Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chương 3



Vào một ngày đẹp trời nọ, tôi lại thất tình. Tôi nghĩ, tình yêu ngang trái của tôi và Lãng Tử đến đây là chấm dứt. Tôi đã trốn trong phòng một ngày chỉ để ăn và ăn ( Mỗi lúc stress hay buồn việc gì đó, ăn là giải pháp giải quyết nhanh nhất). Cây Sậy cuống cuồng gọi điện, còn Bi Ve hoảng hốt lao đến nhà đập cửa phòng tôi ầm ầm khiến mẹ tôi cũng được một phen hú hồn hú vía, tưởng tôi sẽ tự tử đến nơi rồi ấy. Cả hai thi nhau hò hét, đập cửa rồi mẹ tôi còn gào gọi tên tôi mếu máo, bực thật, đang ăn thanh Sô-cô-la mà cũng không yên, tôi uể oải đứng dậy ra mở cửa, mẹ tôi lao xộc vào ôm lấy tôi nức nở, còn Bi Ve nhìn tôi mắt đỏ hoe. Thật tội lỗi nếu để ọi người biết tôi đang ăn uống ngon lành trong phòng, vì thế, tôi đã phải lén lút lau cái mép đang nhồm nhoàm Sô-cô-la của mình rồi cố gắng tạo nên một bộ dạng vô cùng thiểu não.

Bi Ve kéo tôi xuống dưới nhà, mặt nó có vẻ nghiêm trọng.

- Mày muốn ăn gì? Tao đưa mày đi!

Trời ơi, cái thằng Bi Ve chết tiệt, những lúc mình đói bụng đòi nó đưa đi ăn thì nó lơ đi, thế mà nhè cái lúc cái bụng mình đang no kềnh vì cả ngày chỉ ăn và ăn thì nó lại hào phóng tự nguyện dẫn mình đi. Tôi kéo tay nó ra, định bụng xỉ vả cho nó một trận tơi bời, nhưng không kịp, tôi và Bi Ve giật mình vì tiếng hét thất thanh của mẹ từ phòng tôi.

- Phương! Mày vào đây!

Thôi chết, chắc chắn mẹ tôi vừa nhìn thấy bãi chiến trường gồm vỏ kẹo, vỏ xoài, vỏ dưa hấu la liệt trên giường tôi rồi. Quả này mà không nhanh chân thì tôi chết chắc. Thế là mặc kệ thằng Bi Ve đang ngơ ngác, tôi lôi tuột nó xuống cầu thang.

- Biến nhanh lên! mẹ tao mà xuống thì tao chết!

Rồi không chờ thằng Bi Ve dắt xe ra khỏi cổng, tôi lao vút ra đầu phố. Thằng Bi Ve hớt hải đuổi theo, tôi nhảy vội lên xe nó rồi gào lên như kiểu các kỵ sĩ thời xưa ra trận.

- Trà chanh thẳng tiến!

Thằng Bi Ve luống cuống chống cái xe lung lay như sắp đổ trước cân nặng của tôi. Nó nhăn nhở.

- Mày từ từ chứ, tao có phải ngựa đâu mà mày dong một phát là chạy được.

- Vớ vẩn, nhanh lên. Mẹ tao mà nhìn thấy thì bà băm xác tao ra. Nhanh!

Bi Ve chả cần hỏi tôi có chuyện gì, bởi vì nó thừa biết tôi luôn gây ra mọi lộn xộn và mẹ tôi là người phải dọn chúng.

Bi Ve phi thẳng đến hàng trà chanh Chém gió quen thuộc của chúng tôi. Sau khi nốc hết 3 cốc trà chanh trong vòng 58 giây, tôi bắt đầu than thở về cuộc tình trái ngang của mình với Bi Ve. Bi Ve ra vẻ thông cảm nhưng ánh mắt nó không giấu được sự vui mừng. Thằng chết tiệt, tại sao nó có thể vui mừng khi Lãng Tử của tôi sắp lấy vợ được chứ. Trời ơi, hôm qua Lãng Tử nhẹ nhàng đến cạnh tôi, nở một nụ cười tươi như hoa với tôi khiến trái tim tôi chao đảo, tôi những tưởng anh sẽ nói gì đó thật ngọt ngào với tôi, nào ngờ anh chìa ra tấm thiệp cưới rồi nói “ Đến dự đám cưới cho vui nhé”. Thế là hết, thế là trời đã sập ngay trước mắt tôi, tên cô dâu đương nhiên không phải là tôi. Trời ơi, tôi kêu trời lần thứ n lần ( nhưng trời đã sập trước mắt tôi từ lâu rồi còn đâu). Ngày hôm đó, tôi bỏ làm, gọi điện nức nở một thôi một hồi với Bi Ve và Cây Sậy rồi lao về phòng mình, diễn biến tiếp theo như các bạn đã thấy rồi đấy. Hậu quả của việc thất tình là mẹ tôi phải lôi cả chăn ga, gối nệm của tôi đi giặt trong uất ức. Và tôi, đang ngồi ba hoa chích chòe ở trà chanh chém gió với Bi Ve. Tôi trừng mắt nhìn nó.

- Tao thù những thằng đàn ông sắp cưới vợ!

Bi Ve lấm lét nhìn tôi, như kiểu nó đang giấu giếm chuyện gì đó. Tôi tinh lắm, dù thất tình nhưng tôi vẫn rất tinh.

- Mày sắp cưới vợ hay sao thế?

- À… không …. Tao đương nhiên là không, làm gì có ai mà cưới.

Bi Ve ấp úng nói với tôi. Tôi gật gù cắn hướng dương.

- Tốt. Mày mà cưới vợ lúc này thì tao xé xác, tao đã quá thất vọng vì Lãng Tử rồi. Trời ơi là trời! Tại sao người anh ấy cưới không phải là tao mà là cô ta chứ.

Tôi gục đầu xuống có vẻ thiểu não. Bi Ve phán một câu xanh rờn.

- Thế mà cũng hỏi, vì anh ta yêu cô ấy chứ sao.

Tôi đập bàn cái “rầm”, lừ mắt nhìn Bi Ve, nó hốt hoảng bịt miệng lại. Tự nhiên tôi thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra không thấy thằng Cây Sậy đâu. Chỉ Cây Sậy mới biết an ủi tôi vào những lúc này thôi, Bi Ve chẳng qua cũng chỉ là thằng chỉ biết nghe, không biết nói những lời hay ý đẹp vừa tai tôi. ( Tôi không chỉ hám sắc mà tôi còn hám ngọt nữa, tất cả những lời ngọt ngào đều khiến tôi thích mê, thật là thói quen dễ thương). Tôi gào lên trước mặt Bi Ve.

