Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chương 12: First Kiss



Puny đi vào nhà sau khi đã tiễn cả đám nhí nhố ra khỏi cổng. Bộ dạng cứ như là chủ nhà tiễn khách về vậy !!!

Cậu chủ ! – Tiếng anh quản lí

Sao???

Ngày kia ông bà chủ sẽ bay. Cậu đi tiễn chứ?

Sẽ không !

Tại sao vậy?? Chẳng phải cậu nên hiểu ra mọi chuyện rồi chứ?? Ông bà chủ thực lòng yêu thương cậu. Cậu vẫn chưa cảm nhận được hay không muốn thừa nhận điều ấy?? – Anh quản lí đã bắt đầu “máu nóng” nổi lên

Anh mau đi ra ngoài. Tôi không muốn nghe nữa

Cậu chủ! Cậu. . .

Vừa đúng lúc Puny đi vào, cô bé lên tiếng:

Anh nói với 2 bác là anh ấy sẽ đến nhé !

Anh quản lí hài lòng gật đầu rồi đi ra ngoài. Vốn định nói chuyện công việc nhưng hình như chuyện của nhà còn chưa giải quyết xong nên lại giữ lại

Ánh mắt hằn học của Vyl đang nhìn sang Puny sau khi cánh cửa đóng lại . Cô chỉ sợ lúc này nếu anh nổi giận không biết sẽ khủng khiếp thế nào. Cái kẻ cố chấp ấy cho đến giờ vẫn không chịu hiểu cho công việc của bố mẹ anh ta hay sao?? Vất vả là thế , mệt mỏi là thế mà vẫn bị con mình hắt hủi và căm ghét. Để có được cuộc sống như thế này thử hỏi là nhờ ai đây?? Thật chẳng biết trân trọng những gì mình đang có !

Cuối cùng sau một lúc bốc hỏa thì anh cũng lên tiếng:

Cô từ bao giờ cho mình quyền bắt ép tôi ??

Puny dè chừng đáp:

Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi !

Tốt cho tôi?? – Anh khó hiểu

Là tại anh không hiểu bố mẹ anh thôi. Hai người họ rất yêu thương anh. Ánh mắt lúc họ nhìn thấy anh thực sự là rất ấm áp. Anh lớn vậy rồi mà còn giận dỗi trẻ con thế à??

Chưa để anh lên tiếng, cô đã tiếp tục :

Mà cũng phải thôi, anh từ nhỏ đã luôn có người khác phục vụ đâu có phải khổ sở. Anh có quản lí chăm sóc tất cả, có quản gia lo lắng mọi thứ. Như vậy còn đòi hỏi điều gì??

Anh chua chát cười nhạt :

Cô nghĩ tôi thích sao??

Đúng vậy

Cô tưởng rằng có người quản lí 24/24 là tuyệt vời ??. Tôi phải sống cùng những người xa lạ trong căn nhà không có cha mẹ. Cô hiểu được cảm giác ấy sao??

Lời nói của anh làm cô thấy đau đớn. Anh cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô mà lên tiếng càng làm cô thấy khó xử. Ngay lúc này, cứ thế nắm chặt tay cô mà ca thán. Bao nhiêu bực tứ dồn nén hình như đều đã nói ra. Cô cảm thấy sợ vì mỗi lúc anh lại cất lên những câu nói có phần đau xót. Giọng nói lạnh băng ấy cứ thấp thoáng vang lên trên đầu cô :

Đừng có xen vào chuyện của tôi. Lo cho bản thân cô đi

Puny không cam chịu lên tiếng:

Mẹ anh đêm nào cũng qua đây nhìn ngắm anh, đắp chăn cho anh, có lần bác ấy đau đớn khóc đến sưng cả mắt vậy mà anh chẳng thèm nhìn bác ấy một lần. Bố anh lúc nào cũng đợi anh về mới bắt đầu đụng đũa. Vậy mà anh không thèm ngồi xuống ăn cơm. Hai bác ấy đau lòng lắm anh có biết không?? Vì anh mà phải sang đó vất vả. Tất cả chỉ vì anh thôi !!!

Họ vì tôi mà để mặc cho tôi một mình. Vậy là vì tôi??

