Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chương 5



“ Khiếm thị cũng có rất nhiều loại, ngươi gặp hắn nhiều như vậy cũng chưa phát hiện hắn không phải mù hết sao?” Trình Nhân nói.

“ Ta làm sao mà biết.” Chỉ là cảm thấy hắn rất siêu cường thôi, có nhiều lúc không cần dùng dùng gậy mù cũng có thể hoạt động bình thường.

“ Ta cũng không phải mù hết, vật thể di chuyển trong vòng ba thước đều có thể phân biệt.” Trong đu quay, tuy rằng lúc Tô Niệm Khâm nói những lời đó sắc mặt không hề thay đổi, nhưng Tang Vô Yên dám đánh cuộc, hắn khẳng định rất muốn cười.

Đương nhiên, Tang Vô Yên thuộc dạng “ Vật thể đi chuyển trong vòng ba thước”, cho nên……

Nàng chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào thôi.

Vậy thì trước kia, những động tác nhỏ của nàng, hắn có thể nhìn thấy rồi.

Trình Nhân nói tiếp, “Hắn nhất định là cố ý, bằng không sao lại không ngăn cản ngươi trước, mà là ngay lúc ngươi dừng lại động tác, để ngươi đạt được mục đích mới mở miệng.”

“ Đúng vậy, gi­an quá! Gi­an quá! Gi­an— quá—” Tang Vô Yên ngồi trong phòng hét lên, sau đó hung hăng nện một quyền vào mũi con mèo bự bên cạnh “Hắn cố tình bêu xấu ta.”

Thật sự là nam nhân siêu cấp keo kiệt, bất quá nàng chỉ nói hắn là cha đứa nhỏ thôi, cư nhiên đợi tới giờ mới ra tay xử nàng.

Ở một nơi khác trong thành A, Tô Niệm Khâm đang đàn bài (Croa­tian rhap­sody). Dư Tiểu Lộ ngồi trên sô pha thoa kem, vỗ vỗ mặt. Xem ra sau khi người này đi chơi về tâm tình không tệ. tiết tấu của (Croa­tian rhap­sody) trong sáng nhẹ nhàng, ngón tay lướt qua rất nhanh giống như đang bay trên phím đàn, mang lại cho người ta cảm giác vui sướng.

Vì thế, mỗi khi tâm tình tốt, Tô Niệm Khâm đều đàn bài này.

“ Ngươi ở bên ngoài gặp được chuyện gì tốt sao?” Dư Tiểu Lộ thoa kem đầy mặt, khóe miệng không nên cử động, hàm hồ hỏi.

“ Không có gì.” Hắn tiếp tục đàn.

“ Không cần ta đưa đi, cũng không cần ta đón.” Dư Tiểu Lộ dừng một chút, liều chết hỏi: “Ngươi đi hẹn hò àh?”

Tô Niệm Khâm nghe xong cư nhiên không phát hỏa, còn rất bình tĩnh mà trả lời: “Không phải.”

Thái độ này khiến cho Dư Tiểu Lộ càng kỳ quái, nàng không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Khâm, “Gần đây cô gái ở văn phòng còn làm phiền ngươi không?”

Lúc này hắn không trả lời nàng, khúc nhạc kia lại được đàn thêm lần nữa.

Dư Tiểu Lộ cảm thấy không thú vị, đi đến phòng bếp rửa hoa quả, đang rửa, bỗng nhiên nghe thấy bài hát bị sai hai nhịp. Nàng liền đưa cái đầu ra thăm dò, cảm thán nói: “Không phải chứ, Tô Niệm Khâm. Trong lòng ngươi nghĩ cái gì vậy? Có thể đàn sai đến vậy!”

Sắc mặt Tô Niệm Khâm trầm xuống, ngón tay dừng lại, tiếng đàn cũng dừng theo.

Dư Tiểu Lộ mắt thấy không ổn, vội vàng nói: “Ta cái gì cũng không nói. Ngài tiếp tục.”

Sáng thứ hai, Tang Vô Yên ra văn phòng đổ rác, chạm mặt Tô Niệm Khâm.

Mắt nàng không khỏi nhìn môi hắn, sau đó mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng vòng qua người hắn vội vàng rời đi. Tang Vô Yên nghĩ, chiêu này đúng là ngoan độc, từ nay về sau nàng cũng không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, làm phiền hắn nữa. Chẳng lẽ hắn không sợ lúc ấy mình nhất thời trượt chân, thật sự kiss hắn?

Những ngày sau đó, Tang Vô Yên dạy xong liền chạy về nhà để tránh gặp hắn lại xấu hổ thêm. Nhớ đến giữa tuần này, cô Trịnh giáo viên chữ nổi hết nghĩ phụ sản quay về dạy, nhưng một chút dấu hiệu đều không có, bàn đối diện sắp thay đổi chủ mà Tang Vô Yên cũng chưa thấy Tô Niệm Khâm dọn đồ.