- Cây Sậy đâu?

Bi Ve càng hốt hoảng hơn, nó cầm cốc nước lên uống đánh ực một cái.

- À… ừm… nó đang … bận.

- Bận gì?

Tôi quắc mắt nhìn Bi Ve, chưa bao giờ Cây Sậy bỏ mặc tôi như thế, đương nhiên tôi có quyền hỏi chứ. Bi Ve càng lúng túng hơn.

- À… nó… đi… ra… mắt!

- Cái gì? Nó lại có người yêu mới à? Nó bỏ con bé Chuối Hột rồi hả?

- Không… nó… ra… mắt…. bố mẹ… vợ tương lai.

- Cái gì?

- Thực ra, nó định thông báo ày, chắc vài tháng nữa nó… cưới… đó.

Tôi gào lên thảm thiết.

- Cái gì? Nó dám cưới trước tao sao? Thằng này láo thật! Gọi nó đến đây ngay!

- Không tiện đâu… nhỡ nó chưa xong việc…!

Thằng Cây Sậy của tôi, thằng bạn chí cốt của tôi, nó dám bỏ tôi để đi lấy vợ vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này sao. Tôi thật không cam lòng, nó có hơn gì tôi mà nó cưới được vợ, còn tôi, tôi thế này mà đến một thằng chồng vắt vai cũng không có. Tôi mở điện thoại, gọi ngay cho Cây Sậy, nó vừa mới a lô một cái thì tôi đã bù lu bù loa.

- Mày xong việc chưa? Xong việc rồi thì đến trà chanh ngay lập tức! Tao và Bi Ve đang chờ! Không vác xác đến thì đừng có trách!

Tôi cúp điện thoại cái rụp, chẳng kịp để cho thằng Cây Sậy có thời gian giải thích. Còn Bi Ve thì như thoát khỏi sự lúng túng lúc đầu, nó vuốt vuốt tóc nhe răng ra cười. Không ngoài dự đoán của tôi, thằng Cây Sậy lao vun vút tới, vẫn để nguyên quần âu áo sơ mi, tóc vuốt keo chỉnh tề. Không đợi nó ngồi xuống, tôi lại đập bàn ( Nghĩ cũng thương cho cái bàn, có ngày gãy lưng vì tôi).

- Mày cưới thật à?

- Ừ! Chưa tìm được ngày đẹp!

- Mày cưới con bé Chuối Hột đó thật hả?

- Cô ấy là Phương Chi, không phải Chuối Hột.

- Người tròn như quả Chuối Hột, không phải Chuối Hột thì là cục kẹo chắc.

Thằng Cây Sậy ngẩn người nhìn tôi. Còn thằng Bi Ve thì phá lên cười sằng sặc. Tóm lại là tôi vẫn thấy ức,tại sao nó lại định cưới vợ vào lúc tôi đang thất tình chứ. Thật là bất nhẫn, tại sao nó lại đối xử với tôi như thế chứ. Cây Sậy dường như biết lỗi nên cung cúc ngồi cắn hạt hướng dương, còn Bi Ve đương nhiên là hả hê, vì dù thế nào nó đã có thằng Cây Sậy đỡ đạn cho nó rồi.

Kết thúc của ngày thất tình tan nát của tôi là một chầu Karaoke do tôi chủ trì và thằng Cây Sậy chủ chi, riêng Bi Ve do không có vai trò gì trong vụ này cả nên nó phải ngồi im nghe tôi hát. Thế đã là một ưu đãi quá đặc biệt với nó rồi ( Tôi nghĩ thế). Và sau chầu Karaoke đó, Bi Ve và Cây Sậy quyết định sẽ xoa dịu nỗi đau thất tình của tôi bằng cách cuối tuần này cả hội sẽ lên Đại Lải chơi, vừa coi như một buổi tổng kết cho cuộc đời độc thân của Cây Sậy. Đương nhiên, vụ này do tôi chủ trì, và hai thằng kia là chủ chi. Nói chung, vai trò của tôi luôn luôn là cao nhất trong bộ ba siêu đẳng này. Tôi luôn tự hào về điều đó, nếu một ngày nào đó, Chuối Hột, tức vợ của Cây Sậy dám tranh giành nó với tôi thì tôi sẵn sàng hất cẳng cô ta ra một cách không thương tiếc ( Dù chưa biết sẽ làm cách nào, nhưng tôi thề là thế, cứ thề đã mất gì câu thề đâu).

Cuối cùng, ngày chúng tôi được vùng vẫy ở Đại Lải đã đến, tôi bước đi hiên ngang, kiều diễm vào khách sạn trong khi Bi Ve và Cây Sậy há hốc mồm kéo chiếc balo trọng tải tầm khoảng dăm chục yến của tôi đi đằng sau. Khà khà, đó là cái lợi lớn nhất của việc chơi thân với con trai chứ không phải con gái. Bạn cứ thử tưởng tượng xem, nếu trong trường hợp như của tôi mà ba đứa con gái đi cùng nhau thì kiểu gì cũng chí chóe đủ kiểu, và kết thúc bao giờ cũng là đồ của đứa nào đứa nấy xách, không những thế, mỗi đứa còn tự khuyến mại cho nhau bằng cái mặt sưng như bì lợn nhúng nước. Tôi thấy mình thật thông minh, trên đời này hiếm có ai vừa thông minh lại vừa xinh đẹp như Đỗ Tiến Phương tôi đây, nhưng tiếc rằng Lãng Tử không nhận ra điều đó. Tim tôi chợt thắt lại khi nghĩ đến Lãng Tử, nhưng quang cảnh Đại Lải trong sương mù đã xóa nhòa hình ảnh đó ngay lập tức.

Chúng tôi hí hửng vứt đồ ở khách sạn rồi lao ra hồ đứng hú hét như vượn. Thật là đã! Một cảm giác rất Pro!. Chúng tôi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ bên hồ, ba đứa lao đến leo lên ngồi vắt vẻo và cầm mái chèo khua loạn xạ. Trời ạ, sao tôi, Cây Sậy và Bi Ve thật hiểu nhau. Chúng tôi đẩy thuyền ra xa, xa mãi, cả ba đứa hú hét vui mừng như vừa đạt được thành công vang dội lắm. Bỗng, mặt thằng Bi Ve như xám lại, nó phá tan cái không khí sung sướng đó bằng một câu lắp bắp…

- Này, có đứa nào biết chèo vào bờ không?