Anh đừng như thế nữa. Dù sao hai bác cũng sắp phải đi rồi. Đừng để đến lúc hối hận cũng không kịp nữa đâu

Anh tiến lại gần nắm chặt lấy cổ tay Puny, ánh mắt đe dọa :

Cô nghĩ gì mà nói điều đó. Tôi sẽ không đi. Còn không im tôi sẽ cho biết thế nào là hối hận không kịp

Puny nghe lời đe dọa ấy cũng rất sợ nhưng giờ đây cô chẳng còn nghĩ được gì nữa. Thế là lại gân cổ lên cãi lại :

Tôi không im cho đến khi anh đi

Cô muốn chết sao?? – Lại thêm một lần kích động

Anh phải đi – Cô bé cũng không nghĩ bản thân sẽ chịu thua bởi cả hai người họ đều là những kẻ cứng đầu và cố chấp

Mắt anh hằn hằn những tia đỏ ngầu rõ ràng là đang rất tức giận:

Im ngay cho tôi

Tôi nói rồi . . .không im . . .cho tới khi . . anh đồng ý đi . . Tại sao anh lại như vậy?? Chính anh cũng đang tự làm khổ mình. Anh thương họ nhưng vẫn tỏ ra căm ghét. Anh tự dối lòng mình có được lợi gì không? Rồi anh sẽ hối hận. Cái tên độc ác, vô tâm, cố chấp . . .

Cô vẫn đang cất giọng la mắng anh. Không đợi cô tiếp tục anh kéo người cô lại gần mình rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn – nụ hôn trừng phạt. Puny đẩy anh ra bằng sức lực yếu ớt nhưng càng đẩy anh ra thì anh lại càng kéo cô lại gần hôn mạnh hơn, sâu hơn. Cô bé không chịu đánh vào người Vyl nhưng sau đó bị giữ chặt hai tay ngay cả cựa quậy cũng không nhích nổi. Hai cánh tay bị nắm chặt đến nỗi đỏ cả lên. Cô không còn thở nổi nữa. Hoàn toàn trong trạng thái bị động và không cách nào thoát ra được . . .

Không thể nào, không thể – Cô hét lên trong suy nghĩ

Đó là nụ hôn đầu của cô cơ mà. Nó là dành cho người yêu đầu của cô. Không phải dành cho cái kẻ đáng ghét này.Tồi tệ hơn nụ hôn đầu của cô không phải minh chứng của tình yêu mà hoàn toàn chỉ là giây phút nóng giận của anh.

Nụ hôn này là dành cho những người yêu nhau sâu đậm vậy mà tại sao lại làm thế với cô chứ?

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, tủi thân, sụp đổ. . . Hơn thế là “cưỡng hôn” người ta. Luật pháp có điều khoản kiện những kẻ thế này không nhỉ? Nếu có thì cô chắc chắn sẽ ra tòa án ngay bây giờ. Cái tên chết dẫm . . . Cô hận . . hận anh ta đến tận xương tủy

2 phút . . .

Anh ta bắt đầu thả tay Puny ra . Nhưng có lẽ là do cô cắn nên mới buông thì đúng hơn. Đẩy được cái người đó ra cô như vừa thoát được khỏi địa ngục. Cô sợ hãi run lên, mắt đã ứa đọng bao nhiêu nước mắt. Cứ như chỉ đợi cô không nén lại thì sẽ bật hết ra. . .

Cô sợ rằng bản thân nếu khóc sẽ là tỏ vẻ yếu đuối để người ta thương hại. Cô không phải loại người đó cũng không cần anh quá đáng xong thì thương hại cô. Dù sao anh ta cũng là người ghét người khác khóc trước mặt anh mà. .. Cô mà khóc là lại đụng vào dây thần kinh “ nóng 1000 độ” của anh ta. . .

Vyl cảm nhận thấy sự ngạc nhiên mà cô nhìn anh khi làm cái hành động “không thể tin được” ấy , giọng lạnh nhạt vang lên:

Đừng xen vào chuyện của tôi

Anh nói xong thì sập mạnh cửa ra ngoài. Puny bây giờ mới dám khóc thành tiếng. Cô ngồi sụp xuống nức nở khóc. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ thế này.

