Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ
Chương 9: Kế Hoạch Thất Bại
Sáng hôm sau, cả đám bàn kế hoạch hôm qua không hẹn mà gặp nhau ở trước cửa phòng tập. Mặt đứa nào đứa nấy hăng hái và hớn dễ sợCứ đúng theo kế hoạch chiều nay sẽ tới nhà Vyl – Cả đám xúm lại bàn bạcMọi người đến sớm vậy ?– Puny từ đâu chạy tới cùng cả VylƠ 2 người đ-đến từ l-lúc nào thế – Cả đám giật thót timKhông biết từ bao giờ Puny cảm thấy cô và Vyl cứ như bị tách bạch ra với cả nhóm vậy. Cũng tại cái kẻ đứng bên cạnh cô, chẳng chịu cùng cả nhóm tụ họp gì cả. Chắc vì thế nên đi chơi đâu cả đám cũng khai trừ tên hai người ra. Vyl thì ổn nhưng với Puny thì chẳng thích tẹo nào. Tự nhiên mấy đứa ấy đưa đẩy kiểu cho hai người không gian riêng tư gì gì đó rồi tất cả đi chơi với nhau. . .Puny ngẩn ra nghĩ ngợi , mãi một lúc sau mới đáp:Vừa mới đến ! Vào lớp thôi2 nhóm chia ra mỗi nhóm 1 ngả. Và sẽ tụ họp vào chiều này tại nhà Vyl. Xem ra Puny và Vyl sẽ bị lộ tẩy hết thôi. Puny vẫn không hay biết chuyện vẫn hồn nhiên cười nói.Đi học về Vyl nhớ ra chiều này đám bạn sẽ tới nhà mình. Anh gọi bà quản gia và anh quản lí tới : Chiều nay ! Anh và bà dù thế nào cũng không được gọi cô ấy là cô chủ hay cháu dâu gì hết! Nhớ chưaNhưng mà sao lại vậy hả cậu chủ? – Anh quản lí hỏi lạiCứ làm điSau khi bà quản gia giải thích xong xuôi mọi việc với ông bà chủ, đang định dọn cơm lên thì đã thấy Puny đang dọn lên từ bao giờ rồi. Bà từ lần đầu gặp cô bé đã rất ưng ý rồi. Nay ở cùng 1 thời gian bà càng yêu quý cô bé hơn nữa. Nhưng nếu bà mà biết cô chỉ là cháu dâu GIẢ thì không biết bà sẽ ra sao. Bà sống ở đây bao năm coi Vyl như là cháu ruột của mình bà mong anh sẽ tìm được 1 cô cháu dâu như thế này. Và bây giờ bà đã được toại nguyện. . .Cháu không cần làm đâuPuny thấy bà quản gia quay lại đỡ bà ngồi xuống ghế:Bà cứ để cháu làm ! Nếu được nghỉ cháu sẽ lau dọn nhà cửa, giặt quần áo bà không cần làm đâuBạn Gấu heo dù rất lười nhưng ở nhà người khác nên cũng biết lễ nghĩa. Không thể để người khác phục vụ mình mãi được. Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm, cô không nên dựa vào đó mà cho mình cái quyền hưởng thụ. . .Cháu dâu ! Đây đúng là cháu dâu của bàNghe thấy câu nói đó cô thấy ngượng nghịu đặc biệt là thấy có lỗi vì đã lừa dối cả gia đình Vyl. Ai bảo anh ta hành xử như thế. Cô cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi mà. Coi như là làm ơn vậy.Ăn cơm thôi ạ* * *Puny không hề biết về việc chiều cả đám sẽ tới nhà Vyl. Cô bé đang định đi lên phòng tập như mọi khi thì bị Vyl giữ lạiNày ! Anh làm gì thế ? – Cô bé bị kéo lại 1 cách đột ngột lên tiếngHọ sẽ tới đâyC-Cái gì ????Cô nên đi đâu đó nếu không muốn hiểu lầmS-Sao anh không nói sớm giờ này mà ra nhỡ bắt gặp họ thì tính sao?Puny lo lắng cứ đi qua đi lại làm Vyl chóng cả mặt.Vyl ! Anh nghĩ cách gì đi ! Tôi sợ họ biết lắm. Thể nào Lin cũng hỏi cả trăm ngàn câu hỏi. Còn cả Gum nữa, cậu ấy sẽ nghĩ gì nếu biết tôi ở đây. Chưa hết, còn cả anh