Thôi chết, tôi nhìn Cây Sậy, Cây Sậy nhìn Bi Ve, Bi Ve nhìn sang tôi. Lúc này chẳng ai bảo ai, cả lũ mặt xám như nhau. Tôi mạnh dạn hỏi.

- Có đứa nào biết bơi không?

Bi Ve nhìn tôi, tôi nhìn Cây Sậy, Cây Sậy lắp bắp.

- Tao… tao… chỉ … hơi biết bơi thôi!

- Hơi biết bơi là thế nào?

Bi Ve suốt ruột hỏi.

- Thì… tao chỉ… chỉ… nổi được một đoạn thôi.

Ối trời ơi, thế mà nó dám khẳng định là nó hơi biết bơi cơ đấy. Cây Sậy ơi là Cây Sậy, ranh giới giữa hơi biết và biết nó xa nhau lắm. Tôi có vẻ bình tĩnh hơn, tôi sờ vào túi quần mình tìm điện thoại, nhưng không thấy. Tôi hỏi,

- Thế có đứa nào mang điện thoại đi không?

Bi Ve lại nhìn Cây Sậy, Cây Sậy lại nhìn tôi. Thôi toi rồi, nhìn mặt ngẫn của hai thằng đấy là tôi biết chúng tí tởn quá nên để quên ở khách sạn rồi. Cả ba chúng tôi nhìn nhau, giờ này thì mặt đứa nào đứa nấy cắt không còn giọt máu. Bi Ve khều tay tôi.

- Này, ngày thường bà gào to lắm, giờ bà gào để mọi người đến giúp đi.

Tôi đập tay nó.

- Điên à! Tao như thế này mà gào loạn cào cào lên người ta cười cho thối mũi ấy chứ. Con gái con lứa thì phải biết ý tứ chứ.

- Gớm, đến chết rồi vẫn còn sĩ diện hão.

Bi Ve thả một câu xanh rờn vào mặt tôi, đương nhiên là tôi tức giận, tôi định giơ tay cho nó cái vả, nhưng may mà tôi nhớ ra là cả ba đứa đang đứng trên truyền. Thế là thôi, Bi Ve được tha.

Chúng tôi ngồi lắc lư trên thuyền một lúc lâu, may sao, có vài người đi tới, chẳng ai bảo ai, cả đám vội gào thét, vẫy tay loạn xị ngâu.

- Cứu! Cứu với!

Sao không loạn xị ngậu lên được chứ. Chết thì ai mà chả sợ. Thà chết một cách oanh liệt còn được, chứ chết vì tội nghịch dại thì quá tai hại. Cuối cùng, chúng tôi cũng được kéo vào bờ, cả ba đứa nắm tay nhau như thể không thể rời xa ( Thực chất thì vì quá sợ mà quên bỏ tay nhau ra thì đúng hơn).

Chuyến đi Đại Lải kết thúc sớm hơn dự kiến, chúng tôi trở về Hà Nội với tâm thế vui mừng vì mình vẫn còn sống. Nỗi đau vì bị phản bội của tôi ( tôi cứ cho là Lãng Tử vừa phản bội mình cho nó sang) coi như cũng dịu đi một ít. Quả thật, tôi một lần nữa phải cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi hai thằng bạn thân như Bi Ve và Cây Sậy, dù thi thoảng chúng tôi có chí chóe với nhau đôi tí nhưng tình bạn của chúng tôi thì không có gì sánh kịp. Đấy, dù mất tình yêu, chúng ta vẫn còn tình bạn, chẳng tội gì phải hủy hoại bản thân vì thất tình cả. Có ai đó đã nói rằng, đã làm người thì phải biết thương mình trước đã, nếu không biết thương mình thì sẽ không biết thương những người xung quanh mình và càng không biết thương những người xa lạ. ( Thực ra, cái này là do tôi nghĩ ra, nhưng nếu nói thẳng ra là do tôi tư duy ra mấy cái câu sến rện này chắc tôi sẽ bị chém không thương tiếc mất, vì thế cứ nói đại là ai đó đi, mất gì đâu).

Sau lần thất tình thảm hại, tôi nghe lời Bi Ve và Cây Sậy là sẽ thực hiện chiến thuật là lạnh lùng và kiêu hãnh. Tội gì mình phải mang một vẻ mặt ủ dột, đờ đẫn khi đến gặp người vừa gây tổn thương ình? Với sự tổn thương, cách trả thù tốt nhất là sống thật tốt. Và tôi, đương nhiên dù trời có sập trước mắt mình thì tôi vẫn cứ lạnh lùng và kiêu hãnh như thường, vì bản chất tôi sinh ra đã vậy. Tôi biết đâu là lợi thế của mình ( Đương nhiên, một đứa như tôi thì bói đâu ra khuyết điểm mà chê). Tôi nghĩ, mình phải để cho Lãng Tử cảm thấy ân hận vì đã chọn cô ta thay vì tôi. Chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh bắt đầu bằng cách tôi, Bi Ve, Cây Sậy và Chuối Hột, ( Mặc dù sự xuất hiện của Chuối Hột phần nào khiến tôi khó chịu nhưng đành chấp nhận vậy, cái gì chứ riêng chuyện sống chung với sự khó chịu thì tôi luôn là số 1) chúng tôi quần nát các shop quần áo ở Hà Nội. Cuối cùng, cũng tạm tìm được dăm bộ váy cho tôi, tôi sẽ không nói số tiền ở đây, vì nếu phải nhắc lại thêm lần nữa chắc tôi sẽ đứt ruột ra mà chết mất. Quả là một sự thay đổi tốn kém, nhưng trước sự cổ vũ nhiệt tình của Bi Ve và Cây Sây, trước con mắt trầm trồ thán phục của Chuối Hột, tôi nghĩ mình là một nhà đầu tư không tồi.

Buồi sáng hôm đó, tôi mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rực, có một bông hoa cũng màu đỏ rực nốt đính trên ngực. Tôi đứng trước gương ngắm nghía mình lần thứ hai mươi bảy, được, trông cũng khá gái phết, quyến rũ phết. Ấy là tôi mặc thì tôi thấy thế, chứ bình thường ra đường đứa nào mặc cái màu đỏ choét ấy lướt qua tôi thì thể nào tôi cũng lầm bầm chửi rủa vì tội dám làm tôi lóa mắt. Tôi lấy hộp trang điểm của mẹ ra và bắt đầu tô vẽ lên mặt mình.