Ánh mắt giận dữ ấy, bàn tay nắm chặt ấy, giọng nói lạnh lẽo ấy và cả đôi môi lạnh như băng ấy cứ hiện lên trong tâm trí của cô bé . Dù có cố quên đi cũng không thể. Puny chạy vào phòng tắm rửa mặt không quên lau hết những dấu tích từ vụ “ cưỡng hôn” khi nãy. Cô lau . . lau thật mạnh. . .muốn rửa sạch hết tất cả. Nhưng cảm giác về nó thì vẫn không thể hết

Hơn thế, tim cô còn đập thình thịch như vừa mới chạy ma ra tông về nữa. Tại sao có thể như thế này được. . . Cho dù có chết cô cũng không được xiêu lòng với kẻ như thế !!!

Nhưng Puny chợt nghĩ có lẽ nào anh đã thật sự đau đớn đến mức muốn làm tổn thương người khác. Bình thường cô sẽ trách móc và giận dữ với Vyl nhưng không hiểu tại sao bây giờ cô thấy thương anh. Cái kẻ tội nghiệp đó chỉ mong muốn được quan tâm

Đi xuống nhà Puny đã nhận được sự chăm sóc tận tình của bà quản gia và anh quản lí . Cô suýt thì rơi nước mắt

Cháu dâu!! Lại đây ăn bánh đi này!! Hôm trước nghe nói cháu rất thích ăn bánh nên bà đặc biệt làm cho cháu dâu ăn đấy !

V-Vâng. . .

Mà cháu bị sao thế kia??

Cô chạm vào môi đang sưng phồng lên mà đau đớn đáp:

Cháu không sao đâu

Câu nói dối muôn thuở của Puny chính là : Tôi ổn, Tôi không sao. . .

Đối với cô bé lời nói dối ấy là thường xuyên. Vì từ nhỏ cô đã không muốn quá phụ thuộc vào người khác. Lúc nào đau cũng nói không sao rồi một mình chịu đựng mọi thứ. Cô sợ rằng nếu cô được người khác quá quan tâm thì sẽ thành thói quen nếu không có người đó chắc chắn sẽ không thể sống được. Mà ở trong hoàn cảnh này, cô lại càng không muốn nói ra. Dù sao cô cũng chỉ là người lạ thôi mà. . . Hiện tại cô chỉ muốn về nhà ngay lúc này

Để bà lấy thuốc bôi cho cháu. Sưng thế kia thì ăn cơm sao được !!! Cháu rất thích ăn cơm mà, phải không?

Bà quản gia ân cần chăm sóc cho Puny như cháu gái của mình vậy. Puny lúc nãy còn cảm giác tủi thân, buồn chán thì bây giờ lại khác hẳn, cô cảm thấy ấm áp khi ở đây. . .

C-Cám ơn ạ – Puny nghẹn ngào đáp

Anh quản lí cũng rất tốt bụng. Anh cầm lên một miếng bánh và đưa cho Puny:

Cô chủ ăn đi. Rất ngon đấy!!

Cô bé lúc này chỉ muốn ôm chầm lấy 2 người này ngay lập tức. Vừa đau khổ chưa được bao lâu cô đã có được sự quan tâm như vậy, có lẽ sự đau đớn vừa nãy cũng có thể nhanh chóng quên đi. Puny lại một lần nữa cảm động lên tiếng:

Vâng !! Cảm ơn ạ

Puny cầm lấy bánh lên và ăn ngon lành. Vừa ăn vừa ngó nghiêng tìm ai đó. Nhưng có lẽ là lại đi ra ngoài mất rồi. Nói là mặc kệ, không quan tâm, ghét thế mà cô vẫn lo cho người ta. Có lẽ con người đó thực sự cô đơn và đau khổ về gia đình nhiều lắm . . .

Ông bà chủ sắp đi rồi mà cậu chủ vẫn như vậy. . . Chuyện này sẽ còn kéo dài đến bao giờ nữa đây. . . – Anh quản lí đang nói chuyện với bà quản gia

Bà quản gia thở dài 1 tiếng:

Nó vẫn như vậy mà. Cũng không nên trách móc nó. Ở nhà mình mà chỉ toàn gặp người lạ. . . Nó không buồn mới lạ đó

Puny vẫn đang ăn bánh. Cô đã không hiểu rõ anh còn làm anh tức giận như vậy có nên xin lỗi không nhỉ???? Cứ nghe anh quản lí và bà quản gia nói về Vyl trong lòng Puny lại không thể yên ổn được. . . Cô nên làm gì đó hơn là bắt ép anh phải đi. . . Phải nói chuyện thực sự với anh . . .