Cô Trịnh cười khanh khách chào Tang Vô Yên, “Em là Tiểu Tang, người đi theo cô Lí thực tập phải không? Nghe nói bọn nhỏ đều rất thích em.”

Thầy Tiểu Vương ngắt lời: “Cô Trịnh, mọi người đều ngóng trông cô về đó.”

“Lúc con cô đầy tháng chúng ta gặp qua, khi nào thì đưa đến trường cho chúng ta trêu chọc nha?” Một giáo viên khác nói.

“ Hi, đừng nói nữa, cả ngày chỉ biết khóc. Giọng lớn hơn cả mi­cro luôn.” Đặng lão sư cười.

Nhất thời, không khí trong văn phòng đập tức náo nhiệt lên, không giống với bầu không khí lúc Tô Niệm Khâm ở đây. Không có ai nhắc tới chuyện Tô Niệm Khâm rời đi, xem ra trừ bỏ nàng, tất cả mọi người đều biết việc này.

Tang Vô Yên cũng hàn huyên vài câu thì rời đi, khi bước tới cửa không cầm lòng được quay đầu nhìn về phía cái bàn kia, hơi buồn.

Hắn liền như vậy đi cũng không thèm chào một tiếng.

Ba tháng sau. Lúc đầu Tang Vô Yên chỉ bị cảm mạo rất nhỏ, do lơ đễnh dẫn đến sốt cao.

Buổi sáng sau khi rời giường lại phát hiện trên cánh tay xuất hiện một ít mụn đỏ.

Khi đến bệnh viện, trên mặt, cổ, tứ chi đều nổi hết lên, bác sĩ nói là bệnh sởi.

Nàng từ nhỏ đến lớn cơ thể đều rất khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệ nặng qua. Bác sĩ nói bệnh lây rất mạnh, Trình Nhân không ở nhà, nàng cũng không ở lại trường, bạn học cũng không thân. Suy ra cũng không có trở ngại gì, uống thuốc rồi đi ngủ.

Vừa kéo rèm cửa sổ, điện thoại lại vang.

Nàng xoa xoa nước mũi bước tới, chắc là người nhà gọi tới.

Mẹ nói có tự nhiên cảm thấy lo lắng nên gọi qua hỏi. Tang Vô Yên cũng không muốn bà lo lắng, vì thế nói vài câu để chống đỡ rồi vội vàng nói có việc treo điện thoại.

Vừa buông điện thoại, nàng hơi muốn khóc.

Thật sự rất khó chịu.

Ngủ một lát liền tỉnh lại, đêm đã khuya, thân thể lại càng khó chịu hơn. Không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa, nàng lại nhấn dãy số của Tô Niệm Khâm.

Nàng chỉ định để nói rung vài lần rồi tắt, ai ngờ mới kêu có một tiếng, liền có người bắt máy.

“Này–” âm thanh trầm ổn từ điện thoại truyền tới.

Nhất thời nàng không biết phải mở miệng như thế nào

“ Nói chuyện.” Nam nhân này vẫn như trước cực kỳ thiếu tính nhẫn nại, ngữ khí nghiêm khắc.

“ Tang Vô Yên, ngươi nói đi.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.

Tang Vô Yên ngạc nhiên, rơi nước mắt, tim cũng ngừng đập, “Làm sao ngươi biết.” Nàng hỏi. Cho dù hắn không phải mù hoàn toàn nhưng nàng gọi bằng diện thoại nha, hắn làm sao nhìn được màn hình hiển thị ai gọi.

Nam nhân này luôn thần bí như vậy.

“ Ngươi có việc?” Ba chữ đã có thể tóm gọn lại vấn đề, cuối câu giọng nói cũng hơi cao.

Nghe giọng nói cực lỳ lạnh lùng, nếu ngay lúc này Tang Vô Yên trả lời qua loa, thì đúng là sai lầm rồi, chắc chắn sẽ chọc giận hắn.

“ Ta ra sởi, rất khó chịu.” Tang Vô Yên sợ hãi nói. Ba chữ rất khó chịu vừa mới nói ra, phòng tuyến cuối cùng cũng bị sụp đổ, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống.

Tô Niệm Khâm hơi trầm mặc, chậm rãi hỏi: “ Ngươi ở đâu?”

“ Ngươi không cần đến, chỉ là ở chỗ này ta không có quen ai hết, muốn tìm người nói chuyện thôi. Với lại ta sẽ lây bệnh cho ngươi.”

“ Ta ra sởi rồi, cho nên không bị lây.” Giọng nói hắn so với lúc nãy dịu hơn.

Tô Niệm Khâm xuất hiện trước cửa nhà Tang Vô Yên là nửa giờ sau, bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp lúc nào cũng thay hắn làm tài xế.