Giờ tôi mới hiểu, làm con gái thực thụ thật là tốt kém, và làm con gái điệu đà càng tốn kém hơn tỷ lần. Tôi đã mất tiền đầu tư trang phục rồi kiểu gì cũng mất thêm tiền mua đồ trang điểm, chưa kể đến đủ cách thư nơ, hoa, thắt lưng để hợp với cái này cái nọ, nghĩ đến mà xót ruột. Nhưng chẳng sao, tất cả vì chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh, tôi phải đầu tư chứ. Tôi vẽ vời lên mặt xong, xách túi, xỏ đôi giày cao gót vào chân và bước ra. Mẹ tôi đã suýt xỉu khi nhìn thấy tôi. Mẹ ơi, mẹ là người hiểu con nhất, nhưng sao mẹ chẳng bao giờ đánh giá đúng vẻ quyến rũ của con nhỉ? Giờ mẹ đã thấy con hơn mẹ nhiều chưa?. Tôi hoành tráng bước đi, để mặc mẹ tôi nhìn theo ú ớ chưa kịp nói câu gì. Tôi leo lên xe, khổ, chẳng lẽ lại đổi xe ga để còn mặc váy? Cái xe số ghẻ của tôi, ì ạch mãi không nổ được máy tôi lầm bầm đá vào nó mấy phát. Nó chẳng hề hấn gì còn tôi thì đau chân muốn chết. Tôi cong mông lên đẩy xe ra đầu phố, đen đủi quá, bọ ơi là bọ, sao mày không chọn ngày nào để hỏng mà nhất định phải là ngày hôm nay, ngày chủ nhân của mày bắt đầu chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh chứ. Mặc dù bụng thầm nguyền rủa chiếc xe, nhưng mặt tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, công nhận có thêm đôi giày cao gót tôi thấy mình Lạnh Lùng và Kiêu Hãnh thật, nó cứ bắt tôi đi đứng ngễu nghện như một con khỉ vừa dẫm phải gai ý.

Mới đến giữa phố, mồ hôi đã đầm đìa cả mặt, một vài người đứng bên đường nhìn tôi, thật lạ, ở đâu ra cái văn hóa chỉ trỏ, bình phẩm người đang gặp hoạn nạn thế nhỉ? Dù người đó không phải là tôi thì tôi không bao giờ chỉ trỏ như họ cả, vì đơn giản tôi thấy cái việc đứng bàn tán, nhìn ngó những người gặp hoạn nạn như mấy kẻ kia thật là vô tâm và hèn nhát. Đôi giày cao gót và chiếc váy lần này hại tôi thật thê thảm, bước nhanh không được, leo lên đẩy cũng không xong. Tôi cáu đến mức muốn khóc. Ô hay, con gái rất buồn cười, hễ cảm thấy khó khăn một tí là khóc, quá yếu đuối. Đương nhiên, tôi thì khác, mặc dù tôi muốn khóc nhưng chưa bao giờ tôi khóc. Giờ phút này tôi chỉ muốn vứt mẹ cái xe ở đây cho nó thoải mái nhẹ lòng, nhưng chao ôi, mong muốn và thực hiện là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trong lúc tôi cong mông lên đẩy, tự nhiên tôi thấy như nhẹ bẫng đi, chiếc xe có vẻ bon hơn. Tôi cười thầm, cuối cùng mày cũng chịu thua chị mày hả? Thật là oanh liệt. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Cô làm cái gì mà như khỉ leo dốc thế hả?

Cái gì? Đứa nào dám so sánh tôi với khỉ hả? Tôi quay ngoắt lại, thủ thế sẵn để cho hắn ăn một cái bạt tai. Nhưng tôi dừng lại kịp, cái giọng xách mé này có ai khác ngoài Hoành Tá Tràng đâu. Tôi hét toáng lên.

- Hoành Tá Tràng!

- Này, cô không biết gọi cái tên nào lịch sự hơn à?

- Thế là quá lịch sự với anh rồi.

- Vậy, cô tự dắt xe một mình nhé!

Hoành Tá Tràng phủi phủi tay đinh đi, lúc này tôi mới bừng tỉnh, ô hô hô, sao Hoành Tá Tràng lại đi vào đường này nhỉ? Hôm nay hắn cũng không mặc đồng phục nữa, công nhận nhìn bảnh trai lắm. Tôi dịu giọng lại, mặt tôi như nở hoa.

- À, không, anh Vương Lực Hoành, anh đi đâu thế?

- Tôi đi đâu cũng phải khai báo cho cô à?

- Ý tôi là… anh không mặc đồng phục?

- Hôm nay tôi được nghỉ.

- À, may quá, thế anh vui lòng dắt hộ tôi cái xe ra đầu phố được không?

- Tốt, thế còn bùi tai. Cô xê qua một bên đi.

Thật, tôi tự khâm phục tài năng diễn xuất của mình quá, thế này mà chẳng đạo diễn nào mới tôi đóng phim mới cú chứ. Hoành Tá Tràng đã bị khuôn mặt giả nai tơ của tôi thôi miên, hắn dắt xe đi một đoạn, rồi ngoái lại nhìn tôi, cười rất đểu giả.

- Này, nhân tiện, cô mặc váy nhìn cũng được đấy!

Chuyện, tôi mà lại. Tôi mặc cái gì chẳng đẹp. Cuối cùng, anh ta vẫn cứ bị nhan sắc của tôi mê hoặc, nhưng đừng tưởng bở nhé, một người xấu xa, nhỏ nhen như anh thì không bao giờ tôi thèm để ý đâu. Hoành Tá Tràng quay lại nhìn tôi lần nữa, anh ta lại tủm tỉm cười ( Tôi biết ngay là hắn mê tôi tít mắt rồi).

- Này, cô sẽ trông khá hơn nếu không có hai cục má đỏ như hề trên mặt đấy!

Tôi nhảy dựng lên, lao về phía chiếc gương xe máy của mình.

- Đâu? Đâu? Đâu? Anh định dìm hàng tôi hả?

Nhưng, ối giời ơi. Mặt tôi quả đúng có hai quả cà chua đỏ bầm trên má thật. Rõ ràng lúc trang điểm tôi soi gương kinh lắm mà, hay tại phòng quá tối? hay tại trình độ trang điểm của tôi?. Tóm lại, không biết là tại cái quái quỷ gì đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được việc tôi có hai quả cà chua trên má.

Hoành Tá Tràng ngửa cổ lên cười như sói hú, còn tôi, tôi vẫn bước đi, nhưng bộ dạng đã không còn lạnh lùng và kiêu hãnh nữa. Vừa đi tôi vừa lấy khăn giấy lau sạch má. Tại sao, lúc nào cũng là thằng cha Hoành Tá Tràng phát hiện ra bộ dạng thê thảm của tôi? Tôi thù hắn quá. Cuối cùng, xe tôi cũng được sửa xong, với sự trợ giúp của Hoành Tá Tràng, nói chung dù tôi ghét hắn đến mức nào thì tôi vẫn không thể phủ nhận rằng hắn rất được việc. Tôi leo lên xe định đi thì bị Hoành Tá Tràng giữ lại.

