thì điện thoại đã "tút tút" rồi. So với những gì cô tưởng tượng và mong đợi đêm hôm qua thì mọi thứ hôm nay bắt đầu một cách hụt hẫng. Phải chi khi nãy cô không thèm nghe điện thoại, để bây giờ muốn ngủ tiếp cũng chẳng được.

Tuệ Lâm tiếp tục đặt lưng xuống giường và suy nghĩ. Cô thắc mắc anh bận việc gì mà lại sớm như vậy? Rồi anh có đi học không mà sao đến chiều vẫn bận? Anh có nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm của hai đứa không? Hôm nay anh có định gặp cô một chút nào không? Cô đặt ra những suy nghĩ càng làm mình bế tắt trong sự giải đáp, cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên. Cô chuẩn bị đến trường với một tâm trạng vô cùng ấm ức.

Vào đến trường Tuệ Lâm lập tức tâm sự với cô bạn thân Khả Ái, cô trút hết những bực dọc mà cô nín chịu từ sáng sớm.

"Chắc là anh ấy có việc gì quan trọng thật." Khả Ái cứu vãn tình hình.

"Việc gì thì việc, nhưng mà cũng phải nhớ chứ. Người gì mà vô tâm thế?" Tuệ Lâm vẫn còn càu nhàu.

"Đôi khi con trai vô tâm vậy đó! Khó trách lắm. Mà chắc chút nữa anh ấy qua kiếm cậu ngay thôi, đừng lo. Cậu cũng im lặng để anh lo xong việc rồi anh sẽ liên lạc với cậu."

Tuệ Lâm thấy cô bạn nói cũng có lý nên cô không cằn nhằn nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức.

Tuệ Lâm là cô gái sống theo cảm xúc nhiều hơn, cô luôn để nó mách bảo những hành động của mình, và cô là người rất thiếu kiên nhẫn. Cô không thể nào cứ im lặng mà chờ đợi như thế được, cô quyết định nhắn tin cho Trường Hy để giải toả nỗi lòng:

"Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Tuệ Lâm chờ mãi nhưng vẫn chẳng thấy sự hồi âm của Trường Hy. Cô nàng cảm thấy rất căm phẫn trong lòng về thái độ đột ngột này của anh. Cô quyết định không thèm đếm xỉa tới anh nữa. Thế nhưng, thỉnh thoảng cô lại nhìn vào điện thoại để chờ đợi điều gì đó xuất hiện. Càng chờ đợi cô càng thất vọng nhiều hơn, khi giờ ăn trưa cũng chẳng thấy anh ở phòng ăn, liên lạc với anh thì điện thoại tắt máy. Và rồi giờ tan trường cũng đã đến, nhưng vẫn chưa thấy tung tích của anh. Cô qua lớp của anh và hỏi những người bạn bên đó thì họ nói anh đã về ngay khi chuông reo.

Cả ngày phải chứng kiến những điều bất thường của anh, Tuệ Lâm không thể nào loại bỏ được những nghi ngờ tiêu cực trong tâm trí. Cô đang trên đường từ sân trường tiến ra cổng, Khả Ái từ sau chạy lại khi thấy Tuệ Lâm.

"Sao mặt mày bí xị vậy?" Khả Ái vòng tay vào tay Tuệ Lâm và cùng đi.

"Cả ngày vẫn không trả lời gì hết. Biến đâu mất rồi." Tuệ Lâm vừa đi vừa nói với giọng bèo nhèo khi nhìn xuống đất.

"Thôi đừng buồn. Mặc kệ anh ấy đi, khi xong việc thì tự khắc liên lạc lại thôi mà."

"Không thích!"

"Không thích thì biết sao giờ. Cũng phải đợi thôi. Mà con trai phiền ghê, hơi đâu mà quan tâm."

"Hả? Chuyện gì vậy?" Tuệ Lâm lấy làm lạ khi hôm nay Khả Ái có những câu cảm thán như vậy.

"Cũng đâu có gì! Chỉ là hôm nay không còn thấy phong thư đỏ trong tủ nữa thôi."

"Ủa?.... Ủa vậy hả?" Tuệ Lâm như chợt nhớ ra điều gì.

"Ừ! Chắc bỏ cuộc rồi! Mà thôi kệ. Còn nhiều chuyện khác đáng quan tâm hơn. Cậu cũng vậy đó. Kiếm chuyện khác làm đi cho đừng nghĩ đến anh Hy nữa."