Anh Vyl đi đâu rồi sao ạ?? – Cô cuối cùng cũng quyết định lên tiếng

À. Cậu chủ chắc ở ngoài kia. Cậu ấy tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực ra là rất buồn. Ông bà chủ ngày kia là đi rồi. Cậu ấy chắc khổ tâm lắm

Đúng đấy. Nó là đứa rất tình cảm nhưng vì không được ở cùng bố mẹ nên sinh ra bực tức vậy thôi. Có gì nhờ cháu khuyên bảo nó nhé!!

Vâng !!

Puny đặt bánh xuống và ra ngoài. Vừa ra ngoài vườn đã thấy anh đang ngồi một mình ở đó. Dáng vẻ rất cô độc, rất tội nghiệp. Quên cái chuyện hồi nãy, cô tiến lại gần anh, không hiểu điên điên khùng khùng thế nào mà lại ngồi xuống rồi ôm lấy anh. . . Rồi như nhận ra, cô lại rút tay về cố gắng bình thường lên tiếng:

Anh . . làm sao thế ??

Vyl có vẻ vẫn tức giận:

Đi ra

Anh nói sao?? – Puny có chút ngạc nhiên

Anh từ từ nhắc lại câu nói khiến người khác sững sờ và đau đớn ấy:

Nói cô đi khỏi đây

Làm ơn đừng trói buộc bản thân nữa. Anh đừng sống thế này có được không??

Mặc kệ tôi. Đừng quan tâm

Làm sao mà kệ được. Làm sao mà không quan tâm được – Cô buột miệng nói ra cái điều mà ngay cả bản thân mình cũng không ngờ tới

Lúc này Vyl mới có chút phản ứng. Anh hỏi:

Cô có ý gì??

Puny nghe xong câu nói này mới nhận ra mình đang nói cái điên điên khùng khùng với anh. Tự nhiên đang yên lại chạy ra ôm người ta rồi lại lảm nhảm mấy cái điên rồ có dở hơi không cơ chứ!! Cô muốn đập đầu vào tường quá đi

Tôi chỉ là muốn. . .

Cô . . .thích tôi??

Đâu . . đâu có – Cô ngập ngừng

Chỉ vì tôi hôn cô sao???

. . .

Cô chỉ vì như vậy đã thích tôi có phải quá dễ dàng không?

Puny nhìn lên khuôn mặt anh. Chẳng biết tại sao lúc bình thường thì không đến nỗi nào mà lúc “ lên cơn giận” thì đáng sợ đến thế. Cô nhận ra vết cắn của cô cũng không hề nhỏ chút nào. Khóe môi anh còn chảy máu nữa. Xem ra cũng khá là đau. Anh cũng làm môi cô bị sưng phồng lên thật khó coi đấy thôi. . . Cô không nên thương anh ta làm gì trong khi bản thân cô cũng bị anh ta làm ra như thế !! Ở thời buổi này thân ai người nấy lo. . . Cô vẫn nên mặc kệ anh ta thì hơn !

Mải nghĩ ngợi mãi một lúc cô mới đáp lại anh bằng cái câu phản bác chẳng có gì đặc sắc như chỉ là đuối lí không còn lời nào để nói vậy:

Đã nói là không có mà !!!

Không đợi anh trả lời Puny đã tiếp tục :

Thực ra, tôi muốn xin lỗi. Chuyện hồi nãy là tôi không hiểu chuyện. Tôi là người sai trước nên thật lòng xin lỗi anh !! Chuyện nhà anh tôi không nên xen vào mới đúng !! Nhưng mà. . .

Được rồi. Tôi muốn ở một mình

Thế là Puny lại đi vào trong nhà. Lòng cứ thấy buồn buồn. Cô cũng mong nhận được lời xin lỗi từ anh. Vậy mà kẻ đó không 1 lời nào phát ra cả

Nhưng cô vừa thấy anh đáng thương lại vừa đáng ghét!! Cuối cùng thì cuộc trò chuyện theo dự tính của cô cũng chả đi đâu về đâu. . .

Cô bất chợt lại nhớ đến nụ hôn ấy. . . Điên rồ thật. Nụ hôn ấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh ta có thể hi sinh nụ hôn đầu của anh ta để trừng phạt cô . . . Xem ra anh ta không hề coi trọng cái gì gọi là tình yêu. Hay là tại anh ta đã có vô số nụ hôn rồi nên dù có tặng cho cô thêm thì cũng chẳng có gì ảnh hưởng nhỉ??