Tan, anh Huan, anh Zita . . . các anh ấy là bạn anh . . . nếu thấy tôi ở cùng nhà với anh thì . . . phải làm sao?? Họ sẽ nghĩ gì đây . . . Chết rồi !!! Chết mất thôi . . .Cô im lặng điPuny hình như trong cái khó ló cái khôn. Cô bé viện ra lí do mình ở đây là vì mẹ cô bé nhờ tới đây thăm hỏi sức khỏe 2 bác. Dù gì cũng là chỗ bạn bè. Lấy lí do đó như lần cô tới đây sẽ rất hợp lí. Cô bé dường như rất tự đắc khi nghĩ được ra lí do này. Cô bé nhìn Vyl như kiểu “ Anh thấy tôi có giỏi không” vậy.Tốt – Vyl thoáng nét cười trước khi đi anh còn xoa đầu cô bé nữaNày! Tôi không còn là trẻ con nữa nên đừng có làm thế ! Với lại người được làm điều này không phải anh. Đúng là đồ . . lợi dụngPuny lại hậm hực giậm chân xuống sàn. Vyl quay lại nhìn hành động đó anh bước tới xoa đầu cô bé tiếp:Đó không phải kiểu giận dỗi của trẻ con sao ???K-K-Không phải – Puny hất tay anh ra khi anh vẫn đang chạm vào tóc của mình chu mỏ cãi lạiKính coong . . .Mời các cô các cậu vào trong – anh quản lí mở cổng cho họ vàoCả đám lao vào , đi mà như chạy. Tất cả đều muốn biết xem Puny có ở trong không. Và đúng như dự đoán Puny đang ở trong nàyBiết ngay là 2 người này có chuyện gì mà – Cả đám thì thầmA chào mọi người ! Sao mọi người cũng tới đây ? – Puny giả vờ như không biết chuyện gìSao cậu lại ở đây ? – Lin ngạc nhiên hết mức hỏi cô béPuny cầm lấy bó tay bên cạnh từ từ giải trình nghi vấn với cả bọn:À! Mẹ tớ là bạn thân của mẹ anh Vyl. Mẹ mới lên ngoại nên nhờ tớ qua đây thay mẹ thăm 2 bác từ nước ngoài về. Các cậu cũng tới để thăm 2 bác hả??V-Vậy sao? Giữa 2 người không có gì mờ ám đấy chứ ? – Lin nhìn Vyl và Puny hỏiPuny xuề xòa xua tayCũng không phải là ở chung đấy chứ?Cả 2 đều lắc đầu. Thấy biểu cảm như vậy, cả đám thôi nghi ngờ, lại trở về trạng thái bình thường hết mứcBố mẹ Vyl có kêu cả đám ở lại cùng ăn tối với gia đình. Lâu lắm rồi ở nhà Vyl mới có 1 bữa cơm đông vui thế này. Bà quản gia và anh quản lí cũng tỏ ra rất vui. Dù thi thoảng bà và anh vẫn nói nhịu là “ cô chủ” nhưng thật may là không ai để ýMấy đứa đi dạo ở ngoài hoặc ra công viên gần đây chơi rồi về – Bà quản gia lên tiếngỞ gần đây có công viên hả bà ? – Cả 3 đứa nó đồng thanhỪ. Công viên này cũng không phải quá lớn nhưng mà vẫn là nơi hồi nhỏ 4 đứa nó hay tới chơi !! Có thể các cháu cũng sẽ thích!!Vừa dứt lời, Lin đã phóng ra chỗ 4 tên đó hí hửng:Các anh ! Chúng ta đi công viên chơi điÝ hay đó ! Đi thôi – Zita đồng ý cả 2 tay 2 chânVyl đương nhiên không đi. Anh đã quá chán ngán đi cái nơi ấy rồi. Cả đám cứ kéo nhau đi, Puny từ vui vẻ hết cỡ đã chuyển thành xây xẩm mặt mày. Cô tự hỏi tại sao cái kẻ này cứ làm cô buồn bực vậy chứ???