- Ê! Khỉ! Cô không định trả công tôi à?

Cái gì, vừa gọi tôi là khỉ hả? Dám gọi tôi là khỉ rồi lại còn đòi trả công nữa, đồ nhỏ nhen, tham lam, ích kỷ… đồ mặt… vượn! Tôi rủa thầm một tràng trong bụng. Mắt tôi quắc lên nhìn hắn, hắn hơi chùn lại, nhưng mặt vẫn cười rất nham nhở.

- Anh mà mở mồm ra nói một từ khỉ nữa thì tôi đánh bể răng ra đấy.

- Ơ hay, cô không thích khỉ à? cô thích vượn hơn hả?

Trời đất, cha mẹ chồng ơi! ( À, quên tôi chưa có chồng) tại sao lại nảy nòi ra một thằng trơ tráo, láo toét như Hoành Tá Tràng này chứ. Tôi dựng chân chống xe, đôi dép cao quá khiến tôi loạng choạng, hắn nhanh tay đỡ được.

- Cô khỉ, cô đừng cố quá thành quá cố đấy! Không biết đi dép à còn bày đặt.

- Mặc xác tôi…

- Ờ, thì đương nhiên, tôi mặc xác cô. Chẳng lẽ tôi lại phải đi theo cô nhặt xác à? Ai trả lương cho tôi đâu.

Tôi tức đến mức nghĩ mình có thể hộc cả máu mồm ngay được. Hoành Tá Tràng, nếu có cơ hội, tôi sẽ thuê hàng trăm à không, hàng nghìn đứa xã hội đen đến tẩn cho hắn một trận. Đáng tiếc, cơ hội là thứ quá xa xỉ với tôi lúc này. Chẳng lẽ tôi chịu thua, tôi thả cái xe xuống chống nạnh.

- Biến! Trước khi chị đây nổi điên!

- Lịch sự ghê nhỉ? Tôi giúp cô toát cả mồ hôi thế mà cô dám ăn nói thế à? Cô không những đanh đá cá cày mà còn vong ơn bội nghĩa nữa.

Ừ, đanh đá cá cày thì tôi nhận, vì vốn dĩ tôi sinh ra đã thế. Nhưng vong ơn bội nghĩa thì không bao giờ, ơ mà thực ra… thì hình như tôi đang vong ơn thật. Tóm lại là kiểu gì tôi cũng phải nhún lại để đỡ mang tiếng.

- Thôi được rồi, cảm ơn vì đã giúp!

- Tốt. Cô lúc nào cũng thích bị ném đá mới tỏ ra biết điều. Coi như lần này tôi không truy cứu nữa. Tôi cho cô nợ!

Cái gì, lại còn thế nữa, anh ta dám coi tôi như một tên tội phạm à? Tôi chu môi lên định cãi thì anh ta ngăn lại.

- 9 giờ rồi đấy! Cô định nghỉ làm để đi chơi với tôi à?

Trời đất ( Cái thói quen kêu trời không bao giờ tôi bỏ được) tôi rút điện thoại ra, đúng 9 giờ 2 phút, thế là tôi muộn giờ làm tận 1 tiếng 2 phút rồi. Tôi chẳng có thời gian mà cãi cọ với Hoành Tá Tràng nữa, tôi leo tót lên xe, phi đến công ty như tên bắn.

Vừa gửi xe, tôi hớt hải chạy vào, trời ơi đôi giày cao gót như buộc chân tôi lại vậy. Nhưng khi bước vào sảnh, tôi chợt nhớ đến chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh của mình, không thể để nó thất bại ngay trong ngày đầu tiên ra quân được. Tôi đứng im, chỉnh trang lại trang phục, tóc tai và bước nhưng bước dài như siêu mẫu. Mấy chục con người nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Phải nói rằng, tôi thật sự rất tiếc, nếu chân tôi có thể dài ra khoảng 20 phân và tôi mà biết bơi để tự tin thi phần thi áo tắm thì chắc chắn 100% tôi sẽ đi thi hoa hậu Việt Nam. Và chắc chắn, tôi sẽ đạt ít nhất là danh hiệu á hậu. Thật tiếc ột người có nhan sắc nghiêng nước đổ thùng mà chân lại ngắn như tôi.

******************************************************************************************************************

Tôi bước vào phòng cũng với phương châm lạnh lùng, kiêu hãnh đó, cả văn phòng kinh ngạc nhìn tôi. Còn sếp thì gầm lên, lôi tuột tôi vào trong phòng sếp. Tôi nghĩ, sếp đã quá thô bạo với một người mỏng manh như tôi, nhưng cũng phải thông cảm rằng sếp tôi là người không biết nhìn nhận cái đẹp, ông chỉ biết đến tiền thôi.

- Cô làm ăn thế hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

- Dạ! 9h 40 phút ạ!

- Cô còn thản nhiên thế à? Cô biết mấy giờ khách hàng bên Anh qua đây không?

Sếp thật khinh thường tôi, tôi là đứa có trí nhớ siêu phàm, quên làm sao được. Tôi dõng dạc trả lời.

- Cháu nhớ chứ! 10 giờ ạ!

- Trời ơi, tôi đến đau tim vì cô mất. Thế bây giờ là mấy giờ.

- Lúc nãy là 9h 40 phút và bây giờ chắc là 9h43 phút ạ.

Lạy trời, giờ tôi mới nhớ ra, thế là tôi còn chưa đầy 20 phút nữa để chuẩn bị. Tôi lao như con thoi ra khỏi phòng, đôi giày cao gót khiến tôi chới với. Còn gì để mà suy nghĩ vào giờ phút này nữa, tôi tháo phăng đôi giày và chạy phăng phăng bằng chân đất trước con mắt ngỡ ngàng của sếp.