Anh ta có biết đây là nụ hôn cô dành cho Hoàng Tử trong giấc mơ của cô không?? Có thể với anh ta thì không đáng gì nhưng với cô thì là cả vấn đề đấy. Vì cô từng nghe nói, nụ hôn đầu luôn dành cho tình yêu đích thực. . . Giờ thì cái điều ấy là nhảm nhí với cô. . .

Mà thôi, cái chuyện đó cho qua đi. Chẳng có gì để lưu luyến cả !!! Tốt nhất là nên sớm quên sạch đi

* * *

Hôm sau, Tan kéo cả đám nhí nhố đến nhà Vyl chào 2 bác. Cả bọn lại ngồi ăn với nhau. Lần trước là chào mừng 2 bác trở về bây giờ là chia tay

Từ khi cô bé tới đây căn nhà này trở nên vui vẻ bất ngờ. Trước đây bữa cơm không bao giờ có lấy 1 tiếng cười mọi thứ dường như rất yên ắng. Dẫu sao cũng phải cám ơn cô bé này nhiều.

Vyl hình như có chút thay đổi hơn xưa kể từ khi cô bé tới đây. Nhưng mà ngày mai thôi cô bé sẽ trở về nhà. Rồi căn nhà này liệu có u ám, ảm đạm như trước nữa không? Trước khi nghĩ xa xôi như vậy thì hiện tại mọi người vẫn thoải mái ăn uống rất vô tư, vui vẻ.

Tiệc tàn. Cả gia đình Vyl ai về phòng nấy. Puny và Vyl cũng về phòng ngủ. Vừa vào phòng cô bé đã lao ngay lên giường ôm Susu ngủ khì. Vyl thấy vậy anh có chút hụt hẫng. Lẽ ra cô bé cũng phải nói gì đó về chuyện mai sẽ về nhà.Thật hết biết

Còn mỗi đêm nay thôi cô bé sẽ rời đi. Vậy là anh sẽ không còn được gặp cô bé thường xuyên nữa.

Không còn được nhìn cô bé khi ngủ.

Không còn được thấy khuôn mặt dễ thương lúc giận dỗi.

Không hiểu sao anh lại như vậy hụt hẫng và tiếc nuối vô cùng. Vậy mà cô bé ấy lại chẳng nói năng gì đi ngủ luôn như vậy

Bubu không có bạn chơi cùng đành chạy ra chỗ Vyl. Anh ôm Bubu lên , chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích mèo. Nhưng có lẽ anh thích mèo mất rồi !! Ngày nào về nhà, Bubu cũng quấn lấy anh. . .

Puny thấy vậy khi nào cũng giãy nảy lên. Cô gắn bó với Bubu lâu như vậy mà nó lại quấn lấy người lạ. Cô đành thân với Susu ngoan ngoãn . . .

Nhưng người ta nói rằng bạn có thể nhìn cách một người con trai đối xử với động vật để biết bản chất của người đó. Anh rất nhẹ nhàng với Bubu. Nhìn cách anh nâng niu, chăm sóc và vuốt ve Bubu, chắc chắn theo như người ta nói thì có thể coi là một chàng trai ấm áp, biết quan tâm, chăm sóc người khác.

Hình như sai rồi !!! Với anh ta thì mấy cái nhận định gì gì kia sai hết !! Với cô là điển hình, có bao giờ anh tỏ ra quan tâm, có bao giờ là cái nhìn ấm áp kia không??

Mải ngắm anh, cô không nhận ra anh đã nhìn mình từ bao giờ

Chưa ngủ sao???

Chả hiểu sao tôi nằm mãi mà không ngủ được. Tôi chưa bao giờ bị mất ngủ cả. Haizzzz – Cô bé than vãn

Mọi lần cô ngủ như chết mà. Có ai làm gì cô cũng chả hay

A-A-Ai bảo thế ! Anh nói vậy chả lẽ lúc tôi ngủ anh đã làm gì mà tôi không biết hả? – Puny giọng run run

Kẻ hắc ám đó rất có thể lợi dụng cô lúc cô không biết . . . Có thể lắm. Mà không phải có thể đâu. Cái sự việc ngày hôm qua cô vẫn còn nhớ rõ mồn một. Anh ta là kẻ vậy đấy!! Tin tưởng được mới lạ . . .

