Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 52-2: Thẹn thùng (hoàn)



Lục Đậu đầy đầu hắc tuyến, lúc tức giận lại không dám cãi lại tiểu thư nhà mình, phải nén giận nói: “Là tên Uông Tiểu Phi kia ở nhà xếp hàng thứ tám, Uông... Bát, Vương Bát, ngẫm lại thấy buồn cười, chả trách hắn rất ít đề cập tới ở nhà hắn xếp hàng thứ mấy, hóa ra bởi vì nguyên nhân này, nô tỳ trong lúc vô tình biết được, ha ha.”

Nói xong Lục Đậu lại tiếp tục vui vẻ cười, cười đến chảy nước mắt, giống như thực sự là nàng đang cười Uông Tiểu Phi.

Cố Thường nghĩ đến bộ dáng cao lớn đen gầy của Uông Tiểu Phi, Uông Bát tiếng xưng hô này quả thật nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên, nhịn không được cũng cười cười, đang cười đột nhiên nhớ tới câu: “À, Uông Bát, Vương Bát, không phải có câu nói Vương Bát nhìn Lục Đậu mắt đối mắt sao? Nói như vậy ngươi cùng hắn chẳng phải là trời sinh tuyệt phối?”

Mặt Lục Đậu giận tái, ánh mắt trợn trừng, bất mãn nói: “Tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, uyên ương thì không thể loạn điểm!”

“Ta nói đùa thôi, đâu cần nghiêm túc vậy?” Tâm tình Cố Thường tốt hơn nhiều, bắt đầu đùa giỡn lại.

“Vậy nô tỳ còn cảm thấy tiểu thư và Lục Tử Triệt mới là tuyệt phối, nô tỳ cũng chỉ nói đùa thôi.” Lục Đậu thấy tâm tình Cố Thường tốt hơn nhiều, bắt đầu có gan động thủ trên đầu thái tuế.

“Ngươi nói cái gì?!” Cố Thường bật ra tiếng quát.

Lục Đậu thấy thế không ổn, lấy cớ đi phòng bếp xem điểm tâm ngọt làm xong chưa nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng.

Cố Thường trừng mắt nhìn theo phương hướng Lục Đậu biến mất một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, tức khí đập xuống giường, lại còn nói nàng và Lục Tử Triệt là tuyệt phối, con mắt nào nhìn ra được?

Không biết sao, lại nhớ tới tình cảnh một khắc trước nàng bị Lục Tử Triệt ôm vào trong ngực, hai má mơ hồ lại có dấu hiệu nóng lên, Cố Thường bắt đầu hờn dỗi, lẩm bẩm: “Thật không có tiền đồ, trước đây không cùng nam tử trẻ tuổi tiếp xúc thân cận, mới có thể cảm thấy không được tự nhiên khi Lục Tử Triệt đến gần, nhất định là như vậy.”

Chuyện phát sinh giữa Lục Tử Triệt và Cố Thường ở bên hồ nước vào ban ngày rất nhanh được truyền đi mọi người đều biết.

Sau khi Cố Phong Niên nghe nói vuốt râu cười đến mức khóe mắt xuất hiện vài đường nếp nhăn như đuôi cá, trong lòng suy nghĩ chuyện tốt tới gần, sau khi trở về phải cùng thê tử thương lượng một chút, việc này thiếu một chút nữa có thể xác định rồi.

Buổi tối khi Lục lão gia trở về, từ trong miệng Lục phu nhân nghe kể về chuyện này, ha hả cười: “Tiểu tử này nhất định là có tâm tư đối với nha đầu Cố gia, bằng không hắn nhiều năm không gần nữ sắc sao hết lần này đến lần khác ôm nàng? Cho dù là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, trước kia cũng không phải là không xảy ra chuyện tương tự, nhưng có lần nào thấy hắn ra tay giúp những nữ nhân khác đâu?”