Cô ấy nhìn Tang Vô Yên cười cười, “Ta là Dư Tiểu Lộ.” Đây là lời chào cũng là lời tạm biệt, hiển nhiên cô ấy muốn đem Tô Niệm Khâm ở lại, sau đó rời đi. Cô ấy cũng không thèm hỏi Tô Niệm Khâm, “Có muốn ta ở lại giúp đỡ không?”

Bởi vì cô ấy biết, có hỏi cũng như không, chỉ nhận được một câu từ chối lạnh nhạt thôi.

Đóng cửa lại, Tang Vô Yên nói, “ Chẳng lẽ cô ấy là tài xế của ngươi?” nhìn cô ấy cũng không giống muội muội.

Tô Niệm Khâm vẫn không đáp.

Một người mù muốn tới chiếu cố một người bệnh sởi, xác thực không phải chuyện dễ dàng.

Đặc biệt là người mù đó lại không quen hoàn cảnh xung quanh, va chạm tùm lum. Hắn mới bước vào nhà liền sơ ý đánh vỡ bình hoa của Trình Nhân.

Tay hắn sờ trán nàng cảm thấy rất nóng, “ Vẫn là qua nhà ta tốt hơn.”

Sau đó hắn liền gọi điện thoại cho Dư Tiểu Lộ.

“ Ta đưa nàng trở về.”

“ Ngươi không cần tới đón chúng ta.”

“ Đi siêu thị mua một chút ăn gì đó về nhà đi.”

“ Mấy ngày nay ngươi cũng không cần về n­hà.”

Tang Vô Yên nghe thấy hơi thích. Bất luận Dư Tiểu Lộ kia là bạn gái, muội muội hay là lái xe, tóm lại vì chiếu cố chính mình Tô Niệm Khâm không cần nàng đến nhà.

Nhưng Tang Vô Yên vẫn cố nén vui sướng, cố ý hỏi: “ Như vậy không tốt lắm, Dư tiểu thư một cô gái thì làm sao bây giờ?”

“ Nàng chưa từng bị bệnh sởi, rất dễ bị ngươi lây bệnh.”

Tô Niệm Khâm không lạnh không đạm nói một câu đem tâm tình Tang Vô Yên vừa mới tốt lên liền sìu xuống.

Sau một lúc, Tang Vô Yên choáng váng đột nhiên phát hiện một chuyện quan trọng “Chờ một chút!“ Nàng vỗ vỗ trán cố gắng lập lại suy nghĩ trong lời nói, “Sao cô ấy lại ở trong nhà ngươi?!?”

Tô Niệm Khâm lục lội trong phòng ngủ, sau đó cầm tấm thảm đắp kín người Tang Vô Yên.

“ Ta cảm thấy rất nóng.”

“ Kia không phải nóng, mà là phát sốt.” Hắn sửa đúng lại.

Sau đó đem nàng ôm ngang.

Nàng kinh ngạc, “Vì sao ôm ta?”

“ Ngươi thấy ngươi có thể một mình xuống lầu sao?” Hắn hỏi lại.

“ Nhưng ngươi…… Ta…… Chúng ta……” Tang Vô Yên nói không lên lời.

“ Ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm sao mới xuống lầu được.” Tô Niệm Khâm loáng thoáng hiểu được ý nàng.

Vẻ mặt rất kiên định. Tang Vô Yên bỗng nhiên cảm thấy tuy nam nhân này nhìn không tráng kiện lắm nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác an tâm ổn định, nàng mỉm cười, “ Tốt.” Hai tay tự nhiên ôm lấy cổ Tô Niệm Khâm.

Mặt Tô Niệm Khâm trước giờ luôn tỏ ra hờ hững bây giờ lại hơi phiếm hồng.

Lúc bước xuống cầu thang, động tác của Tô Niệm Khâm rất cẩn thận. Rõ ràng là hắn còn chưa thích ứng độ cao của bậc thang, bước chân hơi thăm dò mới chậm rãi đặt xuống.

“Cầu thang có chín bậc, sau đó quẹo phải.”

Tô Niệm Khâm thật cẩn thận nghe lời chỉ dẫn của người trong ngực, bỗng nhiên Tang Vô Yên “Nha” một tiếng.

Hắn biết, đèn tắt.

“Tối quá.” Đây là đèn cảm ứng âm thanh, Tang Vô Yên vỗ vỗ tay, vẫn không có phản ánh.

“Tối hay không, với ta cũng không ảnh hưởng.” Hắn nói, sau đó trong đầu tiếp tục đếm số bậc thang bảy, sáu, năm……

“ Nhưng mà ta sợ nha, buổi tối nếu không có đèn ta cũng không dám lên lầu, thường thì gọi đt cho Trình Nhân xuống đón.” Nói xong hai tay nàng càng ôm chặt cổ Tô Niệm Khâm, chui vào trong lòng hắn.