Buổi làm việc với khách hàng cuối cùng đã xong xuôi. Hợp đồng đã được ký kết, sếp tôi vui đến nỗi quên luôn việc sáng nay tôi suýt làm hỏng việc. Mọi người trong công ty bắt đầu hò hét chúc mừng. Phải nói thật, từ khi tôi được cất nhắc làm trợ lý cho sếp, nhiều người trở nên thân thiện với tôi hơn, gặp tôi họ cũng tay bắt mặt mừng như kiểu thân thiết lắm ý. Tôi thì chẳng để ý mấy, vì tôi vốn vô vi, chả cần quan tâm người ta nói gì sau lưng mình, cũng chả cần quan tâm họ nói gì về nhau. Mà có quan tâm đi nữa thì rời khỏi văn phòng khoảng ba bước là tôi quên tiệt. Thậm chí, tôi cũng chả cần biết sếp thực sự quý mến hay ghét bỏ mình nữa, cứ xong việc là ok, tôi tót về. Ngẫm lại, thấy mình thật sướng, lúc nào cũng cảm thấy thân nhẹ nhàng như không. Đấy, một người có tâm hồn trong veo, một nhan sắc ưa nhìn như tôi quả là hiếm thấy trong cuộc đời này. Tôi rời khỏi văn phòng với một niềm vui rạng rỡ. Nhìn thấy đôi dép cao gót nằm chỏng chơ dưới gầm bàn mới nhà ra là mình vẫn đang trong chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh. Tôi xỏ dép vào, mặc dù cảm giác như đang đứng trên một đôi cà kheo nhưng tôi vẫn thẳng lưng và bước ra khỏi cửa với tư thế không thể nào kiêu hãnh hơn.

Tôi là thế, với những kế hoạch đã đặt ra tôi không bao giờ bỏ cuộc, kể cả việc tôi phải đi đường vòng, đường tắt hay thậm chí là chui vào rừng, tôi vẫn muốn mình thực sự cán đích. Nói thế thực ra là nói cho văn hoa tí thôi, thực chất của vấn đề đó không nằm ngoài hai chữ “ngang bướng”, mẹ tôi vẫn nói, thật vô phúc cho đứa nào lấy được tôi. Còn tôi thì nhất định không đồng ý quan điểm đó, tôi nghĩ, ai đó cưới được tôi thì cứ coi như là phúc tổ bảy mươi đời. Nhắc đến chuyện cưới xin, thế là tôi lại nhớ đến Lãng Tử, tim tôi lại nhoi nhói như bị kiến cắn. Tôi hờ hững bước xuống tầng 4, và tự hứa với lòng mình rằng chỉ đi qua thôi, không bao giờ đứng lại tìm như những lần trước. Mặc dù vậy, hứa là chuyện của miệng còn làm hay không lại là việc của chân cơ. Tôi không điều khiển được chân của mình, vì nó nhất định đứng im tại đó.

Một phút sau, sau khi đã liếc đến lác mắt cả tầng bốn để tìm hình bóng Lãng Tử nhưng không thấy đâu. Tôi lại tiếp tục kiêu hãnh bước vào thang máy và phi xuống nhà để xe. Nhưng trời quả không phụ lòng người, trong lúc tôi đang loay hoay lôi cái xe đang nằm chết chẹt trong một đống xe khác thì Lãng Tử đi đến. Anh kéo dịch cái xe Vespa đỏ bên cạnh và lôi con xe ghẻ của tôi ra. Trong khoảnh khắc đó, tôi lại thêm một lần chết đứ đừ vì sự galant của anh, đã đẹp trai mà còn galant nữa thì ai mà không mê cơ chứ. Tôi bối rối cảm ơn, anh nhoẻn miệng cười. Nhất định là anh đã thấy tôi gặp khó khăn nên mới đến cứu, tôi quả không ân hận vì đã yêu thầm nhớ trộm anh. Nhưng, thật không thể ngờ, anh từ từ dắt chiếc vespa đỏ ra. Tôi kinh ngạc quá đỗi, cái Camry của anh đâu rồi? Sao anh lại phải đi xe máy?. Không lẽ vì cần tiền lấy vợ nên anh đã phải bán nó rồi? Ôi, Lãng Tử ơi là Lãng Tử nếu anh lấy em thì anh đâu có phải bán ô tô như cưới cô ta, thậm chí, anh mà lấy em mẹ em còn phụ nguyên cho anh cả một cái Camry xin hơn nữa cơ. Tôi hỏi với giọng an ủi hết sức.

- Ơ, sao anh lại…

Dường như hiểu được ý của tôi, Lãng Tử cười.

- Hôm nay tôi đi xe của vợ, nhân tiện sửa sang lại một chút.

Tôi suýt hét lên, thật là đáng thất vọng. Anh đi sửa xe cho vợ anh chứ sửa xe cho tổng thống cũng thế, việc gì phải khai cho tôi biết. Lãng Tử lại làm tổn thương tôi thêm một lần nữa, tôi định hỏi cho ra nhẽ, tại sao không lấy tôi? Hả? Nhưng tôi nhớ ra, mình đang trong chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh. Phải cho người ta thấy gạt mình sang một bên là một sai lầm, phải xinh đẹp hơn và ngẩng cao đầu hơn. Tôi gật đầu với anh như kiểu điều đó là con muỗi, tôi dắt xe ra khỏi nhà xe, tất nhiên là với tư thế đầy kiêu hãnh rồi. Lãng Tử đi sau tôi, đến lúc ra đến cửa nhà để xe, trước khi lao vút xe đi, Lãng Tử đã kịp ngoái lại nói với tôi.

- Cô Phương, cô dạo này đẹp lên nhiều đấy!

Tôi sững sờ nhìn theo chiếc Vespa đỏ vừa lướt qua mặt. Thật hay mơ đây? Cuối cùng thì anh ấy cũng nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của mình. Tôi thầm nghĩ, vậy là chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh của mình đã bắt đầu có tác dụng. Tôi vui sướng giơ hai tay lên trời và hét lên.

- A….a…

Chiếc xe đổ rầm xuống chân, tôi đau đớn ngã vật theo nó. Thế là toi, tại sao trong lúc vui mừng nhất không bao giờ tôi nhớ ra mình đang làm gì và đứng ở đâu nhỉ?. Kết quả của vụ ăn mừng tai hại đó là cái chân sưng tấy của tôi và một vết xước dài ngoằng. Tôi đành gửi xe lại công ty và lết từng bước ra cổng. Tôi nhấc điện thoại lên gọi cho Bi Ve, Bi Ve nghe giọng tôi thều thào biết ngay là có chuyện, không cần nói lằng nhằng, nó chỉ hỏi “mày đang ở đâu” và phi xe đến. Nó nhìn cái chân đau của tôi và hỏi.

- Chiến dịch thất bại à?

- Không! Thành công ngoài mong đợi.

Bi Ve trố mắt nhìn tôi, tôi ra vẻ bí mật leo lên xe nó. Vậy là xong, coi như ngày đầu tiên ra quân chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh đã thành công một nửa. Nếu, không gặp phải thằng cha Hoành Tá Tràng và cái chân tôi bị đau thì coi như thành công 100%.