Người như cô . . – Anh nhìn chăm chú vào cô bé từ đầu đến chân

Bị ánh nhìn như thăm dò kia. Cô bối rối đáp :

Người như tôi . . thì . . sao chứ hả???

Cô có gì là không tốt chứ. Nếu không phải tiêu chuẩn cao thì cần gì phải nhìn cô với kiểu khinh thường đó chứ !!!

Tôi . . không. . . hứng thú – Anh nhấn mạnh từng chữ như cố ý làm cô bé nổi điên

Như kiểu chỉ nhìn cô là tôi mất hứng rồi cho nên đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. . .

Cô có mơ gì đâu chỉ là lo xa một chút. Có cần anh phũ phàng buông ra câu đó không? Hôm qua còn thân thiết quá mức những 2 phút mà giờ buông ra câu không hứng thú.

Nhưng mà nếu chỉ là trêu chọc cô thì cái hôn ấy cũng chẳng có gì khiến anh lưu luyến. Thế mà cô lại cứ nhớ đến nó. Anh ta có lẽ đã hôn không ít người nên mới dễ dàng làm cái chuyện đó mà không cần suy nghĩ còn với Puny đây là lần đầu sao có thể không suy nghĩ chứ!!! Kẻ vô tình , độc đoán , đáng chết kia . . .

Anh tưởng tôi thèm anh chắc. Đừng nghĩ mình là Prince thì thích làm gì thì làm. Người khác thích anh nhưng Bảo Uyên tôi không ưa anh 1 tí nào hết. Anh đúng là đồ kiêu ngạo, đáng ghét, độc ác, vô tình ,. . . bla bla

Nói xong chưa ???

Tạm . . . xong – Puny thấy ánh mắt anh có vẻ tức giận và nguy hiểm nên cô bé không dám ngo ngoe nói thêm gì nữa

Từ sau hôm ấy cô chẳng dám hé răng nói tùy tiện sợ là anh lại cướp đi second kiss của cô >____

Cô không biết mình vừa làm gì à?

Làm gì??

Hạ thấp danh dự của tôi

Bảo Uyên tôi trước giờ chỉ nói toàn sự thật !!!

Anh nhếch mép nở 1 nụ cười :

Vậy tôi cho Bảo Uyên cô trải nghiệm vậy !!!

N-N-Này ! Anh định làm điều xấu xa gì nữa??

Cô thấy anh tiến về phía mình đang nằm thì thực sự sợ. . . Lại chọc giận anh ta rồi!!

Cô thích ĐƯỢC HÀNH HẠ phải không??? Nếu thích chỉ cần nói cho tôi biết khỏi cần mất công làm trò như vậy !!

Này. . . Tôi đâu có muốn thế!! Anh đừng có mà. . . lại gần. Anh nói không hứng thú với người như tôi . . . sao giờ lại. . .

Tôi không phải người keo kiệt. . .có cần tôi giúp cô toại nguyện không??

Anh lại giở cái nụ cười vô cùng xấu xa, người dịch chuyển về phía cô ngày một gần . . .

Tôi đâu có nguyện ước gì. . . Khỏi cần !! Xin anh đấy. . . Đừng động một chút là giở cái trò xấu xa ấy nữa . . .

Nói rồi, cô nhắm chặt mắt. . . Sợ hãi đến đỉnh điểm. . .

Đừng có nhăn mặt như khỉ đột thế! Cô dọa chết người đấy! Tôi không định làm cái điều cô chờ đợi đâu – Anh ngồi thẳng dậy rồi ném cho cô cái nhìn khinh thường. . . Tất nhiên là anh ta chỉ muốn chọc tức cô thôi !!

Puny mở đôi mắt to tròn ra nhìn cái kẻ mặt dày kia. . . Đúng là khó ưa. Chọc giận người khác vui lắm hay sao mà động một chút là lấy cô ra làm trò vui . . .

Nhưng không hiểu sao cô lại thấy buồn buồn khi sắp rời khỏi đây nhỉ?? Rõ ràng là cô mong mỏi nó lắm mà. . . Tốt nhất là nhanh chóng cách xa cái tên đáng ghét ấy càng sớm càng tốt. . .
Chương trước Chương tiếp
Loading...