Nàng bởi vì ra mụn mà hai má nóng hổi, dựa ngay trên xương quai xanh của Tô Niệm Khâm, với lại hai người chỉ cách nhau bởi một lớp áo mỏng, nhất thời Tô Niệm Khâm mất hồn. Ngẩn ngơ qua đi mới phát hiện quên mất đếm tới đâu rồi, vì thế mới bước chân mới chạm mặt đất liền lảo đảo, ngã vào vách tường bên phải.

Tang Vô Yên cả kinh. Tô Niệm Khâm đem nàng che vào trong ngực, làm cho cánh tay hắn bị chà mạnh vào mặt tường.

“Có sao không ?”

“Có sao không ?”

Sau khi tai nạn xãy ra, hai người hỏi cùng một lúc.

Xe taxi chạy tới cư xá bên hồ thành Tây, sau đó ngừng ngay trước biệt thự hai tầng.

“ Nhà ngươi?” Tang Vô Yên mở to hai mắt, nhà này có chút rất xa hoa ah.

“ Cứ có là vậy.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trên đường trừ bỏ quan hệ nhân vật có chút biến hóa, nhưng chưa tới mức qua trình tình yêu. Có thể… Không theo.

Cám ơn mọi người đọc truyện.(*^__^*) moa~~

---2---

Tang Vô Yên uống thuốc xong nằm trên giường của Tô Niệm Khâm, dựa vào gối hắn, chăn bông mềm đắp trên người.

Nàng nghĩ, bị bệnh cũng tốt.

Chẳng qua, ý tưởng này chỉ duy trì trong đầu Tang Vô Yên có nửa giờ. Bởi vì đầu nàng bây giờ đau muốn chết, sốt cao còn ho khan.

Nàng nằm trong phòng tối bắt đầu suy nghĩ ;ung tung. Lúc trước, nàng và Trình Nhân xem phim ma Thái rất kinh dị, hai mắt mở to, dần dần cảm thấy hơi sợ. Vài năm nay nàng bắt đầu sợ tối, hơn nữa lúc này lại ở một nơi xa lạ.

Nàng bật đèn, đi đến phòng khách uống nước, thấy Tô Niệm Khâm mặc một bộ áo ngủ ô vuông màu xanh ngồi ở trên sô pha đọc sách.

Chân mang dép lê, ngồi ngay ngắn. Có lẽ vừa sấy khô, tóc có chút xoã tung, so với bình thường nhìn hơi trẻ con một chút.

Trên đầu gối đặt một quyển sách cũng không dày lắm, trên mặt đất là một đống sách chữ nổi. Hắn nhắm hai mắt, mà ngón giữa gõ gõ tiết tấu nhìn rất thành thạo.

Tang Vô Yên từ trong phòng chuồn ra, tay chân đều rất nhẹ nhàng, tự tin là không có phát ra tiếng gì, nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Tô Niệm Khâm mở to mắt, ngón tay ngừng lại, nghiêng đầu,“ Còn chưa ngủ?”

“ Ngươi ngủ sô pha?” Tang Vô Yên thấy trên sô pha khác đã chải sẵn chăn và gối.

Nhà không phải rất lớn sao? Tuy rằng dưới lầu chỉ có một phòng ngủ nhưng ,“ Lầu hai không còn phòng sao?” Nàng hỏi.

“ Lầu hai là phòng của Tiểu Lộ.”

“ Nhà lớn như vậy chỉ có hai người ở àh? Nếu Dư tiểu thư không ở?” Tang Vô Yên ngụ ý, ai tới chiếu cố ngươi.

“ Nàng không ở nhà, ta ở một mình.”

“ Ngươi……” Tang Vô Yên rất muốn nói hắn, ngươi nói một câu vô nghĩa.

“ Cái gì?”

“ Ta muốn uống nước.”

Hắn hơi chút đình trệ, sau đó gấp một góc ở trang đang xem, đóng sách lại, đứng dậy quẹo phải đi rồi bảy, tám bước vừa vặn dừng lại ngay tủ lạnh, đưa tay ra muốn kéo cửa tủ lạnh kết quả do dự một chút, lại quẹo phải vào phòng bếp.

Tang Vô Yên nghe thấy tiếng bật lửa, nàng sợ làm phiền hắn nhưng vẫn ôm chăn nghiêng ngả lảo đảo, chạy tới xem.

Bình In­ox đặt trên bếp gaz, hắn khoanh tay im lặng nhìn ngọn lửa, đôi mắt sáng ngời. Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, cực kỳ thu hút.

“ Uống nước ấm đối cơ thể tốt hơn” Hắn nói.

Tang Vô Yên mới hiểu được, “Nàng không ở nhà, ta ở một mình.” Đây là ý nghĩa thật sự của những từ này.

Đôi tay mềm mại ôm mặt ngồi chồm hổm, nhìn chằm chằm vào ấm nước sôi, cổ họng khát nước rất khó nhịn.