Lục phu nhân vừa nghe, cũng thấy tán đồng? Nhi tử của nàng từ nhỏ tướng mạo đã xuất chúng, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu đại cô nương tiểu tức phụ yêu thích, từ lúc hắn 13 tuổi trở đi không biết có bao nhiêu cô nương trẻ tuổi ở trước mặt hắn không phải giả vờ té ngã chính là đem khăn ném dưới chân hắn, lần nào hắn cũng trực tiếp né tránh, có lần tránh không kịp bị một cô nương đụng vào trên người, sau khi sự việc xảy ra hắn phẫn nộ trực tiếp đẩy ngã cô nương kia trên đất, tình nguyện bồi thường rất nhiều bạc cho nàng cũng không muốn dính phải người ta.

“Cuối cùng cũng thông suốt, hắn đã hơn hai mươi, nếu còn giống như trước nữa, ta chắc không nhịn được mà hoài nghi hắn có vấn đề.” Lục phu nhân khẽ cười nói.

“Bỏ đi, con ta sao có thể có vấn đề!” Lục lão gia tức giận liếc mắt nhìn thê tử, tâm tình khá tốt uống ngụm trà nói, “Chờ sau khi chúng ta hồi hương, sau khi Cố hiền đệ và đệ muội bàn bạc qua, không có gì bất ngờ xảy ra, hôn sự của Mặc Nhi và Thường Nhi có thể định rồi.”

“Quanh co lòng vòng, bọn chúng vẫn phải định thân, đây chắc là số mệnh trung sắp đặt rồi.” Lục phu nhân cảm khái.

Lục lão gia cải chính: “Cũng không thể nói như vậy, ban đầu ta và Cố hiền đệ ước định là trưởng nữ nhà hắn, chính là Ngọc Diện Hồ kia, giải trừ hôn ước vừa đúng lúc, Ngọc Diện Hồ kia Lục gia ta không cưới nổi, lần này sau khi trở về vừa vặn xác định nha đầu Thường Nhi này lòng dạ thiện lương.”

Nhắc tới Ngọc Diện Hồ, chân mày Lục phu nhân cũng khẽ nhăn, song không muốn vì nàng mà ảnh hưởng tới tâm tình tốt lúc này, vì thế bỏ qua nàng nói tiếp về Cố Thường: “Thiếp thấy Mặc Nhi của chúng ta đã có tâm tư, chỉ là Thường Nhi còn chưa thông suốt, nha đầu kia đối với chuyện tình cảm không nhạy bén.”

“Sợ cái gì? Không tin dựa vào tài mạo của Mặc Nhi nhà chúng ta xuất chúng như vậy sẽ ngay cả tâm của một tiểu nha đầu cũng không lấy được!” Lục lão gia tràn đầy tin tưởng đối với nhi tử của mình, một chút cũng không lo nhi tử sẽ không lừa được mĩ nhân nhà người về nhà làm vợ.

Lục phu nhân cười cười, không nói gì.

Nói về bà mối Đỗ từ ngày đó đáp ứng yêu cầu của Quách đại lang tới cửa cầu hôn, kết quả náo loạn thành trò cười lớn tạo lên phong ba bàn tán ở kinh thành dấy lên một làn sóng không nhỏ, không mấy ngày lại trời yên biển lặng, bởi vì có chuyện bát quái lớn hơn che lấp đi chuyện này.

Nghe nói trước một ngày Cố Thường bọn họ rời khỏi kinh thành, có một nữ nhân mặt đen lại còn dài rỗ, eo thô như thùng nước tới ngồi dưới đất trước cửa Quách gia kêu khóc, sau khi dẫn tới rất nhiều người vây xem liền bắt đầu khóc lóc kể lể.

Nói hơn một tháng trước, vào buổi tối một ngày nào đó nguyệt hắc phong cao, Quách đại lang say rượu, trên đường về nhà lôi nàng từ cửa hàng buôn bán chuẩn bị về nhà kéo tới địa phương vắng lặng cường bạo…
Chương trước Chương tiếp
Loading...