Tôi tự hào về chiến dịch của mình và mọi người ở văn phòng mỗi ngày lại tròn mắt vì sự thay đổi không ngờ của tôi. Sau một tuần, ngoại trừ việc đi giày cao gót vì cái chân đau ra, mọi thứ với tôi coi như đã ok lắm. Mẹ tôi thì nghi ngờ dạo này tôi có người yêu, còn Bi Ve và Cây Sậy thì lại hoảng hốt cố phanh tôi lại. Tôi biết, bọn chúng không muốn tôi bị biến thành một đứa con gái yểu điệu như Chuối Hột. Vì như các bạn biết đấy, khi lấy vợ, người ta luôn mong mình sẽ lấy được một cô vợ hiền lành, thục nữ nhưng khi chơi với nhau theo kiểu bạn bè, họ lại muốn cô bạn của mình phải thật cá tính và ngông cuồng y như họ. Tất nhiên là tôi không nghe, tôi phải có lập trường của mình chứ. Bi Ve nói tôi hãy dừng lại đúng lúc, dù sao người ta cũng sắp có vợ rồi, nếu mày làm thế để chài thằng khác thì được, nhưng chài tiếp thằng cha Lãng Tử thì không nên. Tôi biết chứ, chẳng phải dạy, chẳng qua tôi muốn cho Lãng Tử biết rằng mình xinh đẹp đến nhường nào và sẽ cảm thấy thật ân hận vì đã bỏ rơi tôi ( Trời ạ, đã yêu nhau được ngày nào đâu mà bỏ rơi). Phải nói thật, từ hồi tôi thực hiện chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh tôi thấy mình tự tin hơn hẳn. Tôi bước đi như siêu mẫu ( chắc chẳng cần nhắc lại rằng nếu chân tôi dài ra khoảng 20 phân nữa là tôi sẽ đi thi hoa hậu đâu nhỉ?), thi thoảng tôi gặp Lãng Tử ở thang máy, tôi gật đầu chào anh và kiêu hãnh bước đi. Tôi biết, rất nhiều lần Lãng Tử nhìn tôi kinh ngạc. Tôi lại cảm thấy mình càng nên phải kiêu hãnh. Có vẻ như thời gian này tôi mềm tính hơn, nhưng cũng hậu đậu hơn. Trung bình, một ngày tôi bị vấp vào bàn khoảng 5 lần và làm vỡ khoảng 2 cái cốc. Đầu gối có chỗ thâm tím, và tôi đã chuyển từ cốc nước thủy tinh sang dùng cốc giấy cho nó an toàn.

Cả văn phòng tôi từ chỗ kinh hoàng chuyển sang choáng ngợp và cuối cùng là khâm phục trước sự lột xác của tôi. Và đương nhiên, sếp tôi, Tam Mao cũng không nằm ngoài con số đó. Một hôm, sếp gọi tôi vào, nhìn tôi từ đầu đến chân và hỏi một cách rất rụt rè.

- Chú hỏi thật, con có người yêu rồi hả?

Chú, à, sếp hỏi gì không hỏi lại đi hỏi một câu khiến tôi nhói lòng thế chứ. Nói là nhói lòng cho nó sang chứ tôi chẳng thấy có gì là đau khổ lắm.

- Làm gì có, cháu vừa bị bỏ rơi!

- Thật à? Sao cháu lại…

Tôi biết tỏng câu hỏi của sếp, kiểu gì sếp chẳng hỏi sao cháu lại trở nên xinh đẹp như thế. Tôi mỉm cười.

- Cháu lúc nào cũng xinh đẹp mà.

Sếp tôi ngửa cổ ra sau cười sằng sặc.

- Cháu thật giống…. à, thôi!

Sếp ngừng bặt, tôi tò mò không biết sếp đang định ví tôi với ai. Nếu ví tôi với hoa hậu thì lẽ đương nhiên, tôi chả ngại nhưng nếu ví tôi với…khỉ thì dù sếp là sếp đi chăng nữa tôi cũng chẳng nể nang gì đâu. Sếp không để tôi phản ứng, ông nói.

- Ý chú hỏi là tại sao cháu lại bị đá?

- À, thực ra thì cũng không hẳn là bị… đá, mà chẳng qua là… cháu không thèm thôi. Anh ta đã tán cháu ngày nào đâu.

Sếp tôi lại cười, trời ạ, nếu ông ấy không cười thì nhìn còn đỡ, chứ khi ông ấy cười thì đến cá trê cũng phải gọi bằng cụ.

Tôi thầm nghĩ, sếp Tam Mao của tôi hồi trước đút lót hối lộ kiểu gì mà được đi tu nghiệp ở Nga cả mấy chục năm nhỉ? Hay tại sếp tôi quá tài giỏi, à điều này thì tôi công nhận, vì tôi là trợ lý của ông mà, một trợ lý giỏi thì đương nhiên phải làm với một giám đốc giỏi rồi. Thực ra, nhiều khi tôi thấy sếp tội tội, đến tuổi này rồi vẫn sống một mình, nếu ở xóm nhà tôi mà có bà nào ế chồng, nhan sắc tương xứng với sếp một tí nhất định tôi sẽ giới thiệu ngay cho sếp. Tôi biết, sếp rất quý tôi, thậm chí nhiều khi hơi dung túng cho tôi. Ông không bao giờ quát mắng tôi trước mặt nhân viên khác, và hay hỏi thăm về cuộc sống của mẹ con tôi. Tôi hiểu, tôi là một nhân tài, và ông ấy cần phải nâng niu ( tôi nghĩ thế, chứ sự thật như thế nào phải hỏi ông ấy mới biết được). Cuộc nói chuyện của tôi và sếp kết thúc bằng một câu phán xanh rờn của sếp.

- Bao giờ tìm được thằng mới thì dẫn đến đây chú duyệt cho.

Tôi không muốn mất lòng sếp nên gật đầu lia lịa. Sếp ơi là sếp, nếu cháu mà tìm được thằng nào nhanh đến thế thì trước khi đến được cửa ải của sếp thì chắc chắn hắn ta đã chết gục trước cửa ải của mẹ cháu rồi. Sếp là bạn của mẹ cháu mà chẳng hiểu bà tí nào cả.

Buộc túm lại, chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh của tôi đang ngày một thành công và nó thay đổi tôi rất nhiều. ( Về mặt ngoại hình thôi nhé). Mẹ tôi hài lòng về điều đó, còn Bi Ve và Cây Sậy vẫn chưa thực sự an tâm. Nhưng nói gì thì nói, chúng nó vẫn phải công nhận rằng tôi trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Thực ra, thì chúng nó rất hiểu tôi, đố đứa nào dám mở mồm ra nói một từ xấu trước mặt tôi, có khi thân thể chúng chẳng còn lành lặn mà lết về nhà nữa chứ chẳng chơi đâu.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa ( cái này tôi học trong truyện cổ tích) cũng đã đến ngày Lãng Tử làm đám cưới. Tôi lại ngồi bứt cánh hoa rồi đắn đo một cách kinh điển, rằng đi – không đi, đi – không đi. Nếu không đi, chẳng khác nào tôi đầu hàng, tôi tự nhận mình thua kém và coi như tôi ghét bỏ Lãng Tử, còn nếu đi, tôi sợ mình không thể kiềm chế được sự quá khích của mình. Bứt hết hai bông hoa cúc vạn thọ tôi vẫn không thể quyết được.

Tôi gọi cho Cây Sậy, nó bảo gọi cho Bi Ve đi, nó đang bận đi đặt nhà hàng chuẩn bị đám cưới. Lại phải gọi cho Bi Ve, Bi Ve nói, phải đến chứ, mày không đến là mày hèn. Đúng thật, tôi thà xấu đi một tí chứ không muốn hèn. Tôi quyết định sẽ đi, nhưng đi với ai đây? Vác mặc đến đó một mình sao?. Chẳng lẽ tôi lại rủ sếp Tam Mao của tôi đi cùng? Thế thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa. Nếu tôi muốn tìm ai đi cùng, ít ra tôi cũng nên tìm người thật đẹp trai để xứng đáng với nhan sắc của tôi chứ. Lướt một vòng danh sách những người đàn ông tôi quen, chẳng ai phù hợp cả. Tôi chợt nhớ ra Hoành Tá Tràng, hắn ngoài việc bẩn tính ra thì nói về độ đẹp trai thì khỏi chê. Nhưng không được, tôi mà đi với con vượn đó thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện, thế thì còn đâu vẻ long lanh của tôi trong đám cưới nữa. Sắc đẹp quan trọng lắm, nhưng thể diện cũng quan trọng không kém. Cân đo đong đếm một hồi, tôi quyết định gọi cho Bi Ve.

- Alo! Này, cuối tuần mày đi đám cưới Lãng Tử với tao nhé!

- Điên à. Tao đi làm gì?

- Mày đi làm người yêu của tao.

- Không… mày nhờ thằng Cây Sậy đi!

- Nó sắp lấy vợ, không có thời gian.

- Nhưng, tao…

- Cấm từ chối, mày có muốn tao lao đến nhà mày bây giờ không?

- Thôi, được rồi, tao đi. ( Bi Ve chống chế một cách yếu ớt)

- Tốt, thế ngày mai mày đi mua ngay đôi giày nâng chiều cao nhé.

- Để làm gì?

- Mày phải cao lên ít nhất là 5cm, nếu không tao vặt cổ mày.

- Điên à, móc đâu ra đôi giày như thế.

- Mày điên thì có, tao thấy nó quảng cáo khắp nơi. Túm lại, mày phải đi, và mày phải cao lên. Không nói nhiều!

Tôi cúp máy cái rụp, không để cho Bi Ve phải nói gì nhiều. Chốt là chốt mà không chốt là không chốt, tính tôi vốn cương trực như thế rồi.

Cuối cùng, cuối tuần cũng đến, đám cưới của Lãng Tử sang trọng và đông đúc hơn tôi nghĩ. Tôi gặp lại vài người bạn cũ, ai cũng mắt chữ o mồm chữ a khi thấy tôi đi cùng Bi Ve. Nói thật, ngoại trừ vẻ tròn tròn, lùn lùn của nó ra, mặt nó cũng đẹp trai phết. Thế tôi mới cho nó đi cùng chứ, tôi vốn háo sắc và sĩ diện lắm, không phải tự nhiên mà tôi lại bảo Bi Ve đi cùng mình đâu. Nói đi nói lại, dù Bi Ve hôm nay trông khá khẩm đến mấy thì chẳng thể sánh bằng Lãng Tử. Trông anh ấy quá điển trai trong bộ đồ vest và cô dâu không phải là cô gái đứng sau lưng tôi hôm nào, tôi thực sự hơi choáng. Chẳng lẽ, trong một thời gian ngắn ngủi như thế, Lãng Tử đã kịp đá người kia và yêu người này?. Nhưng dù đó là ai đi chẳng nữa thì cô dâu hôm nay không phải là tôi, mà nếu không phải là tôi thì băn khoăn n lần nữa cũng thế. Tôi thoáng chút buồn nhưng vẫn luôn nhắc nhở mình rằng, phải lạnh lùng và kiêu hãnh. Mặc dù, cái giá của sự lạnh lùng và kiêu hãnh đó là tôi dẫm vào gấu váy và loạng choạng suýt ngã, may mà có Bi Ve đỡ kịp không thì tôi đã làm đổ cả cái cổng hoa cưới rồi.

Một đôi lần, tôi cũng bắt gặp ánh Lãng Tử nhìn mình vội vàng, chết chưa, chắc giờ thấy tôi xinh đẹp quá nên tiếc nuối đây. Lãng Tử ơi là Lãng Tử, coi như kiếp này chúng ta không có duyên, hẹn kiếp sau vậy. Nếu kiếp sau anh là con ếch, thì em tình nguyện thành con ếch giống anh, chỉ có điều, con ếch em phải là chúa tể của một đầm lầy nào đó. Thế đấy, đám cưới của Lãng Tử diễn ra suôn sẻ và tôi, không hề rơi lấy một giọt nước mắt nào. Chỉ có điều, sau đám cưới, Bi Ve và Cây Sậy lại bị tôi hành hạ ở quán trà chanh, Cây Sậy gật gù lắng nghe, còn Bi Ve, như thường lệ ngồi ngắm trời ngó đất, nếu tôi không chỉnh đốn kịp thời chắc nó chẳng thèm nhìn mặt tôi lấy một lần.

Sau khi kể lể dài dòng, chúng tôi quyết định đi Karaoke cho thoải mái đầu óc. Tất nhiên, cũng như mọi lần, tôi chủ trì còn hai thằng kia chủ chi. Và đương nhiên, khi gặp hai thằng bạn của mình, tôi tạm thời vứt bỏ vẻ lạnh lùng và kiêu hãnh của mình đi, thay vào đó là gương mặt của một sát thủ nanh nọc nhưng đáng yêu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...