Nàng lại nhìn Tô Niệm Khâm, hắn vẫn thờ ơ tiếp tục “Sờ sách”.

“ Ngươi đang xem sách gì vậy?”

“ Danh nhân truyện ký.”

“ Ai?”

“ Một vị danh nhân.”

“……”

Tang Vô Yên cực kỳ hoài nghi hắn có chứng mất tiếng nói rất nhỏ (chê nói ít quá).

Im lặng một chút, Tang Vô Yên lại nhịn không được nói tiếp.

“ Ngươi có xem phim không?” Đây là sở thích của Tang Vô Yên , nàng tự tin cho dù hắn không hứng thú, nàng cũng có thể nói một số chuyện tào lao. Sau khi hỏi xong, Tang Vô Yên mới cảm thấy mình rất ngốc.

“ Ta không có xem phim.” Tô Niệm Khâm rốt cục dừng động tác, chậm rãi nói ra từng chữ.

Hắn hình như bị nàng chọc giận rồi.

Nhưng mà, tức giận so với không có phản ứng thì thú vị hơn, Tang Vô Yên đạt được hiệu quả mong muốn, vừa lòng tiếp tục đề tài này.

“ Lần sau ta mời ngươi xem phim.”

“ Không cần. Đa tạ.” Nam nhân nghiến răng, nói

” Ngươi có thể thử xem. Trên thế giới này có muôn màu muôn vẻ cách sống, chúng ta chỉ có thể chọn một trong số đó, mà điện ảnh lại rất giống như một cuộc sống khác vậy, trong thời gi­an ngắn có thể cho ngươi nếm thử những cảm giác khác nhau. Giống như một cuộc phiêu lưu vậy.”

“ Đọc sách cũng vậy.”

“ Phim trực tiếp hơn.”

“ Đối ta mà nói không có gì khác nhau.”

“ Lúc đọc tiểu thuyết ngươi sẽ khóc sao?”

“……”

“ Ta xem phim sẽ khóc, đến cảnh buồn, ta sẽ cảm động.”

“ Đó là bởi vì cấu tạo xúc giác của nam và nữ khác nhau.” Hắn dừng một chút, “Có lẽ ngươi thích khóc.” Trong giọng nói tất cả đều là ý tứ trào phúng, hoàn toàn khác với lúc nãy hắn ôm nàng xuống lầu.

Tang Vô Yên nghe thấy tư duy cực kỳ không khách khí của hắn, liền nói.

“ Đúng vậy, giống như hiện tại ta thật muốn khóc.”

Câu này thật sự mang tiếng khóc nức nở, làm cho Tô Niệm Khâm hơi kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy Tang Vô Yên khóc lớn lên.

Tang Vô Yên vốn là muốn dọa hắn, coi nam nhân này có phải thật sự cố chấp không. Hắn nói chuyện rất vừa hờ hững vừa lạnh lùng, cảm thấy rất khó quá, mình chỉ cùng hắn nói mấy câu, làm tan một chút lớp băng của hắn. Nàng cũng không nghĩ tới cư nhiên không ngừng được nước mắt.

Nước mắt như đê vỡ, càng ngày càng không thể thu hồi.

“ Ta làm sai cái gì? Vì sao ngươi luôn dữ với ta như vậy. Lần đó trong thang máy, ta muốn giúp ngươi là sai àh; lễ tình nhân, ta muốn đưa ngươi về nhà là sai àh; ta cầu ngươi giúp ta giả vờ làm tình nhân cũng là sai àh; ta tặng Tiểu Vi này nọ, vẫn là sai. Ta bị bệnh nặng, ngủ không được tìm ngươi nói chuyện phiếm, đúng là sai càng thêm sai. Cho nên ngươi liền chán ghét ta, càng muốn châm chọc khiêu khích ta, có phải hay không?”

Nàng lấy giấy khăn, lau nước mũi, tiếp tục khiếu nại: “Đầu ta hiện tại rất đau, giống như có cái búa đánh vào vậy, khó chịu muốn chết. Ngươi chẳng những không đồng tình ta, còn làm dữ với ta.”

Phòng khách vốn im lặng, bây giờ lại tràn ngập tiếng Tang Vô Yên khóc kể.

Tô Niệm Khâm ngồi ở bên cạnh, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghe thấy nàng khóc cáo, liền nói: “Nước lạnh rồi.” liền đưa ly nước cho nàng, hi vọng có thể dời lực chú ý của nàng.

Giọng so với vừa rồi dịu đi rất nhiều.

Tang Vô Yên uống xong mấy ngụm, nhuận nhuận cổ họng tiếp tục lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta là bệnh nhân, ngươi như thế nào nhất quyết muốn khi dễ ta.”

Tô Niệm Khâm không dám trả lời nàng, sợ mang đến tai họa gì nữa, vì thế mở sách ra, tiếp tục đọc. Chẳng qua, tốc độ so với vừa rồi chậm rất nhiều.

Cả người Tang Vô Yên cuộn trong chăn dựa lưng vào hắn, khóc một chút hơi mệt, hơn nữa Tô Niệm Khâm giống như một cái đầu gỗ, một câu cũng không nói, nàng dần dần cũng cảm thấy không thú vị, càng về sau, đau lòng cũng không òn, cơ hồ quên chính mình vì sao muốn khóc.

Một lát sau, Tô Niệm Khâm nghe thấy nàng dần dần bình tĩnh lại, cũng ngừng nói, thỉnh thoảng tự mói thầm, sau lại cơ hồ nhỏ đến không nghe được gì, đến cuối cùng, hô hấp của nàng cũng bình thường lại.

Đại khái là đang ngủ?

Ngón tay hắn dừng lại, nghiêng tai lẳng lặng chờ vài giây, xác định nàng là đã ngủ.

Kết luận xong, Tô Niệm Khâm mới dám thở phào nhẹ nhởm, nhu nhu cái trán. Nàng đã trước mặt hắn khóc qua hai lần, mỗi lần đều kinh thiên động địa.

Hắn nhẹ nhàng đưa ly và sách qua một bên, sợ đánh thức nàng. Hắn đi được vài bước lại quay đầu, có chút chần chờ.

Bởi vì thảm sô pha rất dày và rộng, cho nên nàng mới có thể ngồi ở đó cùng hắn nói chuyện. Nhưng nếu cho nàng ở trên mặt đất ngủ thẳng đền trời sáng, chỉ sợ bệnh càng thêm nghiêm trọng hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Niệm Khâm hơi thở dài, lại quay trở lại.

“ Tang Vô Yên.” Hắn gọi nàng, “Ngươi lên giường ngủ.”

Nàng lên tiếng mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ. Tô Niệm Khâm chỉ còn cách ôm nàng vào phòng. Vừa rồi hắn ôm Tang Vô Yên, là được nàng đồng ý. Nay nàng ngủ bất tỉnh nhân sự, nhớ lại vừa rồi ôm nàng xuống thang lầu hơi xấu hổ, thôi tốt nhất là không ôm nàng.

Nhưng, hắn biết nàng rất khó mới ngủ được, nếu lại gọi nàng tỉnh, có lẽ sẽ khó chịu hơn. Hắn đứng ở giữa phòng, trầm mặc một lát chút rồi mở máy sưởi, sau đó về phòng ngủ.

Hắn một người nằm trên giường mà Tang Vô Yên vừa mới nằm qua, ngủ không được, nhắm mắt lại nghĩ hợp đồng mới ký ngày hôm qua, nhớ tới lời nhạc, nhớ tới một đống gi­ai điệu tùm lum, nhớ tới tiết mục ở viện mồ côi, lại nghĩ đến Tang Vô Yên.

Tô Niệm Khâm không khỏi sờ sờ vết thương trên tay đã chóc da chưa kịp thoa thuốc vì bị nàng quậy. Hắn mở mặt đồng hồ ra, lại sờ sờ: sắp 1h sáng rồi.

Hắn rời giường, khoác áo đen đi đến phòng khách. Lúc giữa đem trời hơi lạnh, cho nên hắn cố ý đem mở máy sưởi cao hơn, nay lại là đầu xuân, có thể coi là có chút rất ấm áp.

Hắn ngồi xổm xuống đụng đến tấm chăn vì nóng quá mà bị Tang Vô Yên ném qua một bên. Hắn sờ soạng tìm được góc chăn, thay nàng đắp lại. Vừa buông tay, Tang Vô Yên lại vén xuống. Hắn lại đắp lên, nàng lại vén xuống.

Này, Tô Niệm Khâm bắt đầu hơi bực. Hắn đời này cho tới bây giờ chưa từng chiếu cố qua người nào, nhất là lọai tình huống này.

Hắn hơi bực đem chăn một lần đắp lại, hơn nữa còn giữ chặc, không buông tay. Hắn định giữ một hai phút, trong lúc Tang Vô Yên cố gắng phản kháng, nhưng đẩy được, thấy không hiệu quả liền thay đổi tư thế ngủ tiếp.

Lúc buông tay hắn nghĩ, nếu Tang Vô Yên dám vén chăn lên nữa, hắn sẽ lấy dây thừng cột nàng lại trong chăn.

Kết quả hắn rất vừa lòng, nàng rất nghe lời, không cử động nữa.

Tô Niệm Khâm kiểm tra thành quả thắng lợi của mình sau đó trở về phòng ngủ ngủ tiếp. Sau khi nằm xuống, lại bắt đầu suy nghĩ việc. Từ nơi này đến sô pha là mười bảy bước; ra cửa phải bước xuống ba bậc thang, rẽ phải lại đi hai mươi hai bước mở hàng rào là đường lớn; từ văn phòng giáo viên đến lớp học đối diện phải đi mười chín bước? có thể hơ nữa? cũng không chắc chắn, hắn đã nửa tháng không đi dạy, huống hồ trước kia mỗi lần đi đâu củng đo bước chân, luôn luôn có đứa nhỏ chạy tới chạy lui, cũng không thể đánh gãy hắn, mà Tang Vô Yên lại cắt đứt được.

Nghĩ đến ba chữ Tang Vô Yên, Tô Niệm Khâm lại đứng dậy đi tới phòng khách. Hắn cúi người dò xét trán nàng, so với ban đêm nóng một chút.

Hắn không có kiến thức cơ bản về y học, suy ra không biết phải làm gì, chỉ có thể tìm miếng dán hạ nhiệt trong hòm thuốc để giảm sốt.

Tang Vô Yên xoay qua xoay lại, tựa hồ ngủ không ngon, lâu lâu lại nói mớ. Hắn nhíu mi lo lắng, sau đó ôm nàng và chăn vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm hỏi:“ Ta đang mơ àh, rõ ràng tối hôm qua ta ngủ ở phòng khách. Sao giờ lại ở phòng ngủ?”

“ Uhm.” Tô Niệm Khâm không chút để ý, đem trứng ốp lếp đặt lên bàn.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm có chút mỏi mệt, Tang Vô Yên hỏi: “Tối hôm qua ngươi không có ngủ àh?”

“ Ngươi không ăn cơm sao?” Hắn không kiên nhẫn hỏi, lại đem đôi đũa cho nàng.

Tang Vô Yên cúi đầu nhìn trứng ốp lếp trên bàn, do dự hỏi một câu:“ Ngươi xác định ăn thứ này sẽ không xảy ra tai nạn chết người?”

---3---

Ngày thứ ba là lúc mụn đỏ nổi nhiều nhất, nổi đầy hết cả người, chỗ nào cũng có. Bác sĩ nói sống qua mấy ngày này sẽ rất nhanh hồi phục.

Nàng không thích một mình nằm ở trong phòng, như vậy rất cô đơn, vì thế nàng ra phòng khách ngồi.

Sô pha màu trắng ngà bằng vải bố vừa lớn vừa đẹp, cũng đem hết sách, gối, chăn của nàng ra hết.

Tô Niệm Khâm vẫn không nói chuyện với nàng, cho nên chỉ có mình Tang Vô Yên tự biên tự diễn cũng không thú vị, hơn nữa uống thuốc xong cũng liền ngủ.

Một lúc lâu sau, Tô Niệm Khâm rót nước ấm vào bình trà trên bàn, rồi đứng yên ở sô pha một lát, xác định nàng ngủ yên rồi mới lấy chìa khóa ra cửa mua đồ ăn.

Vào nửa đêm ngày thứ tư, nàng tỉnh ngủ bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng rất nhiều.

Nhìn vào gương quả nhiên mụn đỏ lui đi rất nhiều.

Nàng nhón chân mở cửa bước đến sô pha, phát hiện Tô Niệm Khâm đã ngủ say trên sô pha. Hắn nằm ngủ rất ngon, cũng đắp chăn cẩn thận.

Đèn vẫn sáng như cũ.

Phía sau lưng sô pha khoảng 5 mét có một cửa sổ lớn, rèm cửa không có buông xuống, ánh trăng chiếu tiến vào, dừng trên mặt Tô Niệm Khâm, ngày thường luôn lạnh lùng, nay lại có vẻ phá lệ nhu hòa.

Tang Vô Yên nghĩ rằng, lần trước bị bắt ngay hiện trường, bây giờ hắn đang ngủ cũng nhìn không thấy.

Vì thế cúi người xuống, muốn lại gần hắn nhìn một chút.

Nín thở, bốn phía chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng của Tô Niệm Khâm.

Nàng nhịn không được cười trộm.

Nguyên lai, lông mi nam nhân này thật sự rất dài, hiện tại nhẹ nhàng nằm yên, ánh trăng lưu lại hai đường cong cong.

Bỗng nhiên, lông mi hắn lay động.

Tô Niệm Khâm dùng giọng cực trầm cửa mình mở miệng nói:“ Ta cũng không thể bỏ lỡ hai cơ hội liên tiếp.”

Nghe được giọng nói của hắn, Tang Vô Yên liền giật mình.

Vẻ mặt ngưng giữa không trung.

Tay Tô Niệm Khâm không biết khi nào đã đặt sau gáy Tang Vô Yên, hắn hơi dùng sức kéo mặt Tang Vô Yên sát vào mình.

Hắn vốn là muốn chọc ghẹo nàng, không nghĩ tới Tang Vô Yên cư nhiên thuận thế đem môi dừng trên môi hắn. (wow kiss rồi)

Tang Vô Yên nhẹ nhàng hôn xuống, “Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?” Làm xong động tác này, nàng có chút đắc ý nói.

Tô Niệm Khâm đột nhiên từ chủ động biến thành trở tay không kịp, trong lúc ngạc nhiên, độ ấm và sự mềm mại của môi nàng vẫn còn lại lại trên môi mình. Nàng còn tại sốt nhẹ, cho nên gục lên người hắn giống như cầu lửa vậy.

Hắn hơi định thần lại, trong nháy mắt kia tựa hồ ngửi được mùi lô hội và mùi hoa cây râm xen lẫn trong môi thơm. Chính là môi cùng môi đơn giản đụng nhẹ một cái, lại làm cho cảm giác bị đè nén đã lâu ra hoa, nhiễu loạn tâm trí hắn.

Nguyên lai, hắn cũng không chán ghét nàng. Không, không, không. Không phải không chán ghét, thậm chí là thích. Đúng vậy, là thích. Nếu không thích vì sao đêm đó nghe thấy nàng bất lực gọi qua, liền nhanh như vậy chạy qua. Nếu không thích nàng, lại làm sao có thể phá lệ nhẫn nại chiếu cố nàng. Nếu không thích nàng, cần gì nhiều lần­trêu cợt nàng như vậy.

Tang Vô Yên thấy vẻ mặt Tô Niệm Khâm có chút đăm chiêu, bắt đầu suy nghĩ có phải mình chọc hắn giận rồi, lung túng rời khỏi người hắn. Cũng không ngờ, Tô Niệm Khâm lại giữ chặt nàng.

“ Ngươi bao nhiêu tuổi?” Hắn hỏi một câu không liên quan gì hết.

“23, như thế nào?”

“ Có thể phụ trách đối với hành vi của mình.” Tô Niệm nói thầm, sau đó đem Tang Vô Yên ôm vào phòng ngủ.

Tang Vô Yên hơi giận, hắn là người mù sao? Làm sao có thể thuần thục mở cửa, đóng cửa, đem nàng đặt trên giường.

Hắn che lại hơi thở của nàng.

“ Tô……” Nàng thật vất vả mới tạo ra một chút khe hở để hô hấp, vừa phun ra một chữ, lại bị Tô Niệm Khâm dùng đầu lưỡi cạy miệng nàng, ở bên trong lục soát không chút kiêng kỵ.

Nàng lần nữa tránh nụ hôn của hắn, đầu nghiên qua một bên, vì thế Tô Niệm Khâm di chuyển nụ hôn lên mặt nàng.

Hắn ngừng một chút sau đó hướng đến vành tai nàng, tiếp theo thuận thế di chuyển xuống dưới, tới cổ sau đó là xương quai xanh…… Hắn từng chút từng chút cởi bỏ áo ngủ nam trên người Tang Vô Yên, mút lấy da thịt tuyết trắng trước ngực nàng.

Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

“ Tô Niệm Khâm.” Nàng không thể suy nghĩ được gì nữa chỉ biết say mê theo.

“ Huh?” Hắn vừa trả lời vừa không quên “cày cấy”.

“ Ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp đã thích.”

Nói xong những lời này mặt Tang Vô Yên đỏ lên.

Lời này hình như là một ma chú, làm cho Tô Niệm Khâm dừng lại động tác.

Hắn hơi hoảng hốt, sau đó đem áo ngủ trên người nàng sửa sang lại, chờ một lát hắn giảm xuống, hô hấp cũng bình thường lại, trong lúc chờ ánh mắt cứ nhìn theo nàng, giống như ánh mắt có thể nhìn thấy vậy.

Hắn hỏi:“ Vì sao?”

“Love at first sight.”

Tô Niệm Khâm nghe vậy mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tang Vô Yên thấy hắn cười. Lông mi cong lên, ánh mắt lóe sáng như ánh sao, sau đó lông mi rung động theo hơi thở.

“ Người mù nghe không hiểu tiếng Anh.” Tô Niệm Khâm nói.

Tang Vô Yên bĩu môi, “Nghe không hiểu vậy ngươi vui cái gì.”

Tô Niệm Khâm tiếp tục cười cũng không trả lời.

“ Ngươi nói, ngươi cười cái gì?” Tang Vô Yên không phục, đưa tay thọc nách hắn. Tô Niệm Khâm quả thực rất sợ ngứa, lập tức né tránh, cười lớn hơn.

Tang Vô Yên không thuận thế càng không buông tha,“ Ngươi chỉ biết khi dễ ta,” Vừa nói vừa ở trên giường từng bước ép sát.

Tô Niệm Khâm trốn không được, đành phải một tay ôm lấy Tang Vô Yên vào trong ngực, không cho tay nàng lộn xộn nữa.

Cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu Tang Vô Yên, hai tròng mắt nhiễm ý cười nhợt nhạt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...