Chàng Nợ Ta Một Đời

Chương 2



Sở Y ở lại núi Tam Bồng được hai tuần, thân thể đã hoàn toàn khỏe mạnh. 

Vẫn là bộ y phục màu trắng, nhưng hôm nay cô không cài cây trâm bằng ngọc nữa mà thay bằng một bông hoa cúc. Thanh Di huynh nói “ Muội cài hoa lên như vậy trông rất đẹp mắt “, thế là Sở Y sau ngày hôm đó đều chỉ cài hoa trên đầu.

Cứ suy nghĩ bâng quơ, đến khi dừng chân nhìn lại mới biết mình đã đi lạc đến nơi nào rồi. Sở Y ngước đôi mắt hạnh nhìn cánh cổng có treo cái bảng to, trên bảng có viết Mộng Phạn. Cô hiếu kỳ bước vào lại giật mình nhìn khung cảnh thơ mộng trước mắt, cả một biển hoa a. Sở Y đã đi rất nhiều nơi nhưng lại không biết phía nam lại có khung cảnh đẹp như vậy, không khí rất trong lành lại vô cùng yên tĩnh.

“ Ai?”, giọng nói như chuông bạc truyền đến.

Sở Y ngây người tìm kiếm âm thanh vừa vang lên.

Ở phía xa của vườn hoa,  nữ tử một thân đỏ rực đậm khí chất âm nhu, toàn thân mang hơi thở chết chóc, mái tóc thật dài không hề buộc lên để mặc nó tung bay phía sau. Làn da trắng mịn màng, giữa mi tâm có hình một đóa hoa màu đỏ rất sống động. Lông mi dài cong vuốt, đôi mắt phượng thật đẹp, mỗi một chi tiết trên người nàng ta đều được thượng đế mài dũa rất kỹ lưỡng.

Khoảnh khắc ấy, khiến Sở Y cảm thấy mình thật nhỏ bé, chính là tự mình xưa nay chưa thấy ai xinh đẹp hơn mình. Hôm nay, lại tận mắt chứng kiến được người trước mắt không những xinh đẹp khiến người ta mất hồn, còn có một loại khí chất mị hoặc chúng sinh đến điên dại nhưng lại toát lên vẻ thoát tục. Hai trái cực khác nhau như vậy lại hòa quyện trên người của một nữ tử. Sở Y lắc đầu cảm giác như mình đang nằm mộng.

“ Hóa ra là Sở Y cô nương"

Hàn Sương Mai bước tới cách Sở Y khoảng sáu bước chân thì dừng. Cô mỉm cười nhàn nhạt.

Sở Y có chút ngây ngốc nhìn cô, đáp:” Xin hỏi cô là?”

“ Hàn Sương Mai “

“ Chính là sư muội của Thanh Di huynh?”

Hàn Sương Mai gật đầu không đáp.

“ Ta ta, chỉ là vô tình đi lạc lúc nào không biết", Sở Y cúi đầu ấp úp nói.

Hàn Sương Mai hơi nghiêng đầu nhìn Sở Y:” Huynh ấy đến rồi".

Sở Y nhíu mày khó hiểu:” Ai đến?”

Phía sau, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng liền xuất hiện. Một thân trường bào màu đen, chỉ thêu một ít hoa văn màu vàng trên tay áo. Khuôn mặt tuấn tú có chút lo lắng nói:” Ta cứ tưởng muội rời đi mà không từ biệt”.

Sở Y cười lắc đầu:” Làm sao thế được".

Hàn Sương Mai đứng một bên nhìn hai người cũng không nói gì.

Thanh Di nghiêng đầu liền trông thấy Sương Mai đang nhìn về phía mình mỉm cười:” Tiểu Sương, lát nữa đến thư phòng gặp ta".

****************

Hàn Sương Mai tựa mình ra sau ghế, hơi nghiêng đầu chống cằm. Bộ dạng rất uể oải, đôi mắt phượng có chút mơ màng.

“ Tiểu Sương, có phải dạo gần đây ta để muội rãnh rỗi quá rồi không”, Thanh Di từ ngoài bước vào liền nói:” Muội nhìn xem, ngày nào cũng rượu, cả người muội toàn là mùi rượu".

Hàn Sương Mai không đáp, chỉ cười như có như không nhìn hắn. Trong mắt nàng ngoại trừ bóng dáng hắn cũng chỉ có hắn.

Thanh Di lắc đầu không nói nữa, tay cầm một ly trà nóng bước tới, ngồi cạnh nàng, hơi mở nắp ly trà, hơi nóng nhanh chóng bay ra ngoài. Thanh Di vội vàng thổi nguội rồi đưa cho cô uống.

“ Muội muốn ăn bánh bao nhân thịt"

Thanh Di gật đầu:” Được, ta đi làm ngay cho muội"

Đợi khi Thanh Di quay lại, Hàn Sương Mai đã chìm vào giấc mộng say. Thanh Di nhẹ nhàng lấy áo choàng đắp lên cho cô. Không biết Hàn Sương Mai tỉnh lúc nào, nàng đưa tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, vô tình lại tạo nên khoảng cách giữa người rất gần, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của cả người đang phả vào nhau. Thanh Di có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn sư muội của mình gần như vậy. Khung cảnh này thật sự rất ám muội.

“ Huynh thích nàng ta sao?”

Thanh Di hơi ngẩng người, không biết là vì câu hỏi của cô hay vì đôi mắt của cô đang nhìn hắn. Trái tim của Thanh Di có chút bối rối mà xưa nay chưa từng có.

“ Muội nói vớ vẩn gì vậy"

Hàn Sương Mai ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn:” Thanh Di, muội…” lời chưa nói xong thì bên ngoài có người chạy tới.

“ Chủ nhân, chủ nhân…”, Tiểu Á Á vừa thở vừa kêu lên.

Thanh Di nhân cơ hội vội vàng thoát khỏi móng vuốt của sư muội. Chính là hắn không thích cái cảm giác này, chỉ cần ở trước mặt Hàn Sương Mai hắn liền trở thành một con thỏ rất biết nghe lời. Chỉ cần muội ấy thích, hắn nhất định sẽ làm. Có lẽ đó đã là thói quen rồi, ai bảo hắn lớn hơn cơ chứ, chiều trẻ nhỏ một chút cũng không có gì là sai. Phải phải, lúc nào hắn cũng suy nghĩ như vậy chỉ là để an ủi phần nào trong thâm tâm hắn mà thôi. Đôi khi thói quen là một thứ vũ khí rất đáng sợ.

“ Muội hốt hoảng cái gì?”

“ Chính là cái cái… người tên Quân Dao. Hắn nói muốn gặp chủ nhân. Nói cái gì mà muốn hỏi cưới người về", Tiểu Á Á càng nói càng nhỏ dần.

Trời cũng biết người chủ nhân thích là Thanh Di, chỉ có Thanh Di là hồ đồ không nhìn ra. Nay lại có người đến đòi cưới chủ nhân về, thật là…

“ Đuổi hết đi “, Thanh Di đột nhiên lên tiếng.

“ A?”, Tiểu Á Á kinh ngạc nhìn người trước mắt. Không phải chứ, bộ dạng gì vậy.

“ Đó là khách của muội a?”, Hàn Sương Mai cười giảo hoạt.

“ Muội thích cái tên ẻo lả đó?”, Thanh Di hơi nhăn mày nói.

“Ẻo lả?” Tiểu Á Á khó tin nhìn trưởng môn. Không phải chứ Quân Dao công tử mà ẻo lả ư? người ta rõ ràng là cao ráo, mặt mày sáng sủa như vậy. Rất ra dáng một công tử học rộng hiểu biết nhiều, bất quá có vẻ thư sinh làm gì mà ẻo lả đâu.

Hàn Sương Mai bật cười:” Tùy huynh “, sau đó phất tay áo rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...