"Chú Chảy đến rồi, tớ về trước đây." Cô vừa đi vừa vẫy tay ra sau với cô bạn.

Về đến nhà với vẻ ủ rũ, Tuệ Lâm lên phòng riêng của mình, cô ngâm mình trong bồn tắm cho tâm trí được thư giãn, sau một ngày học mệt mỏi cùng những suy nghĩ vẩn vơ. Sau đó, cô lên giường trong bộ đầm ngủ sát cánh, vải cotton màu trắng, dài đến gối, cô đánh một giấc đến bảy giờ tối mà quên cả ăn. Cô còn định sẽ ngủ luôn đến sáng, nhưng cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lập tức bật dậy nghe cuộc gọi đến của chị Phương Nhu. Tuệ Lâm thấy chị gọi thật đúng lúc. Cũng đã lâu cô và chị Phương Nhu không tâm sự với nhau. Chị ấy thì càng lúc càng bận rộn cho việc học, còn cô thì có cô bạn thân Khả Ái gặp nhau mỗi ngày, nên những lúc cần trút bầu tâm sự, Khả Ái luôn bên cạnh cô. Vả lại, từ hôm phát hiện Chí Toàn bên nhà chị, cô cảm thấy có chút buồn vì nghĩ chị đã quên cô em gái nhỏ này. Hôm nay chị gọi đúng lúc khi cô đang đầy tâm sự như thế này mà một mình Khả Ái thì không đủ cho cô. Thật sự Tuệ Lâm cũng thấy nhớ chị khi đã lâu không tâm sự với chị, không nghe những lời khuyên nhủ chính chắn hơn của chị.

"Alo chị!" Tuệ Lâm lên tiếng trước.

"Ừ! Chị đây! Em đang làm gì? Qua chị chơi đi." Phương Nhu nhỏ nhẹ nói.

"Ok liền. Mười phút nữa em có mặt. Mở cửa sẵn đi." Nói rồi Tuệ Lâm cúp máy và thay một bộ đồ thoải mái để qua nhà Phương Nhu.

Đúng mười phút sau, Tuệ Lâm có mặt ở nhà Phương Nhu và thấy chị đã mở sẵn cửa đứng chờ. Hai chị em lên phòng riêng của Phương Nhu để tâm tình với nhau.

"Dạo này gặp chị còn khó hơn gặp minh tinh nữa." Tuệ Lâm trách móc.

"Cô cũng có bạn rồi, đâu còn kiếm tôi nữa." Phương Nhu chỉ nói đùa, vì cô biết Tuệ Lâm sẽ không bao giờ quên mình.

"Có đâu! Sợ phiền chị học thôi. Với dạo này cũng không có gì lận đận xảy ra với em."

"Vậy là tốt rồi."

"Hôm nay thì có đó." Tuệ Lâm yểu xìu nói.

"Sao? Chuyện gì?"

"Hôm nay là đúng một tháng em và anh Hy quen nhau, vậy mà anh chẳng nhớ nhung gì hết. Từ sáng sớm đã gọi nói em đi học một mình, rồi không liên lạc với em tới bây giờ luôn. Em thấy có gì đó lạ lắm. Lúc trước, cho dù bận cỡ nào cũng nhắn tin cho em, còn bây giờ thì vậy đó. Mới có một tháng mà đã thay đổi rồi!..." Tuệ Lâm không ngừng kể lể và trách tội Trường Hy.

"Chèn ơi! Cô tiểu thư của tôi ơi! Cô làm tôi tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Con trai không giống với con gái của mình đâu em. Vốn dĩ hai chữ 'trai' và 'gái' cũng đã viết khác nhau rồi, cho nên có nhiều điều khác biệt lắm. Mình thì rất tỉ mỉ và để ý đến từng chi tiết nhỏ, nhưng con trai đâu có như vậy. Một tháng yêu nhau à? Có lẽ đợi đến một năm thì hoạ may cậu ấy mới nhớ. Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ấy thay đổi hay gì với em hết. Em quan tâm theo cách của em còn cậu ấy quan tâm theo cách của cậu ấy. Đôi khi những điều cậu ấy để ý đến em không ngờ được nữa."

"Nhưng mà...." Tuệ Lâm thấy những điều Phương Nhu nói cũng có lý, nhưng cô vẫn còn muốn chống chế cho sự khó chịu của mình.

"Nhưng gì? Với lại cái tính của em không có sự kiên nhẫn chờ đợi gì hết. Cứ chờ đợi xem khi cậu ấy xong việc rồi nói chuyện với cậu ấy cũng chưa muộn mà. Nhà cậu ấy có xa em đâu, nếu thay đổi thì em qua cào nhà cũng không khó." Nói rồi Phương Nhu cười lớn. "Yên tâm đi, chị tin Trường Hy không làm gì sai đâu." Phương Nhu trấn an Tuệ Lâm.

"Thật không? Chị nói vậy thì em sẽ đợi xem sao. Em cho anh ấy hết tối hôm nay, sáng mai mà còn không liên lạc với em thì đừng trách em."

"Ghê quá! Đừng trách em là em làm gì người ta?" Phương Nhu chọc ghẹo cô em.

"Ừm thì...để em suy nghĩ đã..." Tuệ Lâm vừa nói xong thì tiếng điện thoại của cô reo báo có tin nhắn.

"HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ VẬY EM? ANH MỆT QUÁ! ANH NGỦ TRƯỚC ĐÂY, NGÀY MAI GẶP NHAU NHÉ! EM NGỦ NGON!"

"Đáng ghét." Tuệ Lâm bực mình đặt mạnh điện thoại xuống giường.

"Lại nữa! Hồi nãy đã nói rồi mà. Người ta cũng đã nói mai gặp nhau rồi. Thôi em về nghỉ ngơi đi, chị cũng phải học tiếp đây."

Tuệ Lâm đi bộ về nhà với tâm trạng bực dọc. Cô không còn kiểu khó chịu như khi Trường Hy không thèm nói một lời nào, nhưng cô buồn bực vì món quà cô chuẩn bị cho anh bây giờ cũng không được tặng. Cô ghét kiểu nhắn tin không để người khác có cơ hội trả lời của anh. Tuy giận anh nhưng cô vẫn đang suy nghĩ đến việc sẽ đem quà sang tận nhà anh, cho dù anh nhớ hay không thì thành quả của cả đêm chuẩn bị không thể bỏ đi vô nghĩa như vậy.

Về đến nhà, Tuệ Lâm cảm thấy dạ dày đang kêu đói, cô vào bếp lục lọi thức ăn của buổi chiều hôm nay. Cô ăn cho có để lót dạ chứ tâm trạng chẳng thấy ngon lành gì. Cô quyết định khi nào ăn xong sẽ lên lấy quà đem sang nhà anh.

Lúc này chỉ mới hơn tám giờ tối. Sau khi Tuệ Lâm hoàn thành việc ăn uống và dọn dẹp dưới bếp, cô về phòng riêng của mình để lấy món quà đó.

Tuệ Lâm hết sức ngỡ ngàng với những gì diễn ra trước mắt cô. Dưới sàn nhà, nến được thắp sáng theo hình số 1, bên cạnh là con sâu nhồi bông to tướng béo ú đang nhắm nghiền mắt ngủ. Tuệ Lâm vẫn đứng ngây người ra một lúc ở cửa phòng, cô quá bất ngờ và không sao diễn tả được sự xúc động của mình. Niềm vui đến chiếm ngự một cách quá bất chợt, đến nỗi những cảm xúc giận hờn, ấm ức, tủi thân vừa nãy vẫn chưa kịp tìm chốn dung thân. Cô ngơ người ra vì tình trạng lẫn lộn cảm xúc của mình. Đến khi có thể định thần trở lại và nhận biết được cảm xúc đúng đắn lúc này, Tuệ Lâm từng bước một lại gần những ngọn nến ấy. Cô ngồi xuống trên đôi chân của mình và ngắm nhìn những ngọn nến lung linh kia, sáp nến màu trắng được đổ trong những chiếc ly thuỷ tinh trong và ngọn nến vàng làm ấm lên cả một khoảng không gian nơi cô ngồi. Tuệ Lâm nhẹ nhàng cầm con sâu đang ngủ mê lên, cô thấy có gì đó được thêu dưới cổ của nó, nhưng vì tối quá cô không thể nhìn được. Cô đứng lên mở sáng đèn phòng để xem thật kỹ hình hài của con sâu này. Ngay dưới cổ con sâu được thêu một dòng chữ:

"H ❤ L"

(còn tiếp...)

Ps: Cám ơn bạn vì đã ghé qua. Nếu bạn có hứng thú với câu chuyện và quá trình trưởng thành của Tuệ Lâm xin để lại một like để tác giả có động lực ra chương tiếp theo nhé.
Chương trước Chương tiếp
Loading...