Đã đi thì tất cả cùng đi. Nếu anh ta không đi thì cô nghĩ mình cũng không nên đi. Nếu không thì Lin sẽ cùng cô về nhà, mà nếu vậy thì sẽ phải khai ra sự thật. Không được. Cô không thể để Lin biết chuyện này!!!Anh không đi tôi cũng không điAnh nhếch mép:Lí do???Nếu đã đi thì cùng đi. Sao tôi đi mà để anh ở đây một mình. . .Cám ơn. Nhưng tôi rất thoải mái khi ở một mìnhCô im lặng chẳng nói thêm câu nào nữa. Anh đang ngồi xem ti vi ở ngoài phòng khách còn cô thì cứ loanh quanh ở ngoài cửa. Cô rất muốn đi công viên mà . . .Chán quá. Puny nghĩ ở nhà xem phim cũng được. Đấy là cô tự an ủi bản thân còn trái tim thì muốn đi chơi cơ!!! Vừa cầm lên cái điều khiển để xem phim thì bị anh chặn lạiSao vậy?? – Puny ngờ nghệch hỏiTôi đang xem – Anh cũng rất thản nhiênNhưng mà. . . đến giờ xem phim rồi màĐó là việc của côAnh bật phim đi. Phim này rất hay đấy !!! Mấy cái tin tức này chẳng có gì thú vị cả. Tôi nghe mà đau hết cả đầu. Xem phim đi mà . . .Tôi không thích xem phimGiờ thì cô thấy khổ sở vì ở nhà người khác rồi đấy!!! Bây giờ mà dọn đồ về nhà cô cũng không sợ gì nữa đâu. Nếu ở nhà thì cô đã tự do tự tại thích ăn lúc nào thì ăn, ngủ lúc nào thì ngủ và thích xem cái gì thì xem cái đó. Đâu phải phụ thuộc thế này!!!!Cái mặt cô cứ xịu hết lại làm ai đó cũng ngán ngẩm luôn. Anh tắt ti vi đi lên tầng. Puny thấy thế tươi tỉnh hẳn ra nhào đến lấy điều khiển bật vội bật vàng. Vừa bật được lên thì màn hình hiện lên dòng chữ : Hết phimCô đau khổ không nói nên lời. Chỉ biết dùng sức đập đầu mình vào cái ghế sofa cho hết ức chế. Miệng không quên ca cẩm:Sao số phận Bảo Uyên này lại hẩm hiu vậy chứ!!! Đã không được đi chơi lại còn không được xem phim nữa !!! Biết thế này chẳng ở nhà cho xong. Mặc kệ người ta cứ đi chơi có phải đỡ tức rồi không?? Tại cái người đó mà Bảo Uyên này mới thảm thương như thế!!Xem ra cái chiêu lảm nhảm này cũng không tệ. Vì cô đã làm cảm động Hoàng Tử khiến anh đồng ý cùng cô đi chơi công viên. Thực ra thì Vyl là vì không muốn nghe cô la hét om sòm lên chứ chẳng phải vì cô nàng có sức mạnh ghê gớm đặc biệt nào. Cơ mà Puny nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi !!! Cũng không có gì ảnh hưởng tới anh. . .Puny vừa đi vừa hát, vừa nhảy chân sáo làm anh đau hết cả đầu. Hết ca thán, cứng đầu, ham ăn , ham ngủ giờ lại làm người ta mệt mỏi. . .Tôi xin cô im lặng một chútAnh không thích nghe tôi hát sao??? – Puny có chút khó tinCũng bởi trước giờ cô chỉ hát cho những ai cô thực sự quý mến. Giả dụ như là mẹ, Lin , Gum nhưng tại sao cô lại hát cho cả người mình ghét nhỉ???Giọng hát của cô mọi người đều khen là trong trẻo và dễ nghe. Thế mà cái người kia còn kêu cô im lặng sao??Cô đang hét thì cóNgười nào đó nghe câu này xong đã im bặt và xịu cái mặt xuống thảm thương hết mức. . .Tôi không hát nữa. . .Cô không muốn anh đổi ý nên đành ngoan ngoãn im lặng. Suốt cả quãng đường chẳng ai nói với nhau câu nào cũng giống như là hai con người xa lạ cùng một chuyến tàu mà buộc phải ngồi cùng nhau. Lẽ ra cứ để Puny hát thì đã có thể gần gũi hơn một chút, đằng này ngay cả thân thiết hơn một chút cũng không muốn nữa. . . . Puny hoàn toàn suy sụp về mối quan hệ của hai người rồi . . . Có lẽ sẽ không thể hòa hợp cho dù chỉ là một ngày. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương